Chương 28-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28:

"Tới bây giờ hả?" Trần Ca cũng không quá để ý chuyện đám đàn anh của Hạc Sơn.

"Em lén báo tin cho anh đó, đám đàn anh của em tính quay clip hài trong nhà ma của anh, xong up lên mạng cho đàn chị em vui. Anh đừnh trách mấy ảnh nhe, khoa tụi em tận 5 lớp mà chỉ có 7 nữ sinh thôi, mà cái chị bữa sợ phát khóc đó còn là hoa khôi nữa. Đại ca, bảo trọng nha!" Bên cạnh Hạc Sơn hình như có người đang đi lại, cậu ta nói xong rồi cúp máy luôn.

"Quay clip hài trong nhà ma của ta?" Trần Ca nhét điện thoại về, sắc mặt kỳ quái: "Học pháp y chắc gan cũng to lắm, chắc để tụi nó chơi thử bối cảnh mới xem, chơi cho chúng bay cười thoải mái nè."

Hết giờ cơm trưa, Trần Ca đi xuống dưới lầu, đẩy hàng rào phòng vệ ra, khách buổi sáng chưa tham quan kịp lập tức vây quanh hắn.

Trong số đó có rất nhiều người vì xem video ngắn hoặc livestream của hắn mà từ thành phố khác lặn lội đến đây, còn kéo theo người quen họ hàng tới, còn lại đều là những người xúm lại vì tò mò, cảm thấy chỗ này có đông người xếp hàng thế chắc chơi vui lắm.

"Một vé hai mươi tệ, để đạt được trải nghiệm tốt nhất, một lần vào không quá ba người." Trần Ca vừa giữ trật tự hiện trường vừa liên lạc với Từ Uyển ở trong, hai người bận tối mắt tối mũi.

Thời gian cứ thế trôi qua, hơn ba giờ chiều, bảy thanh niên ăn mặc xì tai tiến vào công viên Tân Thế Kỷ, giống như nghe theo sứ mệnh cao cả nào đó, bọn họ đồng loạt đi về hướng nhà ma của Trần Ca.

Bảy người bảy tính khác nhau, cũng ít khi tâm sự cùng nhau, yên lặng đứng xếp hàng trước cửa nhà ma, làm cho bầu không khí cả team vô cùng thanh-niên-nghiêm-túc.

Sau mười mấy phút, chờ nhóm khách trước đó dìu dắt nhau đi ra, người cao nhất trong bảy người đi tới trước mặt Trần Ca.

"Ông chủ, cho sáu vé." Giọng thanh niên rất bình tĩnh.

Trần Ca ngẩng đầu nhìn y, xong ngó qua cả team: "Bảy người không đi chung à?"

"Thằng này dẫn đường thôi." Cá Siêu Bự đá Hạc Sơn sau lưng hắn ra.

"Đại ca, em hổng vào đâu." Hạc Sơn giờ nhìn thấy cái nhà ma này là thấy ám ảnh, hắn chào xong thì trốn phứt ra đằng sau.

"Đến thì cứ vào, sao anh để mày đứng ngoài được? Coi như vé này anh tặng." Trần Ca tiện tay đưa luôn bảy vé: "Cô cậu đều là sinh viên viện pháp y Cửu Giang sao? Mốt ủng hộ nhiều nhiều nha."

Trần Ca vẻ mặt thiện lành, nhiệt tình mười điểm, làm cho mấy thanh niên viện pháp y chưa vào đời thấy ngại ngùng.

"Hạc Sơn, ông chủ tặng mày vé kìa, đừng có chối." Cá Siêu Bự phát vé cho từng người, việc tiếp theo bọn họ làm lại làm các khách phía sau hơi ngạc nhiên.

Bọn họ cũng không vào cửa luôn, mà tụ lại ngay lối ra vào.

"Hạc Sơn với tao một tụ; Con Khỉ với lão Triệu một tụ; Tiểu Tuệ, Thi Linh với lão Tống ba người gom một tụ, có coi kĩ walkthrough* trước khi tới chưa?"

*walkthrough: chỉ cách qua màn một trò chơi nào đó, do người chơi đi trước ghi lại.

"Ok, nhớ hết rồi."

"Hạc Sơn đã vẽ xong sơ đồ cảnh tượng, chúng ta cũng đã thuộc vị trú các cơ quan, mong mọi người chuẩn bị tâm lý cho tốt, đừng sợ hãi, vì tổ quốc xã hội chủ nghĩa, vì lí tưởng ngành pháp y vĩ đại, sẵn sàng!"

"Sẵn sàng!"

"Ok, lên mood từ giờ đi, high lên! Chill lên! Thở nhanh vào, giống như sắp nhảy dù nhảy cầu nhảy lầu ấy, vận động tới từng tế bào!"

"Đúng rồi, dữ tợn lên! Nhìn dữ hơn cả quỷ nữa! Cái gì mày cũng không được sợ!"

"Nhớ bản tuyên thệ lúc vừa nhập học không?"

"Tâm không chính, kiếm tức nghiêng!"

"Học viện pháp y Cửu Giang, thay người chết nói, cản người sống chạy."

"Go! Xuất phát!"

Mấy người nhiệt huyết bừng bừng, khách đứng kế bên cũng phải cho một tràng pháo tay, trong lòng Trần Ca yên lặng like cho bọn họ.

Hàng rào phòng vệ mở ra, Hạc Sơn cùng Cá Siêu Bự vào trước: "Hai ta đi tiên phong, lát ra sẽ share kinh nghiệm cho mọi người."

Hai người dõng dạc đi tới trước mặt Trần Ca, hơi bị khí thế.

"Hai người thôi hả?"

"Quy định của anh là một lần nhiều nhất ba người vào mà?"

"À, đó là yêu cầu của bối cảnh Minh hôn thôi, đừng để ý, cả đám vào hết đi, tiết kiệm thời gian." Trần Ca đưa cả team vào nhà ma, nhiệt độ ở đây thấp hơn bên ngoài rất nhiều: "Tới kí hiệp nghị miễn chịu trách nhiệm đi, bất kể mọi người xảy ra sự cố ngoài ý muốn gì thì nhà ma đều không chịu trách nhiệm, sau đó tôi sẽ dẫn mọi người đi vào tham quan."

"Hình như lần trước đâu có cái này đâu?" Hạc Sơn tới bên cạnh bàn nhìn nhìn chút.

"Tại vì xưa giờ ngoài cậu ra chưa ai ngất trong nhà ma này hết." Trần Ca cười tít mắt nhìn bảy vị thanh niên trai tráng học pháp y: "Những thứ liên quan tới bối cảnh trong nhà ma chắc Hạc Sơn cũng cho mọi người nắm cả rồi, anh không dài dòng nữa. Đứng đây là để lưu ý mấy đứa một chút."

Trần Ca tắt nụ cười, lấy điện thoại, mở phần tin tức sáng nay ra: "Án thảm sát ở nhà trọ Bình An trước mãi mới phá được, nhưng còn một hung thủ vẫn chưa sa lưới, vốn là cái này cũng không lan quyên tới mấy cô mấy cậu, nhưng mới sáng nay anh tới đây thì thấy cửa nẻo mở toang hoác, giống như có người mới lẻn vào. Nhà trọ Bình An với công viên này hình như đều ở ngoại ô phía tây thì phải, mà chắc tại anh nghĩ nhiều rồi."

Chỉ bằng vài câu nói, Trần Ca đã gieo rắc hạt giống hoài nghi vào bọn họ, hắn không cần bọn Hạc Sơn tin, hắn chỉ dẫn suy nghĩ của bọn họ đi theo hướng đó. Dù sao đây cũng chỉ là mô phỏng lại hiện trường, không đáng sợ như những gì xảy ra ở hiện thực.

Cả team kí xong hiệp nghị miễn chịu trách nhiệm xong, Trần Ca dắt bọn họ đi lên lầu ba, mở ra cửa lớn cảnh tượng Truy sát lúc nửa đêm.

Bên trong hành lang tối tăm u ám không biết từ đâu thổi ra một luồng gió lạnh, sau những cánh cửa mở hờ giống như có ai đang ẩn núp, đường đi chéo nhau rắc rối phức tạo, cầu thang sâu hun hút như không có đầu cùng, còn có những vết dao chém kinh khủng khắp nơi như những vết sẹo dài.

Mấy học sinh pháp y nhiệt huyết là thế nhìn thấy cảnh này xong giống như bị tạt cho gáo nước lạnh.

Từng đứa đứng tại chỗ, đồng loạt quay đầu nhìn Hạc Sơn.

"Tứ hợp viện đâu?"

"Cái này đâu giống những gì đã nói đâu?"

"Đm tao học cách mở quan tài nhanh mất mẹ một đêm đấy."

Cả đám nhìn Hạc Sơn, nhìn tới mức cu cậu sắp khóc, sinh viên thật thà này chỉ có thể nhờ Trần Ca giải vây, nhưng Trần Ca cũng không đáp lại cậu: "Bối cảnh có tên Truy sát lúc nửa đêm, xin đừng chụp ảnh hay quay phim bên trong bối cảnh. Lối ra ở bên trong cảnh tượng, thời gian hai mươi phút, nếu trong lúc tham quan quá sợ hãi có thể hét to về phía camera giám sát, anh sẽ dẫn các bạn ra ngoài."

Sau khi cả team đều tiến vào hành lang, Trần Ca mỉm cười nhìn bọn họ chăm chú: "Cuối cùng, chúc mọi người tham quan vui vẻ."

Editor: phần sau, màn hay bắt đầu!

__________________

Chương 29: Bác sĩ nát sọ Tiểu Uyển

Lối vào cảnh tượng Truy sát lúc nửa đêm từ từ khép miệng, tựa như một đoạn xiềng xích hung hăng ghì chặt trái tim của mấy sinh viên pháp y.

"Hạc Sơn, theo kinh nghiệm lần trước của mày, giờ làm gì tiếp giờ?"

"Tranh thủ tìm lối ra đi, càng nhanh càng tốt."

........

Khoá trái cửa vào bối cảnh, Trần Ca lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Uyển, hai người cùng nhau đến kho đạo cụ.

"Ông chủ, anh tìm em vội thế làm gì? Nãy khách đi vào hết rồi mà?" Từ Uyển được Trần Ca trang điểm cho, mặc phục trang của bối cảnh Minh hôn chạy tới chạy lui, hơi bị doạ người.

"Trên lầu ba anh mới bổ sung bối cảnh mới, tên là Truy sát lúc nửa đêm, đám sinh viên pháp y này to gan lắm, tiện thể cho bọn nó vào test cảnh mới luôn." Trần Ca đẩy cửa phòng đạo cụ, lục tìm theo gợi ý của điện thoại đen.

"Ủa mà em nhớ là bối cảnh mới chế tác xong phải chờ ban quản lý kiểm tra mới được đưa vào sử dụng mà?" Từ Uyển nâng tà váy đi đến: "Ông chủ, anh tìm gì vậy?"

"Anh đặt làm đồng phục mới cho em."

"Đồng phục?"

Đi vào góc phòng trong cùng, Trần Ca thấy một chiếc hòm gỗ quen thuộc nằm trong đó, hắn cũng không nghĩ đến cái hòm đựng điện thoại và con búp bê lại xuất hiện ở chỗ này.

Đi đến cạnh hòm gỗ, hắn nhìn vào bên trong, dưới đáy hòm đặt một chiếc búa hình dạng quái dị, một chiếc áo khoác thấm đẫm máu tươi, bên cạnh còn có một giấy thông báo tìm người mất tích đã ố vàng.

"Thấy rồi." Trần Ca cầm quần áo lên, vượt qua sức tưởng tượng của hắn, ở trong bộ quần áo nhìn như đồ bác sĩ bình thường này lại có từng sợi xích sắt khắc thành hình mặt người quấn lấy nhau.

"Ông chủ, đây là đồng phục anh đặt may cho em?" Từ Uyển lui về sau một bước, cô đứng cách đó rất xa vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi tản mác từ bộ đồ đó: "Em không mặc có được không?"

"Diễn viên nhà ma thì cũng là diễn viên, Tiểu Uyển, em có nhớ giáo viên ở học viện sân khấu nói gì không, phải nghiêm khắc với bản thân mới được." Trần Ca giũ giũ bộ đồ, một thứ giống như mặt nạ da người bỗng rớt ra.

Trần Ca cũng không biết trong quần áo còn nhét cả thứ này, hắn cầm lên, chỉ nhìn một chút thôi, cả người hắn như bị ném vào băng tuyết.

Mặt nạ được ghép từ da của nhiều người đàn ông, hơn nữa hung thủ ra tay rất thô bạo, nhìn thế nào cũng thấy có một loại cảm giác cuồng loạn.

"Ông chủ, đừng nói em phải đeo thêm cái này nha." Từ Uyển đã lùi hẳn ra đến cửa.

"Thử sương sương thôi mà, anh chỉ xem xem bối cảnh mới hoàn chỉnh sẽ như thế nào, lần sau đi rồi anh đóng vai quỷ nha?" Trần Ca dùng giọng điệu giống như ma quỷ trong những câu truyện cổ dùng để dụ dỗ người sa đoạ.

"Được rồi.....em đi thử đồ tí." Từ Uyển cuối cùng cũng mềm lòng đồng ý, cô nhận lấy đồ bác sĩ cùng mặt nạ, cũng không ngại có Trần Ca đang đứng đó, cô tháo váy cổ trang ra, mặc đồ mới lên: "Ông chủ, nói thật thẩm mỹ đồng phục của anh thực sự khiến người ta mở mang tầm mắt."

Quấn lớp xiềng xích phía trong áo khoác lên, lại choàng thêm lớp áo choàng đẫm máu, trong một khắc Từ Uyển đeo mặt nạ lên, cả người cô giống như thoát thai hoán cốt, trên người toát ra một loại khí tức điên cuồng, độc ác, tàn nhẫn đến cực hạn.

"Trông ổn phết." Trần Ca không dám để Từ Uyển qua soi gương, sợ Từ Uyển tự hù chính mình: "Qua đây, cầm thêm cả cái này nữa."

Trần Ca lấy cái búa kỳ quái kia ra, cái búa dài khoảng 40cm, cán búa có hình dạng tương tự như xương cột sống người, có chỗ móc nối với đoạn xích bên trong áo khoác, hai bên đầu búa còn có đinh nhọn để rút máu: "Búa rỗng, không nặng lắm đâu, nếu em muốn rượt cho nhanh mà sợ vướng ấy thì kéo lê búa mà chạy."

Từ Uyển không giãy giụa nữa, gật nhẹ đầu, nhận lấy búa.

"Điện thoại anh để trong túi ngoài, check tai nghe đi, nhớ giữ liên lạc, không còn vấn đề gì thì chúng ta lên sàn thôi."

"Chúng ta? Ông chủ, anh cũng vào bối cảnh luôn à?" Từ Uyển quay đầu nhìn Trần Ca một chút, giọng nói trong trẻo dễ nghe, phối với cái mặt nạ ghép từ da đàn ông kia khiến Trần Ca có cảm giác thốn hết cả lòng mề.

"Đương nhiên, đi lẹ đi, khách cũng chờ đến nóng ruột rồi này."

Trần Ca đưa Từ Uyển vào bối cảnh Truy sát lúc nửa đêm, còn mình nhanh chóng quay trở về phòng tổng điều khiển.

Nói thì dài chứ thực ra cũng mới vài phút trôi qua mà thôi, hắn mở máy theo dõi lên tìm được bảy sinh viên hồi nãy, bảy người này còn sợ hãi hơn Cao Nhữ Tuyết, nhìn nét mặt là đoán được, ai nấy đều lo lắng sợ sệt.

"Đi nửa ngày vẫn còn lề mà lề mề trên lầu ba, chắc phải thúc bọn nó chạy nhanh tí thôi." Đầu tiên Trần Ca đổi nhạc background thành Black Friday, sau đó hắn gọi cho Từ Uyển: "Tiểu Uyển, bối cảnh mới này khá lớn, không chỉ bao quát cả ba tầng nhà ma mà còn lấn sang tầng hai với một tầng của khu phụ cận nữa, hai bên trái phải đều có cầu thang, lát nữa nhớ nghe anh chỉ huy, đừng có chạy lung tung."

"Rõ ạ."

Liên lạc với Từ Uyển xong, Trần Ca trang điểm sương sương rồi từ đường nối dành cho nhân viên tiến vào chính giữa bối cảnh Truy sát lúc nửa đêm.

Hắn nắm trong tay điện thoại đen, có thể thao túng mấy chục cơ quan trong cảnh tượng bất kể thời gian địa điểm, chỉ cần mỗi cái này thôi, cách chơi của bối cảnh Truy sát đã đa dạng hơn hẳn so với Minh hôn và Đêm cương thi phục sinh.

Bên trong hành lang u ám lạnh lẽo, cửa phòng tắm trong gian phòng nào đó bị đẩy ra, Trần Ca bò ra ngoài, sau đó đậy lại mọi thứ như cũ.

"Tiểu Uyển, bọn họ có thể đang ở trên lầu ba, kế bên phòng 207, em đứng canh ngay chỗ cầu thang bên trái, chờ chỉ thị." Nói xong, Trần Ca từ tư để hai mắt quen dần với bóng tối trong bối cảnh, sau đó đi dọc theo cầu thang bên phải lên lầu ba.

Giờ này khắc này, sinh viên viện pháp y không hề cảm giác được "nguy hiểm" đang tới gần, họ còn đang nghiêm túc bới đống rác trong phòng, mong là sẽ phát hiện ra gì đó.

"Nhà ma này trừ cái hơi tối, hơi lạnh ra thì cũng đâu gì đáng sợ, có phải tụi mình nhạy cảm quá không?" Con Khỉ là người lùn nhất trong đám, cũng là người nói nhiều nhất: "Anh Phong, em thấy hay là mình chia ra hai team đi, tìm như thế nhanh hơn, nguyên đám tụ lại một chỗ chỉ tổ phí thời giờ."

Người cao nhất kia là anh Phong mà Con Khỉ vừa gọi, sau khi tiến vào Truy sát lúc nửa đêm, cậu ta mới biết tất cả chuẩn bị đều là vô nghĩa, cũng hơi hoảng loạn. Nhưng theo thời gian trôi đi, hắn từ từ cảm thấy cái bối cảnh này cũng chả gì đáng sợ: "Tách ra cũng được, Con Khỉ với lão Tống đi với hai bạn nữ qua phòng bên trái lục soát, ba người tụi anh qua soát phòng bên phải."

"Nên vậy sớm hơn, em cũng chẳng thấy chỗ này đáng sợ tí nào, thua xa nhà xác trường mình ý." Người vừa lên tiếng là một nữ sinh, cũng là người duy nhất trong team nhuộm tóc, cô bé cùng Cao Nhữ Tuyết là hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt nhau: cô trang điểm đậm, nhìn khá chín chắn. Cảm giác không giống như sinh viên còn trên ghế nhà trường.

"Chị Tuệ, anh Phong, tuyệt đối đừng chủ quan, mình vẫn là nên gom lại một chỗ đi." Hạc Sơn trốn trong đám người, cảm thấy trong lòng vô cùng thốn: "Ông chủ nhà ma này không chơi chiêu như mấy nhà ma ngoài kia đâu, mọi người không coi livestream của ổng à, đó đích thực là một thằng điên, hơn nữa còn là thằng điên liều mạng!"

Editor: ok vũ khí đập ma của Trần lão bản xuất hiện rồi nha =))) sau này em búa này sẽ xuất hiện nhiều lắm đó.

_______________

Chương 30: Sao lại dư ra một người?

Hạc Sơn tận tình khuyên nhủ một hồi, cả đám đàn anh đàn chị lại chả thèm care, bọn họ đều cảm thấy Hạc Sơn đang xộn lào quá mức, cốt để che giấu lá gan nhỏ của mình.

Bởi một câu: "Nghe tin một, thấy tin mười." bọn họ đã dạo trong cái nhà ma này vài phút đồng hồ, tựu nghĩ nhà ma này cũng không đáng sợ như lời đồn thổi.

"Tiểu Sơn, có sợ thì núp sau lưng chị hai nhoa~" Cô bé gọi là chị Tuệ một mình dẫn đầu đi vào gian phòng bên cạnh: "Bố trí cũng chẳng có gì hot, thà nằm nhà coi hiện trường gây án còn thích hơn."

"Thế cứ theo như phân chia hồi nãy mà làm." Con Khỉ hấp tấp đuổi kịp chị Tuệ: "Tìm cửa nhanh ra ngoài nhanh, em bắt đầu thấy chán chán rồi."

Lão Tống cùng một nữ sinh điềm đạm tên Thi Linh cũng vội vàng đi theo, trên hành lang chỉ còn lại Hạc Sơn, anh Phong cùng lão Triệu.

"Nói thật, hơi thất vọng." Lão Triệu là tên mập, nhưng làn da của hắn so với bất cứ nữ sinh nào còn trắng hơn, tố chất thân thể hắn cũng kém, mới đi được mấy bước đã đầm đìa mồ hôi.

"Được rồi, nói ít thôi, ta cũng lên đường." Anh Phong vung tay lên, bước dõng dạc về phía trước, lão Triệu theo sát phía sau.

Trên hành lang giờ chỉ còn lại mình Hạc Sơn, trong lòng hắn khổ mà không thể nói, giờ chỉ còn mỗi hắn giữ nguyên cảnh giác: "Cứ vầy rồi kiểu gì cũng có chuyện."

Hắn đi tới trước hai bước, bỗng nhiên ngừng lại: "Đổi nhạc background rồi sao, bài này nghe quen quen thế nhỉ?"

Chưa kịp nhớ lại, bên tai hắn phảng phất nghe được một giọng nói trong trẻo nào đó, lúc có lúc không, tựa như phát ra từ chúnh con đường họ đang đi hiện tại.

"Có người đuổi tới?" Hạc Sơn không dám dừng lại nữa, bắt kịp bước chân các học sinh kia.

Từ khi bản Black Friday vang lên, map Truy sát lúc nửa đêm mới coi như được hoàn toàn khởi động, ánh sáng càng lúc càng lờ mờ, rác rến dọc hành lang thỉnh thoảng sẽ tự mình di chuyển, xa xa trên cầu thang, âm thanh loảng xoảng do xiềng xích va chạm nhau đang từ từ đến gần họ.

"Có manh mối!" Chị Tuệ dẫn đầu team lấy ra một con búp bê vải trong nhà: "Coi nè coi nè, giữa nhà tự nhiên lại đặt con búp bê vải."

"Đàn chị, trong nhà ma đừng sờ mó linh tinh, lần trước bọn em đụng phải quan tài nên mới bật cơ quan lên đó." Hạc Sơn đang truyền thụ kinh nghiệm của mình, nhưng hắn nhận ra chả ai thèm quan tâm, nên lại im lặng đứng ngoài cùng, yên lặng nhìn đám đàn anh đàn chị chuẩn bị chết vì ngu.

"Búp bê này chắc chắn có vấn đề, bày ở giữa phòng thì có phải là một loại biểu tượng gì không?" Con Khỉ nhấc đầu búp bê lên, búp bê có tạo hình giống như một bé gái năm sáu tuổi, chỉ là không có mắt, thân thể bị thiêu cháy đen: "Không thấy giống thế lực đen tối nào lắm, mà bị thiêu đốt? Có phải là do phải xuống địa ngục không?"

"Hay là bị giết hại?" Anh Phong đè lên coi búp bê: "Trong này có nhét cái gì cứng cứng lẫn vào bông, mở ra coi thử xem."

Con Khỉ kéo khoá sau lưng búp bê, trong thân thể nó nhồi đầy mảnh giấy vụn, họ lấy đại một tờ, chữ viết ngoáy như trẻ con, có thể thấy người viết mấy cái này cũng không phải người lớn tuổi.

"Viết gì vậy?"

Hầu Tử - người duy nhất thấy nội dung tờ giấy - sắc mặt không được tự nhiên lắm, hắn chìa tờ giấy ra trước mắt mọi người, phía trên chỉ có mấy chữ —— Các người đều phải chết!

"Hình như tờ giấy nào cũng viết một câu này cả."

"Thù sâu oán nặng nha..."

"Ném đi lẹ lẹ đi, xui chết được." Thi Linh ít nói cảm thấy e dè con búp bê, cô chỉ liếc thoáng qua rồi đi vòng ra phía ngoài đám người.

"Một con búp bê thôi, có gì lạ, chắc là đồ trang trí nhà ma ấy mà." Con Khỉ nhét lại tờ giấy vào trong con búp bê, thể tay ném vào hành lang: "Đi phòng khác đi."

Tiếng cậu ta bắt đầu run run, có thể thấy cậu cũng không bình tĩnh như mặt ngoài.

"Chờ tí." Tiểu Tuệ giơ tay trái, trong tay cô là vài miếng giấy đứt đầu đứt đuôi: "Mình tìm được mấy cái này trong phòng có con búp bê, coi thử xem, hình như là xé từ nhật ký ra."

"Để anh xem." Lão Triệu nhận xấp giấy đó, đọc to lên: "Mình phát hiện ra có người nấp trong phòng mình, không biết hắn trốn dưới giường, hay là trốn trong tủ đây, mình kể cho ba mẹ và chị gái nghe, nhưng bọn họ lại đang bận tâm chuyện khác, không có thời gian nghe mình nói. Đêm đã khuya, ba mình đi kiểm tra cửa nẻo trong nhà trọ xong mới lên giường đi ngủ, mình không biết bọn họ đang sợ hãi cái gì, mình chỉ biết, thực sự có người đang lẩn trốn trong phòng mình....."

"Đm, clgt?" Lão Triệu đọc một hồi xong cũng không dám đọc tiếp, nhét mấy tờ còn lại cho Tiểu Tuệ: "Cái này chắc chắn là sắp đặt để bẫy chúng ta, tin là sập bẫy ngay."

"Chi tiết xử lý rất tốt, mà không hù nổi em." Tiểu Tuệ đặt lại mấy trang giấy về chỗ cũ, mấy người tiếp tục đi sang phòng khác, bọn họ đều không chú ý thấy, búp bê vốn dĩ bị ném xuống đất lúc nãy, đột nhiên xoay mình.

"Trang thủ thời gian tìm lối ra đi, đừng chơi liều."

Tìm kiếm liên tục ba bốn gian phòng vẫn không kiếm thấy gì, cả team đi tới hành lang bên phải.

"Ba tầng rất lớn, tuy chưa lục soát xong nhưng anh cảm thấy khả năng cửa ra nằm trên lầu ba rất nhỏ, nếu anh là chủ nhà ma, chắc chắn sẽ không để lối ra nằm cùng tầng với lối vào." Anh Phong lý trí mười phần phân tích ra.

"Chia tổ hành động sao?"

"Đừng! Không đi chung là bị lôi từng người ra diệt đó!" Hạc Sơn chêm vào, but again, không ai thèm quan tâm hắn.

"Đã đi vào cả mười phút rồi có thấy xảy ra chuyện gì đâu, nhà ma này chỉ được cái không khí trông sờ sợ thôi, mà muốn doạ anh thì chưa tới đâu, anh thấy tách ra đi tìm cho nhanh." Lão Triệu lau mồ hôi trán, nói tiếp: "Đừng quên mục đích ta tới đây, phải tìm được lối ra trong thời gian quy định, mới coi như lấy lại được mặt mũi!"

"Được đấy, vậy cứ chia nhóm theo kế hoạch đi."

Giữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net