8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


08.

Bởi vì trong lòng rối bời nhiều tâm sự, cho nên mặc dù gần đây vừa phải bận rộn với công việc vừa phải chăm sóc con trai, Doãn Hạo Vũ vẫn rất khó đi vào giấc ngủ, vất vả lắm mới có thể nhắm mắt được một lúc lại bị đánh thức bởi âm thanh đinh tai nhức óc phát ra từ căn hộ bên cạnh. Mở ra điện thoại nhìn đồng hồ thì mới hai giờ sáng. Cậu mơ hồ nhớ ra căn hộ bên cạnh vốn dĩ làm gì có ai ở, cho nên chắc là bọn họ đang chuyển nhà.

Kì quái! Ai lại chuyển nhà lúc hai giờ sáng chứ! Cậu mông lung nghĩ.

Cho nên thời điểm Doãn Hạo Vũ bế Hoà Hoà mở cửa nhìn thấy Châu Kha Vũ mặc áo ngủ đang ngồi xổm trước cửa nhà mình, còn tưởng rằng mình gần đây nghỉ ngơi không nhiều cho nên sinh ra ảo giác, muốn dụi mắt, lại phát hiện mình một tay bế con trai, một tay xách tui, không thể làm động tác này được. Cho nên cậu lùi vào trong nhà, dùng chân đóng cửa lại.

Chắc chắn là cánh cửa này mở ra không đúng cách.

Sau khi cửa mở ra một lần nữa, chú chó lớn mặc áo ngủ kia vẫn đang ngồi ở đó, hơn nữa còn kéo chân Doãn Hạo Vũ khi cậu muốn lùi vào trong nhà mở cửa lại lần thứ hai.

Hoà Hoà cười khúc khích: "Chú Châu Khơ Vũ với papa đang chơi trò gì vậy?"

"Châu Kha Vũ, sáng sơm tinh mơ anh lên cơn thần kinh chạy tới nhà em làm gì thế?"

Châu Kha Vũ cảm thấy cậu không có ý định trở lại trong nhà liền đứng dậy: "Anh tới chào hàng xóm mới."

"Nếu hàng xóm mới của anh cả ngày không ra khỏi cửa thì anh định ngồi ở đây đợi một ngày à?"

Châu Kha Vũ dùng tư thế nửa đứng nửa ngồi, cùng Doãn Hạo Vũ tầm mắt ngang nhau, nhìn Doãn Hạo Vũ bằng ánh mắt lấp lánh rồi gật đầu.

"Không đúng, tại sao em lại trở thành hàng xóm mới của anh? Còn có cái tư thế quái quỷ gì thế này? Định chê bai người ta lùn à?" Doãn Hạo Vũ nhíu mày.

"Đêm qua anh dọn tới đây, em chính là hàng xóm mới của anh... ừm... không phải chê vóc dáng em không cao mà là tại chân anh ngồi xổm nãy giờ tê rồi 🥺" Châu Kha Vũ vẻ mặt chân thành, còn có ý tứ làm nũng.

Kì quái! Ai lại chuyển nhà lúc hai giờ sáng chứ? Là Châu Kha Vũ.

"Thôi đi, em không có thời gian cùng anh so đo nữa, em đang vội phải ra ngoài. Tránh ra, đừng chắn đường." Doãn Hạo Vũ đá đá chân Châu Kha Vũ.

"Chân anh... không cử động được 🥺" Vẻ mặt của Châu Kha Vũ vẫn chân thành như cũ.

Doãn Hạo Vũ:.....

Không sai, khu dân cư tầm trung lối đi rất hẹp, nếu Châu Kha Vũ đứng ở đây, Doãn Hạo Vũ không thể nào ra khỏi cửa.

"Sao sớm như vậy mà em đã ra ngoài rồi, còn mang theo Hoà Hoà nữa?"

"Đến công ty chọn kịch bản, trước khi đến đó em còn phải mang Hoà Hoà sang nhà Nguyên nhi ca nữa, Viễn ca đi tuần trăng mật rồi, không thể tới đây trông Hoà Hoà được. Nguyên nhi ca còn bận nấu cơm cho Bồng Bồng, vì vậy em phải đưa Hoà Hoà sang. Anh làm em muộn rồi đấy." Dù sao cũng không đi được, Doãn Hạo Vũ chỉ có thể cùng vị thần giữ cửa này nói chuyện phiếm.

"A, có thể để Hoà Hoà sang nhà anh, như vậy em không cần phải đi một chuyến đến nhà Gia Nguyên nhi nữa." Châu Kha Vũ mở to mắt như hai chiếc chuông đồng.

Doãn Hạo Vũ quả thật rất vội, cậu đặt Hoà Hoà xuống mặt đất, lại nhìn Châu Kha Vũ đang biểu diễn "phóng ra tia chớp thông minh"* ngập ngừng cúi xuống hỏi đứa nhỏ: "Hoà Hoà có muốn chơi với chú Châu Kha Vũ một ngày không?"

*một chiêu thức gì đó trong phim hoạt hình Cảnh sát trưởng mèo đen

Hoà Hoà nhớ lại Biển vũ trụ một hồi, quyết định nhào vào trong lòng Châu Kha Vũ, sau đó... khiến Châu Kha Vũ mất thăng bằng ngã ra đằng sau.

Không tồi, xem ra Hoà Hoà rất thích Cảnh sát trưởng mèo đen.

Tuy đôi chân của Châu Kha Vũ không cử động được nhưng khi ngã xuống hắn đã kịp dùng hai cánh tay bảo vệ Hoà Hoà. Hoà Hoà ở trong lòng hắn lại cười khúc khích.

Tệ thật, tuy rằng Doãn Hạo Vũ còn chưa đi nhưng đã bắt đầu lo lắng cho hai người này rồi.

///

Sau ngày hôm đó Doãn Hạo Vũ không trả lời bất cứ cuộc gọi nào từ Châu Kha Vũ, càng miễn bàn đến chuyện trả lời tin nhắn. Châu Kha Vũ cho rằng cậu vẫn còn để ý đến chuyện của 5 năm trước, tuy nhiên hắn tin tưởng bản thân đủ chân thành, chỉ cần hắn luôn ở bên người Doãn Hạo Vũ, một ngày nào đó nhất định sẽ được tha thứ, một ngày nào đó nhất định có thể thành công trở thành mẹ kế.

Cho nên sau ngày thứ hai không liên hệ được với Doãn Hạo Vũ, hắn ngay lập tức tìm đến chủ nhân của căn hộ bên cạnh nhà Doãn Hạo Vũ, biết được người đó không có ý định cho thuê nhà, sau một hồi năn nỉ ỉ ôi cuối cùng cũng có thể khiến cho chủ nhà đồng ý. Buổi tối ngày thứ ba liền chuyển sang nhà mới. Đương nhiên nguyên nhân chính khiến chủ nhà mềm lòng chính là Châu Kha Vũ dùng giá thuê căn hộ ở khu cao cấp để thuê căn hộ bình thường này.

Người người đều thích tiêu tiền như cỏ rác.

Cái gì? Vì sao không mua luôn căn hộ này hả? Patrick không quan tâm đến hắn, nhỡ em ấy thấy hắn dọn đến liền tức giận dọn đi thì phải làm sao bây giờ!

Hừ, hắn, Châu Kha Vũ mới không có tiêu tiền như cỏ rác!

May mắn là Doãn Hạo Vũ không những không tức giận, còn yên tâm (?) giao Hoà Hoà cho hắn chăm sóc.

Có vẻ như những lần Châu Kha Vũ nghĩ rằng Doãn Hạo Vũ sẽ tức giận, Doãn Hạo Vũ đều không như thế. Xin Wechat, không tức giận. Theo tới nhà, không tức giận. Hiện tại dọn đến căn hộ bên cạnh, cũng không tức giận. (Tuy rằng có vẻ như là bởi vì vội quá cho nên không có thời gian để giận)

///

Thời điểm Doãn Hạo Vũ nghe được Châu Kha Vũ nói thích mình, nếu bảo không vui vẻ thì là nói dối. Người mình thích bảy năm, cha của con trai mình hiện giờ nói yêu mình, sao mà có thể không vui được.

Cậu thiếu chút nữa thì vui vẻ đến mức nói với Châu Kha Vũ rằng mình cũng yêu hắn, còn có Hoà Hoà là con trai của bọn họ.

Nhưng sau khi nghĩ đến Hoà Hoà, cậu lập tức bình tĩnh lại. Nếu như nói ra chuyện mình mạo hiểm cả sinh mạng để sinh con trai cho Châu Kha Vũ không chừng còn doạ cho Châu Kha Vũ sợ chạy mất.

Tính cách của Doãn Hạo Vũ vẫn luôn nhạy cảm và dễ suy nghĩ nhiều, sau khi có con, cái tính đa sầu đa cảm ấy thậm chí còn nghiêm trọng hơn ngày trước. Cậu lo lắng rằng tình yêu của Châu Kha Vũ chỉ là lâu đài bọt biển xây dựng từ một chút yêu thích trong hai năm kia cùng với cảm xúc áy náy tiếc nuối về cái đêm năm năm trước, thoạt nhìn hết sức xa hoa khiến người ta trầm mê nhưng trên thực tế làm sao nó có thể chịu đựng nổi sức nặng từ thứ tình yêu sống chết của cậu.

Doãn Hạo Vũ có sự kiêu ngạo của chính mình, cậu không thể dùng tình yêu sâu đậm của mình để đánh đổi một chữ "thích" nhẹ tựa lông hồng được.

Cho nên cậu dứt khoát không muốn cùng Châu Kha Vũ tiếp tục liên hệ, không có bắt đầu, không có thương tâm.

Nhưng ba ngày sau, cậu nhìn thấy Châu Kha Vũ ngồi xổm trước cửa nhà mình.

Cái gì? Vì sao nhìn thấy Châu Kha Vũ lại không nổi giận á? Cười chết mất, căn bản là tại không có thời gian.

///

Thời điểm Châu Kha Vũ mở cửa cho Doãn Hạo Vũ, Hoà Hoà đang ôm cổ hắn ngủ ngon lành, Châu Kha Vũ bế nó bằng một tay. Doãn Hạo Vũ nhìn cảnh tượng này đột nhiên sinh ra cảm giác mình tan làm ban đêm, có thê nhi ở nhà chờ đợi.

Cậu lại âm thầm nghĩ, mình có phải hay không quá tự tin rằng Châu Kha Vũ sẽ không nghĩ tới phương diện kia, Hoà Hoà lớn lên rất giống hắn, đặc biệt là đôi mắt cùng cái miệng, chỉ sợ ba người bọn họ cùng nhau ra đường người ngoài nhìn vào còn tưởng Hoà Hoà là con trai của Châu Kha Vũ, mặc dù sự thật là như vậy.

"Anh không mệt à, sao không để nó xuống?" Doãn Hạo Vũ có chút ngại ngùng.

"Điều này chứng minh là Hoà Hoà rất thích anh, anh làm sao buông được. Hơn nữa nó ngủ rất ngoan, không ảnh hưởng gì cả." Châu Kha Vũ dịu dàng nói.

"Có quỷ mới tin anh." Doãn Hạo Vũ trêu chọc.

"Hôm nay làm phiền anh rồi, vốn dĩ trước khi đến đây đã làm phiền Bá Viễn ca liên hệ nhà trẻ. Tuy nhiên thủ tục nhập học của trẻ em ngoại quốc không đơn giản, cho nên hiện tại vẫn chưa xong nữa".

"Lại là Bá Viễn sao? Làm phiền anh ấy thì không phải làm phiền à? Hoà Hoà ngoan như vậy sao lại phiền toái được, trước khi vào đoàn làm phim anh không có việc gì phải ra khỏi cửa, về sau em có việc gì bận cứ đem nó sang nhà anh."

Doãn Hạo Vũ không nói nữa, tiếp nhận Hoà Hoà trên cổ Châu Kha Vũ, mở cửa căn hộ bên cạnh trở về nhà.

Cậu vừa nhìn thấy nhà của Châu Kha Vũ cũng giống như nhà mình, những đồ vật có thể làm tổn thương trẻ em đều được cẩn thận bọc lại. Trên mặt đất nằm rải rác những khối gỗ đồ chơi, tựa như chủ nhân của nhà này thật sự có trẻ con vậy.

Cậu biết rằng lời yêu của Châu Kha Vũ thực sự có trọng lượng.

"man, anh đoán xem em có chuyện gì muốn nói với anh?"

"man, vậy mày đoán xem bao nhiêu tuổi thì anh kết hôn?"

"Chuyện này thì làm sao mà đoán được man"

"Mày đoán không được sao lại bắt anh đoán man"

"Hừ, đây không phải có chuyện tốt nên mới muốn cùng anh chia sẻ sao?"

"Tại sao anh lại cảm thấy có vẻ như mình không muốn nghe nhỉ man"

"Em có một linh cảm."

"Hả?"

"Em sắp có vợ rồi."

"Hả????"

"Còn có một đứa con trai năm tuổi."

"Thần kinh."

Oscar cúp điện thoại, Châu Kha Vũ vẫn còn đang cười ngây ngô.

///

Ngày hôm sau, Doãn Hạo Vũ ra khỏi nhà, phân vân không biết có nên để Hoà Hoà tới nhà Châu Kha Vũ không. Bởi vì như vậy quả thật có thể tiết kiệm thời gian, cũng không cần phải đi hai chuyến tới nhà Trương Gia Nguyên. Nhưng mà cảm xúc lo lắng về mối quan hệ giữa hai người vẫn còn đó, không biết làm như vậy có thích hợp hay không. Chính trong lúc cậu còn đang rối rắm, Hoà Hoà đã một mình chạy sang nhà Châu Kha Vũ gõ cửa gọi "chú Châu Khơ Vũ ơi".

Thôi được rồi, Doãn Hoà Vũ tự mình quyết định, không liên quan gì đến Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ từ bỏ đấu tranh.

Vài ngày sau, Doãn Hạo Vũ tiến vào giai đoạn đọc kịch bản nhưng Hoà Hoà đôi khi vẫn sẽ chạy sang nhà Châu Kha Vũ. Doãn Hạo Vũ cũng thỉnh thoảng đi theo, hai người còn có thể giúp nhau chỉnh sửa diễn xuất. Sau cùng, ba người đến ăn cơm cũng ăn cùng nhau. Hai người lớn nấu cơm đều chẳng ra cái gì, may mắn Hoà Hoà không kén ăn, cho gì cũng ăn được, vô cùng dễ nuôi.

Đôi khi Doãn Hạo Vũ ngồi nhìn một lớn một nhỏ ngồi bên cạnh cùng nhau gặm bánh nướng, cậu cảm thấy đây chính là thứ mà người Trung Quốc gọi là "sinh hoạt". Nếu như có thể bỏ qua những chuyện trong quá khứ, cứ mãi mãi như thế này thì thật tốt.

Hai lớn một nhỏ ba người ở cùng nhau như vậy một thời gian, cuối cùng cũng đến thời điểm Châu Kha Vũ chuẩn bị vào đoàn làm phim.

///

"Patrick, ngày mai có muốn cùng anh đưa Hoà Hoà tới công viên giải trí không? Bởi vì ngày mốt là anh đi rồi, có khả năng bốn tháng sau đều không gặp được hai người." Sau bữa tối, Châu Kha Vũ vừa rửa chén vừa nói.

"Được đó, Hoà Hoà có muốn đi không?" Doãn Hạo Vũ xoa đầu nhỏ của Hoà Hoà đang ngồi chơi xếp gỗ, không để ý tới chữ "hai người" của Châu Kha Vũ.

"Hoà Hoà muốn đi chơi ngựa nhỏ xoay tròn cùng với papa và chú Châu Khơ Vũ." Hoà Hào vừa nghịch miếng gỗ trong tay vừa nói.

"Bây giờ mua vé còn kịp không?" Doãn Hạo Vũ mở điện thoại bật lên giao diện trang web của công viên giải trí.

"Anh mua rồi." Châu Kha Vũ đứng bên bồn rửa hé đầu ra cánh cửa nửa mở nhìn cậu cười cười, trên mặt không hiểu vì sao dính một ít bọt rửa bát.

Dường như hắn cũng cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, theo bản năng đưa tay lên lau, lại không ngờ rằng trên chiếc găng tay rửa bát màu hồng còn dính nhiều bọt hơn. Cái kia là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau nấu cơm, Châu Kha Vũ xung phong nhận việc rửa bát, sau đó phát hiện trong nhà không có nước rửa bát, cũng không có găng tay. Vì thế Doãn Hạo Vũ đành phải chạy xuống siêu thị dưới lầu mua một chiếc găng tay màu hồng nhạt.

"Daniel! Em phát hiện là màu hồng càng làm anh đen hơn đấy!" Khi Châu Kha Vũ lần đầu tiên đeo chiếc găng tay này, Doãn Hạo Vũ nhịn không được cười nói.

"Không sao, ở đây có 6D trắng tới mức phát sáng cơ mà." Châu Kha Vũ ngược lại rất thích đôi găng tay này.

Tóm lại, tình huống hiện tại chính là Châu Kha Vũ nửa mặt dính đầy bọt rửa bát. Doãn Hạo Vũ không hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì đi về phía hắn, dùng tay nhẹ nhàng lau sạch bọt dính trên mặt hắn. Cậu nghe thấy âm thanh trái tim mình đập "thình thịch" to dần theo khuôn mặt càng ngày càng phóng đại của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Cậu nghĩ, mùi bạc hà lạnh lẽo trên cơ thể Châu Kha Vũ hẳn phải trộn lẫn với hương hoa anh túc, mới có thể khiến cậu trầm mê đến như thế.

Doãn Hoạ Vũ lập tức hồng từ cổ đến đỉnh đầu. Cậu lén lút nhìn thoáng qua Hoà Hoà, Hoà Hoà vẫn đang yên tĩnh chơi xếp gỗ, không để ý đến phòng bếp đang xảy ra chuyện gì. Quả thật bọn họ cũng không gây ra động tĩnh gì.

Châu Kha Vũ nhẹ nhàng mỉm cười: "Mau đi ra đi, phòng bếp còn chưa dọn xong."

Trời mới biết giờ này tâm hắn cũng đang nổi trống.

Người hắn yêu không cự tuyệt, cũng không nổi giận, thậm chí còn có chút ngoan ngoãn mà chấp nhận nụ hôn này.

///

Vì tiết kiệm thời gian xếp hàng, sáng sớm ba người đã tới công viên giải trí. Lúc này người đến vẫn chưa nhiều lắm, Hoà Hoà còn chưa tỉnh ngủ, nằm trong lòng Châu Kha Vũ dụi dụi mắt.

Châu Kha Vũ cùng Doãn Hạo Vũ nhân dịp này không đeo kính râm cũng không đeo khẩu trang. Trong vài chục phút ngắn ngủi trước khi công viên giải trí chật kín người, bọn họ có thể nhìn thấy ánh mắt của nhau.

Nếu như mình cố gắng hơn một chút, thậm chí còn có thể hôn môi, tất nhiên là phải che mắt Hoà Hoà lại trước. Châu Kha Vũ thầm nghĩ.

Trong lúc Hoà Hoà còn đang ngủ gà ngủ gật, Doãn Hạo Vũ kéo Châu Kha Vũ đến chỗ tháp bay: "Anh bế Hoà Hoà trước, bao giờ em chơi xong thì anh lên." Doãn Hạo Vũ lộ ra dáng vẻ thuở cậu vẫn còn là em trai của Châu Kha Vũ.

"Anh không chơi đâu. Em chơi vui là được." Châu Kha Vũ lui về phía sau hai bước, gượng cười nói.

"A! Em biết rồi! Anh trai th... Daniel anh sợ cái này đúng không ha ha ha ha ha ha!" Doãn Hạo Vũ hơi ảo não vì lỡ lời nhưng vẫn vui vẻ cười rộ lên.

Châu Kha Vũ hơi xấu hổ nhưng vẫn cứng rắn nói: "Anh chỉ muốn ở cùng Hoà Hoà thôi." Hoà Hoà không hiểu.

Chờ đến khi tóc cùng vạt áo của Doãn Hạo Vũ đều bị gió thổi về phía trước theo quán tính, bởi vì đu quay bất ngờ trượt xuống mà hét lên, Hoà Hoà mới bị doạ cho tỉnh ngủ, sợ tới mức đỏ hồng đôi mắt.

Nó kéo kéo ống tay áo của Châu Kha Vũ, nhỏ giọng khóc nức nở: "Chú Châu Khơ Vũ mau đi cứu papa."

Trái tim của Châu Kha Vũ mềm đến tan chảy, nhưng bỗng nhiên hắn nổi lên ý định xấu xa, giả bộ tỏ vẻ buồn rầu: "Nhưng mà chú Châu Kha Vũ cùng với papa đâu có quan hệ gì đâu, tại sao chú Châu Kha Vũ lại phải cứu papa chứ? Như thế này đi, Hoà Hoà gọi chú một tiếng baba, chú sẽ nể tình Hoà Hoà mà đi cứu papa nha."

Vì thế Hoà Hoà lập tức khóc thành tiếng: "Baba! Baba mau đi cứu papa!"

Lần này đến phiên Châu Kha Vũ hoảng loạn, vội vàng dỗ dành: "Hoà Hoà đừng khóc, chú đi cứu papa được không, đừng khóc nữa". Vừa nói vừa bế Hoà Hoà đi về phía Doãn Hạo Vũ.

Hoà Hoà thấy Doãn Hạo Vũ đi tới khóc càng lớn hơn, giãy dụa nhào vào trong lòng Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ vừa vỗ lưng Hoà Hoà vừa trừng mắt nhìn Châu Kha Vũ: "Anh làm gì con trai em đấy? Bình thường nó đâu có khóc lớn đến như vậy."

Hoà Hoà khóc nấc lên: "Không phải, papa rơi xuống, Hoà Hoà lo lắng, kêu chú Châu Khơ Vũ tới cứu papa."

"Hoà Hoà, không phải con vừa gọi chú là baba sao!" Châu Kha Vũ không phục.

"Hoà Hoà có baba rồi, cha nuôi là baba, baba là cha ruột." Hoà Hoà thật nhanh nín khóc.

"Hoà Hoà không được nói linh tinh, cha nuôi chính là cha nuôi." Doãn Hạo Vũ đá Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ làm bộ "aiya"một tiếng ngồi xổm trên mặt đất: "Hoà Hoà ơi, chú Châu Khơ Vũ đau quá, được gọi baba mới có thể hết đau."

Hoà Hoà do dự một lát, nghĩ tới Châu Kha Vũ vừa "cứu" papa của nó, hơn nữa papa lại nói Bá Viễn không phải là baba, cho nên nó từ trong lòng Doãn Hạo Vũ nhảy xuống, thơm Châu Kha Vũ một cái: "Hoà Hoà thơm thơm, baba không đau nữa."

Châu Kha Vũ thích thú bế Hoà Hào đứng lên: "Dù sao Hoà Hoà cũng không có ai để gọi là baba, vậy thì gọi chú là baba cũng đâu có sao, gọi mama cũng được."

Sau đó, người trong công viên giải trí bắt đầu nhiều lên, để tránh một vài rắc rối không đáng có, hai người lớn cuối cùng cũng phải đeo kính râm. Nhưng bọn họ vẫn không muốn đeo khẩu trang. Mặc dù trong ngành giải trí này có nhiều phiền toái, nhưng hiếm lắm mới có một dịp cùng ra ngoài với đứa nhỏ, chẳng ai muốn nhìn giống ăn trộm cả.

Thật đáng tiếc, không thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của em ấy, Châu Kha Vũ nghĩ.

Nhưng vẫn có thể hôn em ấy, Châu Kha Vũ lại nghĩ.

Cũng may người đến công viên giải trí còn có việc của mình, cả đám đông chen chúc chẳng có ai rảnh rỗi để ý hai người đàn ông cùng một đứa trẻ.

Châu Kha Vũ không cùng với hai người trèo lên vòng quay ngựa gỗ mà đứng ở dưới chụp ảnh cho bọn họ.

Hắn nhìn Doãn Hạo Vũ cùng Hoà Hoà ngồi trên ngựa gỗ tươi cười vẫy tay với mình, chợt nhớ tới chính mình thời trẻ so với bây giờ dã tâm lớn hơn rất nhiều, muốn được toàn thế giới nhìn thấy, muốn được toàn thế giới nhớ kỹ. Hiện tại làm được ra một chút thành tích, lại không còn coi trọng những thứ danh lợi phù phiếm đó nữa. Hắn nghĩ, hắn chỉ cần cùng với Doãn Hạo Vũ và Hoà Hoà ở bên nhau, như vậy là tốt rồi, như vậy là đủ rồi, như vậy đối với hắn đã là viên mãn lắm rồi.

Sau khi hai người chơi xong ba vòng ngựa gỗ thì thời gian đã là lúc nóng nhất giữa trưa. Châu Kha Vũ lấy khăn lau mồ hôi trên trán Doãn Hạo Vũ khi Doãn Hạo vũ đang lau mồ hôi cho Hoà Hoà, Doãn Hạo Vũ không né tránh.

"Hoà Hoà có muốn ăn kem không?" Châu Kha Vũ hỏi Hoà Hoà khi ba người đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế đá dưới bóng cây.

"Có ạ! Hoà Hoà muốn ăn vị dâu!" Hoà Hoà vỗ tay cười.

"Còn Paipai muốn ăn vị gì?" Châu Kha Vũ nhìn về phía Doãn Hạo Vũ, tuy có kính râm che giấu, nhưng Doãn Hạo Vũ biết rằng ánh mắt của hắn nhất định đang cười.

Paipai, đã bao lâu rồi chưa nghe được từ này, giống như chính mình vẫn còn chưa thành niên, vẫn còn là đứa em trai bé nhỏ trong nhóm. "Em không ăn." Doãn Hạo Vũ giận dỗi, phảng phất giống như đang cố chứng minh rằng mình không còn là một đứa trẻ nữa.

"Ừ, được rồi, vậy thì không được hối hận nhé." Châu Kha Vũ đứng dậy đi về phía xe kem. Đi được vài bước, hắn bỗng quay đầu lại làm mặt quỷ với Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ thấy thế bật cười thành tiếng.

Doãn Hạo Vũ kỳ thật không quá thích trẻ con, cậu cảm thấy cảm xúc của trẻ con không thể khống chế được, đa phần thời gian đều rất ồn ào. Nhưng Doãn Hạo Vũ có Hoà Hoà. Hoà Hoà mặc dù không phải là một đứa trẻ hướng nội nhưng nó chẳng bao giờ to tiếng, kể cả những khi vui vẻ thế này nó cũng chỉ cười khúc khích ngồi bên cạnh hoặc trong lòng người lớn, không bao giờ tạo ra âm thanh quá ồn ào. Khi buồn nó cũng chỉ nhỏ giọng nức nở rơi nước mắt, thời điểm quá mức sợ hãi mới có thể khóc lớn như sáng nay, nhưng chỉ cần dỗ một chút là nín rồi.

Kể cả nếu Hoà Hoà không ngoan ngoãn như vậy, Doãn Hạo Vũ vẫn sẽ yêu thương nó như thế. Cho nên cậu mới cảm thấy có Hoà Hoà ở bên cạnh là một điều vô cùng may mắn.

Doãn Hạo Vũ xoa đầu Hoà Hoà nhìn về phía Châu Kha Vũ đang đội nắng đi tới xe kem, cảm thấy vận khí của bản thân không phải là quá kém, lần này có thể hay không đánh cược một phen xem thần may mắn có tiếp tục chiếu cố không. Có lẽ cậu có thể để lộ ra mặt dịu dàng của mình với Châu Kha Vũ, có lẽ cậu có thể ở trước mặt anh ấy làm nũng như xưa, bằng một thân phận mới.

Cho nên cậu cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Châu Kha Vũ: "Em cũng muốn vị dâu tây."

Nhưng giây tiếp theo, cậu phát hiện điện thoại của Châu Kha Vũ ở bên cạnh Hoà Hoà sáng lên, hiện ra tin nhắn: "Em cũng muốn vị dâu tây."

Doãn Hạo Vũ đỏ từ mặt tới cổ. Ngốc chết đi được tại sao đi mua đồ mà lại không mang điện thoại chứ!

"Papa nóng sao?" Hoà Hoà để ý Doãn Hạo Vũ bỗng nhiên đỏ mặt, ngoan ngoãn dùng tay nhỏ quạt cho Doãn Hạo Vũ.

Châu Kha Vũ hai tay hai cây kem

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net