Chương 16: Tranh đấu ở hậu viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận được tầm mắt lạnh lẽo của Đường Vận Nhiên. Quế ma ma thoáng rùng mình. Ngay sau đó bà ta nhớ đến mình là ma ma hồi môn bên người của phu nhân mà.

Mà phu nhân bây giờ lại đang được sủng ái. Cớ sao bà lại phải sợ một phế vật tiểu thư không được sủng ái cơ chứ.

Nghĩ vậy bà ta hung hăng trừng mắt nhìn lại Đường Vận Nhiên.

'Ba'

Một tiếng vang lên mơ hồ làm cả căn phòng chìm trong im lặng.

Sắc bén một cái tát không một chút lưu tình, trên mặt của Quế ma ma năm đầu ngón tay mơ hồ có thể thấy được.

Bà ta cả người lão đảo nghiêng qua một bên sau đó cả người té ập xuống đất ngơ ngác không kịp hiểu những gì đang diễn ra.

Tới khi bên má truyền đến cảm giác đau rát. Bà ta mới hoàn hồn. Lập tức nhảy dựng lên vung tay định tán lại Đường Vận Nhiên một cái tát. Thì cái tay đã bị Đường Vận Nhiên nắm chặt lại.

"Tam tiểu thư thái độ này của người là sao?"

Quế ma ma thấy cái tay bị nắm chặt mơ hồ truyền đến đau đớn càng giận đến run rẩy cả người. Tiếng nói càng trở nên bén nhọn khó nghe.

"Ta làm sao không phải ngươi đã thấy rồi sao? Ta chính là đánh ngươi đó thì thế nào?"

Đường Vận Nhiên con mắt trả thèm nâng nhàn nhạt trả lời lại câu hỏi của Quế ma ma.

"Tam tiểu thư người đừng khi người quá đáng. Trong phủ này ai ai cũng biết ta là người của phu nhân, là người mà đang được sủng ái nhất bên trong Đường gia này. Còn người cùng lắm chỉ là một tiểu thư không được sủng ái lấy cái quyền gì mà đánh ta. Người mau mau xin lỗi ta nếu không đừng trách ta đem chuyện này nói lại với phu nhân."

Quế ma ma liếc mắt nhìn Đường Vận Nhiên. Giọng nói lộ rõ vẻ châm chọc kinh bỉ mà trả lời.

Sau khi Quế ma ma vừa dứt lời thì một cái tát nữa trực tiếp đánh vào một bên mặt khác của Quế ma ma.

"A...." Quế ma ma phun ra một ngụm máu tươi hai bạt tai hoàn toàn đem bà ta đánh tới mức không còn lí trí. Đang định nhào vào người Đường Vận Nhiên cho nàng ta một bài học thì tiếng nói lạnh lẽo của đối phương lại vang lên làm cho bà ta thanh tỉnh lại.

"Ta kinh người quá đáng? Ta không có quyền đánh ngươi? Ngươi nên nhớ trong phủ này ta chính là đích nữ Tam tiểu thư dòng chính của Đường gia. Còn ngươi bất quá chỉ là một nô tài thấp hèn đừng nói đánh ngươi ngay cả giết ngươi cũng không thành vấn đề vậy mà lại dám to gan kêu ta xin lỗi ngươi. Ngươi nghĩ mình xứng sao?"

"Còn chuyện ta có được sủng ái hay không? Thì cũng không cần đến một cái cẩu nô tài như ngươi quan tâm. Phu nhân? Quế ma ma ngươi đang nói đến Liễu Trân - Liễu di nương ấy à? Bộ ngươi mê sảng sao? Ta thật không rõ từ lúc nào một di nương không thể ngồi được vào gia yến, mà có thể để đám hạ nhân trong phủ tôn xưng là phu nhân vậy? Hơn nữa ngươi nên nhớ chủ tử của ngươi thân phận chỉ là di nương mà thôi. Luôn luôn thua thân phận đích nữ Đường gia của ta một bậc. Gặp ta còn phải quỳ gối hành lễ. Ngươi có thân phận gì? Cũng chỉ là một người hầu mà thôi, chẳng những không hành lễ lại còn dám nói năng lỗ mãng. Ta chỉ tát ngươi hai bạt tai cảnh cáo đã là nhẹ lắm rồi, còn dám ở đây la hét."

Quế ma ma có nằm mơ cũng không ngờ được Đường Vận Nhiên dám trả lời lại mình như thế nên kinh ngạc tột độ nhất thời không biết nói gì.

Nên biết trước đây Đường Vận Nhiên là một con người yếu đuối nhát gan. Cho dù bị uất ức cũng im lặng không dám nói ra cho nên thường bị nha hoàn và gia đinh trong phủ khi dễ.

Mà bà cũng không ích lần theo phân phó của Liễu di nương để mà đi tìm phế vật này khi dễ. Nhưng lần nào phế vật này cũng im lặng không dám trả lời mà lần này...

Trong khi Quế ma ma còn đang suy nghĩ thì Đường Vận Nhiên đã hất tay của Quế ma ma ra. Làm bà ta lại một lần nữa té chỏng vó trên sàn nhà. Rồi rút trong người ra một chiếc khăn tay. Lau kỹ lưỡng lại bàn tay đã nắm giữ tay của Quế ma ma. Như là chạm phải thứ gì đó cực kì dơ bẩn vậy.

Quế ma ma thấy cảnh đó mặt liền biến sắc từ đỏ đến xanh, lại từ xanh đến tím đổi màu liên tục. Nhìn thấy vậy mặt của Đường Vận Nhiên cũng không thay đổi gì nhiều mà chỉ nhàn nhạt mở miệng nói.

"Nếu ngươi qua đây để tặng quà thì quà cũng đã tặng rồi. Ngươi có thể đi. Ta không muốn phòng của mình bị ô nhiễm."

Nghe Đường Vận Nhiên trào phúng xem thường không để mình vào mắt. Còn nói bản thân dơ bẩn ở lại sẽ ô nhiễm phòng nàng ta thì Quế ma ma càng tức giận sắc mặt lúc xanh lúc đỏ cổ họng như bị nghẹn lại, ngực phập phòng lên xuống nhưng không thể làm được gì đành quay qua tát nha hoàn bưng mâm lễ vật bên cạnh một cái sau đó hét lên.

"Không nghe Tam tiểu thư nói gì sau còn không mau đặt xuống bàn?"

Cái tát này Quế ma ma dùng rất nhiều lực. Nha hoàn bị tát tới nỗi khóe môi bị chảy máu. Mà cũng không dám lên tiếng kêu rên chỉ đặt lễ vật lên bàn sau đó lùi về sau.

"Còn ngươi mau qua đây để yên cho Tam tiểu thư nghỉ ngơi."

Quế ma ma chỉ tay vào nha hoàn mà nãy giờ ở trong phòng hầu hạ Đường Vận Nhiên.

Thấy vậy nha hoàn cả cơ thể run lên bần bật nhích từng bước về chỗ Quế ma ma. Thì một tiếng nói lại vang lên.

"Nha hoàn này từ giờ trở đi tạm thời sẽ ở đây chăm sóc ta có gì ngươi đi nói cho Liễu Trân một tiếng đi ta không rảnh."

Quế ma ma nghe Đường Vận Nhiên khinh thường Liễu di nương thì một bụng tức giận. Nhưng khi nhận được tầm mắt lạnh lẽo của đối phương. Những lời chuẩn bị nói ra miệng điều bị nuốt trở lại vào trong.

"Ở đây không còn chuyện của ngươi, mau đi đi."

Quế ma ma nghe vậy biết mình có tiếp tục ở lại cũng không có quả ngon để ăn đành tức giận phất tay áo rời đi. Sau khi bọn người Quế ma ma rời đi nàng mới quay qua nha hoàn đang đứng bên cạnh mở miệng hỏi.

"Ngươi tên gì."

"Bẩm Tam tiểu thư nô tì tên Anh Đào."

"Từ giờ trở đi tạm thời ngươi cứ ở đây chăm sóc ta."

"Tạ ơn Tam tiểu thư." Anh Đào nghe nàng nói vậy quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

"Đứng lên đi, với lại dọn dẹp mấy thứ trên bàn đi.

"Dạ tiểu thư." Anh Đào lên tiếng sau đó rất nhanh đã dọn dẹp xong nàng hướng về phòng bếp mà đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình. Đường Vận Nhiên nhìn theo hướng Anh Đào rời đi không biết đang suy nghĩ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net