08.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya tĩnh lặng.

Doãn Hạo Vũ nằm trên giường, chuyện hai ngày gần đây như đèn kéo quân hiện lên trong đầu, cậu đã nằm trong bóng tối khá lâu nhưng vẫn tỉnh táo tới mức có thể ra sân thể thao của trường chạy vài vòng.

Đang suy nghĩ miên man nên cậu không để ý rằng tấm mành đã bị kéo ra, ngay sau đó lại một bóng đen lao tới khiến cậu sợ tới mức thiếu chút nữa là hét ầm lên, cậu vô thức nhắm mắt lại, hai tay chặn trước ngực.

Không có động tĩnh gì. Doãn Hạo Vũ cẩn thận hé mắt, phát hiện Châu Kha Vũ đang đè lên người mình qua lớp chăn, cười như không cười nhìn chằm chằm vào cậu.

Hắn lên từ lúc nào thế!? Người này bình thường làm cái gì cũng nặng chân nặng tay, ấy thế mà lúc bò lên giường thì lại lặng yên không một tiếng động như tên trộm vậy.

Cậu đẩy bả vai hắn nhưng hắn ép rất chặt nên lại tức giận hỏi, "Daniel, anh làm gì?"

Hắn cúi đầu, ghé vào tai cậu nói với giọng bất mãn, "Em còn hỏi. Đuổi tới tay rồi mà còn không định chịu trách nhiệm à?"

"Chịu trách nhiệm cái quái gì?" Tai cậu bị hơi thở của hắn làm cho ngứa ngáy nên vội vàng quay đầu muốn né tránh.

Châu Kha Vũ ôm má rồi quay đầu Doãn Hạo Vũ lại thẳng ngay ngắn, nghiêm túc nói, "Chịu trách nhiệm với chất lượng giấc ngủ của tôi."

Hắn đã từng thẳng thừng tuyên bố rằng hương sữa trên người cậu là liều an thần của riêng hắn hưng cậu lại không ngửi được hương sữa của chính mình nên luôn cảm thấy hắn là đang trêu chọc. Vì vậy cậu lắc đầu, "Trên người em làm gì có mùi gì. Đừng nháo nữa, không ngủ được."

Châu Kha Vũ ngồi thẳng dậy nhìn chiếc giường nhỏ. Doãn Hạo Vũ ở giữa, PP cao cỡ nửa người nằm bên cạnh cậu, quả thật cậu không chừa chỗ cho hắn.

Hắn không chút do dự chỉ vào PP rồi nói, "Mang cái này đi."

"Không được, chả phải anh muốn trả lại à?" Cậu lại nhớ tới việc hắn từng tuyệt tình ném PP lên bàn nên nhỏ giọng phản đối.

Hắn không hề nghĩ ngợi cũng không nói gì mà trực tiếp cầm con thỏ bông ném sang phía đối diện. PP hạ cách chuẩn xác trên giường hắn, tạo ra một tiếng động nhẹ.

"Này..." Cậu nắm lấy cánh tay hắn nhưng đã quá muộn để có thể ngăn cản.

Người này, nhân cao mã đại¹, một khi hắn muốn thì sẽ bày trò vô liêm sỉ, đến lúc đó mười cậu cũng không bì lại được.

¹ Thành ngữ ví von người cao ráo khỏe mạnh khôi ngô.

Châu Kha Vũ cười đắc chí. Người dưới thân trừng mắt nhìn hắn, trừng mệt rồi thì ánh mắt dần dần dịu đi một chút, cuối cùng khóe miệng chậm rãi mang theo ý cười.

Châu Kha Vũ nghiêng người chen vào không gian nhỏ hẹp bên cạnh Doãn Hạo Vũ. Cậu dịch sang một chút chừa chỗ, định chia chăn cho hắn thì bên kia thừa dịp cửa thành mở rộng lại nắm eo cậu kéo vào trong lòng, sau đó lại dùng một tay khác kéo chăn che đi thân dưới của cả hai.

Cậu vô thức giãy giụa vì giật mình nhưng cánh tay hắn vẫn ôm chặt không nhúc nhích tí nào.

Rất nhanh Doãn Hạo Vũ liền phát hiện vòng tay của Châu Kha Vũ đã mang lại cảm giác an toàn mà cậu chưa từng được trải nghiệm qua, vì vậy đầu cậu cọ cọ vào cổ hắn, khẽ nói "Ngủ ngon." rồi thoải mái nhắm mắt lại.

Sự thực là cái cảnh ấm áp này không kéo dài được bao lâu vì có người nào đó không chịu an phận.

Nằm chưa được vài phút thì bỗng cậu lại cảm nhận được từ mũi truyền đến xúc cảm ẩm ướt nóng bỏng giống như bị thứ gì đó hút vào vậy. Cậu giật mình mở mắt ra thì phát hiện lọt vào tầm mắt mình là khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, hắn đang hôn lên chóp mũi cậu.

"Không phải anh tới để ngủ à?" Cậu né tránh đôi môi hắn, dùng hai tay che mặt mình, ở giữa những kẽ ngón tay chỉ lộ ra hai con mắt.

"Ăn tráng miệng trước khi ngủ." Châu Kha Vũ đáp không chút hoang mang. Hắn làm như không thấy khuôn mặt đỏ ửng của Doãn Hạo Vũ, thờ ơ nhún vai nói, "Em muốn ngủ chứ gì, vậy thôi tôi không ăn nữa." Nói xong liền nhắm mắt lại. Nhưng hắn cũng không nằm cách xa, khuôn mặt rất gần, hơi thở cùng testosterone mang lại cảm giác vừa nổi loạn lại vừa mê người.

Thiệt tình. Ngay từ khi bắt đầu đã bị chọn ngược lại rồi.

Cậu còn chưa ý thức được thì đã khống chế không nổi mà đem môi mình lại gần. Ngay lúc đó Châu-Kha-giả-vờ-ngủ-Vũ lập tức hung hăng ngậm lấy môi Doãn Hạo Vũ, đầu lưỡi trượt vào bên trong miệng quấn lấy hơi thở ở chỗ sâu nhất của cậu.

Trước kia đối với Châu Kha Vũ thì hôn chỉ là màn dạo đầu cho có lệ trước khi làm tình, vô cùng khuyết thiếu yếu tố tình cảm, thậm chí có thể nói nó không mang theo một chút cảm xúc gì hết.

Ấy vậy mà từ sau khi gặp Doãn Hạo Vũ thì Châu Kha Vũ mới phát hiện ra rằng chỉ hôn thôi mà cũng có thể sung sướng tới thế. Tình yêu làm nền tảng cùng tinh thần thoải mái khiến các giác quan phóng đại lên vô số lần, dường như trong cơ thể còn có một luồng nhiệt đang gào thét.

Đôi môi cậu rất giống thạch, mềm mại ngọt ngào quấn lấy từng cử động lưỡi của hắn. Tư thế của cậu như một liều thuốc kích thích tự nhiên, lông mi rung động, bị hôn đến thất thần, hai tay vô thức ôm cổ hắn muốn nhiều hơn nữa.

Châu Kha Vũ ấn mạnh sau gáy Doãn Hạo Vũ. Hắn nghĩ thầm, nhấm nháp chất dịch ướt át của người kia thật giống như đem cậu nuốt chửng từ bên trong. Đây là lần đầu tiên hắn hôn đến mê muội vậy.

Nụ hôn ướt át kéo dài cả tiếng đồng hồ không chút gián đoạn.

Dường như hai người không có xu hướng giảm bớt. Mãi đến khi Châu Kha Vũ vuốt ve dọc thân thể Doãn Hạo Vũ rồi chạm vào hạ bộ rực lửa của cậu.

Nơi đó của cậu lần đầu bị chạm vào khiến cậu không kìm nén được thở dốc cùng tiếng rên rỉ ưm a. Cậu kinh hãi thoát khỏi nụ hôn, cả người co lại lùi về sau, tay che kín miệng,

Hắn đuổi theo không bỏ, ôm eo không cho cậu lùi đi, thanh âm như rắn quấn người, "Sợ cái gì, tôi giúp em."

"Anh điên rồi à!?" Cậu lắc đầu nguầy nguậy rồi kéo chăn muốn trốn vào trong.

"Sẽ không ai nghe thấy." Hắn cười xấu xa, cố gắng vén chăn bông lên.

"Nghe thấy nha, không có điếc." Giọng Oscar truyền đến từ giường sát vách, bên trong rõ ràng là mang theo ý tứ.

Còn tưởng bí mật lắm, ai ngờ từ đầu đến cuối đều bị nghe hết! Doãn Hạo Vũ xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui vào, cậu đấm Châu Kha Vũ một cái rồi nhanh chóng mở mành thò đầu ra bên ngoài nói, "Thật xin lỗi..."

Hắn cũng nhô đầu ra theo định cãi cọ cùng Oscar vài câu thì lại bị một cái gối đáp thẳng vào mặt, hai mắt hắn tối sầm.

"Chú là tiền bối năm tư cả ngày nhàn rỗi thì thôi đi, đừng có kéo Paipai theo, mai em ấy còn phải đi học." Bá Viễn phủi tay như thể anh vừa làm chuyện trọng đại, ngay sau đó lại ném cho hắn một ánh mắt trách cứ.

Sau khi nghe anh nói thì cậu liền ngoan ngoãn nằm xuống, chớp chớp mắt nhìn hắn rồi quay lưng lại.

Hắn nằm trên giường nhe răng nhếch miệng, một nửa đau đớn vì bị đập, một nửa là không cam lòng chút nào.

Châu Kha Vũ đắc ý tới mức quên xừ mất hôm nay là chủ nhật và hai người kia đều ở đây.

Hắn nhìn chằm chằm tấm lưng mặc áo ngủ bông xù của cậu, có khoét được hai cái lỗ thì cũng vô dụng nên đành cam chịu mà xích lại ôm cậu từ phía sau rồi nhắm mắt đi ngủ.

Một lúc sau đột nhiên Doãn Hạo Vũ mở to mắt, lặng lẽ nghe tiếng thở nhẹ nhàng đều đều của người phía sau.

Người tên Châu Kha Vũ này giống như hơi thở của hắn vậy, lúc nào cũng ung dung và không gấp gáp gì hết. Tuy vậy khi ở bên cậu thì hắn luôn nói toạc móng heo², đôi khi còn cố tình gây sự như trẻ con. Nghĩ đến đây thì cậu lại không khỏi mỉm cười.

² Làm mất vỏ bề ngoài, lộ rõ cái bên trong.

Lát sau khóe miệng Doãn Hạo Vũ dần dần thu nhỏ lại. Ban đêm con người thường dễ dàng bị chi phối bởi cảm xúc và hàng vạn suy nghĩ.

Cậu đã có một giấc mộng trong thời gian dài, thời gian quá dài. Khi nó đột nhiên trở thành sự thật thì đầu óc cậu lại hỗn loạn hết cả.

Vui sướng ngập tràn qua đi, lo sợ nghi hoặc tiến tới. Cậu sợ bản thân phân biệt không rõ ràng mà nhầm khoảnh khắc tỉnh dậy trong mộng đẹp chính là sự thật.

Nghĩ đến đây thì cậu lại bất an dụi dụi vào lồng ngực hắn, âm thầm tự trấn an đây không phải là mơ. Bởi giấc mơ thì không có nhiệt độ, mà vòng tay này lại rất ấm áp.

×

Sang thứ hai, Châu Kha Vũ ngủ một giấc tới trưa, lúc tỉnh lại thì phòng đã trống trơn.

Hắn lười biếng nằm trên giường nghịch điện thoại, mãi đến khi hương sữa trên gối Doãn Hạo Vũ đã tan sạch sẽ thì mới chịu xuống.

Hắn nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ rồi. Sau khi rửa mặt xong thì tùy ý mặc một chiếc áo khoác che đi áo ba lỗ ông già bên trong rồi ung dung đi ra cửa.

Châu Kha Vũ bước vào nhà ăn mà lúc trước rất ít khi đến, hắn đứng xếp hàng một lúc rồi gọi hai khay đồ ăn, sau đó bưng đến một chiếc bàn trong góc.

Mười phút sau Doãn Hạo Vũ vội vàng chạy tới, mái tóc đen mềm mại bị làm cho rối tung, cậu mang theo khẩu trang, hơi thở gấp rút tới mức kính gọng đen đã mờ sương, vừa thở hổn hển vừa nói, "Daniel, em tan học muộn quá, chờ lâu không?"

"Không ai thúc em đâu, vội vàng như thế làm gì." Châu Kha Vũ nhíu mày, rút tờ giấy trên bàn đưa cho cậu, "Lau mồ hôi."

Hai người ngồi ở vị trí mặt đối mặt, bắt đầu ăn cơm. Hắn chống cằm nhìn cậu chăm chú nhai cơm, hỏi, "Vì cái gì mà nhất quyết kéo tôi tới nhà ăn?"

"Cho có sức khỏe." Cậu đáp đâu ra đấy.

Hắn nhớ lại chuyện mấy ngày trước, bộ dạng của cậu lúc muốn ngăn hắn châm thuốc cũng nghiêm túc y như thế này.

Nhưng ai đã từng trở về khi uống tới say khướt chứ. Làm sao đứa nhỏ này lại không chú ý tới chuyện của chính mình nhỉ.

Bỗng Châu Kha Vũ ý thức được hình như đã thật lâu hắn chưa gặp qua một mặt khác của Doãn Hạo Vũ. Kém chút nữa hắn đã quên mất bộ dạng phóng đãng của cậu khi họ gặp nhau lần đầu tiên trong gaybar.

Đang nghĩ ngợi thì bỗng một nam sinh đã đi qua Doãn Hạo Vũ đột nhiên lại quay ngược trở lại. Y kinh ngạc nhìn bộ dáng mềm mại vô hại của cậu khi đeo cặp kính gọng đen, không dám nhận giống nhau, do dự mở miệng, "Anh, anh làm sao..."

Cậu buông thìa xuống không chút hoang mang, tiện tay tháo mắt kính xuống rồi vuốt vuốt mi tâm, sau đó ngẩng đầu nhìn y, hỏi, "Thế nào?"

Châu Kha Vũ không nhìn thấy biểu hiện của Doãn Hạo Vũ, cũng không biết nam sinh kia đã nhìn thấy gì mà lại khoát tay rồi lắp ba lắp bắp nói, "Không có, không có việc gì hết." Sau đó nhanh bước rời đi, quả thực có thể dùng cụm từ chạy trối chết để hình dung.

"Em là Voldemort à?" Hắn trêu chọc, "Dọa người như thế, một cái liếc mắt cũng có uy lực lớn."

"Em có làm gì đâu." Cậu quay đầu lại, mắt đã đeo kính vào, giọng điệu mềm mại kéo dài, "Daniel, sao anh nói em nghe đáng sợ thế..."

Đôi mắt to long lanh vô tội, môi khẽ bĩu ra, nhìn thế nào cũng giống như muốn được hôn.

Thực giống một con thỏ. Đúng rồi nhỉ, con thỏ đáng yêu sao lại dọa người được.

Châu Kha Vũ không nghĩ ngợi gì nữa, hắn đứng bật dậy, cách một cái bàn nắm lấy cằm Doãn Hạo Vũ định hôn xuống.

Không ngờ hắn lại trở thành kiểu người thân mật ở nơi công cộng mà trước đây hắn luôn ghét bỏ. Ai kêu Châu Kha Vũ lại giống như đứa trẻ lần đầu yêu đương chứ, hôn đến nghiện luôn rồi.

Nhưng một giây sau liền bị Doãn Hạo Vũ giơ tay né tránh, động tác này có vẻ là theo bản năng, cậu cũng sững sờ, vội vàng muốn giải thích nhưng khi mở miệng ra thì lại chẳng nói được gì.

Châu Kha Vũ giống như có chút tổn thương nhưng thần sắc chỉ chuyển đổi trong một giây, hắn khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, ngồi xuống ghế rồi nhàn nhàn nói, "Ăn cơm đi."

×

Cơm nước xong xuôi lại trở về kí túc xá, Doãn Hạo Vũ thay đồ ngủ rồi uể oải ngồi co ro trên ghế. Vừa rồi lúc về, cậu quay đầu lại đã thấy Châu Kha Vũ đi đâu mất rồi, cậu còn chưa kịp giải thích mặc dù trong lòng cũng rối bời chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Đợi thêm một lúc nữa, cậu thở dài, chuẩn bị lên giường chợp mắt.

Tuy nhiên chưa kịp bước lên bậc thang đầu tiên thì cậu đã bị ôm eo kéo xuống.

Không biết Châu Kha Vũ đã quay về từ lúc nào, hắn xoay người để Doãn Hạo Vũ mặt đối mặt với mình, thần sắc hững hờ nhưng thanh âm lại mang theo ủy khuất rất rõ ràng, "Em không thích tôi hôn?"

Doãn Hạo Vũ vội vàng lắc đầu. Nói thế nào đây nhỉ, vừa rồi trong nhà ăn cậu nhất thời lại lo lắng, lo lắng rằng có phải trong mắt Châu Kha Vũ thì cậu là người có quá nhiều bộ mặt, quá nhiều nhân cách không, lo lắng rằng nếu như thế thì hắn có chấp nhận cậu không. Nhưng trước khi thoát khỏi những suy nghĩ đó thì cậu lại bị nụ hôn kia hù dọa, chỉ là cậu chưa chuẩn bị kĩ càng thôi.

Bất an là yếu tố phụ của yêu đương, nhưng càng bất an quá độ thì những cảm xúc tiêu cực sẽ càng xuất hiện nhiều hơn, như thế sẽ tạo nên những tổn thương không đáng có. Vừa vặn nụ hôn kia chính là để cậu xác định, buông bỏ hết thảy những hoài nghi lo lắng trong lòng, cậu đã chuẩn bị xong rồi.

Người cao hơn một cái đầu kia còn đang mong ngóng câu trả lời. Nhưng thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng hành động nên Doãn Hạo Vũ nhắm mắt rồi nhón chân hôn lên môi mỏng của Châu Kha Vũ.

Hai người liền hôn đến không phân biệt được ngươi ta nữa. Hắn ôm eo cậu, dần dần ép người lên trên cửa, không có chút quy luật nào mà cắn loạn hai má cậu.

Toàn thân cậu nóng đến khó chịu, nhân lúc hắn không chú ý liền xoay người đổi vị trí, lúc này hắn là người bị ép vào cửa.

"Sức lực khá lớn đấy, muốn phản công sao." Rút cục Châu Kha Vũ cũng hiểu vì sao con thỏ nhỏ này dám đánh nhau ở bên ngoài, còn dám ở trước mặt hắn mà bày ra bộ dạng lão sói xám lúc ẩn lúc hiện nữa chứ.

Tuy nhiên giây tiếp theo khi Châu Kha Vũ luồn tay vào trong áo ngủ xoa đầu ngực Doãn Hạo Vũ mấy lần thì hai chân cậu lại trở nên vô lực, thân thể mềm nhũn ngã vào lồng ngực hắn.

"Sao lại nhạy cảm thế, muốn tôi lắm à?" Hắn ôm eo cậu, nói với giọng trêu chọc.

Cái miệng nhỏ của cậu thở dốc, cậu im lặng một hồi rồi ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt mị hoặc, khẽ nói, "Vẫn luôn muốn anh."

Bà mẹ nó. Hắn thầm chửi một tiếng, tay bế cậu đặt nằm nửa trên bàn làm việc.

Hắn cúi người hôn lên má cậu, sau đó nắm lấy đôi tai thỏ trên áo ngủ hất về đằng sau, cậu ngửa cổ lên lộ ra yết hầu mềm mại mảnh khảnh. Châu Kha Vũ ngậm lấy yết hầu khiến Doãn Hạo Vũ phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, môi hắn không ngừng di chuyển qua lại trên cổ cậu.

Châu Kha Vũ nóng đến mức nhanh chóng cởi áo ba lỗ ông già ném sang một bên, hắn vuốt ve bộ đồ ngủ của Doãn Hạo Vũ vài lần, khóe mắt cậu đỏ bừng, ánh mắt hỗn loạn, kém chút nữa hắn đã bị ánh mắt đó hút vào. Hắn không dám nhìn nhiều, kéo hai tai thỏ vòng qua phía trước buộc vào để che đi cặp mắt đang rưng rưng kia.

Hắn vỗ nhẹ lên má cậu rồi cúi người xuống tiếp tục hôn, hắn hôn từ trên xuống dưới, từ mặt cho đến cổ, cuối cùng lại trở về môi. Dục vọng nuốt chửng khiến hắn điên cuồng gặm mút không ngơi nghỉ.

Châu Kha Vũ khóa chặt hai tay Doãn Hạo Vũ ở trên đỉnh đầu, trong khi hôn cơ bụng rắn chắc của hắn còn mãnh liệt cọ xát với da thịt mềm mại bên dưới. Da cậu nóng đến không tưởng tượng nổi, eo ưỡn về phía trước thành hình vòng cung, đầu ngửa về sau phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.

Cuối cùng Châu Kha Vũ cũng ngẩng đầu lên, người dưới thân sớm đã không còn phát ra âm thanh gì nữa.

Hắn đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống người đang nằm ngửa trên bàn, bắp chân của Doãn Hạo Vũ buông xuống theo mép bàn, ngón chân co quắp lại, cánh môi sưng đỏ hé mở phát ra tiếng thở dốc.

Áo ngủ của cậu bị vén đến tận cổ. Đồ ngủ trẻ con hình thú có lông nhung màu hồng nhạt cùng làn da trắng nõn điểm thêm vài vết đỏ mê loạn bên dưới mang đến sự tương phản thị giác tuyệt vời.

Doãn Hạo Vũ quá im lặng, Châu Kha Vũ nhịn không được lại cởi hai cái tai thỏ che trên mắt cậu ra. Ngay khi tai thỏ được mở ra thì trái tim hắn liền run rẩy.

Hai mắt cậu vẫn mở to nhưng lại mất tập trung, thần trí mê man, không cầm được tuyến lệ nên nước mắt chảy không ngừng, nước mắt trượt cả sang thái dương. Tai thỏ trong tay hắn cũng đẫm nước mắt, vừa ấm áp lại vừa mềm mại.

Trong lòng hắn rối loạn, cuống quýt hỏi, "Patrick, em làm sao thế?"

Nóng vội quá nên hù dọa cậu rồi sao? Châu Kha Vũ áy náy tự trách bản thân mình, hắn vội vàng cúi xuống xoa đầu Doãn Hạo Vũ rồi ôn nhu nói, "Thỏ nhỏ, bảo bối. Thật xin lỗi, tôi sai rồi."

Thế nhưng nước mắt Doãn Hạo Vũ lại chảy càng dữ hơn.

Bị che mắt khiến Doãn Hạo Vũ lần đầu tiên học được cách dùng trái tim để quan sát, cậu chưa bao giờ lắng nghe và cảm nhận từng nhịp thở chăm chú như thế.

Người trước mắt cậu, bảo hộ lại chiếm hữu, mạnh mẽ lại dịu dàng. Mặc dù hắn chưa bao giờ nói ra thành lời nhưng mọi hành động đều mang đầy yêu thương.

Trong nháy mắt nhiều loại xúc cảm khác nhau tràn vào lòng cậu, nhiều đến mức khiến cho người ta bối rối, toàn bộ đều biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào.

Hai mắt Doãn Hạo Vũ nhòe đi vì bối rối. Cậu nhíu mày, ghé vào tai Châu Kha Vũ thì thầm, "Ca ca, em rất thích anh."

Đây là lần đầu tiên Châu Kha Vũ nghe được xưng hô như thế này, người kia mềm giọng thì thầm, trong lòng hắn lại như có pháo hoa nổ tung, thiếu chút nữa đã đốt cháy dây cung lí trí.

Hắn ổn định mấy giây rồi đứng thẳng dậy, chân sải bước đến cửa vặn khóa tay nắm rồi xoay người quay lại nhẹ nhàng bế cậu đi tới hướng tới bậc thang giường.

Châu Kha Vũ nghĩ thầm.

Là cái gì đã khiến một người thành ra như vậy, thứ tình cảm dịu dàng thuần túy này hoàn toàn khiến hắn phát điên.

Hưng chi sở chí, tâm chi sở an. Đó là khởi đầu cho câu chuyện của hai người.

Dù rằng trước đây Châu Kha Vũ chưa bao giờ hiểu hết ý nghĩa của câu nói này, dù rằng Châu Kha Vũ không thể quay về quá khứ, quay về những năm tháng mà câu nói này đồng hành cùng Doãn Hạo Vũ.

Nhưng giờ khắc này, chân thành cảm kích chính là Châu Kha Vũ.

Vận mệnh³ đã đem người đến bên tôi.

³ Ở đây tác giả dùng thành ngữ「Minh minh chi trung.」: Nó là một cách gọi của vận mệnh, hay nói cách khác việc đó xảy ra là đã được định trước trong số mệnh của con người.

(end.)

×

một chút ngọt ngào mở đầu tháng 12, đừng quên là còn ngoại truyện nhe 🥰💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net