07.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàng lông mi của Doãn Hạo Vũ khẽ run rẩy, mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra. Cậu thấy mình đang nằm trên một giường xa lạ, bốn phía toàn gam màu trắng đơn điệu khiến Hạo Vũ nghĩ mình vẫn còn đang mơ, vì vậy cậu lại nhắm mắt lại.

"Có nhắm bao nhiêu lần nữa thì cũng giống nhau thôi." Bên cạnh truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Là Châu Kha Vũ? Doãn Hạo Vũ vội vàng mở to mắt, khuôn mặt của Châu Kha Vũ đột ngột xuất hiện trước mặt dọa cậu nhảy dựng một cái.

Hắn cúi xuống sờ trán cậu.

Có lẽ bởi cảm giác mát lạnh truyền đến từ mu bàn tay đặt trên trán, hoặc có lẽ bởi một đoạn hình ảnh mang màu xám xịt xẹt qua đầu Doãn Hạo Vũ, hình ảnh bóng lưng lạnh lùng của Châu Kha Vũ cùng ngữ khí bình thản như đưa ra lời phán quyết cuối cùng, "Tôi không biết có nên tin tưởng cậu nữa không.", nhớ lại những lời này khiến cậu rùng mình đến đổ mồ hôi hột.

Xem ra đây là một giấc mơ, một cơn ác mộng vẫn còn tiếp diễn.

Nghĩ tới đây Doãn Hạo Vũ lắc lắc đầu, chật vật ngồi dậy, cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp này.

Châu Kha Vũ đỡ lấy bả vai Doãn Hạo Vũ giúp cậu ngồi dậy rồi hỏi, "Lạnh à?"

Thanh âm quá rõ ràng đi, làm sao giấc mơ này lại chân thật thế? Cậu không biết làm cách nào để đáp lời 'Châu Kha Vũ trong mơ' nên chỉ đành lắc đầu.

Hắn vươn tay kéo chăn bông lên đến tận cổ Hạo Vũ, đem cả thân thể cậu quấn chặt chẽ. Cậu ngồi dựa vào đầu giường, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ bên ngoài chăn bông.

"Dậy rồi thì ăn sáng đi." Châu Kha Vũ xoay người lấy chiếc bình giữ nhiệt từ bàn bên cạnh, vặn nắp, bên trong là cháo nấm hương bốc khói nghi ngút, mùi thơm tỏa ra thật khiến người ta có cảm giác thèm ăn.

Dạ dày cậu kêu ùng ục, thầm nghĩ mộng xấu đến đâu thì cũng không thể để cho dạ dày ủy khuất được, sau đó liền vươn tay định lấy bình giữ nhiệt.

"Đừng nhúc nhích, để tôi đút rượu cho mà uống." Châu Kha Vũ không đưa, hắn cầm bình ngồi bên mép giường, dùng muỗng nhỏ múc một thìa cháo rồi đưa đến gần miệng Doãn Hạo Vũ.

Làm gì đây. Cậu ngơ ngác nhìn hắn.

"Như nào, còn đợi tôi hát nhạc thiếu nhi cho nghe thì mới chịu ăn à?" Châu Kha Vũ thở dài, tiếp đó lại đổi sang giọng điệu mà trước đây cậu chưa từng được nghe qua, "Há miệng, aㅡ"

Kiểu giọng dỗ trẻ con kia như thể đã nhấn nút chốt mở trên thân Doãn Hạo Vũ, đầu óc cậu vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, nhưng miệng lại vô thức há ra.

Tuy nhiên, cháo chưa đến miệng thì giây sau đã bị đưa trở về, hắn lẩm bẩm, "Quên mất, vẫn còn nóng."

Miệng Doãn Hạo Vũ còn chưa kịp khép lại thì đã thấy Châu Kha Vũ thổi một hơi lớn vào thìa, "Phù!", cháo trên thìa nhảy ra, rất duyên dáng đáp xuống mặt chăn bên dưới.

...Chỉ có thể nói rằng dung tích phổi không tệ.

Châu Kha Vũ chửi một tiếng rồi kéo tay Doãn Hạo Vũ đặt trên giường kiểm tra trước sau, may không có vấn đề gì. Hắn rút mấy tờ khăn giấy thấm thấm cháo trên chăn, sau đó lại vào nhà tắm cầm khăn lông ra lau sạch sẽ.

Rút cục cũng thu dọn xong. Châu Kha Vũ ngồi bên mép giường, cầm bình giữ nhiệt bảo bối lên, lại múc một muỗng cháo, lần này cường độ thổi được khống chế tương đối ổn, muỗng cháo cuối cùng cũng đến được miệng Doãn Hạo Vũ vẫn còn đang duy trì trạng thái đờ đẫn.

Một muỗng lại một muỗng khác, yên lặng dị thường, chỉ có thể nghe được âm thanh giòn giã của thìa va chạm với bình giữ nhiệt.

Sau khi cho ăn cháo xong, Châu Kha Vũ mở một túi nhỏ màu trắng dốc ngược xuống lòng bàn tay, ai ngờ hơi quá đà nên suýt chút nữa thuốc đã rớt xuống đất, hắn lại chửi thầm một tiếng. Cuối cùng hắn đếm đủ số lượng, đưa một chén nước ấm qua rồi đứng nhìn Doãn Hạo Vũ uống thuốc.

Giấc mơ này quá đỗi kì quặc. Thiếu gia Châu Kha Vũ làm mấy chuyện này một cách vụng về, động tác rõ là không thành thạo. Có biến hình cũng không được đặc sắc thế này đi!

Trong lòng Doãn Hạo Vũ vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, sao Châu Kha Vũ trong mơ lại quái đản đến dọa người thế. Cuối cùng cậu không nhịn được nữa, khuỵu gối nhổm lên, vươn tay ra nhéo hai má hắn.

"A..." Mặt Châu Kha Vũ không chút biểu tình, chỉ nhếch miệng nói, "Xem ra hồi phục khá tốt nhỉ, bắt đầu muốn ăn đòn."

Doãn Hạo Vũ đau lòng vuốt vuốt phần má bị véo đến hơi đỏ của Châu Kha Vũ, cuối cùng cậu cũng hiểu rõ tình huống, đây không phải mơ, hiện tại cậu đang ở trong phòng bệnh.

"Chuyện gì xảy ra? Tôi bị bệnh sao?" Cậu nhỏ giọng hỏi. Trí nhớ của cậu vẫn dừng lại ở cuộc trò chuyện trong kí túc xá sau khi từ hồ bơi về, nghĩ đến đây thần sắc lại trở nên ảm đạm.

"Cậu phát sốt, nếu tôi không đưa đến bệnh viện thì không biết bây giờ xảy ra chuyện gì rồi." Ngữ khí của hắn có chút không vui.

Vừa rồi trải qua một loạt sự tình kì quái nên đại não Doãn Hạo Vũ tạm ngừng, bây giờ cậu mới quan sát tỉ mỉ Châu Kha Vũ, quầng thâm đen dưới bọng mắt hắn hiện lên rất rõ ràng, trông không khác con gấu trúc cáu kỉnh là bao.

"Tôi... Làm phiền anh rồi à?" Giọng cậu càng ngày càng nhỏ.

"Còn không phải ư. Cậu rõ ràng không tỉnh, vậy mà vẫn có thể túm góc áo tôi được, lực lớn đến mức kéo thế nào cũng không ra, cả đêm tôi chỉ có thể ngồi ở chỗ này." Hắn xụ mặt chỉ vào cái ghế đầu giường.

Doãn Hạo Vũ luống cuống. Cậu hoàn toàn không nhớ gì hết, làm sao có thể như thế, báo hại Châu Kha Vũ cả đêm không thể ngủ.

"Cậu còn nói mớ cơ." Hắn nhớ lại, "Không có ai mà Doãn Hạo Vũ không bắt được, đại loại thế."

Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, sao cậu có thể nói mớ mấy thứ đó!? Hỏng bét, như thế thì chẳng phải hắn sẽ càng tức giận hơn à. Cậu lắp ba lắp bắp muốn nói lời xin lỗi thì lại bị hắn cắt ngang.

"Đùa thôi, cậu nằm im không nhúc nhích, không làm gì, không nói gì hết." Kha Vũ nhướng mày, "Cậu đùa giỡn tôi lâu như thế, tôi đáp lại một lần cũng không tính là quá phận đâu nhỉ."

May lúc phát bệnh không có làm mấy chuyện kia, Doãn Hạo Vũ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã phải vội vàng giải thích, "Tôi không đùa giỡn anh..."

"Nhưng như thế tôi lại càng tức giận."

"Vì sao?" Trong nháy mắt cậu liền ỉu xìu, đáng thương hỏi.

"Bởi cậu còn chưa nói vì sao cậu gạt tôi?"

Hai ngày nay, hết tâm trạng lên xuống lại đến đổ bệnh khiến tâm trí Doãn Hạo Vũ hoàn toàn hoảng loạn, bây giờ bị Châu Kha Vũ hỏi bất chợt khiến cậu không biết nên trình bày từ đâu.

Nhưng hắn lại giống như đảo mắt một cái liền quên mình vừa nói cái gì, đưa tay lên sờ trán cậu, "Bác sĩ nói cậu đã hạ sốt, hồi phục được kha khá rồi. Cậu còn chỗ nào không thoải mái không?"

Cậu ngẩn người, lắc đầu.

"Không có thì mình đi về." Châu Kha Vũ thu dọn đồ đạc ở đầu giường, không biết lấy áo khoác từ đâu choàng lên người Doãn Hạo Vũ.

Trên đường quay trở về trường học, Doãn Hạo Vũ ngồi ghế phụ bên cạnh Châu Kha Vũ, tâm tình lo lắng bất ổn không thôi. Ngược lại bên này hắn bật loa rồi ngâm nga vài giai điệu không rõ ràng. Doãn Hạo Vũ đầy một bụng rối rắm, Châu Kha Vũ cũng có chủ đích riêng. Mỗi người một tâm tư thành ra trên đường không ai nói với ai câu nào.

Xe chạy vào khuôn viên trường, dừng tại bãi đỗ xe cạnh kí túc xá. Sau khi xuống xe Doãn Hạo Vũ lại chậm rãi theo sau lưng Châu Kha Vũ.

Thật sự cậu nghĩ không ra, đêm qua hắn còn vô cùng tức giận, những tưởng sắp đoạn tuyệt tới nơi, hôm nay lại bình tâm như chưa có chuyện gì xảy ra. Lời giải thích hợp lí nhất không gì khác ngoài đây chính là chút tình cảm sau cuối sót lại của Châu Kha Vũ, là sự bình yên cuối cùng trước cuồng phong bão táp.

Nghĩ tới đây Doãn Hạo Vũ lập tức ủ rũ, bước chân nặng trĩu lề mề chậm chạp. Châu Kha Vũ đi phía trước đột nhiên dừng lại khiến suýt chút nữa cậu đã đâm sầm vào hắn.

"Về sau đừng đi sau tôi nữa, biết chưa?" Hắn quay đầu, nghiêm túc nói.

Cậu có chút khó hiểu, sau cũng chỉ nghĩ là Châu Kha Vũ ngại chính mình đi chậm nên bước nhanh hơn đến bên cạnh hắn.

Trở lại kí túc xá, mở cửa phòng, bên trong không có một ai, đồ đạc không khác mấy so với hôm qua, ghế lật ngang nằm giữa đường, mặt bàn lộn xộn.

Mọi thứ dường như chỉ nhấn một nút tạm dừng, không thể bỏ qua, không thể tua đi tua lại, chỉ có thể đối mặt với tiến độ quỹ đạo đã thiết lập sẵn. Doãn Hạo Vũ xoay con thỏ bông ngã chổng vó trên bàn lại ngay ngắn, tay sờ vào lông nó.

Anh ấy không cần chúng ta nữa. Tâm trạng cậu u ám đi mấy phần.

Châu Kha Vũ ngồi trên mép bàn sách, dù cho ngồi trên bàn đi chăng nữa thì đôi chân dài không còn chỗ để kia vẫn chống đỡ trên mặt đất. Hắn chăm chú nhìn Doãn Hạo Vũ, muốn nói lại thôi, đợi một hồi mới ung dung mở miệng, "Hiện tại có thể trả lời tôi chưa?"

Muốn trả lời à, đây chính là bước cuối cùng trước khi chia tay sao. Doãn Hạo Vũ chưa chuẩn bị kĩ càng, cậu cúi đầu do dự đáp, "Trước hết chờ tôi trả lời tin nhắn đã, được không?

Điện thoại Doãn Hạo Vũ để trong kí túc xá qua đêm, tin nhắn thông báo ngập tràn màn hình. Phần lớn là đến từ Nat, cậu nhấp vào một tin nhắn thoại, một loạt câu hỏi từ đầu bên kia vang lên, ngữ khí có phần gấp rút.

Nat: Patrick, Châu Kha Vũ giận em à?

Nat: Em đi đâu? Mau trả lời. Qua 24 giờ mất tích là ra ngoài báo án được rồi đấy.

Nat: Em nói rõ với cậu ấy đi, nhiều năm như thế...

Doãn Hạo Vũ lập tức dừng tin nhắn thoại lại, giương mắt nhìn Châu Kha Vũ, vẻ mặt hắn vô cùng khó đoán. Cậu vội vàng trả lời tin nhắn báo bình an, ném điện thoại qua một bên rồi lo lắng nhìn hắn.

"Lại đây." Châu Kha Vũ vẫy tay.

Doãn Hạo Vũ chần chừ do dự, mấy bước mà cảm giác như cả một thế kỉ. Hắn duỗi tay ra nắm lấy cổ tay cậu rồi kéo cậu lại gần mình.

"Ngồi." Hắn nhìn sang mặt bàn bên cạnh ra hiệu.

Doãn Hạo Vũ lắc đầu, cậu nơm nớp lo sợ, ngoan ngoãn đứng trước mặt Châu Kha Vũ như đợi phạt.

Châu Kha Vũ hỏi, "Những lời anh ta vừa nói, 'nhiều năm như thế' là có ý gì?" Hắn nhìn chằm chằm cậu, "Chúng ta mới gặp nhau mấy tháng mà, không phải sao?"

Nhìn đôi mắt đào hoa đã gặp trong mộng vô số lần, quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn nữa, trong lòng Doãn Hạo Vũ lại cảm thấy chua xót.

Chúng ta chỉ mới gặp nhau mấy tháng, nhưng em đã biết anh từ rất lâu, lâu đến mức không nhớ rõ đã xé qua bao nhiêu cuốn lịch.

Doãn Hạo Vũ vẫn nhớ, nhớ thời điểm nào sự vô tư ngây thơ của mình bỗng chợt ngừng lại. Là khi vừa lên sơ trung, cậu phát hiện ra bản thân thích nam giới. Mặc dù môi trường xã hội ở đất nước cậu tương đối thoải mái, nhưng thoải mái không đồng nghĩa với bao dung vô điều kiện, đồng tính và không đồng tính luôn ngầm có những sự phân biệt nhất định.

Cậu trở nên trầm mặc ít nói, luôn cho rằng đó là tự xây thành lũy để bảo vệ chính mình, thực chất đó không khác gì gông xiềng trói buộc tinh thần.

Cuộc đấu tranh thời niên thiếu khiến Doãn Hạo Vũ luôn trong trạng thái hoảng loạn bối rối, kém chút nữa đã rơi vào vòng xoáy tự hành hạ bản thân, cho đến khi cậu vô tình đọc được một bài viết trên mạng xã hội.

Người đó nói, "Hưng chi sở chí, tâm chi sở an." [1] Bên cạnh còn đính kèm phần giải thích bằng tiếng Anh.

[1] Nguyên câu là 「Hưng chi sở chí, tâm chi sở an, tận kỳ tại ngã, thuận kỳ tự nhiên.」: Được làm những gì mình thích thì trong lòng mới thỏa mãn, để hết thảy đều gặp sao yên vậy, thuận theo sự sắp đặt của vận mệnh.

Doãn Hạo Vũ tìm từ điển tiếng Trung, đem câu này tra cứu mấy lần liền, lúc ngẩng đầu lên thì trong mắt chợt lóe lên một tia sáng. Một câu nói rất ngắn nhưng dường như đã cuốn lấy hết nỗi vướng bận trong lòng cậu.

Cậu lần theo bài viết kia tìm ra tài khoản của người đó. Hóa ra là một nam sinh Trung Quốc lớn hơn cậu vài tuổi, trong ảnh trông cao ráo đẹp trai, còn có chút ngỗ ngược, bạn bè cũng rất nhiều.

Ngày ngày Doãn Hạo Vũ đều ngắm nhìn những bức ảnh mà chàng trai Trung Quốc đó đăng lên trang cá nhân, đọc những bài viết của hắn.

Sự thay đổi thần kì đã đến một cách âm thầm. Doãn Hạo Vũ từng chút từng chút một tìm lại được bản thân, không còn ngây ngô, không còn nghi hoặc, dần dần học cách chấp nhận và yêu thương mọi thứ xung quanh, cuối cùng cậu cũng được sống với đúng con người mình.

Doãn Hạo Vũ cúi đầu, dùng thứ tiếng Trung không thành thục để thuật lại sơ qua về sự việc mấy năm trước.

Hiển nhiên Châu Kha Vũ không đoán được rằng sự việc lại đi theo hướng này, mất nửa ngày hắn mới mở miệng, "Tôi thực sự nói cái đó sao?" Hắn nhớ nhiều năm trước có một phần mềm mạng xã hội khá phổ biến, hắn cũng đua theo đăng kí tài khoản, nhưng từng đăng cái gì thì lâu quá rồii nên không nhớ rõ.

Hắn tiếp tục hỏi, "Cậu theo dõi tài khoản của tôi à? Nhưng tôi đã ngừng dùng rất lâu rồi mà."

Quả thực về sau Doãn Hạo Vũ cũng dần dần từ bỏ thói quen lượn lờ tài khoản cá nhân kia, và cậu nghĩ câu chuyện mãi mãi chỉ dừng lại ở đó.

Sau khi tốt nghiệp cấp hai thì cậu lại vô tình nộp hồ sơ vào một trường trung học quốc tế ở Trung Quốc. Mãi cho đến một năm sau, vào ngày đẹp trời nọ Doãn Hạo Vũ đi ngang qua quán bar thì lại gặp Châu Kha Vũ ở cổng.

Hạo Vũ vĩnh viễn ghi nhớ ngày hôm ấy. Khoảnh khắc cậu nhìn thấy hắn, bao nhiêu tình cảm chôn giấu trong lòng bấy lâu nay như từ cơn mê tỉnh lại, sôi sục không thôi. Tuy nhiên giây sau khi cậu thấy Châu–Kha–mặt–lạnh–Vũ nói với chàng trai đối diện, "Tôi không thích nam, cậu quá nhàm chán, tránh xa tôi ra." Thì lòng đang tràn đây hi vọng lập tức nguội lạnh.

Nhưng nhịp đập này không phải thứ cảm xúc nhất thời, trái tim đã muốn rồi thì dù phải đi ngược dòng chảy cũng không được ngơi nghỉ.

Doãn Hạo Vũ vùi đầu vào sách vở, cuối cùng cũng thi đậu trường Châu Kha Vũ đang theo học. Sau đó cậu nhắm ngay thời cơ, xin vào phòng kí túc xá này.

Vì hắn không thích những điều nhàm chán nên cậu tạo ra những điều thú vị, những điều kích thích.

Tình cảm của những người trẻ, dù cho không biết được đích đến đi chăng nữa thì chỉ cần có chữ 'yêu' liền sẽ chờ mong.

Châu Kha Vũ nghe đến cuối cùng, một câu cũng không nói nên lời. Hắn nhớ lại thời điểm bắt đầu vào Đại học, có khoảng thời gian hắn bị một bạn học nam dây dưa mãi, cuối cùng không thể chịu nổi nữa nên thẳng thừng từ chối người đó. Xem ra khi ấy đã bị Doãn Hạo Vũ bắt gặp.

Bỗng nhiên hắn lại nhớ ra hồi này cậu đề cập đến từ 'kích thích' khá nhiều, bây giờ mới hiểu ý nghĩa.

"Sao trước đây không nói cho tôi?" Châu Kha Vũ trầm giọng hỏi.

"Tôi không muốn làm ra vẻ như tôi ép buộc anh." Thanh âm của cậu rất nhẹ nhàng, "Nhưng vẫn khiến anh tức giận rồi, tôi xin lỗi. Mấy ngày tới tôi sẽ nộp đơn xin chuyển kí túc xá."

Châu Kha Vũ lập tức nhíu mày. Người trước mặt hắn cúi đầu, hàng mi dày không che được khóe mắt ửng đỏ, chóp mũi cũng phiếm hồng, ủy khuất cố gắng kìm nén nước mắt.

Người luôn khuyết thiếu tế bào văn vẻ như Châu Kha Vũ, giờ khắc này nhịn không được lại dùng muốn dùng vốn từ ít ỏi để miêu tả cảm xúc của mình.

Trái tim như được ngâm trong một chậu nước ấm.

Châu Kha Vũ hít một ngụm khí, khẽ vươn tay ôm eo Doãn Hạo Vũ kéo cậu lại ngồi cạnh mình. Hắn nắm cổ tay cậu, bất mãn nói, "Lại định chọc tức tôi nữa đúng không."

Cậu kinh ngạc nhìn hắn.

"Em là người của tôi, còn muốn chuyển đi nơi khác ở thì định để mặt mũi tôi ở đâu." Thái độ của Châu Kha Vũ giống như đang nói đùa, nhưng cánh tay nắm cổ tay Doãn Hạo Vũ thì một mực không buông ra, thậm chí lực siết còn mạnh hơn.

Doãn Hạo Vũ chậm rãi phản ứng lại, trái tim rung động kịch liệt, đầu nhỏ ngẩng lên, đôi mắt to đen nhánh vẫn lưu lại tầng nước nhưng nét mặt lại mang theo ý cười, đáng yêu đến mức làm cho lòng người mềm nhũn.

Đáy lòng Châu Kha Vũ khẽ động, nhịn không được lại ôm eo kéo Doãn Hạo Vũ vào lòng. Cậu thuận theo chuyển động của hắn mà nghiêng người, yên vị trên bắp đùi người kia.

Hắn xoa đầu cậu, bàn tay dịu dàng lần mò từ phần tóc đen nhánh xuống cổ, giống như đang vuốt ve một con vật nhỏ, Doãn Hạo Vũ khẽ kêu lên mấy tiếng thoải mái.

Động tác của Châu Kha Vũ ôn nhu là thế nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn không buông tha, "Đừng tưởng thế này là xong, em còn chưa giải thích."

"Hả?" Từ trong lồng ngực Doãn Hạo Vũ giương mắt nhìn hắn.

"Dạ hội ngày đó, bạn nhảy là ai?"

"Một người bạn, giống em trai hơn. Em còn giúp em ấy theo đuổi bạn trai." Cậu trả lời lần lượt từng câu.

Có bạn trai rồi mà còn giả làm bạn trai Doãn Hạo Vũ, rảnh quá không có việc làm à. Hắn bĩu môi một cái rồi tiếp tục hỏi, "Hôm qua lúc đi bơi về, người gặp trên đường là ai?"

Cậu nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi đáp, "Không nhớ rõ." Đây là nói thật, nhiều em trai quá nhớ không nổi.

"..."

Cuối cùng Châu Kha Vũ cũng hỏi đến vấn đề mà hắn quan tâm nhất, "Còn cái người cao cao kia thì sao?"

"Anh Nat?" Lần này cậu trả lời rất nhanh, "Bạn siêu thân của em, trước hay giúp ảnh lĩnh mấy cây gậy."

"Cái gì!?" Ngữ điệu của Châu Kha Vũ lên cao ngay lập tức, hắn trừng mắt nhìn người trong lòng, "Lĩnh gậy chỗ nào?"

"Cánh tay thôi mà, còn dùng tốt." Doãn Hạo Vũ cọ cọ vào lồng ngực hắn, nhẹ đáp.

Lần đầu gặp nhau, Nat là thủ lĩnh của cộng đồng đồng tính nam ở khu phố bên cạnh. Doãn Hạo Vũ chiến với y một thời gian khá dài, cuối cùng hóa thù thành bạn, thậm chí còn thân thiết là đằng khác. Về sau y gặp qua một số chuyện chẳng lành, bị bức tường mém đổ vào người, còn trải qua vài tình huống khá nguy hiểm, cậu luôn ở bên cạnh Nat. Bây giờ Nat đã quay trở về, Doãn Hạo Vũ vẫn là một người bạn chân thành của y.

Châu Kha Vũ cầm cánh tay Doãn Hạo Vũ kiểm tra tứ phía, may mà không có vết thương gì. Nhưng nghĩ đến cánh tay mềm mịn này phải chịu qua gậy vụt thì trong lòng hắn lại thầm trách Nat.

Cậu trấn an, "Không sao đâu, hỗn loạn là chuyện thường, tránh sao được."

"Thời đại nào rồi, có chuyện gì thì gặp cảnh sát. Nhóc con nhà em đánh nhau làm gì, tự nhiên gây sự." Châu Kha Vũ với vẻ mặt không vui dạy dỗ cậu.

Doãn Hạo Vũ buồn cười nhìn hắn, vội gật đầu đáp ứng.

Lúc này Châu Kha Vũ mới ý thức được con thỏ mềm mềm nằm trong ngực mình là con thỏ thân kinh bách chiến [2], ở bên ngoài vểnh tai làm loạn nửa giang sơn.

[2] thân trải qua trăm trận đánh.

"Em nhiều huynh đệ tốt quá nhỉ." Hắn nhàn nhạt nói, "Vì cái gì đối với người khác thì như moi ruột moi gan [3] ra tới nơi mà với tôi lại phải bày ra một đống thứ như thế?"

[3] có bao nhiêu nói ra bấy nhiêu, thành thật với đối phương.

"Anh nói anh không thích những người nhàm chán, em mà không làm thế này thì anh sẽ liếc em lấy một cái à?" Doãn Hạo Vũ oan ức bĩu môi.

"Thỏ nhỏ." Châu Kha Vũ cúi xuống ghé bên tai cậu, "Tôi muốn em ngay từ cái nhìn đầu tiên."

Không sợ trời, không sợ đất, sợ nhất lưu manh mở miệng.

Doãn Hạo Vũ từng trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn cũng đột nhiên đỏ mặt.

Tên lưu manh này đưa tay vào trong áo Doãn Hạo Vũ, dùng lòng bàn tay thô ráp chà xát với sống lưng mịn màng của cậu, từ từ vòng qua xương sườn tiến đến phía trước, cuối cùng là xoa nắn eo thịt mềm mại. Kĩ thuật chuyên nghiệp tới mức chân cậu mềm nhũn, cả người rũ xuống vô lực.

Doãn Hạo Vũ thở hổn hển, Châu Kha Vũ thấy vậy lập tức dừng động tác trêu đùa lại, tay vỗ vỗ gò má cậu, "Đừng tôi thừa dịp lợi dụng, hôm nay em bệnh nên tôi không chọc nữa."

Nhưng Hạo Vũ lại xoay đầu lại, gò má ửng đỏ, ánh mắt ngập tràn sắc tình, "Châu lão sư, em rất khỏe." Vừa dứt lời cậu liền vòng hai tay ôm cổ hắn, thân trên thuận theo nhổm lên để môi chạm môi.

Răng môi chạm nhau, hai người bỏ qua giai đoạn thăm dò, trực tiếp tiến thẳng tới bước hôn đến không phân biệt được ngươi ta. Châu Kha Vũ ngậm lấy môi mềm ngọt ngào của Doãn Hạo Vũ, đầu lưỡi làm càn trong khuôn miệng đối phương, giống như muốn đem toàn bộ dịch vị nuốt vào.

Dần dần hắn lại một lần nữa được đắm chìm trong hương sữa quen thuộc, mùi hương từ từ xâm chiếm khoang miệng, hương sữa ngày càng nhiều, như thể đến từ thảo nguyên, vừa dịu dàng lại vừa nồng đậm, làm cho hắn si mê đến phát cuồng.

Một bàn tay của Châu Kha Vũ cắm vào trong mái tóc đen nhánh của Doãn Hạo Vũ, bàn tay còn lại vuốt ve dọc từ sống lưng đến bờ mông đầy đặn rồi liên tục xoa xoa nắn nắn.

Hai chiếc giày của Doãn Hạo Vũ lần lượt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net