Chương 31-33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Hắn là ai?

"Tám người?"

"Đùa hả ba?"

Lão Triệu vừa dứt câu, tim cả đám bắt đầu đập bình bịch, ánh sáng trong bối cảnh Truy sát vô cùng mờ ảo, mấy người cố gắng quan sát lẫn nhau, cả người như bị đông cứng hết lại.

"Người thứ tám đâu?"

"Đừng hoảng!" Ngay thời khắc mấu chốt, anh Phong lấy điện thoại, chuẩn bị khởi động máy thì tại đầu còn lại của hành lang, tiếng xiềng xích vốn dĩ chỉ nhẹ nhàng như có như không, đột nhiên dồn dập hẳn.

"Có người!"

Anh Phong vừa mới mở được khoá màn hình, tại góc rẽ hành lang, một quái vật toàn thân tắm máu tươi liền xuất hiện.

Rất đúng lúc, giống như đã biết trước được vị trí của bọn họ.

"Cái quỷ gì đây!"

Dưới đồng phục bác sĩ thấm đẫm máu tươi, vài sợi dây xích bị kéo lên trên mặt đất, quái vật cúi thấp đầu, trong tay cầm một cây chuỳ sắt, máu chảy dọc theo cán chuỳ, rơi xuống mặt đất tí tách.

Tất cả mọi người đều khẩn trương, chỉ có anh Phong còn cố gồng mình bình tĩnh, anh ta không nghe Trần Ca dặn dò, mở luôn đèn pin điện thoại ngay trong nhà ma.

Một tia sáng chiếu qua hành lang, soi tỏ quái vật đang tiến lại.

Ánh đèn thu hút sự chú ý của "hắn", tóc đen rủ xuống hai bên, quái vật từ từ ngẩng đầu.

Trong nháy mắt đó, cả đám đồng loạt nổi da gà, mặt của "hắn" chính là được ghép lại từ vô số gương mặt đàn ông, đường khâu chằng chịt chạy khắp từ mắt đến miệng!

Ngay lúc ánh đèn pin loé sáng, quái vật như được tiêm doping, "hắn" điên lên, xách theo cây chuỳ còn dính máu phi như bay đến chỗ đám người!

Xiềng xích va phải vách tường, tiếng bước chân nặng nề dồn dập được hành lang chật hẹp phóng đại lên vô hạn, bóng dáng điên cuồng bệnh hoạn kia càng ngày càng tiến gần bọn họ, trong team không biết ai tự nhiên lùi lại một bước, sau đó diễn ra hiệu ứng dây chuyền: không ai để ý tới cái người dư ra kia nữa, chen lấn nhau chạy tứ phía.

Có người đã trốn vào phòng bên cạnh, có người xông ra cầu thang chạy xuống lầu hai, có người chạy một hơi thẳng xuống lầu một.

Bên trong bối cảnh lờ mờ u tối, mọi người bị quái vật đột ngột xuất hiện hù bỏ chạy, tiếng xiềng xích cùng tiếng bước chân ngày càng gần hơn cũng đủ khiến bọn họ xác một nơi hồn một nẻo.

Gần lợi tránh hại là điểm chung của mọi sinh vật sống, để đảm bảo điều kiện thuận lợi cho tiến hoá của bản thân sinh vật đó, ngay khi đại não phát giác được nguy hiểm, bọn họ đã lựa chọn tránh né "thứ đó" theo bản năng.

Ngay từ đầu Tiểu Tuệ đã đứng ngay gần cầu thang, khi quái vật vọt tới, cô đột nhiên cứng chân cứng tay, lúc này, nam sinh đứng bên cạnh cô bỗng nhiên vụt một phát chạy xuống dưới lầu.

Sợ tới chấn động não rồi, Tiểu Tuệ không suy nghĩ gì liền đi theo sau lưng người kia, trong đầu cô chỉ còn lại suy nghĩ: Không thể bị quái vật kia bắt lại.

Điện thoại cũng không biết bị ném đi chỗ nào, tất cả nguỵ trang bình tĩnh của sinh viên pháp y đều bị xé tả tơi xơ mướp, bên trong hành lang vang lên từng tiếng thét gào.

Người bị tách ra, hỗn loạn tưng bừng.

Tiểu Tuệ theo bóng dáng trước mặt đi xuống lầu một, tiếng thét trên lầu ba vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, xích sắt đụng phải cầu thang, tựa như quái vật cũng đi theo họ xuống dưới đây!

Không dám quay đầu, Tiểu Tuệ bước nhanh hơn, theo sát người đi trước mình, sợ bản thân sẽ bị người đó bỏ lại.

Nhạc background quái dị quanh quẩn bên tai, cộng thêm tiếng thét chưa bao giờ ngơi nghỉ, bất an cùng hoảng sợ từ từ nhấn chìm Tiểu Tuệ, giờ cô mới cảm nhận được sợ hãi chân chính.

Càng sợ thì cô càng không dám dừng lại.

Cô chạy thục mạng, chạy lên phía trước bóng người chưa rõ kia, bên trong nhà ma tối tăm kinh khủng này, đó là người duy nhất cô có thể dựa vào.

"Hai mình đi chung đi, lỡ đâu có chuyện gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Tiểu Tuệ không dám nghĩ đến cái cảnh cô bị bỏ lại một thân một mình trong cái cảnh tượng khủng khiếp này, để tránh chuyện này xảy ra, cô cắn môi, chạy theo bám lấy quần áo của người kia.

Tiếng xiềng xích va chạm sau lưng dần dần gần hơn, người phía trước Tiểu Tuệ đi vào hành lang lầu một, tìm đại một căn phòng vào trốn.

"Đường cụt?" Tiểu Tuệ dừng ngay cửa một chút, nam sinh bên cạnh cô không chút do dự trốn vào trong chiếc tủ duy nhất trong phòng.

Đến nước này rồi thì Tiểu Tuệ chỉ còn hai lựa chọn: chạy trốn một mình hoặc trốn chung với người kia trong tủ.

Tiếng xích sắt bị kéo lê trên đất ngày càng rõ hơn, cô cũng theo anh ta mà trốn vào trong tủ quần áo.

Cửa tủ khép lại, giống như trong này là một thế giới khác, yên tĩnh, đen kịt, điều duy nhất khiến cô yên tâm là có một người đồng hành cùng cô.

Lớp makeup đã trôi gần hết từ lâu, Tiểu Tuệ che miệng, nhìn ra bên ngoài qua khe tủ.

Xích sắt kéo lê trên đất, quái vật mặc áo bác sĩ đẫm máu đứng ngay cửa ra vào, chuỳ sắt nện vào khung cửa, gương mặt vá chằng chịt ngước vào trong phòng.

Tim Tiểu Tuệ đập bình bịch, cô cắn ngón tay, nấp trong góc tủ, trong lòng niệm: "Đừng qua đây, làm ơn đừng có qua đây."

Chắc phật cũng muốn độ cô, tên bác sĩ chỉ nhìn qua một chút, sau đó liền cầm chuỳ sắt rời đi.

Cả người rốt cuộc được thả lỏng, Tiểu Tuệ nhẹ nhàng thở ra, khẽ đụng vào cánh tay người nọ: "Quái vật chắc là không tìm thấy tụi mình đâu, lát nữa rồi đi lên tập hợp với các anh đi."

Trong ngăn tủ chật hẹp chỉ có mỗi tiếng của Tiểu Tuệ, rất lâu vẫn không ai đáp lại, cô phát hiện có gì đó không đúng, quay đầu nhìn.

Nam sinh cùng cô trốn trong tủ, dáng người cân đối, không mập không ốm.

"Không phải Con Khỉ hay lão Triệu, anh Phong thì phải cao hơn, Hạc Sơn thì thấp hơn." Tiểu Tuệ gọi thử một tiếng: "Lão Tống?"

Vẫn không ai trả lời, tim Tiểu Tuệ bắt đầu đập nhanh: "Lão Triệu nói trong đám tụi mình dư ra một người....."

Máu toàn thân dần dần dồn lên não, cô tức ngực khó thở, bắt đầu cảm thấy hít thở không thông, Tiểu Tuệ lấy điện thoại trong túi ra, ánh sáng nhàn nhạt đó từ từ chiếu sang bên cạnh.

Trong ngăn tủ tràn ngập bóng đêm, một gương mặt trắng bệch nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt!

Điện thoại theo đầu ngón tay trượt xuống, qua hai ba giây yên lặng như tờ, trong tủ quần áo vang lên tiếng thét muốn thủng màng nhĩ.

Tiểu Tuệ cố hết sức lùi bước về sau, nhưng ngăn tủ cũng chỉ rộng bấy nhiêu, trong khi cô đang lui, ót Tiểu Tuệ dộng phải vách tủ.

Cũng không biết là đau quá hay sợ quá mà thiếu nữ trang điểm dày lại hay ra vẻ đàn chị này lấy hai tay ôm đầu ngồi vật ra trong đấy, giống như sắp chết đến nơi rồi.

"Nói rồi không nghe, anh đã bảo cấm chơi điện thoại trong nhà ma cơ mà." Trần Ca đẩy mở cửa tủ, nhặt điện thoại rơi trên đất nhét vào túi quần cô, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Từ Uyển: "Tiểu Uyển, tạm thời đừng để họ xuống lầu một."

Giao nhiệm vụ xong, hắn cõng Tiểu Tuệ đi vào nhà vệ sinh, đẩy cửa phòng tắm, đem Tiểu Tuệ ra ngoài cảnh tượng bằng đường nối của nhân viên.

"Ba đầu sáu tay cũng không đủ xài." Sau khi lấy khăn bông cho Tiểu Tuệ gối đầu, Trần Ca lại tiếp tục tiến vào bối cảnh Truy sát lúc nửa đêm.

"Giờ còn lại sáu người."

Trần Ca đóng lại cửa đường nối, gọi cho Từ Uyển: "Tiểu Uyển, em đang ở đâu?"

"Phòng đầu tiên ngay chỗ ngoặt bên trái trên lầu hai có người, để em hù nó ra, anh có thể chạy qua từ bên phải, tạo cho bạn một niềm vui bất ngờ."

"Tiểu Uyển, tốt không học toàn học theo cái xấu."

"So với anh em còn phải học nhiều."

_________________

Chương 32: Hình như có ma thật

Con Khỉ trốn một mình giữa cầu thang đi lên, từng giây từng phút chú ý động tĩnh xung quanh.

Cậu đứng ở góc tường, có thể thấy được hai đầu hành lang của lầu hai và lầu ba cùng lúc, bất kể quái vật kia đi đến từ hướng nào, hắn cũng có thể thoát kịp.

Ánh đèn trong cảnh tượng lại tối thêm một ít, trong hành lang tối đen, nhạc nền quái dị càng khơi dậy thêm hốt hoảng trong lòng người.

Con Khỉ tự bấu mình một cái, sau đó hít sâu, học y bao lâu nay cậu ta biết rõ, một chút đau đớn cùng dưỡng khí dồi dào có thể khiến người ta tỉnh táo lại khá nhanh.

"Thời gian quái vật này xuất hiện rất đáng ngờ, lão Triệu vừa mới thấy có người thứ tám trong số chúng ta, quái vật đã vọt tới ngay, nhất định không phải là trùng hợp." Trong đầu cậu nhớ lại những gì đã phát sinh: "Sau khi lão Triệu phát hiện có thêm một người, cả đám quýnh hết tay chân, kể mà lúc đó anh Phong lấy được điện thoại ra soi xem có những ai là tìm được người thứ tám rồi, coi như mất một lần cơ hội. Quái vật rượt tới nơi xong, nếu mọi người giữ nguyên đội hình tại chỗ, không bị hắn doạ sợ thì cũng không bị rã đoàn, chúng ta lại mất cơ hội thứ hai."

Con Khỉ khẽ thở dài: "Quái vật tới, tuy rằng mọi người đều sợ hãi, thế nhưng cũng không sợ tới mức chạy tứ tung, tất cả là tại thằng đầu tiên đòi chạy, nó làm thế chính là muốn làm loạn óc bọn mình, nếu mình đoán không sai thì đó hẳn là người thứ tám dư ra. Vừa rồi mình nghe thấy tiếng hét của Tiểu Tuệ, cổ là người thứ hai chạy trốn, cách thằng đó rất gần, điều này cũng có thể chứng minh suy đoán của mình có phần đúng."

Cậu ta cười khổ, đoán đúng là một chuyện, có sợ không là chuyện khác nữa, trốn một mình trong cái bối cảnh tối tăm kinh khủng này, giống như đang áp lưng vào tảng băng: "Quái vật phối hợp với người thứ tám kia rất chặt chẽ, lợi dụng tâm lí trốn chạy và hiệu ứng dây chuyền để lan toả nỗi sợ, hòng náo loạn đội ngũ, sau đó tách ra diệt từng người một. Chỉ là hù doạ thôi, cũng cần phải động não đến thế sao?"

Con Khỉ rất thông minh, nhưng gan cậu chàng rất nhỏ, mọi khi ở trường cậu ta cũng không dám ra vào phòng thí nghiệm một mình: "Phải cho đám anh Phong biết tin này, rồi tụ họp với bọn họ."

Lấy điện thoại ra, ánh sáng màn hình nhàn nhạt rọi ra sau lưng, hắn tự nhiên rùng mình: "Con búp bê này sao lại chạy ra đây? Hình như mình ném nó trên hành lang lầu ba cơ mà?"

Con Khỉ sợ thu hút quái vật, không dám mở đèn pin, hắn tăng độ sáng màn hình, chiếu vào góc tường, ở đó có một con búp bê rách rưới.

"Lúc nãy chạy loạn quá nên đá nó xuống đây sao?" Càng nghĩ, Con Khỉ cũng chỉ có thể nghĩ ra đáp án này, bên trong con búp bê cũng chỉ nhét toàn giấy, không có máy móc linh kiện nào, không thể điều khiển từ xa được: "Trông cũng kinh phết."

Con búp bê này trừ việc hơi cũ kĩ ra, còn lại cũng không có gì đáng sợ, nhưng càng nhìn nó lại càng cảm thấy kì lạ, giống như con búp bê này thực sự có linh hồn.

Con Khỉ cũng cảm thấy khó hiểu, hắn nhìn con búp bê chăm chú, cảm thấy đây không phải là một búp bê, mà giống như một cô bé tội nghiệp đang hờn dỗi.

"Ảo giác rồi, phải né né cái thứ này ra, đi nhà ma tí mà high như hít cần." Con Khỉ gọi điện thoại cho anh Phong, trên lầu ba vang lên tiếng chuông điện thoại.

"Ảnh ở lầu ba? Hay là làm rơi điện thoại giống lão Triệu rồi?"

Trong nhà ma yên ắng chỉ có tiếng chuông điện thoại lặp lại liên hồi, kinh khủng hệt như tiếng chuông đòi mạng.

Con Khỉ không tắt điện thoại, chỉ nhét lại vào túi, lặng lẽ đi lên lầu ba, hắn nấp ở đầu hành lang nhòm vào, điện thoại của anh Phong bị ném cũng ngay trên hành lang.

"Vậy giờ coi như điện thoại của lão Triệu với anh Phong đều mất cả, chắc gọi thử cho người khác xem." Con Khỉ đứng một mình tại đầu cầu thang tầng ba, nhìn hành lang trống vắng, còn có hai dãy cửa phòng theo gió lay động mà khép mở kẽo kẹt, sợ đến mức nhũn hết hai chân.

Hắn điên cuồng trượt màn hình, tìm số của những người khác, bỗng ngay lúc này, điện thoại của hắn laii rung lên.

"Đm! Quái gì nữa!" Hắn cúi đầu nhìn, có người đang gọi cho hắn: "Thi Linh? Bả tìm mình làm gì? Cũng đi mình ên như mình sao?"

Trước mặt nữ sinh, Con Khỉ luôn cố gồng mình dũng cảm, đây là hội chứng của mấy thanh niên bệnh sĩ: "Thi Linh, mọi người ra ngoài hết rồi à? Bà đang ở đâu, tôi đi tìm bà."

"Tôi bị khoá trong cái phòng trên lầu ba, không biết là phòng mấy nữa, mọi người tranh thủ đến lẹ đi, phòng này có gì kỳ lắm!" Thi Linh vốn là một nữ sinh điềm đạm, lúc này cô nàng vừa nói vừa nấc lên, giống như sắp khóc tới nơi vậy, không biết cô bé đã gặp phải cái gì.

"Nói từ từ, sao bà lại bị khoá trong phòng? Phòng dọc hai bên hành lang làm sao khoá lại được?" Con Khỉ vừa nói vừa áp tai đi dọc hành lang, tính dựa vào âm thanh để xác định vị trí của Thi Linh.

"Tôi cũng không biết sao nữa, tôi trốn vào đó xong thì đóng cửa lại, xong mới vỡ ra là không mở ra được! Hơn nữa phòng này khác mấy phìnv kia, giữa phòng này có hai con búp bê đang ngồi!"

"Ngồi?!" Nghe tới búp bê thì lông tóc Con Khỉ dựng ngược hết cả lên, cậu ta biết rõ búp bê trong nhà ma này con nào con nấy đều vô cùng quái dị.

"Mau! Tránh xa mấy con búp bê kia ra, nghe lời Hạc Sơn không, đừng táy máy đồ vật trong phòng, tôi nghi con búp bê đó......" Con Khỉ nói được nửa câu đột nhiên khựng lại, hắn kinh ngạc nhìn phía trước, ở một nơi cách mũi chân hắn nửa mét, có một con búp bê vải đang nằm.

Hắn nhịn dữ lắm mới không đập luôn cả điện thoại, cố lết xác tới chỗ con búp bê.

"Tóc dài, vẻ mặt đau khổ tự trách, hơi khác con búp bê chỗ hành lang kia, có vẻ già dặn hơn." Nói xong, Con Khỉ trợn to mắt: "Đậu má, mình bị con gì nhập hay sao mà nhìn búp bê ra đủ thứ? Hay tại cái này làm giống thật quá? Mấy con búp bê này làm y như thật vậy, cũng có cảm xúc, có tình cảm."

"Giờ không phải lúc nghĩ cái này, chỉ cần biết con này với con ở hành lang không phải cùng một con là được, cái này chứng minh mấy con búp bê không có khả năng tự cử động, mọi việc còn chưa bết bát lắm, giờ quan trọng nhất là phải cứu được Thi Linh." Lắc lắc đầu, Con Khỉ thầm giận chính mình: "Nãy giờ chỉ có tự mình hù mình, nếu con búp bê đó dí theo mình thật, làm sao nó lại đứng trước mặt mình được? Phải đứng sau lưng mới đúng, này chắc là dăm ba trò vặt thôi, chưa thấy gì ghê lắm."

Nói xong, cậu ta vô cùng thiếu nghị lực mà quay đầu nhìn phía sau: "Nói rồi, chả có gì......"

Ánh mắt Hầu Tử khựng lại ở một nơi cách lưng cậu ta một mét, nửa câu còn lại bị nuốt trở về, vì có một con búp bê vải đang im lặng nằm nhoài ngay chỗ đó.

Editor: đoán xem thân phận của mấy con búp bê là gì nào?

__________________

Chương 33: Hướng dẫn sử dụng Thông báo tìm người

Hai chân run run, nếu không phải bây giờ cả người đều không nghe não chỉ huy, Con Khỉ phải đưa tay lên tự vả mình mấy phát cho dừa lòn cái tật thối mồm, tự nhủ cả nửa đời sau không dám tự tiện bật plot twist trong nhà ma thêm lần nào nữa.

Bị tách ra khỏi nhóm, phải chạy trốn khắp nơi một thân một mình, đứng trơ trọi giữa hành lang tối om, sát nhân biến thái có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, hơn nữa sau lưng còn đeo theo một con búp bê ma không cách nào vứt đi được. Đi nhà ma như đi mười tám tầng địa ngục thế này khiến cho Con Khỉ bắt đầu thấy thiếu khí lên não: "Sao nó lại ở đây? Nó theo tới lúc nào? Sao nó cử động được?"

Trong não bắt đầu biên ra rất nhiều câu hỏi, kinh nghiệm sống hai mươi nồi bánh chưng bị đạp nát bét, Con Khỉ cầm di động, cả người run bần bật không ngừng.

"Con Khỉ, mau qua đây! Mau lên! Cứu tôi ra ngoài với! Tôi cảm thấy nãy giờ mấy con búp bê vải đang nhìn tôi! Tụi nó nãy giờ cứ nhìn tôi!" Đầu dây bên kia là giọng nói hoảng loạn như sắp phát điên, tình huống chỗ Thi Linh coi bộ cũng không có ổn hơn cậu bao nhiêu.

"Chị hai ơi, tôi qua cứu bà thì ai cứu tôi đây?" Bản năng tự vệ khiến Con Khỉ lùi về sau một bước, hình như mắt cá chân cậu ta đụng phải thứ gì, cậu vô thức cúi xuống nhìn, con búp bê đáng lẽ ra phải ở trước mặt cậu ta, bây giờ đang yên lặng dựa vào một bên chân Con Khỉ.

Mái tóc đen dày của con búp bê áp vào chân cậu ta, khuôn mặt có dấu vết từng bị đốt ngẩng lên, cả khuôn mặt búp bê mờ mịt không nhìn ra cái gì, lại khiến cho người ta sợ hãi một cách kỳ lạ.

"Nó đang cười!"

Con Khỉ cũng không biết tại sao trong lòng mình lại hiện ra cái ý nghĩ như vậy, giờ cậu ta cũng không muốn tìm thêm lý do, cảm giác như 10 phút trong nhà ma đã dạy cậu ta nhiều hơn tất cả những nồi bánh chưng trong cuộc đời cậu ta cộng lại.

Con Khỉ nghiêm mặt, dịch dịch bước chân, muốn rời khỏi đó. Nhưng có thể là do đứng đó quá lâu, lại do sợ hãi quá độ, cơ bắp ở chân co thành một cục, đau đớn thấu tim bắt đầu xuất hiện.

"Đcm! Chuột rút à!"

Con Khỉ ngã oạch trên mặt đất, giờ thì giữ lại liêm với chả sỉ lại làm gì có ăn được không, cậu ta ôm chân, ở ngay giữa hành lang la thật to: "Có người không! Tôi không chơi, không chơi với mấy người nữa!"

Trần Ca và Tiểu Uyển lúc đó đang ở lầu một, cùng nhau đưa lão Tống bị doạ cho ngu người ra khỏi bối cảnh, vừa về tới đường nối dành cho nhân viên đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng từ lầu ba vang tới.

Vì bảo hộ sự an toàn của khách tham quan, hai người không dám dừng lại, chạy thẳng lên lầu ba.

Vừa tiến vào hành lang, Trần Ca liền thấy Con Khỉ nằm lăn lộn trên đất, hắn ra hiệu cho Tiểu Uyển lùi ra sau, rồi tự mở đèn pin đi tới đó: "Bạn không sao chứ?"

"Em không chơi, em không muốn chơi nữa, anh ơi anh tha cho em."

So với trước lúc đi vào, Con Khỉ giống như biến thành người khác vậy.

Trần Ca không đồng ý ngay, hắn ngồi xổm xuống, tay vịn đầu gối của cậu ta: "Dùng sức, duỗi thẳng gối ra."

Một bên duỗi cơ cho Hầu Tử bớt đau, một bên còn lại Trần Ca liếc nhìn bốn phía, trong lòng hắn cũng thấy có gì đó không đúng: "Mình với Tiểu Uyển lúc đó đâu có trong nhà ma, thằng này xớ rớ gì mà bị hù kinh thế?"

Trên mặt đất trừ hai con búp bê vải, còn lại không có gì khác lạ, Trần Ca hỏi một câu thăm dò: "Em giai, hồi nãy em đụng phải gì à?"

"Ủa tui thấy gì không lẽ anh hổng biết?" Con Khỉ đỏ hết mắt, trông có vẻ oan ức lắm: "Hai con búp bê này rượt theo tui có phải là do anh giựt dây tụi nó không? Chắc là anh ngồi trong phòng giám sát cười mỉa tui nãy giờ chứ gì?"

"Búp bê vải rượt theo em?" Trần Ca ngừng một chút, quyết định không nói thật với Con Khỉ, lỡ đâu thằng nhỏ có bóng ma tâm lý thì chết: "Để anh dắt ra ngoài trước đã."

"Đợi chút, trong phòng kia còn người đang bị nhốt nữa, bị hù sắp điên rồi, anh tiện thể dắt cổ ra theo luôn đi." Con Khỉ nắm chặt điện thoại, gọi cho Thi Linh.

Nhân lúc cậu ta không để ý, Trần Ca lấy hai con búp bê vải dưới đất lên, đặt trong lòng bàn tay.

Búp bê không to lắm, cũng chẳng tinh xảo mấy, trông giống đồ chơi handmade của mấy đứa nhỏ học thủ công làm hơn.

"Hai nhóc này thế mà hù chuột rút luôn một người lớn?" Trần Ca duỗi ngón tay chọt mặt một con búp bê, không biết có phải ảo giác hay không, hắn lại thấy trên mặt búp bê tỏ vẻ ghét bỏ khó chịu, nhưng lại không phản kháng được, chỉ có thể bất đắc dĩ nằm im chịu trận.

"Búp bê này thật thú vị....."

Nghe tiếng Thi Linh cầu cứu, Trần Ca và Con Khỉ tìm thấy căn phòng cô đang ở rất nhanh, họ mở cửa từ bên ngoài.

"Đừng sợ, anh dắt mấy đứa ra ngoài."

Nữ sinh điềm đạm này không hề notice Trần Ca, cô dựa vào góc tường, môi trắng bệnh, nói chuyện lắp ba lắp bắp: "Búp bê đang nhìn em, em có trốn tới đâu tụi nó cũng nhìn theo em!"

"Lại búp bê nữa à?" Trần Ca nhìn vào ngay giữa phòng, có hai con búp bê vải, to hơn hai con này một chút, đang nằm tại đó.

"Lúc nãy em thấy tụi nó đang ngồi đó anh! Em thề!" Trong cặp mắt to xinh đẹp của Thi Linh toàn là hoảng sợ.

"Anh biết rồi, đây chỉ là........một hạng mục của nhà ma thôi." Trần Ca an ủi em gái, đi đến bên cạnh hai con búp bê, một con có râu, con còn lại thì mặc tạp dề.

"Hmmm, cái kiểu này thì chắc một con là cha còn một con là mẹ." Hắn để búp bê trong tay mình xuống đất, bốn con búp bê giống như là một nhà bốn người.

"Số búp bê này đúng bằng số người bị hại trong vụ Nhà trọ Bình An, bối cảnh Truy sát lúc nửa đêm cũng là mô phỏng lại cái nhà trọ này, không lẽ bốn con búp bê này đại diện cho bốn người bị ngộ sát năm đó?" Trần Ca vừa nghĩ đến đây, điện thoại đen trong túi đột nhiên rung lên, hắn lấy ra xem, phát hiện có thêm một tin tức mới.

"May

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net