6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


06.

"Em... còn chưa đi ngủ sao?" Châu Kha Vũ vô thức ma sát ngón trỏ và ngón cái

"Ừ." Không mặn không nhạt trả lời.

Châu Kha Vũ thật sự rất muốn hỏi cậu vì sao muộn như vậy rồi mà chưa đi ngủ, tại vì chuyện buổi sáng mà không ngủ được sao? Nếu không ngủ, vì sao lại không trả lời tin nhắn? Nếu không trả lời tin nhắn, vì sao lúc này lại nghe điện thoại? Nhưng khi hắn muốn mở miệng nói ra thì cổ họng nghẹn lại, không nói được câu nào.

Vẫn là Doãn Hạo Vũ một lần nữa nói: "Có chuyện gì sao Châu Kha Vũ?" Vẫn như thế phát âm rất rõ ràng chữ "Kha".

"Không... chỉ muốn hỏi em bao giờ có thời gian đi ăn cơm." Lấy cớ lộ liễu quá. "Ban ngày đã hẹn rồi." Thêm một câu để cứu cánh.

"Vậy ngày mai đi, tuần sau bắt đầu công việc rồi, sẽ không có thời gian." Doãn Hạo Vũ trả lời khá thoải mái.

"Được! Hiện tại em đang ở chỗ nào? Ngày mai anh tới đón em." Giọng nói của Châu Kha Vũ trở nên tươi vui hẳn.

"Không cần, anh gửi em địa chỉ nhà hàng là được, em sẽ tự tới. Tuy nhiên, em phải mang theo cả Hoà Hoà nữa, thằng bé không thể xa em được."

Châu Kha Vũ nghe ra được ý tứ của Doãn Hạo Vũ không muốn cho mình địa chỉ, trong lòng nổi lên một chút cảm xúc mất mát. Nhưng nghĩ đến chuyện Doãn Hạo Vũ không từ chối tiếp xúc với mình, thậm chí còn có thể cùng mình ngồi ăn một bữa cơm, tâm trạng lại hân hoan phấn khởi.

"Không có gì nữa thì em đi ngủ đây, tạm biệt."

"Patrick..."

"Ừ?"

"Ngày mai gặp."

"Ừ."

Mấy năm nay như thế nào, thật xin lỗi, còn có ngày mai gặp. Hai câu đầu Châu Kha Vũ không thể nói ra, nhưng không sao, hiện tại Doãn Hạo Vũ đã trở lại, bất luận quan hệ của bọn họ tương lai trở thành thế nào, hắn đều có rất nhiều thời gian để nói ra những lời muốn nói, còn có rất nhiều cơ hội để nói lời xin lỗi.

///

Doãn Hạo Vũ cúp điện thoại, nắm chặt bàn tay, móng tay cắt gọn gàng dường như có thể đâm vào trong thịt. Trời mới biết cậu nỗ lực thế nào mới có thể nói ra những lời kia.

Thời điểm nhìn thấy tin nhắn của Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ theo bản năng liếm răng nanh của mình, sau đó đối với ba chữ kia cảm thấy sửng sốt thật lâu, khi lấy lại tinh thần mới phát hiện đối phương gọi điện cho mình. Ma xui quỷ khiến làm sao, cậu ấn vào nút nghe màu xanh lục, sau đó hối hận cũng không kịp nữa, tắt máy lúc này thì quá mất thể diện rồi.

Vì vậy bởi vì chút thể diện nho nhỏ này, cậu phải cùng hắn hàn thuyên dăm ba câu. Vì chút thể diện nho nhỏ này mà đáp ứng hắn ngày mai cùng nhau ăn cơm.

Chỉ là vì thể diện thôi, Doãn Hạo Vũ tự nói với chính mình.

///

"Hoà Hoà, tối nay chúng ta đi ăn với cái chú mà mình gặp sáng hôm qua nhé." Doãn Hạo Vũ nói với Hoà Hoà đang cầm ly nước hình con thỏ uống nước.

"Là chú nào cơ?"

"Chính là cái chú cao cao mà con suýt chút nữa đụng phải ấy."

Doãn Hoà Vũ uống xong ngụm nước cuối cùng, đem ly nước đặt trở lại trên bàn, đứng trươc mặt Doãn Hạo Vũ theo bản năng xoa xoa ngón trỏ và ngón cái, cúi đầu hỏi:

"Bởi vì Hoà Hoà đụng phải chú đó làm chú tức giận, cho nên papa mới hẹn chú đó đi ăn cơm để xin lỗi sao?"

Doãn Hạo Vũ cười một tiếng, ngồi lên sofa đem Hoà Hoà bế lên đặt cạnh người: "Chú đó không phải quỷ hẹp hòi đâu, Hoà Hoà đáng yêu như vậy thì chú làm sao mà giận Hoà Hoà được. Chú đó trước kia là... ừm... bạn tốt của papa. Papa và chú đã lâu chưa gặp, cho nên mới hẹn đi ăn cơm."

"Kìa, không phải ngày hôm qua papa không muốn nói chuyện với chú ấy sao? Papa cãi nhau với chú hả?"

"Không có cãi nhau, papa có bao giờ cãi nhau với người khác đâu."

"Không cãi nhau thì vì sao papa lại không muốn nói chuyện với chú ấy?"

Lúc này tiếng chuông cửa kịp thời vang lên giải cứu Doãn Hạo Vũ khỏi việc phải giải thích với Hoà Hoà vì sao lại không muốn nói chuyện với Châu Kha Vũ.

"Viễn ca! Anh chính là cứu tinh của em!" Người đến là Bá Viễn, anh đến mang bữa sáng cho hai cha con.

"Baba là cứu tinh!" Doãn Hoà Vũ học theo dáng vẻ của Doãn Hạo Vũ, cười khanh khách nhào lên người Bá Viễn.

Như thế nào lại trở thành baba rồi, Doãn Hạo Vũ dở khóc dở cười: "Là cha nuôi."

"Bởi vì ngày hôm qua papa khóc, muốn Hoà Hoà gọi cha nuôi là baba."

Thôi được rồi, baba thì baba. Bá Viễn cười nói: "Con trai của ba thật ngoan."

Doãn Hạo Vũ ngồi ăn bánh bao kim sa mà Bá Viễn đem đến, nhìn cậu con trai đang ngấu nghiến nhai miếng bánh mì, do dự một chút cuối cùng vẫn nói cho Bá Viễn việc đi ăn với Châu Kha Vũ.

Bá Viễn không muốn nhúng tay quá sâu vào chuyện của Doãn Hạo Vũ, cho nên anh không phát biểu ý kiến về chuyện này, chỉ hỏi Doãn Hạo Vũ có cần anh trông Hoà Hoà không.

"Không cần đâu Viễn ca, anh làm việc của mình là được, em có thể đem theo nó, dù sao cũng chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi. Lúc còn ở Thái Lan mẹ em cũng không quản em chặt như vậy, không phải anh cũng biết sao?"

Bá Viễn vốn lo lắng hai quốc gia không giống nhau, sợ Doãn Hạo Vũ không thể ứng phó được. Tuy nhiên nếu Doãn Hạo Vũ đã nói như vậy, anh cũng không muốn khiến cho cậu thêm áp lực.

"Vậy được rồi, nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho anh."

///

Lúc Doãn Hạo Vũ dừng xe ở bãi đỗ xe vẫn sớm hơn thời gian hẹn mười phút, tuy nhiên sau khi vào nhà hàng thì đã thấy Châu Kha Vũ ngồi chiễm chệ ở chỗ đó rồi.

"Con chào chú." Hoà Hoà bị Doãn Hạo Vũ ôm đến ghế trẻ em, dùng giọng sữa chào hỏi Châu Kha Vũ.

"Chú chào Hoà Hoà." Châu Kha Vũ có ý định vươn tay ra sờ mặt Hoà Hoà, nhưng Hoà Hoà theo bản năng rụt đầu lại, khiến cho Châu Kha Vũ có chút xấu hổ thu tay lại.

Doãn Hạo Vũ ngượng ngùng cười cười: "Ý thức an toàn của Hoà Hoà tương đối cao, ngày thường em hay dạy nó không được nói chuyện với người lạ, cũng không được tiếp xúc cơ thể với người lạ."

"Hoà Hoà giỏi quá! Nhưng mà Hoà Hoà quên rồi sao, chúng ta hôm qua đã gặp nhau rồi mà. Tên chú là Châu Kha Vũ. Hiện tại chú biết tên của Hoà Hoà rồi, Hoà Hoà cũng biết tên của chú, chúng ta không phải người xa lạ."

Vì vậy Hoà Hoà chủ động kéo tay Châu Kha Vũ: "Được, chú Châu Khơ Vũ*, papa nói chú là bạn tốt của papa, cho nên chú Châu Khơ Vũ cũng là bạn tốt của Hoà Hoà."

*Zhou Heyu

Là bạn sao? Sau chuyện kia vẫn còn là bạn được sao? Có phải điều này nghĩa là em ấy đã tha thứ cho mình không? Châu Kha Vũ vui vẻ nghĩ.

"Là chú Châu Kha Vũ." Doãn Hạo Vũ sửa lời.

"Không sao, Khơ Vũ cũng được, chính là chú Châu Khơ Vũ." Châu Kha Vũ quả thật muốn ôm lấy Hoà Hoà hôn lên mặt nhỏ của nó một cái.

"Thằng bé thật sự rất đáng yêu, nói chuyện rất giống với Doãn Hạo Vũ lúc vừa mới đến Trung Quốc." Châu Kha Vũ nghĩ.

"Nó thật sự là con trai của Doãn Hạo Vũ." Châu Kha Vũ lại cảm thấy mất mát, mặc dù ngày hôm qua hắn đã chấp nhận sự thật này.

Châu Kha Vũ xem thực đơn, nói với Doãn Hạo Vũ: "Ngày trước em rất thích thịt kho tàu của nhà hàng này, muốn gọi một phần không?"

Doãn Hạo Vũ có chút xúc động, năm năm trôi qua vậy mà Châu Kha Vũ vẫn nhớ được mình thích cái gì. Nhưng khi còn ở trong nhóm, họ quả thật là anh em tốt. Châu Kha Vũ thật sự nghiêm túc làm một người anh trai đối xử thật tốt với cậu, mà cậu cũng nghiêm túc sắm vai em trai của Châu Kha Vũ, một người em trai đơn thuần, tuyệt đối không có bất cứ tư tưởng không an phận nào đối với Châu Kha Vũ.

Kỹ năng diễn xuất của mình tốt như vậy có lẽ là nhờ hai năm đó. Doãn Hạo Vũ tự giễu.

"Được rồi, Hoà Hoà muốn ăn cái gì nào?"

"Hoà Hoà muốn ăn bánh!"

... Doãn Hạo Vũ thật xấu hổ.

"Ha... ha... chú Châu Kha Vũ của con cũng rất thích ăn bánh đó... ha... ha"

Doãn Hạo Vũ cười gượng hai tiếng.

"Cho nên Hoà Hoà là bạn tốt của chú, hai chúng ta rất có duyên phận đó." Châu Kha Vũ tươi cười hớn hở nói.

May quá, Châu Kha Vũ là đồ ngốc 😅

"Hoà Hoà sáng nay mới ăn bánh, bây giờ không được ăn nữa, it's hard to digest. (Rất khó tiêu hoá)"

"Papa vừa mới tối qua ăn thịt kho baba làm, it's make you fast! (Nó làm papa béo đấy!)"

"Hiện tại em tự mình nấu cơm sao?" Châu Kha Vũ hỏi.

"Không phải papa, là baba nấu cơm!" Hoà Hoà tranh lời.

"Papa không phải baba hả?" Châu Kha Vũ nhận ra có gì đó không đúng.

"Hạo Hạo là papa. Cha nuôi là baba. Baba không phải mama. Baba là cha ruột." Nó vẫn còn nhỡ rõ cuộc trò chuyện của Doãn Hạo và Bá Viễn về "cha ruột", hơn nữa còn thành công làm cho mấy cái xưng hô này trở nên lung tung rối loạn.

Tim của Châu Kha Vũ bắt đầu đập loạn xạ, hắn không để ý tới chuyện Hoà Hoà nói cha nuôi với cha ruột, hắn chỉ nghe được cái mà hắn muốn nghe nhất, mama, cho nên là không có mẹ sao?

"Mama của Hoà Hoà đâu?" Hắn tranh lời nói trước Doãn Hạo Vũ.

Hoà Hoà nghĩ tới người phụ nữ trong phim truyền hình chiếu lúc 8 giờ, rùng mình một cái: "Mama là người xấu, mama bỏ đi rồi, Hoà Hoà không có mama. Hoà Hoà có papa, baba, ông nội, bà nội, chú Lâm Mặc, cả chú Trương Gia Nguyên nữa, Hoà Hoà không cần mama." Doãn Hạo Vũ muốn mở miệng ngăn cản đã không kịp.

Hoà Hoà trong lòng Châu Kha Vũ lập tức biến thành đứa trẻ đáng thương bị mẹ ruột ác độc ngược đãi vứt bỏ, còn Doãn Hạo Vũ trở thành người cha đơn thân vất vả một mình nuôi dưỡng hài tử với sự giúp đỡ của bạn bè.

Từ từ, Lâm Mặc cùng Trương Gia Nguyên đều biết chuyện của Hoà Hoà? Quên đi, không quan trọng.

Quan trọng là, Châu Kha Vũ hiện tại bởi vì biết được Doãn Hạo Vũ vẫn còn độc thân mà vui sướng đến run rẩy. Hy vọng cùng Doãn Hạo Vũ gương vỡ lại lành của hắn lúc này lại bùng cháy lên, mặc dù không có cái "gương" nào ở đây cả.

Châu Kha Vũ cố nén niềm vui trong lòng, xoa xoa đầu Doãn Hoà Vũ: "Sau này còn có cả chú Châu Kha Vũ nữa."

Không, con sẽ nhanh chóng có mẹ kế thôi. Hoà Hoà bảo bối, sau này mama (?) nhất định sẽ đối xử thật tốt với con.

"Daniel? Daniel? Châu Kha Vũ!" Doãn Hạo Vũ hô lên vài tiếng Châu Kha Vũ mới hồi phục lại tinh thần.

"Vì sao anh lại nhìn con trai em rồi... cười đáng sợ như vậy?"

"A? Có sao? Anh chỉ thấy tội nghiệp Hoà Hoà thôi." Châu Kha Vũ lập tức bày ra bộ dáng thương tâm, nghiêm giọng nói.

"Thật ra không có gì đâu. Viễn ca giúp đỡ em rất nhiều, còn có cả Lâm Mặc với Trương Gia Nguyên nhi. Không nói chuyện này nữa, chúng ta gọi đồ ăn đi." Doãn Hạo Vũ thật sự tin lời nói hắn bịa ra, thậm chí còn muốn an ủi hắn.

"Hai cha con này thật đáng yêu." Châu Kha Vũ thầm nghĩ.

"Công việc sắp tới của em thế nào?" Đồ ăn đã được đem ra đủ cả, Châu Kha Vũ nghĩ rằng nên nói chuyện về cuộc sống thường ngày, không chừng cuộc trò chuyện này còn có thể đem khoảng cách 5 năm kéo lại gần một chút. Tốt nhất là hắn có thể giúp đỡ Doãn Hạo Vũ, hắn rất muốn mối liên hệ giữa bọn họ tăng thêm một chút.

"Công ty đã sắp xếp một vài chương trình tống nghệ để làm quen, sau đó thì bắt đầu đóng phim." Doãn Hạo Vũ vừa cho Hoà Hoà ăn vừa nói.

"Thế còn anh?" Doãn Hạo Vũ theo bản năng nói.

"Có qua có lại, tuyệt vời! Bước đầu thành công!" Châu Kha Vũ ở trong lòng cho mình một tràng vỗ tay

"Tháng sau anh vào đoàn làm phim, hiện tại đang đọc kịch bản."

Châu Kha Vũ sau khi nhóm tan rã bắt đầu quay phim, hiện tại đã tham gia được mười bộ. Cho đến năm ngoái, bởi vì vai diễn nam thứ của một bộ phim cổ trang, bước ra một bước đầu tiên, nhảy vào hàng tiểu sinh chuẩn bị bạo.

"Là một bộ cổ trang, đây cũng là vai diễn chính đầu tiên của anh. À đúng rồi anh còn tiến cử Gia Nguyên nhi với đoàn làm phim nữa, vai nam thứ, đạo diễn rất thích cậu ấy."

Quá tuyệt vời, chuẩn xác dẫm phải mìn, nhưng đồ ngốc Châu Kha Vũ vẫn tuyệt nhiên không hay biết, còn mặt mày hớn hở huyên thuyên về bộ phim.

Đôi tay cầm đũa của Doãn Hạo Vũ ẩn ẩn phát run. Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng chuyện của Châu Kha Vũ mấy năm gần đây cậu đều biết rõ ràng, chứng kiến từng bước chân trong sự nghiệp của Châu Kha Vũ. Cho nên cậu mới hiểu rằng, phim cổ trang, vai nam thứ, đối với Châu Kha Vũ có ý nghĩa gì.

Châu Kha Vũ, yêu đến như vậy sao, yêu đến mức muốn đem cả thành công cho người ta.

Châu Kha Vũ đang nói bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng vốn đang không tệ của Doãn Hạo Vũ có chút trầm xuống, ăn uống cũng không nhiệt tình, khiến cho hắn luống cuống chân tay.

"Patrick, sao em lại không ăn bánh bao kim sa?" Châu Kha Vũ cẩn thận hỏi.

"A... em không nhìn thấy." Rõ ràng vừa rồi còn hưng phấn ăn tới hai mươi cái, Châu Kha Vũ còn trêu chọc sức ăn của Patrick tăng lên rồi.

Doãn Hoà Vũ cũng phát hiện cảm xúc của papa không ổn, lén kéo vạt áo của Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ xoa đầu bảo bối trấn an.

Đoạn sau của bữa cơm lặng ngắt như tờ. Châu Kha Vũ không biết mình nói sai ở đâu, nhưng vẫn là sợ nói ra cái gì không nên, đến chọc ghẹo Hoà Hoà cũng không dám, chỉ có thể im lặng.

"Patrick, em tới đây bằng gì, có muốn anh đưa về không?" Bữa tối kết thúc, Châu Kha Vũ mang theo hy vọng hỏi Doãn Hạo Vũ.

"Không cần, em cũng lái xe tới."

Châu Kha Vũ xoa tay, không còn gì để nói.

"Tạm biệt chú Châu Khơ Vũ." Hoà Hoà vui vẻ vẫy tay với Châu Kha Vũ.

"Hẹn gặp lại, Hoà Hoà." Châu Kha Vũ lén nhìn sắc mặt của Doãn Hạo Vũ, không thấy ý tứ "không có lần sau" mới thở phào nhẹ nhõm.

Con đường trở thành mẹ kế của Châu Kha Vũ còn dài và nhiều chông gai.

Doãn Hạo Vũ ôm Hoà Hoà đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại: "Không cùng nhau đến bãi đỗ xe sao?"

Châu Kha Vũ vui vẻ đến mức choáng váng hồi lâu mới giống một chú cún phe phẩy cái đuôi dài chạy tới.

Làm mẹ kế không khó, chỉ cần Châu Dan chăm chỉ!

Châu Dan dũng cảm! Không ngại khó khăn!

Tbc.

Lời tác giả:

Giải thích một chút, 🥣 không phải trung khuyển, em ấy chỉ nghĩ năm năm trước là do lỗi của mình, cho nên cảm thấy áy náy, làm gì cũng cẩn thận. Paipai thì rụt rè cảm thấy hắn không thích mình, cho nên muốn bảo trì khoảng cách. Còn nữa, tui không thích thể loại tổng tài bá đạo (không nói tổng tài bá đạo là xấu nha), cũng không thích một bên phải phụ thuộc vào bên còn lại, cho nên tui sẽ không đi theo hướng đó 😉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net