5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


05.

"Papa có thấy Hoà Hoà thông minh không? Cái chú kì quái kia cứ quấn lấy papa nói chuyện hoài. Hoà Hoà biết papa không muốn cùng chú ấy nói chuyện cho nên giả vờ buồn ngủ đó."

Doãn Hạo Vũ hôn lên khuôn mặt nho nhỏ của nhi tử: "Hoà Hoà của chúng ta là đứa trẻ thông minh nhất."

Ôm Hoà Hoà vừa ra khỏi sân bay đã thấy Bá Viễn đã ở bên ngoài đợi từ lâu. Hoà Hoà mở ra hai cánh tay nhỏ bổ nhào vào trong lòng Bá Viễn.

"Cha nuôi!" Tuy rằng đứa nhỏ rời xa Bá Viễn từ khi chỉ mới năm tháng tuổi, nhưng những năm gần đây bọn họ chưa từng cắt bỏ liên lạc vẫn luôn gọi video cho nên Doãn Hoà Vũ không chỉ không sợ người lạ, ngược lại cảm thấy vô cùng thân thiết, nhìn thấy Bá Viễn liền muốn ôm một cái.

"Hai tên ngốc Gia Nguyên nhi với Mặc Mặc mà nghe được sẽ giận đấy." Hai người kia mỗi lần gọi điện thoại đều phải dạy Hoà Hoà gọi bọn họ là "cha nuôi", đôi khi hai người họ cùng lúc gọi đến sẽ bởi vì tranh nhau làm cha nuôi mà cãi nhau một trận

Không nghĩ tới Hoà Hoà sau khi học được từ này, người đầu tiên nó gọi không phải Trương Gia Nguyên, cũng không phải Lâm Mặc mà lại là Bá Viễn. Mỗi lần Trương Gia Nguyên cùng Lâm Mặc nịnh nọt dụ nó gọi "cha nuôi", nó chỉ cười khanh khách gọi bọn họ là "chú". Hai tên ngốc nghe vậy tức giận bất bình cho rằng Bá Viễn đã lén lút dạy Hoà Hoà.

Bá lão sư be like vô tội buôngtay.jpg

Doãn Hạo Vũ không nói với Bá Viễn chuyện mình vừa gặp được Châu Kha Vũ.

Bá Viễn biết, Doãn Hạo Vũ cũng biết rằng Bá Viễn biết, nhưng trong 5 năm nay trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không nhắc đến cái tên này.

Huồng hồ tình trạng hiện tại của Doãn Hạo Vũ thật sự rất ổn, thấy với không thấy, để cập hay không đề cập cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Rốt cuộc thì cậu vẫn sẽ không có khả năng đem đứa bé chạy đến trước mặt Châu Kha Vũ nói: "Nhìn xem Châu Kha Vũ! Đây là kết quả từ cuộc tình một đêm của hai chúng ta!"

Châu Kha Vũ nghe xong khẳng định sẽ đá cậu vào trong bệnh viện tâm thầm.

Tình yêu của bọn họ có lẽ là cùng một loại, tựa như cậu yêu Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ yêu Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên yêu Nhậm Dận Bồng, đều là yêu đến đau khổ, cầu mà không được.

Thật nhàm chán, hoá ra mình vẫn còn yêu anh ấy.

///

Trên đường trở về, Châu Kha Vũ vẫn luôn nghĩ về dáng vẻ Doãn Hạo Vũ ôm Hoà Hoà rời đi sau khi nói "Đéo liên quan đến anh"

Có con trai, hẳn là cũng kết hôn rồi, Châu Kha Vũ cũng cảm thấy việc mình một mực quấn lấy đồng đội cũ đã có gia đình để xin Wechat thật buồn cười, nhưng hắn vẫn không muốn chết tâm.

Người mà hắn vốn dĩ cho rằng sẽ không bao giờ có thể gặp lại nữa đột nhiên xuất hiện trước mặt. Khi tìm thì có chết cũng không thấy, khi không tìm nữa thì lại trở về.

Châu Kha Vũ thật sự không cam lòng, nhưng không cam lòng thì có thể làm gì đây? Làm nam tiểu tam sao?

Muốn làm nam tiểu tam thì còn phải đợi xem Patrick có tư tâm hay không nữa. Chen chân vào gia đình người ta không phải nói làm là có thể làm được.

Nghĩ vậy, Châu Kha Vũ dừng xe, buông tay lái, nghĩ muốn lấy thuốc lá từ trong túi ra, lại nhớ rằng mình đã cai thuốc từ lâu rồi.

Trước kia khi nhóm nhạc của bọn họ vẫn chưa tan rã, Doãn Hạo Vũ suy nghĩ rất nhiều biện pháp để giúp hắn cai thuốc, nhưng cuối cùng vẫn không được. Sau khi Doãn Hạo Vũ đi rồi, hắn ngược lại không còn ỷ lại vào thứ kia nữa, bất tri bất giác mà từ bỏ.

Sau cùng, hắn bất đắc dĩ đành phải lấy điện thoại ra gọi điện cho AK.

"Anh đoán xem em vừa gặp được ai ở sân bay?"

"Huynh đệ à, có chuyện thì cứ nói thẳng ra bày đặt thách đố để làm cái gì?"

Châu Kha Vũ đưa điện thoại ra xa lỗ tai một chút mới lại nói: "Em gặp được Patrick, còn có con trai của em ấy."

"Nhìn không ra em ấy lại rất tốc độ đấy. Ha! Huynh đệ, mau sớm tỉnh ngộ đi. Cưng xem người ta đến con trai cũng có rồi, còn cưng thì vẫn ở đây âu sầu thầm thương trộm nhớ người ta như nữ sinh trung học."

Đương nhiên lời này AK cũng chỉ tuỳ tiện nói ra, nếu như có thể sớm tỉnh ngộ, cái tên tửu lượng ba chén đã gục này đã không phải chạy đi tìm anh em uống rượu, sau khi uống đến say khướt ờ trên đường không màng cái gì mà gọi to tên Patrick.

Có một lần bọn họ bị người qua đường chụp được đăng lên mạng, còn nằm chiễm chệ trên hotsearch #Cựu thành viên Trung Quốc của Into1 say rượu nhớ nhung đồng đội cũ#. Lúc ấy mới là rạng sáng, video quay được nhìn không rõ lắm, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được mặt của bốn người, hắn, Châu Kha Vũ, Lâm Mặc, Trương Gia Nguyên. Mà khi đó khí thế của Châu Kha Vũ quá lớn, giống như cả bốn người họ đều đang hét lên.

Fan đoàn ít đếm thảm thương của Into1 còn ở trên quảng trường khóc lóc một thời gian. Đương nhiên, càng có nhiều fan độc duy mắng chửi: "Cái nhóm này khi hoạt động làm gì có đoàn hồn đâu, tan rã lâu như vậy hồn gì cũng phải hồn phi phách tán rồi, xxx của chúng ta độc mỹ."

Tất nhiên cũng có một số fan cp kiên cường của Song Vũ Điện Đài nhờ vào công nghệ kĩ thuật tiên tiến tách âm ra, phát hiện chỉ có một mình Châu Kha Vũ nổi điên. May mắn fan cp khi đó không còn nhiều lắm, sau khi nhóm tan rã chạy đi chẳng còn mấy người, chỉ còn vài người âm thầm cắn đường cho nên không tạo nên nhiều tranh luận.

Mà lúc này AK chỉ muốn đổi chủ đề nói chuyện với Châu Kha Vũ, cho nên hỏi hắn: "Thế hôm nay mày đến sân bay làm gì?"

"Đón Oscar, hôm nay anh ấy về nước."

"Oscar đâu, đưa điện thoại đây để anh cùng anh ấy nói hai câu, đã lâu lắm rồi không gặp."

"Ấy chết, em để quên ảnh ở sân bay rồi."

"..."

Vịt cạn lời.

///

Doãn Hạo Vũ đem theo Hoà Hoà cùng với Bá Viễn trở về, việc đầu tiên làm là nhận nhà mới. Trước đó Doãn Hạo Vũ đã nhờ Bá Viễn giúp đỡ, Bá Viễn cũng vui vẻ mà đồng ý. Căn hộ này từ lúc xem phòng, mua bán, trang trí lại đều là do Bá Viễn một tay xử lí. Sau khi Into1 tan rã, Bá Viễn chuyển sang làm việc ở phía sau hậu trường, thời gian rảnh rỗi tương đối nhiều, vì vậy sau khi nghe tin Doãn Hạo Vũ đem theo hài tử trở về Trung Quốc đã nhanh chóng chạy trước chạy sau giúp bọn họ lo liệu hết mọi việc.

"Viễn ca, em dự định để cho Hoà Hoà gọi anh là baba có được không?" Doãn Hạo Vũ chọc ghẹo Bá Viễn.

"Không thể được, cha ruột của đứa nhỏ đã biết..." Bá Viễn phát hiện mình nói sai, kịp thời dừng lại.

"Papa, cha ruột là gì cơ?" Hoà Hoà ôm cổ Bá Viễn ngẩng mặt cười tươi hỏi Doãn Hạo Vũ.

".... Cha ruột is like... like... papa chính là baba, baba chính là cha ruột." Doãn Hạo Vũ không thể giải thích cho đứa nhỏ rằng chính mình là mẹ của nó, còn cha của nó lại là một người khác.

"Hoà Hoà không có baba, Hoà Hoà cũng không cần mama, Hoà Hoà chỉ cần papa thôi." Đứa nhỏ vừa nói vừa hôn gió với Doãn Hạo Vũ.

"..." Tuy rằng nghe có vẻ cứ sai sai thế nào, nhưng đứa nhỏ ít nhất còn có lương tâm, Doãn Hạo Vũ nhịn không được nâng mặt nó lên hôn một cái.

Căn hộ Bá Viễn chuẩn bị nằm ở một khu dân cư bình thường, vị trí địa lí tốt, giao thông thuận lợi, hệ thống bảo mật cũng an toàn. Tất cả các cửa đều được lắp đặt rào chắn, tất cả những góc nhọn có thể làm tổn thương đến trẻ em cũng được bọc lại cẩn thận. Doãn Hạo Vũ thấy vừa cảm kích, vừa áy náy.

Trong năm năm qua, Bá Viễn đã làm rất nhiều cho hai cha họ. Cậu biết rằng Bá Viễn thật sự coi mình là em trai ruột, còn Hoà Hoà là con trai ruột. Nhưng chính mình lại không thể làm gì để đáp lại anh ấy.

Hoà Hoà nhìn đôi mắt đỏ hoe rơm rớm nước mắt của cậu, ngọng nghịu nói: "Sao papa lại khóc? Sau này Hoà Hoà sẽ ngoan ngoãn, gọi cha nuôi là baba cụng* được, gọi cha nuôi là mama cụng được. Papa đừng khóc nữa nha."

*ở bản gốc thì em bé đọc ngọng âm ke thành he, keyi thành heyi.

Sao tự nhiên lại có mama ở đây? Doãn Hạo Vũ nín cười.

Bá Viễn biết Doãn Hạo Vũ suy nghĩ gì, anh vỗ vai cậu: "Patrick của chúng ta trở thành cha rồi tại sao vẫn còn trẻ con vậy? Giữa chúng ta không cần so đo nhiều như thế, đừng nghĩ nhiều, sẽ làm Hoà Hoà lo lắng đấy."

Buổi tối hôm đó vẫn là Bá Viễn xuống bếp nấu cơm, Doãn Hạo Vũ đã rất lâu rồi chưa được ăn món thịt kho tàu của Bá Viễn. Doãn Hoà Vũ lại không có hứng thú gì với món canh trứng được làm riêng cho mình mà hăng say ngồi gặm bánh nướng.

Dáng vẻ của đứa nhỏ lúc gặm bánh trông thật giống Châu Kha Vũ, cái miệng cùng đôi mắt đều giống, Doãn Hạo Vũ nghĩ vậy rồi bĩu môi: "Hoà Hoà không thể cứ ăn nhiều bánh như vậy, nếu không ăn canh thì cha nuôi sẽ buồn đấy."

Doãn Hoà Vũ nghe vậy liền đẩy miếng bánh ra rất xa, bưng bát canh trứng lên ăn, vừa ăn vừa ngó trộm cái bánh vẫn còn hơn nửa.

Doãn Hạo Vũ bị nó làm cho buồn cười: "Hoà Hoà của chúng ta thật sự rất đáng yêu."

"Hoà Hòa dễ thương, cho nên papa không được khóc một mình nữa."

Doãn Hạo Vũ nghe nó nói vậy đỏ từ cổ lên tai. Trước đây có đôi khi cậu sẽ nhớ đến người kia, nhịn không được mà rơi nước mắt. Kỳ thật cậu cũng sẽ buồn, buồn vì người kia không yêu mình, nhưng yêu thầm vốn dĩ là do một bên cam tâm tình nguyện, trách được ai đâu, nghĩ như vậy lại khóc nhiều hơn.

Doãn Hoà Vũ mỗi khi nhìn thấy cậu khóc một mình, sẽ giúp cậu lau nước mắt, rồi nói: "Chúng ta không cần mama, mama là người xấu, không cần." Cũng không biết là nó nghe được ai đồn rằng mẹ của nó không cần nó cùng papa của nó.

Những lúc như vậy Doãn Hạo Vũ sẽ ôm con trai vào trong lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ của nó, nói với nó: "Không nghĩ đến người đó nữa, Hoà Hoà không có mama, papa yêu Hoà Hoà nhất, Hoà Hoà cũng yêu papa nhất là được rồi."

Đôi khi Doãn Hoà Vũ sẽ thầm tưởng tượng mama của nó trông như thế nào. Người khác thường khen nó là đứa trẻ xinh đẹp, nó cảm thấy papa lớn lên rất xinh đẹp, mama hẳn là cũng rất xinh đẹp. Nhưng nàng chắc chắn là một nữ nhân xấu xa, nếu không thì tại sao nàng lại có thể vứt bỏ nó cùng với papa chứ.

Nữ nhân xấu xa thì như thế nào nhỉ?

Thời điểm Doãn Hạo Vũ hỏi bà nội vấn đề này là lúc bà nội đang xem phim truyền hình chiếu lúc 8 giờ tối. Bà đem cháu trai đặt trên đùi, chỉ vào cô gái son môi đỏ đang gào thét giật tóc một cô gái khác trên tivi.

Doãn Hoà Vũ sợ tới mức rùng mình một cái, nhào vào trong vòng tay của bà nội, mama thật đáng sợ, không cần mama nữa.

Ăn xong bữa tối, Hoà Hoà ngoan ngoãn ngồi chơi xếp gỗ, sau đó nhanh chóng ngủ gật trên sofa.

Sau khi Doãn Hạo Vũ đưa Hoà Hoà đặt lên giường trở lại, Bá Viễn hỏi: "Patrick, em tính xem Hoà Hoà bây giờ phải làm sao?"

"Cái gì mà làm sao cơ?"

"Em đâu phải không biết, giới giải trí ở Thái và giới giải trí ở Trung khác nhau. Em ở tuổi này muốn phát triển xa hơn thì tuyệt đối không thể để cho người khác biết được sự tồn tại của Hoà Hoà. Cho dù có được giải thưởng diễn viên rồi cũng không phải ngoại lệ."

"Nhưng em không muốn Hoà Hoà phải chịu uỷ khuất..."

"...Chắc là không sao đâu, nước dâng đến đâu thì nhảy đến đó, hôm nay ở sân bay em cũng không bị người khác nhận ra. Châu Kha Vũ cũng thế, đại minh tinh sự nghiệp đang lên không mang khẩu trang, không đeo kính cũng không bị nhận ra."

"Em gặp được Châu Kha Vũ? Em ấy thấy Hoà Hoà không?" Bá Viễn có chút lo lắng.

"Có... bọn em chỉ xã giao một hai câu thôi, hẳn là anh ấy không thấy rõ mặt của Hoà Hoà đâu. Kể cả có thấy được thì cũng chẳng sao, chắc chắn là anh ấy sẽ không đoán được chuyện em sinh con trai cho anh ấy. Anh ấy với người phụ nữ khác có con bị em bắt cóc nghe còn có lý hơn." Doãn Hạo Vũ tự biết mình lỡ miệng, cũng không dám lừa dối Bá Viễn.

"Ai..." Bá Viễn thở dài, đây là lần đầu tiên Doãn Hạo Vũ ở trước mặt anh thẳng thắn nói ra chuyện Châu Kha Vũ là một người cha khác của đứa trẻ, có lẽ cậu đã quên đi việc năm ấy, quên đi Châu Kha Vũ rồi. Bá Viễn lạc quan nghĩ.

///

Châu Kha Vũ cảm thấy con trai của Doãn Hạo Vũ... Hoà Hoà đúng không, lớn lên thật sự rất giống Doãn Hạo Vũ, đặc biệt là cái mũi. Mẹ của nó chắn hẳn cũng phải là một đại mỹ nhân, nên mới có thể cho nó một đôi mắt nai to tròn cùng cái miệng xinh xắn như vậy.

Patrick của chúng ta xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất, người mà em ấy kết hôn hẳn cũng phải là người đẹp nhất. Thật may mắn khi mà cái đêm năm năm trước không để lại bóng ma tâm lý cho em ấy.

Châu Kha Vũ tự ép buộc mình phải nghĩ như vậy, một hơi uống cạn ly rượu.

"oh man người nên rót một ly đáng ra phải là anh đây mới phải! Miệng thì hứa hẹn đến sân bay đón anh, kết quả linh hồn bé nhỏ lại chạy theo Patrick, để cho anh mày một mình đứng đợi suốt ba tiếng đồng hồ. Anh chờ trái, chờ phải vẫn không thấy mày tới, suýt nữa thì khóc đó man."

"Tại sao em ấy lại có con rồi chứ? Vợ của em ấy hẳn là một người rất xinh đẹp... Các anh nói xem, vợ của em ấy đẹp hơn hay là em đẹp hơn? Bây giờ em chạy đến phá cho bọn họ ly hôn thì có còn kịp không?" Châu Kha Vũ phớt lờ đi lời cằn nhằn của Oscar, say sưa nói nhảm.

"Người anh em à, chuyện thiếu đạo đức như vậy mày cũng dám làm sao? Paipai người ta một nhà ba người đang vui vẻ hạnh phúc, mày đến xem náo nhiệt làm gì? Lại nói, Paipai có con trai, rõ ràng là thích phụ nữ rồi. Hơn nữa năm đó mày làm ra chuyện như vậy với người ta, hiện tại người ta nguyện ý chào hỏi đã là bố thí lắm rồi đấy."

Cũng may tiếng nhạc ồn ào trong quán bar đã lấn át đi giọng nói của AK, bằng không ngày mai tên của Châu Kha Vũ sẽ nằm chiễm chệ ở đầu bảng hotsearch #Châu Kha Vũ, tiểu sinh đang nổi, yêu thầm không được âm mưu phá hoại hạnh phúc gia đình người khác#

"Không... không được, em phải gọi điện cho em ấy. Em phải hỏi em ấy nghĩ gì về đêm hôm đó."

"man, đừng có nổi điên chứ, ngoại trừ việc trở thành tên quấy rối thì không còn gì nữa đâu. Đừng có mà cái hay không nói mà lại nói cái dở. Lát nữa lỡ như mày dám ở trên đường làm ra chuyện gì mất mặt, anh và AK sẽ quăng mày đi rồi bỏ chạy đấy." Nói xong, Oscar đỡ tay Châu Kha Vũ lôi ra khỏi quán bar.

Châu Kha Vũ bị gió từ bên ngoài cửa sổ xe của Oscar thổi lạnh cả người. Sau khi về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, rượu đã tỉnh sáu bảy phần. Giống như buổi tối hôm đó mặc dù tửu lượng của hắn kém cỏi uống vài chén đã say nhưng chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể tỉnh.

Châu Kha Vũ sẽ áy náy về đêm hôm đó cả đời mất.

Hắn ngồi ở trên giường nhìn vào cái tên "Patrick" trên màn hình Wechat, do dự thật lâu, gõ rồi lại xoá xoá rồi lại gõ, cuối cùng vẫn gửi đi một câu "Đang làm gì thế?"

Trước kia, mỗi khi nhắn tin với "Pat", hắn vẫn luôn cẩn thận như thế, suy nghĩ mãi không biết viết như thế nào. Chỉ là khi đó trong lòng tràn ngập tình yêu, còn lúc này lại tràn đầy lo lắng.

Chờ đợi nửa giờ, em ấy vẫn không trả lời, nhìn sang đồng hồ, lúc này là hai giờ rưỡi sáng. Hắn nghĩ chắc là em ấy ngủ rồi, đứa nhỏ cũng đang ngủ.

Châu Kha Vũ nhấn vào nút gọi video. Nổi điên là đặc quyền của kẻ say, kẻ say dù có tỉnh rượu một nửa thì vẫn là kẻ say.

Châu Kha Vũ chưa bao giờ cảm thấy thời gian chờ đợi người ở đầu dây bên kia trả lời điện thoại lại lâu đến như vậy, lâu đến mức hắn nghĩ rằng người kia sẽ không nghe đâu, lại cố chấp không chịu cúp máy, chỉ đặt điện thoại ở trên gối, nghĩ đến những hình ảnh ở trên tivi, lại nhớ về cuộc gặp mặt sáng nay. Trong lúc ấy, điện thoại đột nhiên "bíp" một tiếng.

Sau đó vang lên một giọng nói trầm thấp: "Alo?"

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net