4. Thoát khỏi sự truy đuổi của 1 con quỷ trong bãi đỗ xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Wooje đi quanh khu trung tâm thương mại, kiên quyết phớt lờ cảm giác liên tục có ánh mắt của ai đó lướt qua da mình. Thay vào đó cậu tập trung vào những tấm biển trên tường dẫn cậu đến phòng vệ sinh.

Faker có thật sự là một con ác quỷ không? Anh ấy đã sợ bộ phim, bảo vệ Wooje khỏi Kangdae và thích ăn gà rán... giống như một con người.

Wooje vòng qua một góc và đi dọc hành lang ngắn, cuối con đường là phòng vệ sinh nam. Cậu đến gần cửa phòng vệ sinh rồi khựng lại - cảm giác bị theo dõi đột ngột biến mất như thể kẻ bám đuôi trong tưởng tượng của cậu đã bị chặn lại.

Cậu cau mày, cố gắng xua đi nỗi bất an đang dâng lên trong mình. Phải chăng cảm giác này thực sự có liên quan đến Faker? Nhưng Faker đang ở trong nhà vệ sinh mà phải không?

Wooje cẩn thận mở cửa và lén nhìn vào trong. Bồn tiểu và bệ xí được xếp ngay ngắn dọc theo bức tường. Toàn bộ nơi này được sơn một màu trắng sạch sẽ, nhưng lại có vệt đỏ-

Đỏ?

Mùi máu hung hăng xộc thẳng vào mũi cậu, cái mùi tanh nồng và khó chịu của kim loại rỉ sét. Wooje cảm thấy muốn nôn mửa, nhưng cảm giác đó đã biến mất khi mắt cậu nhìn vào nơi đang phát ra cái mùi đó.

Faker đứng ở giữa phòng vệ sinh, cơ thể anh tỏa ra một ánh sáng đỏ rực. Bàn tay của anh ta đã mọc ra móng vuốt và đang rỉ máu. Trước mặt anh, máu vương vãi khắp tường và sàn nhà, và có một thứ gì đó trông giống như... một con người?!

Máu trong người Wooje lạnh như băng.

Cậu đóng sầm cửa trước khi Faker kịp quay lại và bỏ chạy.

"Wooje! Wooje, có chuyện gì thế?" Minseok kêu lên khi Wooje vội vàng lao vào người chàng trai nhỏ bé. Cậu cảm thấy tay Minseok vỗ nhẹ vào cánh tay mình đầy lo lắng.

"Hyung!" Wooje nghẹn ngào, nỗi sợ tràn ngập trong mắt cậu. "Faker – anh ta –" cậu nuốt khan và hạ giọng. "Faker đang giết ai đó!"

"Cái gì?!" Minseok thở hổn hển. Hyunjoon và Minhyung cùng thốt lên một tiếng đầy hoài nghi.

"Người anh ta đầy máu - máu vương vãi toàn bộ nhà vệ sinh - ôi chúa ơi. Hyung. Chúng ta cần sử dụng thứ nước thánh đó" Wooje hoảng sợ nói.

"Wooje," một giọng nói vang lên và cả nhóm quay lại đối mặt với Faker. "Nước thánh gì cơ?" Anh nói, sải bước về phía họ, bàn tay anh hoàn toàn sạch sẽ và không còn móng vuốt nữa. Nhưng Wooje sẽ không bị lừa đâu. Cậu chắc chắn mình đã nhìn thấy máu thấm đẫm đôi tay đó.

"Chết tiệt" Minhyung lặng lẽ chửi thề.

Khuôn mặt của Faker lạnh đi và anh tỏ ra khó hiểu. "Nước thánh gì cơ?" anh ấy lặp lại. "Em đã thấy gì?"

"Chạy mau!" Minseok hét lên, đẩy Wooje. Cả bọn quay đầu bỏ chạy, Hyunjoon tập tễnh bước nhanh hết sức có thể với cái nạng của mình, Minhyung đỡ anh. Faker không dịch chuyển tức thời trước mặt bọn họ - họ vẫn đang ở nơi công cộng - nhưng anh ta nhanh hơn họ rất nhiều và bắt kịp cả nhóm một cách dễ dàng.

"Dừng lại đã!" Faker hét lên. Hyunjoon ném một chiếc nạng vào anh ta và Faker dễ dàng né tránh nó, nhưng nó đã khiến anh ta bị cản trở. Chiếc nạng bay thẳng vào một quầy bắp rang và những người xung quanh hét lên một cách phẫn nộ khi quầy bắp rang đổ xuống. Họ xông vào Faker, giận dữ vung chiếc nạng vào mặt anh.

"Trái, trái, trái-" Minseok hô vang khi họ rời khỏi rạp chiếu phim. Bên ngoài trời đã tối và họ băng qua bãi đậu xe. Wooje lại có thể cảm nhận được sự hiện diện kỳ ​​lạ như thể họ đang bị theo dõi, và cậu có thể nói rằng Minseok và Hyunjoon cũng cảm thấy điều đó.

Quá muộn rồi, Wooje nhận ra rằng có lẽ việc rời khỏi rạp chiếu phim đông đúc để ẩn nấp trong bóng tối, một bãi đậu xe biệt lập trong khi bị một con quỷ truy đuổi không phải là một ý kiến ​​hay.

"Em không thể nhìn thấy gì hết" cậu phàn nàn.

"Chúng ta sắp chết rồi. Anh thực sự không quan tâm liệu anh có thể nhìn thấy gì hay không. Việc chạy trốn quan trọng hơn nhiều" Minseok thở hổn hển, đẩy Wooje đi theo.

"Tớ quan tâm! Nếu tớ sắp chết, ít nhất tớ cũng muốn được ngắm nhìn các vì sao!" Minhyung hét lên, bầu không khí kịch tính hơn bao giờ hết.

"Chà, dù sao thì bây giờ anh cũng không ngắm sao được đâu" Wooje chỉ ra, thở hổn hển khi họ rẽ qua hàng rào, "Bởi vì nếu Faker giết chúng ta, chúng ta sẽ xuống Địa ngục-"

Hyunjoon phát ra một tiếng rên nhỏ. Wooje và Minseok quay lại, hoảng hốt, và biểu cảm của Minhyung ngay lập tức chuyển sang lo lắng. "Cậu ổn không?" anh nói với Hyunjoon, người đang có khuôn mặt căng cứng vì đau đớn.

"Điều đó bây giờ không quan trọng! Dùng thứ nước thánh đó đi!" Hyunjoon tuyệt vọng nói khi họ nấp sau một chiếc SUV cỡ lớn để lấy lại hơi thở. Minhyung gật đầu và thò tay vào túi.

Faker dịch chuyển đến trước mặt họ, đôi mắt anh ta không còn ánh sáng nữa, hoàn toàn đen kịt, hàm răng nhe ra một tiếng gầm gừ kinh khủng, cặp sừng lấp lánh dưới ánh trăng.

Tất cả đều hét lên và Wooje nhắm mắt chờ đợi cái chết.

Không cảm thấy đau đớn ngay lập tức, cậu cẩn thận mở một mắt rồi mở mắt còn lại. Họ vẫn còn ở bãi đậu xe và Faker không còn ở trước mặt họ nữa.

"Anh dùng nó chưa?" Wooje rên rỉ, quay lại đối mặt với Minhyung. "Nước thánh ấy?"

Nhưng Minhyung quay lưng về phía cậu, trên tay anh là chiếc lọ còn nguyên chưa mở nắp, trong khi anh nhìn chằm chằm vào khung cảnh phía sau họ.

Faker đã đâm cả bàn tay của mình vào ngực một người đàn ông, nâng cơ thể đó lên không trung như thể nó không hề có trọng lượng. Người đàn ông vẫn cố lao tới, hàm răng sắc nhọn nhe ​​ra và đôi mắt lóe lên một màu đỏ nhạt. Khi 4 đứa nhóc đang hồi hộp quan sát, lớp ngụy trang con người của người đàn ông đó bị đốt cháy để lộ ra một sinh vật hình người với nước da nhợt nhạt một cách quái dị. Nó có sừng và đuôi, đôi mắt màu đen với con ngươi màu đỏ. Máu của nó rơi xuống và chuyển sang màu đen đậm.

"Đó là một con quỷ" Wooje thở ra khi Faker rút tay ra và con quỷ rơi xuống đất. Cơ thể của nó tan biến thành một làn khói đen rồi hoà vào không khí.

"Ra đây" Faker nói, giọng anh trầm lặng nhưng vang vọng đến tận xương tủy của Wooje.

Một con quỷ khác xuất hiện từ trong bóng tối và trừng mắt nhìn Faker một cách đầy căm ghét. Faker nắm lấy cằm nó và ép nó nhìn mình, móng vuốt anh cắm sâu vào mặt nó.

"H-Hoàng đế của tôi" con quỷ gầm gừ. "Tôi..."

Móng vuốt của Faker chọc vào da con quỷ, máu đen như mực sủi bọt từ vết thương và chảy xuống ngón tay Faker. Khói đen toả ra từ móng vuốt của anh.

"Quỷ không được phép" Faker lên tiếng, nhả từng chữ một cách cay nghiệt " động vào những người phàm đã ký khế ước với một con quỷ khác. Sao ngươi dám?"

"Hoàng đế của tôi ơi, xin chờ đã" con quỷ rít lên, quằn quại trong tay Faker. "Làm ơn - Ngài đã không được triệu hồi trong hàng thế kỷ qua, và Ngài rất mạnh, nên năng lượng toả ra từ những con người này do khế ước linh hồn giữa Ngài với họ là quá - quá hấp dẫn. Chúng tôi phải ăn thịt họ, chúng tôi đói quá-"

"Chúng tôi?" Faker gầm gừ. "Có bao nhiêu người trong số các ngươi đang trốn sau lưng Hoàng đế của mình vậy?"

Con quỷ im lặng và Faker quay lại đối mặt với Wooje, Minseok, Minhyung và Hyunjoon. Đôi mắt anh ta vẫn đen hoàn toàn; vô hồn và tối tăm.

"Có lẽ các em nên tránh mắt đi" anh khuyên họ. Khi cả bọn vẫn tiếp tục há hốc mồm nhìn anh, anh thở dài và bắt đầu bóp nát hộp sọ của con quỷ bằng tay không.

Con quỷ ngã xuống thành một đống da thịt lẫn lộn rồi biến thành làn khói đen bay lên không trung.

Faker chớp mắt, một lần, hai lần, rồi màu đen trong mắt anh mờ đi đủ để đôi mắt vàng của anh xuất hiện trở lại.

"Tôi rất tiếc vì các em phải chứng kiến chuyện này" anh nói. "Nhưng nếu tôi không làm vậy, lũ quỷ đó sẽ giết các em."

Wooje cố nuốt nước bọt và thấy cổ họng mình khô khốc. Cậu ho một cách đau đớn.

"Có phải anh, không - bọn chúng - có phải những con quỷ đó đã đi theo bọn em không?" Minseok lắp bắp. "Có phải đó là lý do khiến bọn em luôn có cảm giác như đang bị theo dõi?"

"Thật không may, đúng là như vậy" Faker nói. "Tôi không muốn nói với các em vì tôi nghĩ rằng các em sẽ sợ hãi, nhưng giờ tôi thấy lẽ ra mình nên thành thật hơn ngay từ đầu. Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi."

Hyunjoon, người đang dựa vào Minhyung và ôm lấy cái chân bị thương của anh ấy, thở ra một hơi lớn và run rẩy. "Đó là lý do tại sao anh cứ đi vệ sinh, hoặc tại sao cảm giác đó đột nhiên biến mất," anh nói. "Anh đã đi và giết những con quỷ đang theo dõi bọn em."

"Đúng vậy" Faker nói. Anh búng ngón tay và vết máu đen bao phủ bàn tay anh cũng như xung quanh mờ dần. "Các em nghĩ rằng tôi là kẻ theo dõi đúng không?"

Wooje tái mặt, xấu hổ. "Vâng..."

Faker gượng cười. "Ừ, tôi cũng hiểu tại sao mọi người lại nghĩ như vậy."

Minseok cau mày, vẫn nghi ngờ. "Vậy còn việc anh cố gắng trả tiền cho bọn em thì sao?" anh nói với vẻ bối rối.

Faker vỗ hai tay và các đặc điểm thuộc về loài quỷ của anh ta biến mất trong những tia sáng đỏ, thay thế chúng bằng vẻ ngoài con người của anh. "Tôi đã nghĩ việc trả tiền cho người khác được coi là lịch sự ở thế giới loài người" anh giải thích. "Không phải sao?"

"Ồ, ừm," Minseok bối rối nói, "Em, em chỉ..." Anh huých vào sườn Wooje, mắt cầu xin sự giúp đỡ.

May mắn thay, Minhyung đã vẫy tay để thu hút sự chú ý của Faker. "Vậy còn em thì sao? Tại sao em chưa bao giờ cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình?" Anh ấy nói.

Faker lại mỉm cười nhưng tươi sáng hơn một chút. "Em mang trong mình dòng máu của tôi, nhớ không?" Anh ấy nói. "Em được nó bảo vệ phần nào. Những con quỷ cấp thấp hơn sẽ không tiếp cận em."

Đôi mắt của Minhyung sáng lên đầy kinh ngạc. "Tuyệt!" anh nói.

"Không tuyệt chút nào" Hyunjoon lẩm bẩm. "Em xin lỗi vì đã nghi ngờ anh, nhưng bọn em-" anh lần lượt chỉ vào chính mình, Minseok và Wooje. "-không có dòng máu nào bảo vệ cả. Vậy điều gì sẽ ngăn cản những con quỷ đó tấn công bọn em trong tương lai?"

Faker thở dài. "Tôi sẽ phải bám theo để bảo vệ ba người các em. Lũ quỷ đang rất phấn khích vì tôi không ở Địa ngục để quản lí chúng."

Anh ấy không ở Địa ngục vì bọn mình đã triệu hồi anh ấy, và anh ấy không thể quay lại mà không có linh hồn, Wooje cảm thấy tội lỗi. Đây hẳn là hậu quả mà anh ấy đã cảnh báo - những con quỷ giận dữ đang cố gắng ăn thịt cậu và các anh.

"Đừng quá bận tâm về điều đó" Faker nói. Wooje giật mình ngạc nhiên vì không để ý rằng Faker đã chú ý đến biểu cảm của mình. "Tôi thích ở lại thế giới con người hơn. Tôi không ngại bảo vệ các em."

Ồ. Nghe thật...ngọt ngào một cách kỳ lạ.

Faker đột nhiên căng thẳng. Wooje cảnh giác nhìn anh. "Chuyện gì vậy?" Cậu thì thầm.

Faker từ từ quay đầu về phía chiếc ô tô phía sau họ. "Có người đang theo dõi chúng ta" anh nói một cách kỳ lạ.

Có một tiếng kêu nhỏ rồi ai đó chạy ra khỏi chiếc ô tô, sỏi lạo xạo dưới chân khi người đó cố gắng bỏ chạy và có thứ gì đó rơi ra khỏi túi. Hơi thở của Wooje nghẹn lại - cậu biết, đó là một chiếc điện thoại.

Cậu nhanh chóng nhặt nó lên, kiểm tra nó - Thật ra thì cũng không cần thiết lắm. Chủ nhân của chiếc điện thoại đã đặt một bức ảnh của chính mình vào mặt sau của chiếc ốp điện thoại trong suốt. Một Kangdae đang nháy mắt, giơ tay hình trái tim lên má.

Faker quay người lại, tay anh lại bắt đầu mọc móng vuốt nhưng Wooje đã tóm lấy cánh tay anh. Cả hai dừng lại và nhìn chằm chằm vào bàn tay Wooje đang ôm lấy cánh tay Faker. Wooje không thể tin vào sự dũng cảm của chính mình - hay đó là sự ngu ngốc?

Faker không cố gắng giằng cánh tay mình khỏi tay của Wooje, mặc dù anh ấy mạnh đến mức có thể đưa cậu sang một chiều không gian khác.

"Có người đã nhìn thấy" Faker gầm gừ. "Người không có khế ước không được phép biết về sự tồn tại của quỷ. Và hắn quen biết em. Đó là kẻ bắt nạt ở trường - Kangdae. Tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa rẻ tiền của tên đó."

Wooje có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch vì sợ hãi nhưng cậu vẫn tiếp tục. "Nhưng anh sẽ giết hắn phải không?" Cậu nói một cách lo lắng. Cậu nghe thấy tiếng Minhyung thở hổn hển và cậu trừng anh một cái. Không giúp được gì đâu, Hyung.

"Tôi phải loại bỏ nhân chứng," Faker nói, nhưng anh miễn cưỡng thả lỏng, đôi tay trở lại hình dạng con người. Wooje buông tay ra và nhìn kẻ đang chạy trốn - Kangdae - ngày càng nhỏ đi cho đến khi hắn biến mất sau một tòa nhà.

"Dù sao đi nữa, sẽ không có ai tin hắn nếu hắn nói điều đó" Minseok run rẩy nói. "Và hắn cũng không có bằng chứng. Có lẽ tên đó đã quay bằng điện thoại."

"Chà, nếu vậy thì..." Faker lẩm bẩm. Anh thở dài. "Tôi nghĩ tôi sẽ xóa sạch ký ức của hắn." Anh tiến tới giật chiếc điện thoại của Kangdae khỏi tay Wooje, vò nát chiếc điện thoại như thể nó là một mảnh giấy rồi ném vào thùng rác gần đó.

Đôi mắt của Minseok gần như rơi ra khỏi hộp sọ. "Cái đó đắt lắm đấy", anh phản đối. Wooje không còn sức để cười nhạo anh ấy nữa. Những người khác không cần phải lo lắng về Kangdae nhiều như vậy nhưng Wooje mới là mục tiêu của hắn. Điều đó sẽ ảnh hưởng thế nào tới cuộc sống học đường của cậu đây?

Nhưng cậu không nói lên nỗi lo của mình. "Muộn rồi đấy" thay vào đó cậu nói. "Về thôi."

"À, đợi đã," Faker nói, và với một ánh sáng bạc lóe lên, chiếc nạng của Hyunjoon xuất hiện trong tay anh ấy. "Cái nạng của em. Cái mà em đã ném vào tôi."

Hyunjoon co rúm người lại khi Minhyung đỡ lấy cái nạng giúp anh. "Em xin lỗi vì chuyện đó."

"Chuyện nên làm vào thời điểm đó mà. Chắc hẳn các em đã hoảng sợ lắm." Faker nói một cách nghiêm túc. "Vậy tôi có nên dịch chuyển các em về ký túc xá không?"

Không đợi câu trả lời, đôi mắt anh sáng lên rồi họ đứng trong phòng của Hyunjoon và Minseok. Hyunjoon ngã xuống giường với một tiếng than thở.

"Chết tiệt. Chân của tớ" anh nói một cách đau khổ. "Tớ đã hoạt động quá mức rồi. Bây giờ sẽ còn mất nhiều thời gian hơn nữa để lành lại."

"Đi ngủ đi," Faker nói chắc nịch. "Tất cả các em."

"Nhưng em có câu hỏi" Wooje phản đối, tâm trí cậu quay cuồng.

"Tôi cần phải xoá sạch camera an ninh trước khi có ai nhìn thấy chúng" Faker nói. "Sẽ tốn nhiều công sức hơn nếu tôi cũng phải xóa ký ức của con người." Cơ thể anh bắt đầu tan biến thành những vòng ánh sáng màu đỏ. "Tôi sẽ nói chuyện với các em vào ngày mai. Xin lỗi vì sự bất tiện này. Chúc ngủ ngon."

Rồi anh ta biến mất, để lại họ ở đó trong sự im lặng.

"Điều đó thực sự đã xảy ra à?" Minhyung nói. "Chúng ta thực sự đã bị một con quỷ truy đuổi, chứng kiến một ​​con quỷ giết một con quỷ khác, và sau đó phát hiện ra rằng Kangdae, hắn ta mà không phải ai khác, có thể đã nhìn thấy toàn bộ sự việc?"

"Chuyện này nghe có vẻ không chân thực lắm" Hyunjoon lẩm bẩm. "Ai đó nhéo tớ đi."

Minhyung cúi xuống nhéo nhẹ anh.

"Ah!" Hyunjoon hét lên. "Không phải theo nghĩa đen!"

Wooje bật cười nhưng nụ cười nhanh chóng vụt tắt trên khuôn mặt cậu. "Đây thực sự là một vấn đề nghiêm trọng." cậu nói lặng lẽ. "Kangdae đã nhìn thấy. Lỡ như hắn ta có bằng chứng nào khác thì sao? Kiểu, không chỉ điện thoại của hắn?"

"Có phải em lo rằng hắn sẽ làm phiền em vì đã trông thấy em ban nãy không?" Hyunjoon u ám nói. "Cứ nói với anh đi, anh thề sẽ đánh hắn dù anh có bị đình chỉ hay không."

"Cậu không cần phải 'đánh' hắn," Minseok thờ ơ nói. "Tại sao lại phải tự mình đi tìm Kangdae khi chúng ta có thể, cậu biết đấy, nhờ một con quỷ làm việc đó? Chúng ta có thể nhờ Faker rạch cổ Kangdae, hoặc có thể đâm xuyên qua ngực như cái cách anh ấy đã làm với lũ quỷ đó trước đó. Sau đó, chúng ta có thể lặng lẽ đốt xác - tớ chắc chắn rằng ngọn lửa địa ngục sẽ có tác dụng vô cùng hiệu quả - và sau đó chúng ta có thể rải tro vào thùng rác, hoặc có thể nướng chúng thành bánh quy và phân phát cho bạn bè của Kangdae..." anh ấy ngừng nói khi nhìn lên và thấy bạn bè của mình đều đang nhìn chằm chằm vào anh ấy với đôi lông mày nhướn lên. "Chuyện gì vậy?"

"Hyung, anh có thường nghĩ đến việc thoát khỏi tội giết người không?" Wooje thận trọng nói.

Minseok chớp mắt. "Nghe không thú vị à? Anh nghĩ nó rất kích thích."

Wooje nhìn chằm chằm vào anh rồi tiến lại gần Minhyung một chút.

Minseok hơi bĩu môi. "Tớ có kỳ lạ không?"

"Không," Minhyung nói nhẹ nhàng với nụ cười trấn an nở trên môi.

"Ừm, không hề" Wooje đồng thời nói, hùa theo các anh. "Em đi ngủ đây" cậu nhanh chóng nói trong nỗ lực cố gắng thay đổi chủ đề.

"Đợi đã," Minhyung nói. "Faker nói rằng chúng ta không nên ở một mình. Anh sẽ dẫn em về phòng ký túc xá vì anh được bảo vệ bởi máu của Faker."

Wooje lưỡng lự. Thành thật mà nói, cậu thực sự muốn ở một mình để tránh phải nói chuyện liên quan Kangdae. Nghe có vẻ ngu ngốc thật đấy - cậu thậm chí còn không sợ kẻ bắt nạt, hắn chỉ là một kẻ phiền phức thôi - nhưng có cái gì đó khiến cậu cảm thấy bận tâm về toàn bộ sự việc. Kangdae không phải là kẻ kín miệng. Hắn chắc chắn sẽ cố làm việc gì đó. Cậu cần suy ngẫm thêm về chuyện này, hắn khiến tâm trí cậu khó chịu khi nhắc đến.

Nhưng cậu không có lý do gì để từ chối anh cả nên cậu mỉm cười. "Vâng ạ, cảm ơn hyung" cậu nói. Minhyung gật đầu và đi về phía cửa.

"Chúc các cậu ngủ ngon" Minhyung vui vẻ nói, mở cửa cho Wooje.

"Chúc ngủ ngon" Wooje, Hyunjoon và Minseok đều đồng thanh, sau đó Wooje và Minhyung bước ra khỏi phòng ký túc xá và đi ra hành lang.

"Sao cậu lại muốn nướng tro của Kangdae thành bánh quy vậy?" Cậu nghe thấy tiếng Hyunjoon hỏi khi cánh cửa đóng lại sau lưng cậu và Minhyung. Wooje bật cười nhưng sự vui vẻ ấy chỉ thoáng qua; cậu không mong chờ chuyến đi trở về phòng của mình.

Nhưng may mắn thay, Minhyung chỉ luyên thuyên về bài tập ở trường và việc anh không thể tin được rằng ngày mai mới chỉ là Chủ nhật, cảm giác như cả cuối tuần đã trôi qua rồi vậy. Anh kiên quyết tránh bất cứ điều gì liên quan đến ma quỷ như thể cảm nhận được sự bất an của Wooje. Cuộc đi bộ trôi qua nhanh chóng, và trước khi anh kịp nhận ra, Wooje đã vẫy tay chào tạm biệt.

Wooje chuẩn bị ngủ, cậu nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà khi cố gắng đi vào giấc ngủ.

Sự kiện ngày hôm nay đã chứng minh rằng Faker là một người tử tế... à, không phải người, nhưng ít nhất là một con quỷ tử tế, đúng không? Có thứ gọi là "con quỷ tử tế" không nhỉ? Không phải ma quỷ về cơ bản là xấu xa sao? Đó là bản chất của chúng - hiện thân của Địa ngục. Và Faker là Quỷ Vương, vậy nên trên lý thuyết thì anh ta phải là kẻ tệ nhất trong số chúng chứ?

Faker đã cứu mình khỏi lũ quỷ đó và anh ấy thích thế giới loài người. Anh ấy nói anh ấy không ngại bảo vệ mình và các anh, Wooje tự nhủ. Nhưng sẽ là dối lòng nếu nói rằng cậu hoàn toàn tin tưởng Faker. Và bọn họ vẫn không có cách nào để hoàn thành khế ước linh hồn. Phải làm sao bây giờ? Liệu Faker có phải ở lại đây mãi mãi không?

Cậu không nhớ mình đã ngủ quên lúc nào, nhưng trong mơ, cậu đã gặp rắc rối lớn. Cậu mơ thấy Kangdae mọc sừng, hình ảnh khuôn mặt của một người đàn ông với đôi mắt đỏ quỷ dị đang bị tan chảy, hình ảnh Minseok nấu súp bằng tay chân của Kangdae. Nhưng cậu mơ nhiều nhất về Faker. Faker, bóp nát hộp sọ của một con quỷ, máu đen như mực phun ra khắp nơi. Faker, đang ở trong phòng vệ sinh, bàn tay với móng vuốt vấy đầy máu đỏ thẫm nhỏ xuống nền gạch trắng. Faker, đôi mắt vô hồn và tối tăm, nuốt chửng ánh sáng thay vì phản chiếu nó.

Wooje thức dậy vào sáng hôm sau trong tiếng chuông đồng hồ báo thức, bất an vì những giấc mơ, nhưng hơn hết là cậu cảm thấy sợ hãi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net