7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


07.

Trương Gia Nguyên hơn nửa năm sau khi Doãn Hạo Vũ về Thái Lan mới biết được chuyện Châu Kha Vũ thích Doãn Hạo Vũ.

Ngày hôm đó, sau khi bị Nhậm Dận Bồng block lần thứ 1008611, hắn chạy tới nhà Châu Kha Vũ tìm Châu Kha Vũ uống rượu giải sầu. Cảm xúc của hai người khi đó đều không tốt, mở tivi tuỳ tiện bật một kênh, uống vài lon bia nói chuyện câu được câu không. Đương nhiên, nội dung của cuộc trò chuyện đa phần là Châu Kha Vũ ngồi nghe Trương Gia Nguyên khóc lóc kể lể.

"Này Kha Vũ, mày nói xem rốt cuộc trong lòng Bồng Bồng nghĩ cái gì vậy? Vì sao bên nhau nhiều năm như vậy anh ấy vẫn suốt ngày chẳng nói chẳng rằng mà giận dỗi lung tung chứ? Mà thôi, tao không biết thì làm sao mà mày biết được."

"A, cái này không phải phim của Patrick sao? Thời gian sao mà trôi nhanh như vậy, em ấy đi cũng được hơn nửa năm rồi."

"Em ấy... trở về Thái Lan rồi?"

"Ờ phải, em ấy vẫn chưa nói cho mày à? Giữa hai người có chuyện gì vậy? Khi đó xảy ra chuyện lớn như vậy em ấy cũng không muốn bọn tao nói cho mày biết."

"Em ấy có chuyện gì!" Châu Kha Vũ lập tức từ tren sofa nhảy xuống.

"À? Không... không có gì đâu!... Mày không phải cũng biết rồi sao, là cái lần em ấy bị bệnh rồi xin nghỉ với công ty ấy! Lần đó mày còn gọi điện hỏi tao mà."

Châu Kha Vũ bỗng nghiên nghẹn ngào: "Gia Nguyên nhi, tao thật sự rất nhớ em ấy. Em ấy bị bệnh cũng không muốn nói cho tao... Đều là tại tao, là tao làm sai."

Trương Gia Nguyên bối rối: "Ê này đừng có khóc, mày cao cũng sắp được hai mét rồi mà sao lại không có tiền đồ như thế này. Có chuyện gì thì mày nói cho rõ ràng với Patrick không phải là được rồi sao. Hai người trước kia thân thiết như anh em ruột vậy, Patrick cũng chẳng phải người hẹp hòi."

"Không phải đâu, mày không hiểu đâu Gia Nguyên nhi. Tao thích em ấy, tao yêu em ấy." Châu Kha Vũ vì men bia mà bắt đầu khóc lên thành tiếng.

"Hả? Mày nói cái gì cơ? Mày..."

Trương Gia Nguyên bần thần trong chốc lát, sau đó cũng không khuyên bảo gì, chỉ mở thêm cho mình một lon bia: "Cạn nào người anh em. Tao thì chẳng sợ bị block, dù sao cũng ở chung một chỗ ngày ngày gặp mặt. Còn mày với Patrick thì đã muôn trùng cách trở rồi. Đừng nói gì nữa, uống thôi."

Châu Kha Vũ càng khóc to hơn.

///

Cạn lời! Đây là hai chữ vang lên trong đầu Doãn Hạo Vũ ngay khi cậu nhìn thấy vị khách không mời mà đến đứng sau lưng Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên xấu hổ gãi đầu: "Ờ thì, chuyện là trưa nay ba đứa bọn anh cùng nhau ăn cơm, sau đó anh bảo với Lâm Mặc là chiều nay đi thăm Hoà Hoà, tên này nghe xong thì nhất quyết đòi đi theo cho bằng được. Mà em nói xem, nó đã mặt dày chui vào xe của anh thì chẳng lẽ anh lại đá nó ra?"

Châu Kha Vũ mạnh miệng: "Có làm sao đâu? Bọn tao mới mấy tuần trước còn đi ăn với nhau. Hoà Hoà còn gọi tao là bạn tốt của thằng bé nữa."

Hoà Hoà ở trong phòng nghe thấy âm thanh ồn ào ngoài cửa, chân nhỏ chạy ra gọi "Chú Châu Khơ Vũ" sau đó dang tay ra với Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ bật cười thành tiếng, cúi đầu đem bạn nhỏ bế bổng lên.

"Đứa nhỏ vô lương tâm, thế mà không nhìn thấy chú với chú Trương Gia Nguyên của con. Uổng công chú đặc biệt mua cho con một chiếc bánh kem nhỏ." Lâm Mặc úp mặt giả vờ đáng thương sắp khóc.

"A! Con chào chú Lâm Mặc, chào chú Trương Gia Nguyên!"

"Được rồi, được rồi, miễn cưỡng tha thứ cho con đấy. Vào nhà đi, vào nhà đi, một đám đại lão gia môn nhi* đứng đầy ở cửa thế này còn ra thể thống gì."

*người trường thành

"Đại lão gia môn nhi!" Doãn Hoà Vũ học theo.

"Châu Kha Vũ chọc chọc mũi nó: "Hoà Hoà biết cái gì là đại lão gia môn nhi không?"

Hoà Hoà lắc đầu.

"Đại lão gia môn nhi chính là một ông già có cái trán rất lớn đó." Châu Kha Vũ trêu chọc nó.

"Châu Kha Vũ là đồ ngốc, Hoà Hoà đừng nghe chú ấy nói linh tinh. Mấy cái trò đùa nhạt nhẽo ấy anh tự giữ cho mình đi, đừng có dạy hư con em." Doãn Hạo Vũ nhận lấy Doãn Hoà Vũ từ trong tay Châu Kha Vũ, ghét bỏ trừng hắn một cái.

Thật ra Châu Kha Vũ khá lo lắng với chuyện mình đi theo tới nhà Doãn Hạo Vũ. Sau khi ăn xong bữa cơm ngày đó, hắn vốn tưởng rằng quan hệ với Doãn Hạo Vũ ít có thể dịu đi, chưa kể là thân thiết hơn. Tuy nhiên, hơn hai tuần rồi vẫn chưa có cuộc điện thoại nào, liên hệ của hai người họ chỉ dừng lại ở tin nhắn Wechat.

Mà mấy cuộc hội thoại này chủ yếu cũng là hắn nói mười câu, Doãn Hạo Vũ đáp lại một câu. Nhiều lần muốn mời Doãn Hạo Vũ đi ăn tối đều bị từ chối với lý do công việc bận rộn.

Hắn biết công việc bận rộn không phải cái cớ. Thông qua lời nói của Doãn Hạo Vũ, hắn biết được Hoà Hoà đa số thời gian đều do Bá Viễn trông nom. Nhưng Bá Viễn gần đây còn đang phải chuẩn bị đi tuần trăng mật.

Hắn có đề nghị rằng một tháng trước khi vào đoàn làm phim có thể giúp đỡ chăm sóc Hoà Hoà nhưng Doãn Hạo Vũ vẫn dứt khoát từ chối, thậm chí còn không cho hắn biết địa chỉ.

Trong lúc tuyệt vọng, Châu Kha Vũ nhớ ra Hoà Hoà từng nói Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc vẫn luôn liên hệ với Doãn Hạo Vũ. Hắn nổi lên ý xấu gọi điện cho hai người họ, nói rằng đã lâu không gặp cho nên muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, thật ra là muốn thông qua bữa ăn nói một vài lời.

Kết quả hai tên này không biết là giả ngu hay ngu thật, một chút cũng không để ý đến chuyện hắn nói. Không ngờ sau khi cơm nước xong xuôi, hắn nghe thấy Trương Gia Nguyên hỏi Lâm Mặc: "Anh nghĩ em nên mua quà gì cho Hoà Hoà bây giờ, lần đầu tiên gặp mặt căng thẳng quá đi."

Tốt quá, ít nhất Trương Gia Nguyên ngu thật.

Lâm Mặc vỗ một cái vào đầu Trương Gia Nguyên.

Hay quá, Lâm Mặc giả ngu.

Châu Kha Vũ giả bộ muốn trở về nhà, diễn đến mức xuất thần.

Hoà Hoà! Mama tới đây!

Hắn bên ngoài cái gì cũng không nói, cùng với Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc đi tới bãi đỗ xe, vừa đi về phía xe của mình vừa lén nhìn Trương Gia Nguyên, dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên kia. Vừa nghe được hai tiếng "Tích, tích", hắn lập tức nhảy vào trong xe của Trương Gia Nguyên.

Miệng của Lâm Mặc há to hơn cả cái lần livestream ở Kuaishou bảy năm trước.

"Châu Kha Vũ, mày làm gì thế?" Trương Gia Nguyên bối rối.

"Không phải bọn mày nói rằng đi gặp Hoà Hoà sao? Đã lâu không gặp thằng bé nhớ nó muốn chết rồi, tao đi với bọn mày."

"Sao mày lại biết Hoà Hoà. Hai người gặp nhau rồi hả?"

"Là ngày thứ hai sau khi Patrick về nước bọn này đi ăn... Á á á! Lâm Mặc anh kéo em làm cái gì?"

"Anh đây là không cho mày đi đấy, Patrick có mời mày quái đâu! Có biết phép lịch sự là gì không!" Mặc dù chưa từng nói ra nhưng sự việc năm đó Lâm Mặc cũng rõ đến tám chín phần. Cho nên anh kiên quyết không muốn để Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ gặp nhau, gồng hết sức chín trâu hai hổ lôi Châu Kha Vũ ra khỏi xe của Trương Gia Nguyên.

"Không được! Em phải đi!" Tay dài chân dài của Châu Kha Vũ bám chặt lấy xe, nói cái gì cũng không muốn bị lôi ra ngoài.

Trương Gia Nguyên tận mắt nhìn thấy Châu Kha Vũ lưu luyến say mê Doãn Hạo Vũ bảy năm, không chê người ta có con còn muốn làm mẹ kế, cho nên động lòng trắc ẩn "Chẳng lẽ không thể để cho Hoà Hoà có một tuổi thơ trọn vẹn đầy đủ cha mẹ... cha cha sao!" Trương Gia Nguyên tràn đầy tinh thần chiến đấu.

"Mặc Mặc, buông cậu ấy ra đi. Không phải cậu ấy nói là đã gặp Hoà Hoà rồi sao? Vậy thì chắc chắn là đã gặp Patrick rồi, Patrick sẽ không từ chối đâu." Cây gậy trúc Châu Kha Vũ lúc này không biết lấy sức đâu ra, không chỉ chui được vào trong xe mà còn kéo theo được cả Lâm Mặc. Trương Gia Nguyên ở phía sau đóng cửa "bang" một tiếng, sau đó hài lòng phủi tay, ngồi vào ghế lái khởi hành tới nhà Doãn Hạo Vũ.

Nửa đường bọn họ dừng xe lại để mua bánh kem cho Hoà Hoà. Lâm Mặc nhân lúc hai người kia đang tính tiền, vọt vào bên trong xe muốn lái đi một mình. May mắn là chìa khoá xe nằm ở trong tay Trương Gia Nguyên, không thì hai người đã bị bỏ lại giữa đường rồi.

"Mặc Mặc, tại sao lại làm như vậy chứ? Anh bỏ một mình Châu Kha Vũ là được rồi, sao lại bỏ cả em?"

Lâm Mặc: "Cút cút cút cút cút!"

///

Từ sau khi vào nhà, Châu Kha Vũ vẫn luôn dính lấy Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ đi nơi nào hắn theo nơi đó, Doãn Hạo Vũ quay lại nhìn hắn, hắn cũng không nói lời nào mà dùng ánh mắt lấp lánh vô tội nhìn Doãn Hạo Vũ. Nếu như hắn có một cái đuôi thì hẳn là giờ này cái đuôi ấy đang điên cuồng nhảy múa.

"Diễn trò." Doãn Hạo Vũ nghĩ thầm.

Châu Kha Vũ nhìn Doãn Hạo Vũ đi vào phòng bếp định cầm ly nước hình thỏ con của Hoà Hoà, ỷ vào cánh tay mình dài nên lấy được trước.

"Anh đi rót nước cho Hoà Hoà."

"... Nhưng bây giờ Hoà Hoà phải uống sữa."

"Em đi pha sữa bột." Doãn Hạo Vũ không nhịn được nữa giật cái cốc trong tay Châu Kha Vũ.

"Papa cẩn thận thỏ con của Hoà Hoà." Hoà Hoà lo lắng nhìn chiếc cốc yêu thích của mình.

"Hoà Hoà không cần lo lắng, mẹ... chú Châu Kha Vũ sẽ giúp con bảo vệ thỏ con." Châu Kha Vũ xoa mặt Hoà Hoà.

"Châu Kha Vũ, sao anh nói chuyện kì quặc vậy?" Doãn Hạo Vũ nhăn mày.

"Patrick, để anh giúp em lấy sữa."

"Anh có biết nó để ở đâu không?"

"Anh không biết..." Châu Kha Vũ ngượng ngùng nói.

Doãn Hạo Vũ không để ý hắn nữa, xoay người cầm cốc đi lấy sữa bột.

"Đợi chút, Châu Kha Vũ, sao anh cứ đi theo em thế? Không phải anh theo Nguyên nhi ca đến đây hả? Sao không đi ra mà chơi với bọn Nguyên nhi ca ấy?"

"Chơi với hai người đó thì có gì thú vị, bọn họ làm sao đáng yêu bằng e... Hoà Hoà nhà chúng ta được."

"Kêu anh có chuyện gì vậy?" Trương Gia Nguyên bỗng nhiên ló đầu ở cửa phòng bếp.

"Đi ra chỗ khác, không liên quan đến mày." Châu Kha Vũ ánh mắt chán ghét nhìn Trương Gia Nguyên.

"Thảo nào bảy năm không theo đuổi được người ta! Đáng đời!" Doãn Hạo Vũ và Trương Gia Nguyên đồng thời nghĩ.

"Chú Trương Gia Nguyên, papa bảo chú Châu Khơ Vũ chơi cùng hai người." Hoà Hoà ngoan ngoãn trả lời.

"Hả? Cái gì? Liên quan gì đến tôi?" Trương Gia Nguyên ngẩn người.

"Ai ai ai! Châu Kha Vũ đâu rồi mau ra đây chơi game nào!" Lâm Mặc nghe tin nhanh chóng chạy tới động thủ kéo Châu Kha Vũ ra ngoài, anh muốn bằng mọi giá cũng phải khiến cho Châu Kha Vũ cách Doãn Hạo Vũ xa xa một chút.

"Ai muốn chơi với đồ cùi bắp như anh chứ." Châu Kha Vũ bám chặt lấy khung cửa, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Doãn Hạo Vũ.

Doãn Hạo Vũ nhìn bộ dáng đáng thương vô cùng của hắn bỗng nhiên thấy hơi hơi mềm lòng. Đang do dự không biết có nên mở lời hay không thì Trương Gia Nguyên đã tới kéo Lâm Mặc đi: "Đi thôi Mặc Mặc, chơi trò chơi làm cái gì, để em hát cho anh nghe bài em mới sáng tác."

"Tránh ra mau! Ai muốn nghe Biển vũ trụ 5.0 chứ! Chỉ có Nhậm Dận Bồng mới nghe thôi! Tự đi mà hát cho Bồng Bồng của mày nghe ấy!" Lâm Mặc nhìn chằm chằm vào Châu Kha Vũ trên đường bị kéo đi, bực bội cốc đầu Trương Gia Nguyên một cái: "Đúng là cái gì cũng không hiểu."

Lâm Mặc nhớ tới dáng vẻ của Trương Gia Nguyên năm đó hận không thể băm vằm "thằng khốn nạn" kia thành tám mảnh, nếu như Trương Gia Nguyên biết được "thằng khốn nạn" năm xưa là Châu Kha Vũ, không biết hắn sẽ cảm thấy như thế nào về hành vi hiện tại của mình. Nghĩ vậy, Lâm Mặc thở dài.

Châu Kha Vũ dính lấy Doãn Hạo Vũ một hồi, cuối cùng cũng thành công pha cho Hoà Hoà được một ly sữa. Tuy rằng cơ hội này có được là nhờ cướp được cái cốc hình con thỏ của Hoà Hoà. Hắn đem ly sữa đưa đến trước mặt Doãn Hạo Vũ như dâng bảo vật, lại lộ ra ánh mắt lấp lánh vui vẻ vẫy đuôi.

Doãn Hạo Vũ vốn không có chút hy vọng nào đối với đại thiếu gia Châu Kha Vũ nên đã pha một ly sữa khác bằng cốc của mình khi Châu Kha Vũ đang mải mê. Nhưng cậu vẫn nhận lấy ly sữa của Châu Kha Vũ, dùng cái thìa hắn đưa cho để nếm thử, sau đó ngạc nhiên nói: "Nhiệt độ rất vừa phải."

"Chắc chắn rồi, trước đó anh đã nếm thử, bằng cái thìa trong tay em."

Doãn Hạo Vũ:...

Doãn Hoà Vũ ôm cái cốc của Doãn Hạo Vũ, buồn rầu nói: "Nhưng mà papa đã pha cho Hoà Hoà một ly sữa rồi."

"Không sao, con uống ly sữa của mẹ... chú Châu Kha Vũ pha, còn chú Châu Kha Vũ uống cốc của papa con pha."

Hoà Hoà ngoan ngoãn đưa chiếc cốc cho Châu Kha Vũ.

"Châu Kha Vũ, anh không thể nói chuyện bình thường được à?"
"Còn nữa, đó là cốc uống nước ngày thường của em."

Châu Kha Vũ thản nhiên uống một ngụm sữa: "A, có vấn đề gì sao?"

Doãn Hạo Vũ:.......

Trong khi Hoà Hoà đang ngồi trên sofa uống ly sữa cho Châu Kha Vũ pha, Trương Gia Nguyên đang hát: "Cuối cùng cũng có thể đem sa mạc biến thành biển khơi rồi."

Hoà Hoà sợ hãi đến mức buông ly sữa, lấy hai tay bịt tai lại, chạy đến bên người Châu Kha Vũ: "Chú Châu Kha Vũ cứu con với, Hoà Hoà không muốn nghe Biển vũ trụ nữa."

Trương Gia Nguyên làm mặt quỷ với Châu Kha Vũ, trong lòng bày tỏ "người anh em à, tao vì một nhà ba người của mày phải trả giá quá nhiều rồi".

Chết cười, Châu Kha Vũ căn bản không hiểu ánh mắt của hắn.

Một màn này ở trong mắt Doãn Hạo Vũ đang bưng đồ uống ra cho mọi người trở thành một phiên bản khác: Trương Gia Nguyên làm mặt quỷ trở thành liếc mắt đưa tình, Châu Kha Vũ làm lơ trở thành "Ánh mắt của em anh không cần nhìn cũng hiểu".

"Tội nghiệp Bồng Bồng." Doãn Hạo Vũ kinh hãi, bực bội lườm Trương Gia Nguyên một cái.

"Nam tiểu tam." Doãn Hạo Vũ lườm cả Châu Kha Vũ.

Châu •không hiểu gì• Kha Vũ nhìn thấy Doãn Hạo Vũ đi tới liền lon ton chạy tới giúp đỡ. Trương Gia Nguyên đáng thương không biết nên làm cái gì mới đúng.

"Này ba người có chuyện gì vậy, tui chỉ là một thần cupid nho nhỏ muốn cho đứa trẻ có gia đình hoàn chỉnh thôi mà!" Trương Gia Nguyên nghĩ thầm.

///

Doãn Hạo Vũ vốn dĩ muốn giữ Trương Gia Nguyên cùng Lâm Mặc ở lại ăn tối, tuy nhiên Trương Gia Nguyên còn phải về nhà nấu cơm tối cho Nhậm Dận Bồng, còn Lâm Mặc phải đi rửa ảnh.

Châu Kha Vũ thật ra rất muốn ở lại ăn cơm nhưng lại bị Lâm Mặc thô bạo lôi đi. Trương Gia Nguyên vội về nhà nấu cơm, cho nên không tham gia vào cuộc lôi kéo này.

"Xin lỗi người anh em! Về nhà nấu cơm cho bà xã quan trọng hơn!" Trương Gia Nguyên nhìn thân ảnh lưu luyến từng bước của Châu Kha Vũ mà thầm xin lỗi trong đầu.

Buổi tối sau khi ru Hoà Hoà ngủ, Doãn Hạo Vũ nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn nhấc máy lên gọi điện cho Châu Kha Vũ.

Đầu dây bên kia gần như bắt máy ngay khi chuông reo.

"Làm sao vậy Patrick, có chuyện gì mà tự nhiên lại gọi điện cho anh?" Châu Kha Vũ hưng phấn quá mức.

"Daniel, có rảnh không, em muốn nói chuyện với anh một lát."

Châu Kha Vũ mừng rỡ như điên nhưng vẫn cố gắng kiềm nén không kích động: "Được, anh rảnh."

"Sao anh không hỏi em muốn nói chuyện gì?"

"Em nói cái gì anh đều nghe."

Nghe được những gì hắn nói, Doãn Hạo Vũ cảm thấy dường như Châu Kha Vũ vẫn còn coi mình là một người em trai có thể tâm sự, có lẽ lời mình nói hắn sẽ nghe. Vì vậy cậu không do dự nữa.

"Em cảm thấy... anh không nên làm nam tiểu tam."

Cái gì? Tại sao Doãn Hạo Vũ lại biết được mấy thứ mình tính toán hồi trước? Những lời trong lòng của Châu Kha Vũ cơ hồ muốn tuôn hết ra.

"Em biết rồi sao... thế em... nghĩ như nào?"

"Em nghĩ đó không phải chuyện tốt Daniel ạ. Xen vào chuyện tình cảm của người khác là một điều cực kì sai trái, người Trung Quốc gọi đó là đạo đức bại hoại."

"Hả? Anh xen vào chuyện tình cảm của ai cơ?" Sao bỗng nhiên lại trở thành đạo đức bại hoại rồi? Châu Kha Vũ nghe không hiểu.

"Là Nguyên nhi ca và Bồng Bồng. Không phải anh vẫn luôn thích Nguyên nhi ca sao? Nhưng hai người họ thật sự phải vất vả lắm mới có thể được ở bên nhau, cho nên anh đừng có làm gì nữa Daniel."

Châu Kha Vũ ngẩn người ra.

"Pat, em đang nói cái gì thế? Anh với Trương Gia Nguyên? Không thể nào."

Doãn Hạo Vũ không để ý đến sự thay đổi trong cách xưng hô của Châu Kha Vũ, nghi ngờ hỏi: "Hả? Vậy hai năm đó anh với anh ấy trước sau màn ảnh... còn nữa anh cũng nói với em là anh có người mình thích còn gì?"

"Đó tất cả đều là nhiệm vụ mà công ty giao cho! Nào có cái gì gọi là trước sau màn ảnh? Em nhớ lại hai năm hoạt động của chúng ta đi, không phải những lúc bọn anh diễn đều là trước máy quay hoặc trước mặt trạm tỷ sao? Còn nữa, những khi mà chúng ta ở kí túc xá làm gì có mấy thứ... mấy thứ như vậy." Châu Kha Vũ vội vàng nói.

"Anh không phải luôn lấy cớ tìm em để đến toà nhà B sao?"

"Pat! Tại sao lại là lấy cớ tìm em chứ, không phải mỗi lần như vậy anh đều thật sự đi gặp em sao! Em nghĩ lại xem có bao nhiêu lần anh tìm Trương Gia Nguyên." Châu Kha Vũ giải thích.

Lần này đến lượt Doãn Hạo Vũ đần ra, cho nên không phải là Trương Gia Nguyên sao? Thế cái đêm 5 năm trước anh ấy nói thích người nào?

"Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thích Trương Gia Nguyên,..." Châu Kha Vũ nửa ngày không thấy cậu nói chuyện cho nên nói tiếp.

"Đừng nói nữa Daniel, em đi ngủ đây." Doãn Hạo Vũ ngắt lời hắn.

Doãn Hạo Vũ cảm thấy thật tàn nhẫn, không phải Trương Gia Nguyên thì cũng là người khác. Không phải Trương Gia Nguyên, cũng không phải Doãn Hạo Vũ, không phải là người em trai mà anh ấy tâm sự hàng đêm. Cậu không muốn nghe hắn nói nữa, không muốn từ trong miệng hắn nghe được một cái tên xa lạ, không muốn nghe về tình yêu say đắm bảy năm của hắn đối với người đó.

"Không phải, em nghe anh nói, là em, người anh thích chính là em!" Châu Kha Vũ gần như hét lên.

Châu Kha Vũ tính toán rất nhiều. Hắn muốn đối xử thật tốt với Doãn Hạo Vũ, đối xử thật tốt với Hoà Hoà. Hắn muốn lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh bọn họ, lặng lẽ bước vào cuộc sống của bọn họ. Đợi Doãn Hạo Vũ có thiện cảm với hắn, có thể là sinh ra một chút ỷ lại, lúc ấy hắn sẽ nói cho em rằng hắn yêu em, hắn cũng yêu thương cả con trai em nữa, hắn nguyện ý cả đời đối tốt với bọn họ, yêu thương bọn họ.

Nhưng Doãn Hạo Vũ lại cho rằng hắn thích Trương Gia Nguyên.

Em ấy hiểu lầm tất thảy tình cảm của hắn.

Hắn không đợi được nữa.

Nhưng sau khi nghe hắn nói những lời này, Doãn Hạo Vũ lập tức ngắt điện thoại.

Một giây sau khi Doãn Hạo Vũ ngắt điện thoại, Châu Kha Vũ gọi đến. Doãn Hạo Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không muốn ngắt máy, cũng không muốn nghe.

Sau đó cậu thấy tin nhắn Wechat gửi đến từ Châu Kha Vũ.

"Anh yêu em Patrick."

"Từ trước đến nay vẫn luôn là em."

Nước mắt của Doãn Hạo Vũ đột nhiên rơi xuống, cậu cảm thấy điều này thật hoang đường.

Tổn thương quanh năm của mình, cuối cùng chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net