12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12.

Bởi vì sự việc của Châu Kha Vũ, một tháng nay Doãn Hạo Vũ không đêm nào có thể ngủ một giấc an ổn. Sau khi nhận được điện thoại của Châu Kha Vũ, cậu mới bình tĩnh lại một chút. Thật ra thì cậu vẫn chưa cẩn thận suy nghĩ khi Châu Kha Vũ trở về thì quan hệ giữa hai người nên giải quyết như thế nào. Nếu nói tha thứ, thật ra Doãn Hạo Vũ vẫn còn giận. Nếu nói không tha thứ, cậu không thể nào đối xử tàn nhẫn với hắn. Chỉ là khi nghe được câu nói kia của Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ trả lời như vậy bởi vì cậu thật sự muốn gặp hắn.

Có lẽ là bởi vì sự vòng vo của hai người họ đã gây ra quá nhiều sai lầm, mà Doãn Hạo Vũ thì không muốn... tiếp tục sai lại càng sai.

Không thể nghĩ rõ ràng thì tốt nhất không nên nghĩ tiếp, Doãn Hạo Vũ quyết định mặc kệ mấy lời bàn tán trên mạng, đem Hòa Hòa tới nhà Lâm Mặc còn mình nằm ngủ hết một ngày.

Thời điểm tiếng đập cửa bên ngoài vang lên cậu vẫn còn đang chìm trong giấc mộng, mở mắt ra mới phát hiện trời đã tối từ lâu, trong lúc nhất thời cũng không phân biệt rõ hiện tại là "buổi chiều hôm nay" hay là "buổi tối ngày mai", ngồi trên giường mơ màng một lúc mới xỏ dép bông đi ra mở cửa. Vừa mở cửa đã thấy khuôn mặt khó đăm đăm của Trương Gia Nguyên cùng với Châu Kha Vũ đeo kính râm đứng đằng sau.

Cậu vừa dụi mắt vừa tiếp hai người vào cửa.

Doãn Hạo Vũ vẫn như trước không biết làm thế nào để đối mặt với Châu Kha Vũ, cũng may Châu Kha Vũ đeo kính râm, cậu có thể không cần nhìn thẳng vào mắt hắn. Đợi đã? Kính râm? Đêm hôm khuya khoắt đeo kính râm làm cái gì? Vì sao cái kính râm này còn lớn như vậy?

Doãn Hạo Vũ không biết nên mở lời như thế nào, cho nên cậu nhìn về phía Trương Gia Nguyên, lén lút chỉ vào kính râm của Châu Kha Vũ. Trương Gia Nguyên ngượng ngùng gãi đầu.

"Cái kia, Patrick, chuyện giữa hai người anh biết rồi. Không phải anh vẫn luôn nói sẽ không bỏ qua cho cái kẻ kia hay sao, cho nên sau khi biết chuyện liền đánh nó một trận. Tàn tích không dễ nhìn cho lắm, sợ lúc lên máy bay bị người ta nhìn thấy thì không hay cho nên nó mới đeo kính râm để che giấu."

Nói xong còn hung hăng trừng mắt với Châu Kha Vũ, "Đáng đời."

Sau đó hắn lại có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, nói tiếp: "Thật ra mấy năm nay Kha Vũ sống cũng không dễ dàng. Đương nhiên so với việc em chịu khổ vì Hòa Hòa không tính là gì. Chuyện giữa hai người anh không dám xen vào. Dù sao người cũng đưa về rồi, đánh cũng đánh rồi, hai người từ từ giải quyết nha."

"Nguyên nhi ca, anh vất vả rồi, không cần lo cho em. Trời cũng tối rồi nên về sớm nghỉ ngơi thôi."  Doãn Hạo Vũ nghe xong lời nói của Trương Gia Nguyên, vẻ không được tự nhiên lại càng gượng gạo, cậu ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Châu Kha Vũ nhìn thấy vậy đau lòng muốn chết, chỉ muốn ôm người vào trong lòng dỗ dành. Hắn vỗ bả vai Trương Gia Nguyên: "Người anh em, đừng nói nữa". Nói xong liền đem Trương Gia Nguyên đá ra bên ngoài.

Trương Gia Nguyên vừa đi vừa quay đầu: "Patrick, anh đi trước nha." Lại quay sang thì thầm với Châu Kha Vũ: "Đừng có tự huỷ lần nữa đấy." Châu Kha Vũ vừa đẩy hắn vừa nói: "Sẽ không."

Sau khi Trương Gia Nguyên ra khỏi cửa, không khi trong phòng lập tức lại rơi vào im lặng. Châu Kha Vũ tháo kinh râm, căng thẳng xoa xoa tay, ngồi xuống bên cạnh Doãn Hạo Vũ.

"Patrick, anh..." Lời nói của hắn có chút lộn xộn, bởi vì trước đó một đêm chưa ngủ, lại còn cùng Trương Gia Nguyên đánh một trận (thật ra thì chỉ có hắn bị đánh), cho nên vừa lên máy bay lập tức ngủ say, lúc này những lời muốn nói ra vẫn chưa chuẩn bị kĩ càng.

"Anh... anh yêu em! Patrick, anh thật sự yêu em! Hòa Hòa là con ai cũng không quan trọng, là của Bá Viễn cũng không vấn đề! Chỉ cần là con của em thì nó cũng là con của anh! Anh yêu em!"

Doãn Hạo Vũ nghe thấy hắn đột nhiên lớn tiếng sợ tới mức rùng mình ba cái, vỗ ngực một hồi mới phản ứng được hắn vừa nói gì, sau đó hung hăng đá hắn một cước: "Như thế nào còn nói Viễn ca, không phải đều biết cả rồi sao!"

Châu Kha Vũ đang định nhận sai, Doãn Hạo Vũ đã òa khóc: "Vì sao anh không nói sớm! Nói sớm thì tốt rồi! Đều đã qua 5 năm! Hức... 5 năm... hức... Hòa Hòa không có mẹ... hức hức... anh không xứng làm mẹ của Hòa Hòa."

Càng nói càng khóc to hơn, Châu Kha Vũ cuối cùng cũng nhịn không được, duỗi tay kéo cậu vào trong lòng vỗ lưng an ủi: "Pat, là anh không tốt, là anh không đúng, là do anh ngốc, xin lỗi, tất cả đều là tại anh."

"Hức... Đồ ngốc! Đồ khốn nạn! Hức..." Châu Kha Vũ cảm giác được nước mắt của Doãn Hạo Vũ dần dần thấm ướt áo của hắn, thấm vào trong trái tim đã bị tàn phá không thể chịu nổi của của hắn, vết thương đau đớn ở nơi đó vì thế mà dần dần khép lại.

"Ừ, anh là đồ ngu ngốc khốn nạn." Hắn hôn lên đỉnh đầu của Doãn Hạo Vũ.

Doãn Hạo Vũ lại mạnh tay đẩy hắn ra: "Anh đừng có hôn em! Hức..."

Châu Kha Vũ hoảng hốt: "Bảo bối, em làm sao vậy, anh làm gì sai hả, em nói cho anh biết anh sẽ sửa ngay lập tức!"

"Hức... em còn chưa gội đâu..."

Châu Kha Vũ cười cười đem Doãn Hạo Vũ ôm vào trong ngực, hôn má trái rồi lại hôn má phải của cậu một cái: "Gội đầu hay chưa thì anh vẫn yêu em nhất."

"Hức... yêu nhất nghĩa là... anh không chỉ yêu mình em... anh còn yêu người khác... hức"

"Không phải! Anh yêu em! Daniel vĩnh viễn yêu Patrick! Châu Kha Vũ vĩnh viễn chỉ yêu một mình Doãn Hạo Vũ." Châu Kha Vũ vội vàng sửa miệng.

Hai tay hắn ôm lấy gương mặt của Doãn Hạo Vũ, nói với cậu: "Pat, em nhìn thẳng vào mắt anh này."

"Dường như đối với việc nào anh cũng đều thiếu một chút thiên phú. Trước kia khi còn làm thực tập sinh, hát nhảy đều không tệ nhưng luyện tập thế nào cũng không đạt được tới trình độ xuất sắc. Hiện tại làm diễn viên, diễn xuất có thể gọi là ổn nhưng cũng chỉ đủ để diễn một vài bộ phim thần tượng. Chuyện tình yêu cũng vậy, anh vốn tưởng rằng hai năm đó mình đã thể hiện ra hết tình yêu của mình nhưng trên thực tế lại chẳng làm được gì cả, còn bởi vì miệng lưỡi vụng về mà gây ra biết bao hiểu lầm. Anh làm sai rất nhiều thứ, bỏ lỡ em thật lâu... Nhưng anh thật sự rất yêu em... anh là một đứa ngốc... em có thể cho anh cơ hội cùng với em bắt đầu lại một lần nữa không?" Nói xong lời cuối cùng, nước mắt của Châu Kha Vũ rốt cuộc nhịn không được nữa, khóc tới mức phát run.

"Daniel." Doãn Hạo Vũ đưa tay lên lau đi nước mắt của Châu Kha Vũ, "Anh còn nhớ không, trước kia em từng nói rằng muốn cùng anh trưởng thành, cùng nhau đi xem thế giới rộng lớn. Lúc ấy không thể thực hiện được, hiện tại chúng ta cùng nhau thực hiện được không? Lần này không ai có thể buông tay trước nữa." Không phải cho anh một cơ hội, mà là cho chính bản thân em một cơ hội, cho hai chúng ta cơ hội.

Bọn họ đã bỏ lỡ nhau quá lâu, hiểu lầm quá nhiều, chỉ một cơ hội mà thôi, không tính là tuỳ tiện cũng không phải cái gì quá đáng.

Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu, vốn định khen thưởng đứa ngốc này một nụ hôn, nhưng cậu bỗng nhiên bật cười thành tiếng, cười đến nước mắt giàn dụa.

"Bảo bối, em sao vậy?" Châu Kha Vũ còn đang đắm chìm ở thời khắc mây tan trăng tỏ, ngạc nhiên tới há hốc mồm.

"Nhìn anh buồn cười quá hahahahahaha." Doãn Hạo Vũ ôm bụng cười ngã vào sofa.

Châu Kha Vũ: ? ? ?

"Trông anh như con gấu trúc ấy hahahahaha."

Đánh người không đánh vào mặt! Đánh vào mặt không để lại vết tích! Trương Gia Nguyên!

///

Thời điểm Châu Kha Vũ tỉnh lại, Doãn Hạo Vũ vẫn đang ở trong ngực hắn ngủ ngon lành, đứa nhỏ không biết đang mơ gì đẹp, cứ tủm tỉm cười mãi thôi. Châu Kha Vũ duỗi tay chạm nhẹ lên đôi môi của cậu, lên chóp mũi rồi lại chạm lên hàng mi. Đứa nhỏ hình như cảm thấy ngứa, xoay người lại dụi dụi vào trong ngực hắn.

Châu Kha Vũ đột nhiên cảm thấy buồn bực, bọn họ dây dưa nhiều năm như vậy thời gian chân chính ở bên nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, mới hơn một năm. Đây vẫn là lần đầu tiên hai người ôm nhau ngủ. Hắn buồn bã cúi đầu, đang định hôn lên cái miệng đang phụng phịu của đứa nhỏ thì lại bị tiếng chuông cửa cắt ngang.

Đứa nhỏ trong ngực xoa xoa đôi mắt, mơ màng ngồi dậy, mới quay đầu liền phát hiện Châu Kha Vũ ở bên cạnh cũng đồng thời ngồi dậy. Tay của cậu vẫn còn đặt trên mắt, bối rối nửa ngày mới nhớ tới chuyện tối hôm qua hai người khóc một trận sau đó làm hoà. Vì vậy mà khuôn mặt nho nhỏ bất giác ửng hồng, đôi chân ở dưới chăn đá đá Châu Kha Vũ: "Đi mở cửa đi, Lâm Mặc đưa Hoà Hoà về đấy."

Châu Kha Vũ nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Doãn Hạo Vũ, còn có tối hôm qua không quản cái gì mà khóc lóc làm nũng, rất giống em trai nhỏ toàn tâm toàn ý tin tưởng các ca ca khi họ vừa mới thành đoàn. Tuy nhiên hiện tại vẫn là một đứa nhỏ, đứa nhỏ của một mình Châu Kha Vũ.

"Hòa Hòa tối hôm qua không ở nhà sao?" Châu Kha Vũ xốc chăn xuống giường.

"Anh làm cha kiểu gì vậy, con trai không ở nhà mà cũng không biết." Doãn Hạo Vũ vừa ngáp vừa nói.

Châu Kha Vũ mở cửa liền thấy Lâm Mặc đang bế Hòa Hòa trong tay, vẻ mặt như đưa đám nói với Hòa Hòa: "Tiểu tổ tông à đến nhà con rồi đó mau xuống đi, chú Lâm Mặc của con sắp gãy tay rồi!"

Hòa Hòa thấy người mở cửa là Châu Kha Vũ, đôi mắt sáng lấp lánh từ trong lòng Lâm Mặc nhảy xuống. Bốn tháng rồi nó chưa được gặp Châu Kha Vũ, trong lòng vui vẻ muốn chết, theo bản năng tiến gần hai bước định gọi "chú Châu Khơ Vũ, ôm", nhưng nó lập tức nhớ lại cái ngày Doãn Hạo Vũ ôm nó vừa khóc vừa nói: "Hòa Hòa không thích người đó nữa được không", cho nên nhanh chóng quay người lại chạy tới ôm chân Lâm Mặc. Châu Kha Vũ vốn định vươn tay, thấy dáng vẻ dẩu cái miệng nhỏ quay đầu của Hoà Hoà đành phải xấu hổ thu tay lại xoa mũi.

Lúc này Doãn Hạo Vũ đã từ phòng ngủ đi ra đứng bên cạnh Châu Kha Vũ. Lâm Mặc lạnh nhạt nhìn Châu Kha Vũ: "Biết rồi à?"

"Anh cũng biết rồi hả?" Châu Kha Vũ còn tưởng rằng Trương Gia Nguyên không biết thì Lâm Mặc với Bá Viễn chưa chắc đã biết.

Lâm Mặc lườm nguýt hắn: "Nếu muốn người ta không biết thì tốt nhất là đừng có làm."

Doãn Hạo Vũ vội giải vây: "Mặc Mặc, anh đừng nóng nảy, anh ấy biết sai rồi, sau này bọn em... sẽ tốt hơn."

"Papa với mấy chú nói cái gì thế ạ." Hoà Hoà bị bỏ quên nãy giờ vẫn đang ôm chân Lâm Mặc, ngẩng đầu nhìn ba người lớn nói những điều mà nó chẳng hiểu gì hết.

Doãn Hạo Vũ bế Hoà Hoà lên, dùng chóp mũi trêu đùa khuôn mặt nhỏ: "Không có gì đâu, chú Lâm Mặc đã cho Hoà Hoà ăn sáng chưa."

"Hừ, em nói cứ như là anh sẽ ngược đãi Hoà Hoà vậy. Em chiều nó quá rồi đấy, năm tuổi rồi vẫn còn suốt ngày bồng bế cho nên Hoà Hoà mới dính người như thế." Lâm Mặc bất mãn nói.

"Không phải ban nãy anh cũng bế Hoà Hoà lên sao? Tay chân gầy như que củi sắp gãy còn bế, thế mà lại mắng Paipai nhà này." Châu Kha Vũ nhanh nhảu nói đỡ Doãn Hạo Vũ.

"Tức chết mất! Cái nhà này có còn ai là người không thế? Đứa nhỏ thì bóc lột thân thể của tôi, đứa lớn thì bóc lột linh hồn của tôi. Đừng nói gì nữa, tôi giận rồi, tôi đi đây!" Nói xong liền bực bội xoay người ấn mở thang máy.

Sau khi tiễn Lâm Mặc, Châu Kha Vũ nhìn ánh mắt của Doãn Hạo Vũ, thấy cậu không có vẻ như muốn nói gì đó với Hoà Hoà, liền nhịn xuống cảm giác xúc động muốn ôm hôn con trai, cẩn thận mở lời: "Hoà Hoà không muốn gặp chú Châu Khơ Vũ sao?"

Hoà Hoà vùi đầu vào cổ Doãn Hạo Vũ, vẫn không muốn để ý tới hắn, tỏ vẻ như cả đời cũng không muốn nói chuyện với hắn.

Doãn Hạo Vũ xoa đầu Hoà Hoà: "Hoà Hoà, chú Châu Khơ Vũ nói chuyện với con tại sao con không trả lời chú vậy. Không phải Hoà Hoà thích chú Châu Khơ Vũ nhất sao?"

Hoà Hoà vẫn không ngẩng đầu, rầu rĩ nói: "Chú Châu Khơ Vũ làm papa khóc, chú Châu Khơ Vũ là người xấu. Papa không thích chú Châu Khơ Vũ, Hoà Hoà cũng không thích."

"Vậy nếu papa thích chú Châu Khơ Vũ thì Hoà Hoà có thích không?" Doãn Hạo Vũ có chút chua xót, hốc mắt của Châu Kha Vũ cũng vì áy náy mà hồng lên.

Hoà Hoà đột nhiên ngẩng đầu, lúc này hai người mới phát hiện khuôn mặt nhỏ đã giàn dụa nước mắt, nó lung tung rối loạn mà hét lên: "Không muốn, không muốn! Không cần Châu Khơ Vũ! Papa trước kia đều lén lút khóc thầm, sau khi chú Châu Khơ Vũ tới thì không còn khóc nữa, vậy mà sau này papa còn khóc lớn hơn! Không cần Châu Khơ Vũ! Châu Khơ Vũ là người xấu! Hu hu hu..."

Được rồi, chưa nói tới "baba", đến "chú" còn không xứng.

Châu Kha Vũ duỗi tay xoa đầu Hoà Hoà: "Hoà Hoà, chú sai rồi, sau này sẽ không bao giờ làm papa con khóc nữa, con đánh chú được không?"

Hoà Hoà giấu hai tay phía sau lưng: "Không muốn! Không muốn!"

Từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên Hòa Hòa nháo đến như vậy, Doãn Hạo Vũ biết nó thật sự rất buồn.

Cậu bế Hòa Hòa tới sofa, chân thành nhìn nó: "Hòa Hòa, con nhìn papa nè. Chú Châu Khơ Vũ thật sự biết sai rồi, hơn nữa về sau chú sẽ lại sống với chúng ta như trước kia vậy. Papa bỏ qua cho chú một lần, Hòa Hòa cũng tha thứ cho chú có được không?"

Hòa Hòa vừa khóc nấc vừa nói: "Vậy sau này papa có còn buồn nữa không?"

"Không đâu, papa có hai người bên cạnh thì làm sao mà buồn được." Doãn Hạo Vũ cười, lau nước mắt cho Hòa Hòa.

"Chú đảm bao sau này sẽ không làm papa buồn nữa, Hòa Hòa có thể cho chú thêm một cơ hội không?"

"Vậy chú Châu Khơ Vũ ngoắc tay với Hòa Hòa, không được nuốt lời." Hòa Hòa vươn ngón út.

"Được, nhất định sẽ không nuốt lời. Đây là lời hứa của nam tử hán." Châu Kha Vũ dùng ngón út của mình móc vào ngón út của Hòa Hòa.

Hòa Hòa bám vào cánh tay của Châu Kha Vũ rồi leo lên ôm cổ hắn: "Chú Châu Khơ Vũ sau này đừng làm chuyện xấu nữa được không, Hòa Hòa thật sự rất nhớ chú." Châu Kha Vũ cảm nhận được nước mắt của bảo bối nhỏ thấm ướt cổ áo của hắn. Vì vậy hắn cũng không khống chế được nước mắt của bản thân, vỗ vai Hòa Hòa nói, sẽ không, thật sự sẽ không.

Buổi tối, ba người ở phòng khách cùng nhau xem phim hoạt hình, Hòa Hòa ngồi trên đùi Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ tựa đầu lên vai Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ thầm nghĩ trong lòng: "Hòa Hòa dính người không phải vì mình suốt ngày bế nó, rõ ràng là vì giống ông cha lớn của nó."

Cho đến khi Hòa Hòa bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, Châu Kha Vũ mới ôm nó trở về phòng. Doãn Hạo Vũ đi theo phía sau kéo vạt áo của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ đắp chăn cho Hòa Hòa xong xuôi, cùng nó chúc ngủ ngon chuẩn bị đóng cửa phòng, Doãn Hạo Vũ bỗng nhiên nói, từ từ.

Châu Kha Vũ cảm thấy Doãn Hạo Vũ vừa đưa ra quyết định gì đó. Cậu đi về phía Hòa Hòa, ngồi xuống bên giường của Hòa Hòa: "Hòa Hòa, papa có chuyện muốn nói với con."

Hòa Hòa từ trong ổ chăn ngồi dậy nhìn Doãn Hạo Vũ.

"Hòa Hòa, thật ra chú Châu Kha Vũ... là... mẹ của con."

Châu Kha Vũ kinh ngạc nhìn Doãn Hạo Vũ, hắn vốn nghĩ rằng Doãn Hạo Vũ sẽ không nói cho Hòa Hòa. Dù sao thì bọn họ cũng không thể giải thích vì sao nó lại có hai người cha ruột. Đương nhiên, hiện tại không cần giải thích lý do nó có hai người cha ruột nữa, nhưng giải thích việc tại sao mẹ nó lại là nam thì cũng đâu códễ dàng!

Vì thế hắn chỉ có thể cùng với Doãn Hạo Vũ căng thẳng nhìn Hòa Hòa, cùng đợi Hòa Hòa đưa ra phán quyết cuối cùng.

Hòa Hòa nhìn Doãn Hạo Vũ rồi lại nhìn Châu Kha Vũ, nghĩ đến "mẹ", lại nghĩ tới người phụ nữ son môi đỏ dùng móng tay dài giật đứt tóc người khác trên phim truyền hình Thái Lan chiếu lúc tám giờ tối.

Trong đầu bạn nhỏ lập tức hiện ra cảnh tượng chú Châu Khơ Vũ son môi đỏ chót thét một tiếng chói tai, dùng móng tay dài thật dài giật tóc papa của nó.

Vì vậy, đứa nhỏ há to miệng, bắt đầu khóc lớn.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net