11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn hai chương nữa là kết thúc rồi T-T

11.

Trước khi trở về đoàn làm phim Châu Kha Vũ đã dự đoán trước được việc đạo diễn chắc chắn sẽ tức giận. Đạo diễn Trần tuy rằng trên phương diện chuyên môn có thể kiên nhẫn bỏ cả thời giản nghỉ ngơi để giảng thêm về diễn xuất cho hậu bối, nhưng những khi làm việc nghiêm túc đều trở thành Diêm Vương mặt đen không chấp nhận một phút lười biếng nào, thậm chí có những cảnh quay nhân viên cảm thấy ổn rồi ông vẫn kiên trì bắt diễn lại cho đến khi bản thân vừa lòng mới thôi, cho nên chất lượng sản phẩm mà đạo diễn Trần cho ra chưa bao giờ thấp cả. Châu Kha Vũ luôn coi ông là một người thầy mà mình vô cùng kính trọng.

Quả nhiên vừa bước vào lều đã thấy đạo diễn Trần mặt xám xịt đang xem lại cảnh quay.

"Đạo diễn, tôi..." Châu Kha Vũ thấp thỏm đi tới bên cạnh đạo diễn Trần.

Đạo diễn Trần ngẩng đầu nhìn hắn, ý bảo hắn không nên nói gì, lại đem ánh mắt đặt lên máy chiếu phim. Châu Kha Vũ chỉ có thể an tĩnh đứng một bên. Cho đến khi đoạn phim kết thúc, đạo diễn Trần mới mở miệng nói: "Tiểu Châu à, cậu phải biết rằng ở giới giải trí này diễn viên có thiên phú và kinh nghiệm hơn cậu không phải không thiếu."

Dừng một chút lại nói: "Cậu thật sự rất nỗ lực, nhưng nỗ lực là phẩm chất cơ bản của một người diễn viên, người nỗ lực hơn cậu tôi cũng từng gặp rồi."

"Tiểu Châu, quý trọng cơ hội. Lần này tôi sẽ không hỏi cậu đã đi đâu hay làm gì. Ngày hôm qua tôi đã cho quay những cảnh không có cậu. Bây giờ mau đi thay trang phục rồi trang điểm, cảnh tiếp theo là cảnh cậu diễn."

Châu Kha Vũ vừa áy náy vừa cảm kích, chỉ có thể dùng sức gật đầu: "Xin lỗi đạo diễn, sẽ không có lần sau."

"Ừ, đi thôi."

Vì thế một tháng sau đó Châu Kha Vũ càng ngày càng nỗ lực, diễn cũng thực nhanh, thậm chí còn đóng máy trước thời gian dự tính.

Video kia được tung ra đúng vào cái đêm mà đoàn làm phim vừa đóng máy. Châu Kha Vũ từ lễ đóng máy trở về khách sạn, tắm xong mệt mỏi dựa vào đầu giường. Hắn giống như sau cái đêm từ nhà Doãn Hạo Vũ trở về đoàn làm phim, mỗi ngày đều nhìn vào giao diện Wechat, đoạn đối thoại với Doãn Hạo Vũ trên màn hình điện thoại vẫn luôn dừng lại ở tin nhắn Doãn Hạo Vũ nhắc hắn ăn cơm đúng giờ, cẩn thận đừng để bị cảm nắng.

Mỗi đêm như vậy hắn đều nhìn chằm chằm vào sticker hình thỏ con trên màn hình mà hối hận không thôi, không lúc nào hắn không tự hỏi phải nói như thế nào thì Doãn Hạo Vũ mới tha thứ cho hắn, Doãn Hạo Vũ có khả năng tha thứ hay không.

Châu Kha Vũ đương nhiên biết việc bản thân nhất thời xúc động là sai, hắn không thể nào quên đi sự run rẩy của Doãn Hạo Vũ khi nghe hắn nói ra những lời độc ác tàn nhẫn đó. Khi ấy hắn mới biết cái đêm năm năm trước để lại bao nhiêu ám ảnh cho Doãn Hạo Vũ, hắn đáng chết, vậy mà lại một lần nữa đối xử với em như vậy.

Mình đã phạm phải tội lỗi chẳng thể tha thứ, Châu Kha Vũ tuyệt vọng nghĩ.

Châu Kha Vũ mở Weibo, muốn vào siêu thoại của Doãn Hạo Vũ xem tình hình gần đây như thế nào, hắn cũng chỉ dám sử dụng phương thức như vậy để yên lặng theo dõi đối phương. Vậy mà vừa mở ra giao diện tìm kiếm phát hiện ra no6 hotsearch đề # Con trai của Châu Kha Vũ Doãn Hạo Vũ #

Hắn mở hotsearch, xem đi xem lại video quay lén kia, nhìn thấy nụ cười không thể bị kính râm che giấu của Doãn Hạo Vũ cùng tiếng gọi "baba" của Hoà Hoà, Châu Kha Vũ cảm thấy trái tim mình trống rỗng. Như thế nào lại đau như vậy, giống như một con đập xả lũ, máu tươi cuồn cuộn không ngừng xả ra từ hồ nước.

Nhất định Doãn Hạo Vũ còn đau lòng hơn thế nhiều, hắn nghĩ.

Là chính bản thân hắn huỷ đi cơ hội khiến cho ba người họ có thể thật sự trở thành người một nhà.

Bá Viễn cùng một người phụ nữ khác kết hôn, Doãn Hạo Vũ hẳn là rất đau lòng, chính mình không biết xấu hổ mà tiến về phía trước thắp lên hy vọng cho em ấy, cuối cùng lại ở trước mặt em ấy lộ ra dáng vẻ đáng ghê tởm như vậy. Hắn cho Doãn Hạo Vũ hy vọng, cũng là người đem hy vọng ấy bóp nát.

Mình so với Bá Viễn còn tội ác tày trời hơn, Châu Kha Vũ nghĩ.

Vì vậy hắn dứt khoát lên trang cá nhân của mình, không ngần ngại mà viết ra mấy chữ kia: "Con trai của tôi, có đáng yêu không?"

Một lúc sau lại bình luận thêm: "Là con trai tôi thì chắc chắn phải đáng yêu rồi, đúng không @ Patrick Doãn Hạo Vũ ?"

Làm xong những việc này, hắn tắt di động và quăng mình lên giường. Một lát sau, hắn lấy một chai rượu, mở cửa bước tới phòng của đạo diễn Trần. Hắn đứng ở trước cửa do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định gõ lên.

"Đạo diễn Trần, tôi là Châu Kha Vũ, thầy có thời gian không, có thể tâm sự được không?"

"Tiểu Chu à, vào đi." Khi mở cửa, đạo diễn Trần đang đeo kính, trên tay là một cuốn sách đã ố vàng.

"Muộn như thế này Tiểu Châu tới đây chắc không phải tìm tôi để nói chuyện công việc đâu nhỉ, muốn nói cái gì nào." Đạo diễn Trần tháo kính, từ trong ngăn tủ lấy ra hai cái ly.

Thời điểm không làm việc, ông càng giống như một vị trưởng bối hoà nhã dễ gần, giống như một vị thầy giáo sẽ đón học sinh có cha mẹ vắng nhà về nhà mình ăn cơm. Sau mấy tháng ở chung, trong lòng Châu Kha Vũ vô cùng kính trong ông. Bình thường trong thời gian ghi hình có vấn đề gì cũng sẽ tìm ông bàn bạc, hỏi ông những câu hỏi chuyên môn, đôi khi cũng nói cả những chuyện không liên quan tới công việc.

Châu Kha Vũ thở dài, nhận lấy chiếc ly rót rượu cho hai người.

"Nói ra sợ thầy chê cười, chắc thầy cũng chỉ cảm thấy đây là chút chuyện tình cảm nho nhỏ mà thôi." Châu Kha Vũ dừng một chút.

"Nhưng đối với tôi mà nói, em ấy là cả đời của tôi."

Đạo diễn Trần nhấp một ngụm rượu: "Tiểu Châu à, đời người ngắn ngủi cũng chỉ vài thập niên, nếu cậu đã để tâm thì không có chuyện gì có thể gọi là tầm thường cả."

"Tôi... có một người tôi thích rất lâu. Nhưng mấy năm trước tôi làm ra một vài chuyện không tốt. Khi đó em ấy rời đi, tôi cũng chưa kịp nói lời xin lỗi. Chỉ là gần đây em ấy trở lại rồi, tôi cảm thấy đây là ông trời cho mình cơ hội. Tôi cho rằng lần này mình có thể theo đuổi được em ấy, giữ em ấy bên cạnh mình, nhưng tôi lại bối rối."

"Tôi nghĩ rằng em ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, tôi cũng không cầu mong em ấy tha thứ, chỉ có thể dùng hết sức lực của bản thân để bảo vệ em ấy." Châu Kha Vũ ngừng lại một chút, cũng nhấp thêm một ngụm rượu.

"Nhưng hình như cái gì tôi cũng làm không tốt. Khi còn mười tám mười chín tuổi tôi luôn tự cho mình là đúng, cho rằng có thể tự mình giải quyết hết thảy mọi chuyện. Bây giờ phát hiện hoá ra từ trước đến giờ mình vẫn luôn tạo ra phiền phức cho người khác." Châu Kha Vũ cảm thấy mình chuẩn bị rơi nước mắt trước mặt đạo diễn Trần.

"Đạo diễn Trần, thật xin lỗi... tôi lại vừa gây thêm rắc rối cho đoàn phim của chúng ta rồi." Hắn đột ngột uống cạn ly rượu.

"Nhưng tôi không hối hận. Cho tới hiện tại, tôi chỉ muốn bảo vệ em ấy, cho dù có lỗi với mọi người thì vẫn muốn bảo vệ em ấy." Châu Kha Vũ cúi đầu, khoé mắt hồng hồng như một đứa trẻ bướng bỉnh, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt của đạo diễn Trần.

Qua một lúc, hắn mới nghe thấy giọng nói của đạo diễn Trần: "Nào còn có đoàn làm phim của chúng ta nữa." Không có chút tức giận nào, ngược lại còn rất nhẹ nhàng.

Châu Kha Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lại thấy lão ngoan đồng họ Trần dường như đang nhìn hắn cười giảo hoạt: "Bộ phim của chúng ta không phải đã đóng máy ngày hôm qua rồi sao?"

Ông vỗ lên vai Châu Kha Vũ: "Tiểu Châu, người trẻ tuổi các cậu tại sao cái gì cũng luôn giấu ở trong lòng? Hãy nói cho người đó biết cậu đang nghĩ gì. Người đó có tha thứ cho cậu hay không cậu ngồi ở đây đoán mò cũng không được gì, cậu phải đi tìm người đó, nghe chính miệng người đó nói ra đáp án."

"Đừng ngồi ở nơi này nữa, đi thôi Tiểu Châu."

Châu Kha Vũ đứng dậy, nặng nề cúi chào đạo diễn Trần.

///

Doãn Hạo Vũ cho rằng nếu như Châu Kha Vũ đã đăng bài viết như vậy, ít nhất sau đó cũng phải liên hệ cho mình. Không phải là cậu nghĩ rằng Châu Kha Vũ sẽ tìm mình tranh công mà là cảm thấy dù sao thì loại chuyện này hắn cũng phải nói cho rõ ràng.

Nhưng cậu đợi từ hai giờ đêm khi Châu Kha Vũ đăng bài viết kia đến hơn năm giờ sáng, chờ tới khi Châu Kha Vũ tự bình luận bài viết của mình, chờ tới khi quản lý cùng bạn bè gửi tin nhắn muốn nổ tung Wechat, ngay cả mẹ cậu từ Thái Lan xa xôi cũng gọi điện thoại tới, cuối cùng vẫn không đợi được tin nhắn nào từ Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ sau khi nổi điên không liên lạc với Doãn Hạo Vũ, sau khi video của Hoà Hoà bị tung ra ngoài cũng không liên lạc với Doãn Hạo Vũ, sau khi tự nhận Hoà Hoà là con mình cũng không liên lạc cho Doãn Hạo Vũ.

Doãn Hạo Vũ biết Châu Kha Vũ đang ở thế "gánh tội thay". Chuyện này từ đầu tới cuối chỉ có Bá Viễn cùng Lâm Mặc biết, hai người họ nhất định sẽ không nói ra ngoài. Cho nên trong mắt mọi người Châu Kha Vũ không phải đang nhận con mà là "gánh tội thay."

Bọn họ có tội sao? Đương nhiên là không có tội. Nhưng ở trong ngành công nghiệp dị dạng này, bọn họ phạm phải tội ác tày trời.

Cuối cùng Doãn Hạo Vũ không thể nhịn nổi nữa mà gọi điện cho Châu Kha Vũ, nhưng mười mấy cuộc điện thoại gọi đi đều báo số máy bận. Tin nhắn Wechat cũng không trả lời.

Trong lúc Doãn Hạo Vũ miên man suy nghĩ có phải Châu Kha Vũ bị đoàn làm phim gọi tới trách mắng hay bị bên công ty quản lý nhốt lại phê bình hay không, Châu Kha Vũ gọi điện tới.

Thế nhưng cậu lại không dám nghe máy.

Doãn Hạo Vũ không biết nên nói gì với Châu Kha Vũ. Nói rằng cho dù anh có làm như vậy thì tôi cũng không tha thứ cho anh? Nói tôi sẽ nhận Hoà Hoà là con trai của mình, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa? Hay là nói cảm ơn? Giống như ở thời điểm hiện tại nói gì cũng không đúng.

Họ bị mắc kẹt trong vòng xoáy thiệt hơn, vòng đi vòng lại, chẳng ai có thể trốn thoát.

"Pat?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Châu Kha Vũ. Là Doãn Hạo Vũ trong lúc hoảng loạn ấn nhầm nút nghe.

"Ừ." Doãn Hạo Vũ không biết nên nói gì, chỉ có thể trả lời như vậy.

Vì thế không khí lại lâm vào trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, Doãn Hạo Vũ nghe thấy tiếng thở dài của Châu Kha Vũ: "Chuyện của Hoà Hoà anh sẽ giải thích với công ty, có chết anh cũng nói rằng nó là do anh và người ngoài ngành sinh ra, em ở bên kia cái gì cũng đừng nói." Giọng của hắn khàn khàn như thể cổ họng sắp rách nát, nghe như một đêm không ngủ.

"Không thể nào... đoàn phim của anh không phải trước đó đã ký hiệp nghị sao? Anh sẽ phải chịu trách nhiệm đó." Doãn Hạo Vũ từ chối.

"Nhưng tống nghệ của em đang chiếu. Bộ phim của em cũng mấy tháng nữa là lên sóng rồi. Dù sao thì anh cũng có mười mấy bộ phim tích luỹ, chắc chắn sẽ không thể dễ dàng sụp đổ như vậy. Nếu em nhận con lúc này, chắc chắn sự nghiệp sẽ tiêu tan, muốn làm lại cũng rất khó." Tuy nghẹn ngào, nhưng giọng nói của hắn lại vô cùng dịu dàng, khiến người ta khó có thể liên tưởng đến dáng vẻ tức giận đêm hôm đó.

Đúng vậy, thật ra 5 năm trước hắn cũng vô cùng dịu dàng, giống như hắn mới là người yêu không được mà nhận lấy hết uỷ khuất. Tuy nhiên khi ấy cả hai người họ chỉ là hai đứa con nít chưa trưởng thành.

"Daniel, anh không cần phải làm chuyện này vì cảm thấy có lỗi. Việc em làm ra em sẽ tự mình gánh trách nhiệm, anh không cần phải hi sinh sự nghiệp của mình. Hơn nữa..."

"Không phải đâu Patrick, không phải là bởi vì cảm thấy có lỗi. Anh yêu em, bởi vì yêu em cho nên dù thế nào đi chăng nữa anh cũng phải bảo vệ em và Hoà Hoà." Châu Kha Vũ ngắt lời cậu.

"Anh biết dù là 5 năm trước hay hiện tại anh đều không có tư cách cầu xin em tha thứ. Chỉ là anh muốn nói xin lôi, anh yêu em." Châu Kha Vũ khóc nức nở.

Nhiều câu "anh yêu em" như vậy, nếu như nói ra 5 năm trước thì có phải hay không mọi chuyện đã khác. Nhưng đáng tiếc, không có nếu như.

Thật ra Doãn Hạo Vũ vốn dĩ muốn nói, hơn nữa giữa hai chúng ta không có quan hệ, những việc trước kia em không để ý, anh cũng đừng nên áy náy, lát nữa em sẽ lên Weibo làm sáng tỏ, chúng ta nên thôi đi, sau này cũng không cần liên hệ. Nhưng sau khi bị ngắt lời cậu chỉ có thể mở miệng thở dốc, không tài nào nói ra được những lời này.

Sau đó cậu nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của Châu Kha Vũ: "Pat, cầu xin em. Hoa tươi và tiếng vỗ tay anh có thể không cần, nhưng phong ba bão táp hay để anh che chở cho em."

Vì thế một vạn lời nói soạn sẵn trong đầu của Doãn Hạo Vũ tiêu tan hết thảy, hoá thành một dòng nước mắt: "Dan, em muốn gặp anh."

Có lẽ tình yêu chính là như thế, là tổn thương, là đau, là hận, nhưng cũng là tha thứ.

///

Sau khi ngắt điện thoại Châu Kha Vũ lập tức đổi vé máy bay, nhanh nhẹn thu dọn hành lý, vội vàng rửa mặt rồi kéo vali ra cửa. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì buổi tối nay hắn có thể trở về bên cạnh người mà hắn ngày đêm mong nhớ.

Tay vừa đặt lên then cửa, chuông cửa đột nhiên vang lên. Châu Kha Vũ vừa mở cửa Trương Gia Nguyên cầm di động trong tay lập tức tiến vào.

"Có chuyện gì vậy Kha Vũ? Sao tao vừa mới ngủ một giấc thôi mà trời đất đều thay đổi thế này?" Trương Gia Nguyên thở còn chưa ra hơi đã bắt đầu ồn ào.

"Hai người cùng Hoà Hoà làm sao lại bị người ta chụp được vậy?"

"Mà thôi. Hiện tại hỏi cũng chẳng thay đổi được gì. Sao chưa gì mày đã thừa nhận Hoà Hoà là con mày rồi? Mày có biết hiệp nghị của đoàn làm phim không hả? Lỡ như sau này bộ phim xảy ra chuyện gì phải gánh bao nhiêu trách nhiệm mày có gánh nổi không?"

"Chúng ta đều không biết cha ruột của Hoà Hoà là ai, tự nhiên mày nhận để làm gì? Mày có biết đứa nhỏ này là bởi vì Patrick bị cường bạo mới sinh ra không? Nếu như thằng cha ruột thiếu đạo đức đó tìm đến cửa thì mày định làm sao?"

Châu Kha Vũ trải qua một đêm rất nhiều biến động, đầu óc mê man bỗng chốc bừng tỉnh, hắn lập tức bắt lấy trọng điểm hai chữ:

"Cường bạo là ý gì cơ? Đứa nhỏ không phải là của Bá Viễn sao?"

"Sao lại là của Viễn ca được? Khi nhóm của chúng ta tan rã, không biết Patrick gặp phải ai, sau đó liền có Hoà Hoà. Hỏi em ấy thì em ấy không nói, còn bảo bọn này không nói cho mày biết sợ mày kích động. Tao đoán là Patrick cũng không biết đó là ai. Mẹ nó chứ, tốt nhất là thằng khốn đó đừng có tìm tới đây, nếu tao mà tóm được thì tao nhất định sẽ làm thịt nó."

Châu Kha Vũ đột nhiên nhớ tới bữa tiệc đêm ngày mà Into1 tan rã, lại nhớ đến sinh nhật của Hoà Hoà, cùng với đôi mắt nai to tròn khiến cho hắn ghen ghét mà hắn vẫn luôn lầm tưởng là di truyền từ mẹ ruột, sau là cha ruột.

Hắn không kiềm chế được mà run rẩy, không thể bình tĩnh mà đứng được nữa chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo ngồi xuống ghế sofa.

"Không... không phải là mày nói Hoà Hoà sinh non sao?"

"Đúng rồi, chín tháng, chưa đến 38 tuần, tính là sinh non rồi."

Châu Kha Vũ từ sofa chậm rãi đứng lên, hai tay của hắn đặt trên vai Trương Gia Nguyên, giống như nếu không có điểm tựa thì sẽ ngã mất. Hắn bất lực mà nhìn vào mắt của Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm tuyệt vọng như thế ở trên mặt Châu Kha Vũ.

"Gia Nguyên nhi, Hoà Hoà là của tao."

Trương Gia Nguyên khó hiểu nghiêng đầu.

Sau đó nghe thấy Châu Kha Vũ nói: "Thằng khốn đó là tao."

Nắm đấm của Trương Gia Nguyên đáp lên mặt của Châu Kha Vũ.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net