Chương 7-9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[C7-9]

Chương 7: Minh hôn (đám cưới ma)

"Lấy độc trị độc? Chó nó tin!"

"Anh giai, đền cho tôi cái màn hình mới đi, việc này coi như xong."

"Giảm 50% giá vé? Tính hối lộ ông đây à, đừng có hòng!"

Ồn ào, mấy phút đồng hồ trôi qua, như cũ không có ai muốn tham quan nhà ma, từng người trốn ở ngoài hàng rào phòng vệ, không dám vượt qua nửa bước, tới Trần Ca cũng thấy buồn cười: "Không ai muốn vào thử sao? Nhà ma này của tôi không đáng sợ gì cả đâu, không tin, lên mạng xem bình luận là biết."

Nghe vậy, mọi người bắt đầu lên mạng tìm phản hồi.

"Đúng vậy, ai cũng bảo không đáng sợ tí nào."

"Ừ, điểm cộng duy nhất lại là chị gái đóng vai quỷ dáng người vô cùng đẹp. . ."

"Nếu không, chúng ta cũng vào chơi thử?"

Lại đợi nửa ngày, rốt cục có người đứng dậy: "Chỉ là cái nhà ma thôi, có gì đâu mà sợ? Thi thể thật ông cũng sờ qua rồi, sợ gì cái này?"

Vừa lên tiếng là một nam sinh tóc húi cua, mày rậm mắt to, ăn mặc giản dị.

"Người anh em, chơi đá ít thôi. Xộn lào không có gì vui chúng ta không nên xộn lào."

"Mới bao nhiêu tuổi mà đã đi sờ thi thể rồi?"

"Mọi người đều sợ như nhau, không cần gồng quá đâu anh em."

Lúc mọi người không thèm để ý, một âm thanh khó chịu vang lên: "Cậu ta không nói dối đâu, chúng ta đã nhìn xác chết tới phát chán rồi."

Nhìn về hướng thanh âm phát ra, một thiếu nữ vóc người cao gầy, mang theo mũ che nắng, mặc váy ngắn màu trắng từ cửa công viên đi tới.

Cô gái giữ mặt lạnh, nơi cô đi qua nhiệt độ cũng từ từ lạnh xuống.

"Đàn chị!" Người trẻ tuổi hấp tấp chạy tới, muốn giúp cô gái xách túi, nhưng bị cô dùng ánh mắt từ chối, hắn luống cuống chân tay đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra nụ cười xấu hổ.

"Đàn chị? Hai người còn là học sinh?" Ánh mắt của Trần Ca bị hai người trẻ tuổi thu hút.

"Chúng tôi là sinh viên viện Pháp y, Đại học y khoa Cửu Giang, tôi là Hạc Sơn, đây là đàn chị Cao Nhữ Tuyết." Thanh niên cười với Trần Ca: "Hôm qua tôi post cái video của anh lên diễn đàn trường, đàn chị xem được nên rủ tôi đến đây tham quan."

"Mỹ nữ lạnh lùng này học pháp y à?"

"Đúng là khí chất sao nghề nghiệp vậy."

"Người đẹp, add wechat đi..."

Khách tham quan vây xung quanh thiếu nữ, làm vệ sĩ cho cô, Hạc Sơn lại đứng một bên cười haha: "Đàn chị này cũng không bình thường đâu, buổi sáng vừa mới mổ ếch xanh, chuột bạch, rửa tay một cái là đi ăn cơm với người khác như không có chuyện gì; hơn nửa đêm vào phòng giải phẫu, trông thấy xác chết ngâm trong Formalin, còn có thể vừa ngáp vừa hỏi xác chết có khoẻ không. Không cần tự rước nhục, số đàn ông chị ta từng giải phẫu còn nhiều hơn số bạn gái các người từng nắm tay."

Phần giới thiệu này có tác dụng rất nhanh, bán kính 1 mét xung quanh cô gái rất nhanh trống không.

Nghe được lời của thanh niên, Trần Ca cũng hơi đau đầu. Hắn hoàn thành nhiệm vụ cấp ãc mộng, thu được phần thưởng, vất vả chuẩn bị so găng với khách hàng, kết quả vừa mở hàng lại đụng phải sinh viên viện Pháp y.

Có thể đi học pháp y, năng lực chịu đựng tất nhiên cực mạnh!

"Chúng tôi có thể vào không?" Cô gái bước tới trước mặt Trần Ca, vóc dáng cô rất cao, lại mang giày cao gót, cơ hồ là nhìn thẳng Trần Ca.

"Vé vào cửa giá gốc hai mươi, bớt 50% là 10 tệ, trước khi đi vào, tôi có một số bối cảnh cốt truyện và vài chú ý cho các bạn." Trần Ca nhớ tới ba yếu tố điện thoại màu đen từng đề cập, trong đó bối cảnh cốt truyện là vô cùng quan trọng, ảnh hưởng tới cảm xúc của khách tham quan.

"Đầu tiên là giới thiệu về nhà ma của tôi, mặc dù trên phần bình luận nhiều người nói nhà ma của tôi không hù được ai hết, nhưng vì muốn chịu trách nhiệm, tôi muốn cảnh báo một chuyện. Mảnh đất dưới chân chúng ta đây ,năm mươi năm trước là nghĩa địa lớn nhất thành phố Cửu Giang. Ba mươi năm trước, trên quy hoạch, ở chỗ này vốn là Bệnh viện Nhân Dân Cửu Giang, chuyện sau đó mọi người có thể tìm trên mạng, bởi vì phát sinh rất nhiều hiện tượng kì bi, bệnh viện Nhân Dân Cửu Giang phải chuyển đi. Mà căn nhà ma này chính là cải tạo từ móng bệnh viện cũ, có chôn giấu rất nhiều bí mật đen tối."

Sau khi nói xong, Trần Ca cảnh báo: "Du khách có bệnh tim mạch, huyết áp cao không được vào, thanh thiếu niên trên 12 dưới 16 phải đi cùng phụ huynh, ok, không có vấn đề gì thì hai người đi theo tôi."

Trần Ca xốc rèm kín màu đen lên, khép lại hàng rào sắt sớm đã rỉ sét, dẫn Hạc Sơn cùng Cao Nhữ Tuyết tiến vào hành lang màu đen.

"Sinh thời không thể kết hôn, khi chết cùng huyệt mà táng, cố sự này rất nối tiếng tại Cửu Giang thời xưa."

"Bình Giang hầu muốn tổ chức cho con trai chết yểu một đám cưới ma, mời tiên sinh đến xem, kết hợp ngày sinh tháng đẻ, cuối cùng chọn được một cô bé."

"Nhưng cô bé này sớm đã có người trong lòng, vì bức ép cô kết minh hôn, Bình Giang hầu sai người đẩy người yêu của cô xuống nước, lại dùng người nhà cô để uy hiếp."

"Cuối cùng, vì cứu cha mẹ, cô đồng ý gả cho một người chết."

"Máu nến sơn quan tài, màu trắng cùng đỏ đan xen, sau khi nữ hài bị chôn sống trong quan tài, những chuyện quái lạ trong Bình Dương Hầu phủ bắt đầu diễn ra."

"Mắt gà đổ máu, người giấy mở mắt, mỗi đêm, luôn có một nữ nhân xuất hiện trong phòng."

"Trải nghiệm hôm nay là bối cảnh Minh hôn, hai người chỉ cần tìm thấy lối ra trong mười lăm phút, thành công chạy ra là được rồi. Nếu như thực sự sợ hãi, cứ đứng cạnh máy giám sát la to, tôi sẽ tới cứu hai người ra." Trần Ca dừng ở lối vào lầu hai, mời hai người: "Hoan nghênh đến tham quan."

"Khá thú vị, nhưng không có cửa hù ta đâu." Hạc Sơn không có tiết tháo trốn sau lưng đàn chị , miệng bảo không sợ nhưng thân thể nhất quyết không muốn bước thêm nửa bước.

Trái lại, Cao Nhữ Tuyết không hề nao núng, khó chịu bước thẳng vào trong.

"Đàn chị, đợi em chút!"

Sau khi hai vị khách tiến vào hành lang lầu hai, Trần Ca khóa trái cửa ra, gọi cho Từ Uyển: "Tiểu Uyển, khách vào rồi, em chuẩn bị sẵn sàng, mặt khác, nhớ phải bịt lỗ tai."

Bố trí xong, hắn lên phòng tổng điều khiển, camera giám sát, bộ âm thanh, bộ điều khiển đạo cụ từ xa đều ở trong căn phòng nho nhỏ này.

"Lúc đầu mình không định dùng bài này, dù sao nó thực sự tà dị, nhưng vừa mở hàng lại gặp sinh viên Viện pháp y tới phá, một điều nhịn chín điều nhục!" Hắn mở bộ âm thanh, thêm Black Friday vào danh sách phát, chọn replay liên tục.

Làm xong hết mọi việc, hắn ngồi trước màn hình, theo dõi Hạc Sơn cùng Cao Nhữ Tuyết, lỡ đâu hai người gặp phải chuyện gì, hắn sẽ lập tức tiến vào nhà ma cứu viện.

----------------------

Chương 8: Black Friday

"Ba tới ba lui, phòng chính bên cạnh, sương phòng hai phía đông tây, hành lang thế khoanh tay, màn hoa rũ xuống, cửa như ý, mi tử treo ngược, trụ Lôi Công.... Chi tiết làm không tệ, mô phỏng Tứ hợp viện thời xưa, rất có cảm xúc." Cao Nhữ Tuyết đi dạo ngắm cảnh, vừa đi vừa nghỉ, thần sắc nhẹ nhõm, thỉnh thoảng lại bình luận vài câu.

"Đàn chị, mình đang ở trong nhà ma đó, không phải đi dạo phố cổ, chị có nghĩ đến em không?" Trạch viện vắng vẻ, quỷ khí âm u, cờ hồn phiêu đãng, tiền giấy bay bay, nhà ma trong mắt Cao Nhữ Tuyết và Hạc Sơn hoàn toàn khác biệt, hắn ngó tới ngó lui, chỉ sợ tring tối đột ngột có thứ gì nhào ra: "Tranh thủ tìm lối ra đi, em có linh cảm không tốt lắm."

"Tới rồi thì cứ tranh thủ tham quan đi, mình chơi nhà ma chứ đừng để nhà ma nó chơi mình."

"Chị nhớ nãy ông chủ nhà ma nói gì không, trong 15 phút phải tìm thấy lối ra, em luôn cảm thấy anh ta rất xấu tính, nếu không thể tìm thấy lối ra đúng thời gian, chắc chắn sẽ phát sinh chuyện gì kinh dị lắm!" Hạc Sơn cố gắng thuyết phục Cao Nhữ Tuyết, đáng tiếc cô không thèm để ý.

"Nhà ma hù người qua lại cũng có chừng đó cách thôi, cùng lắm thì mướn nhân viên đóng vai quỷ chạy ra rượt chúng ta chạy vòng vòng, chúng ta người chết còn không sợ lại đi sợ người sống?" Cao Nhữ Tuyết đi vòng vòng hành lang, tiện tay đẩy cửa phòng bên trái.

Cảnh tượng Minh hôn là kết cấu Tứ hợp viện tiêu chuẩn, gia chủ cùng trưởng bối ở tại phòng chính, hậu bối và con trưởng ở tại sương phòng, các phòng ở hai bên phòng chính là nơi ở của hạ nhân, nha hoàn.

Đẩy cửa vào, bàn ghế đổ tứ tung, chăn nệm trên giường bị xé rách, sợi bông bay tán loạn, giữa xà nhà treo một dải lụa trắng.

"Đàn chị, em ở ngoài bọc hậu, chị bảo trọng....." Hạc Sơn chưa dứt lời đã bị Cao Nhữ Tuyết túm vào trong phòng, cậu chàng vô cùng đau khổ, nhìn thước lụa không gió vẫn tự đung đưa, cả người hắn cứng ngắc.

"Khá hay, lụa trắng cách mặt đất 1.5m, độ cao này không thể siết chết người, bàn bị lật, trên mặt đất có vết tích giãy dụa, nhà ma đang cố tạo ra hiện trường một vụ cưỡng chế tự sát. Bên cạnh là phòng nha hoàn, lệ quỷ này ngay cả người không có máu mủ với Hầu gia cũng không tha, xem ra nàng ta thực sự chuẩn bị đồ sát cả đại trạch." Cao Nhữ Tuyết thần sắc bình tĩnh, ánh mắt hưng phấn: "Nhà ma thiết kế rất tinh tế, chắc là còn nhiều manh mối khác."

Cô lục tung căn phòng, xáo chăn nệm trên giường lên, dưới chăn có một hình nhân giấy nữ cũ nát.

"Người giấy lại nằm trên giường người sống?" Cao Nhữ Tuyết tiện tay vứt người giấy qua một bên, dỡ ván giường lên, phía dưới không có gì.

"Hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, mình đánh giá nhà ma này hơi cao. Đi, ra khỏi phòng này." Cô quơ tay áo, nhanh chân đi ra ngoài.

Hạc Sơn một mình ở lại trong phòng nhìn búp bê giấy dưới đất, hai hàm răng run lập cập, chắc là do góc nhìn, hắn cảm thấy búp bê đó đang nhìn hắn cười.

"Mắt gà chảy máu, người giấy mở mắt........đợi em với! Đàn chị!"

Cửa phòng bên cạnh lại bị đóng chặt, lụa trắng cũng ngừng đong đưa.

"Nói nhỏ chút được không, kêu la cái gì? Đàn ông gì còn nhát hơn cả đàn bà." Cao Nhữ Tuyết trừng Hạc Sơn, dừng ở biên giới hành lang.

"Không phải em sợ! Nơi này khiến em không thoải mái, càng đứng lâu càng thấy bất an, giống như nỗi sợ dưới đáy lòng đang bị câu ra!"

Nghe Hạc Sơn diễn tả xong, Cao Nhữ Tuyết sửng sốt một lát, cô cũng thấy có gì đó không đúng.

Pháp y, quan trọng nhất là vững tâm, vững tay, nhưng sau khi Hạc Sơn nói xong, giọng điệu của cô bỗng run run, điều này trước đây chưa từng xuất hiện.

"Mình đang sợ sao? Nhà ma toàn đồ giả, mình sợ cái gì?" Phòng tuyến tâm lí của Cao Nhữ Tuyết xuất hiện vết nứt, hai người đều không tìm ra nguyên nhân sợ hãi, dưới ám thị tâm lí cùng hoài nghi trong lòng, hạt giống sợ hãi đang từ từ bén rễ trong đầu họ.

"Trong này thực sự có giấu thứ gì dơ bẩn sao? Cái này xây trên đất bãi tha ma đó, lại còn xây trên móng bệnh viện....."

"Im đi! Nhà xác dưới hầm trường mình còn ghê hơn chỗ này nhiều! Em học y mà lại sợ ba cái đồ giả này à?" Cao Nhữ Tuyết ngoài miệng không thèm để ý, nhưng nói càng lúc càng vội, cô ngồi trên lan can bên cạnh nhìn bốn phía: nhà cổ, phòng thờ, cây khô, tiền giấy đầy đất, những vật này cũng không quá đáng sợ: "Mình rốt cuộc đang sợ hãi cái gì?"

Hai người chỉ để ý tới khung cảnh âm trầm, không hề để ý tới bản nhạc nền cứ lặp đi lặp lại.

Bản nhạc bị cấm lưu hành Black Friday từ từ quấn quanh hai người, giống như đang cọ rửa linh hồn bọn họ, từ từ kéo vào vực sâu không đáy.

"Tiểu Sơn, mình đi bao lâu rồi?"

"Em cũng không biết, mà em nghĩ trong vòng 15 phút không thể nào chạy ra được!"

"Đừng hoảng hốt, cẩn thận suy nghĩ một chút." Cao Nhữ Tuyết phủi bụi, đi về hướng hành lang khác: "Nhà ma này cũng không có gì đáng sợ, chủ yếu à do ông chủ đó liên tục ám thị chúng ta, từ khi vào đây anh ta liên tục nhấn mạnh mấy thứ: bãi tha ma, chôn sống, nữ quỷ đang chờ; hắn muốn chúng ta tự mình chơi mình, lại còn ghê gớm ở chỗ, anh ta hạn chế thời gian, nhưng lại không nói cụ thể nếu chơi lố giờ sẽ xảy ra chuyện gì, điều này khiến chúng ta tự đặt áp lực cho mình, tự suy diễn ra mấy thứ kinh khủng."

"Vậy giờ mình làm gì đây? Em vẫn cảm thấy nhà ma này không giống mấy cái nhà ma kia lắm." Hạc Sơn là một thiếu niên thành thật, đàn chị nói gì hắn liền tin đó.

"Cảm giác không sai, nhà ma thường thường sẽ có diễn viên chuyên đóng vai quỷ, lại có cả đống thiết bị chế ra cảnh tượng đẫm máu, sau đó mới để chúng ta đi trải nghiệm. Nhưng cái nhà ma này không làm thế, anh ta chỉ dựng cảnh rồi cho chúng ta tự do tham quan, không có chỉ dẫn hay ràng buộc, không biết sẽ phát sinh chuyện gì."

"Em hiểu ý chị, không biết mới là đáng sợ nhất." Hạc Sơn vẻ mặt đã tỉnh ngộ.

"Chuyện nãy giờ chỉ có thể giải thích như vậy." Cao Nhữ Tuyết khẽ nhíu mày: "Được, lại đi phòng khác đi."

Kế bên là phòng chính, đây là nơi ở của chủ nhà, đẩy cửa gỗ ra, trong phòng ném đầy áo gai áo tang, chính giữa phòng đặt một quan tài gỗ.

Quan tài màu đỏ tươi, ở giữa dùng chữ hỉ cắt bằng giấy trắng dán lên, hai bên là hai hàng người giấy quỳ chỉnh tề.

Trên lưng chúng có viết tên, mặt được trang điểm, hai mắt dường như có thần, cảm xúc khác nhau, giống như đang len lén thăm dò hai người khách không mời này.

—————————

Chương 9: Học sinh trường Y sợ phát khóc

"Đàn chị, sao em thấy giống như mấy người giấy này đang nhìn tụi mình vậy?" Hạc Sơn bám lấy cánh cửa, nhất quyết không chịu bước vào trong phòng: "Em không nói điêu! Mấy con người giấy kia chắc chắn có vấn đề! Có phải có người đóng giả không? Má ơi, em cảm giác như là em mà lại gần chút là tụi nó sẽ đứng bật dậy luôn!"

Người giấy từng được Trần Ca dùng trang điểm xác chết vẽ mặt, toàn thân mang theo quỷ khí khó diễn tả, rõ ràng là vật chết, nhưng sinh động hệt như đang sống.

Cao Nhữ Tuyết hung hăng trừng Hạc Sơn, rất muốn chửi một câu thứ đồng đội ngôn lù, sợ hãi có thể lây qua đường đi chung, cô lúc đầu cũng không sợ đến mức này, nhưng nghe Hạc Sơn nói thế, trong lòng bắt đầu run: "Bớt nói nhảm lại đi, dài dòng nữa thì chị vứt mày lại đây luôn."

Cô bước vào trong phòng, nhìn bốn phía, cửa sổ trên vách tường phòng chính chỉ là đồ trang trí, không có lối thông ra ngoài.

"Đàn chị, đi ra nhanh nhanh đi, cái nhà này cứ quái quái thế nào ấy, lối ra chắc không ở đây đâu."

"Ông chủ nhà ma am hiểu ám thị tâm lý, thông thấu lòng người, nên phải làm ngược lại lời anh ta, nơi nào trông càng vô hại lại càng phải điều tra kĩ." Cao Nhữ Tuyết đi lại quanh phòng, gió dưới đất khiến người giấy quanh đó lay động.

Hạc Sơn ở ngoài cửa nhìn mà rét run: "Trong phòng cũng không có gì che che giấu giấu, liếc cái là thấy hết, lối ra giấu được chỗ nào?"

"Không có thứ gì che đậy? Ai nói?" Cao Nhữ Tuyết đứng giữa chính phòng, bắp đùi trắng như tuyết nâng lên, giẫm trên nắp quan tài: "Qua đây giúp một tay, mở quan tài."

"Mở quan tài?!" Hạc Sơn co rút khoé miệng, cả người cảm thấy không ổn: "Làm vậy không nên đâu chị à....."

"Cậu tính đứng đực trong nhà ma này cả kiếp luôn à?" Dưới uy hiếp của Cao Nhữ Tuyết, Hạc Sơn phi vào trong phòng, cẩn thận từng li từng tí tránh người giấy trên đất, đi sang kế bên nhấc nắp quan tài.

"Đếm một hai ba, cùng nhấc lên."

"Được."

"Một, hai...."

"Cạch!"

Cao Nhữ Tuyết mới đếm một nửa, trong phòng thế nhưng lại xuất hiện âm thanh lạ thường!

"Tiếng gì vậy?" Hạc Sơn ôm vách quan tài, bị hù tới phát run.

"Suỵt." Cao Nhữ Tuyết giơ tay ý bảo im lặng, nhìn bốn phương tám hướng, cuối cùng nhìn vào quan tài màu đỏ: "Tiếng này giống như phát ra từ trong quan tài."

Cô vừa nói xong, mặt Hạc Sơn tái xanh, hầu kết run rẩy, tay giữ nắp quan tài như đang cầm khối sắt nóng bỏng tay: "Chị à, chị thương em một tí, chúng ta chạy ngay đi."

"Tỉnh tỉnh, ngay lúc chúng ta mở quan tài, trong đó lại phát ra tiếng, không thấy lạ sao?"

"Trong quan tài phát ra tiếng thì lạ cái gì, lạ muốn chết em luôn!" Dưới ảnh hưởng của bài Black Friday, e ngại dưới đáy lòng Hạc Sơn dần khuếch đại, bây giờ cậu chàng chỉ muốn chạy ngay đi trước khi mọi chuyện dần tồi tệ hơn.

"Dùng não đi, trong quan tài phát ra tiếng, đơn giản có hai khả năng: thứ nhất, có nhân viên nằm trong đó, chúng ta vừa mở nắp quan tài thì họ sẽ nhảy ra doạ chúng ta; thứ hai, bên trong có một cái cơ quan, nếu mở quan tài sẽ khiến cơ quan biến đổi. Cho nên bất kể ra sao, trong bối cảnh Minh hôn này, quan tài là đạo cụ vô cùng quan trọng, nếu muốn chạy nhất thiết phải mở quan tài." Cao Nhữ Tuyết vỗ vỗ nắp: "Đừng do dự, mở ngay đi."

"Nghe có vẻ vô lí nhưng lại rất thuyết phục."

Hạc Sơn cùng Cao Nhữ Tuyết cùng cố hết sức, nắp quan tài từ từ dịch chuyển, đang nâng được một phần tư, bên trong quan tài cũ nát vang lên một tiếng nổ!

"Ầm!"

Thi thể trong quan tài khuynh đảo tứ phương, từ trong quan tài bắn ra vô số người giấy cùng giấy tiền vàng mã, trong phòng vang lên tiếng cười quái dị của một cô gái lạ, cửa lớn gian phòng bỗng nhiên khép kín!

"Chạy ngay đi!" Hạc Sơn cách cửa phòng rất gần, hắn bị hù phát sợ, đâu còn nhớ đàn chị là ai, một bước phi trâu ra cửa, hắn chưa kịp thò đầu ra, bỗng ngoài cửa có một gương mặt thiếu nữ ập vào!

Tái nhợt, tinh xảo, đẹp đến khiếp người.

"Đậu xanh rau máaaaaaa!!!!"

Hạc Sơn vô thức vung tay đấm vào khuôn mặt kia, nhưng chủ nhân gương mặt tựa hồ đoán trước được phản ứng của cậu, giống như đã tập luyện qua rất nhiều lần, nắm đấm chưa đấm tới, cô đã né tránh đi.

"Có quỷ!" Đấm hụt, cậu ta hoảng hốt chạy bừa, chân trước chân sau chạy tới sân khác của trạch viện.

"Hạc Sơn! Đừng chạy lung tung!" Cao Nhữ Tuyết la lớn, cô vừa mới nhìn thấy một bóng dáng màu đó theo sát Hạc Sơn vào một gian sương phòng.

"Sương phòng bên trái và bên phải là của hậu bối, chết rồi! Nơi Hạc Sơn vừa vào là phòng lệ quỷ khi còn sống!" Cao Nhữ Tuyết vội vã chạy ra ngoài, nhưng cửa phòng đã bị khoá, cô bị nhốt trong phòng: "Muốn tách chúng ta ra từ từ diệt từng con sao? Chỉ đi tham quan nhà ma thôi, có cần điên như thế không?!"

Quan tài chia năm xẻ bảy, người giấy rơi lả tả trên đất, Cao Như Tuyết bị vây vào giữa tâm loạn cào cào, cô đá đạp cửa phòng, hơn một phút sau cửa phòng mới mở ra.

Chỉ trong một phút đó, thế giới bên ngoài phảng phất đã xảy ra biến hoá rất lớn.

"Tiểu Sơn? Hạc Sơn!" Cao Nhữ Tuyết gọi to hai tiếng, nhưng không ai trả lời, ngoại trừ bài nhạc nền kinh dị, cũng chỉ có tiếng tiền giấy sàn sạt quét đất.

"Chuyện là thế nào? Nhà ma cũng chỉ có nhiêu đây, Hạc Sơn không thể không nghe thấy tiếng mình, không lẽ nó gặp chuyện rồi?" Trong đầu hiện lên từng hình ảnh hiện trường án mạng, Cao Nhữ Tuyết cũng không biết tại sao những thứ này lại xuất hiện trong đầu mình.

Cô đi dọc theo hàng lang, dựa theo kí ức trong đầu tiến vào sương phòng phía tây: "Tiểu Sơn hồi nãy hình như chạy hướng này."

"Két...."

Đẩy cửa gỗ cũ nát, chữ hỉ cắt bằng giấy trắng rụng xuống, Cao Nhữ Tuyết tiến vào trong sương phòng.

Đây vốn là một gian hỉ phòng (phòng tân hôn), nhưng khó chịu nhất chính là tất cả đồ trang trí đều độc một màu trắng, không những không cảm thấy đây là việc vui, ngược lại làm lòng người ớn lạnh.

"Chạy đi đâu không biết?" Cái nhà này không khí cổ quái, nguồn sáng duy nhất lại là đèn lồng trắng treo ngoài cửa, Cao Nhữ Tuyết chậm chạp bước tới, sau lưng gió lạnh thổi qua, cả người đều nổi da gà, giống như trong không khí có tay ai nhẹ nhàng lướt qua.

Chân giẫm lên tiền giấy, mu bàn chân thỉnh thoảng bị vật gì đó quét qua, cô nhìn không rõ lắm, chỉ có thể cắn răng chạy thật nhanh.

Xốc rèm trong phòng lên, Cao Nhữ Tuyết đứng ngay cửa, trong phòng trống rỗng, trừ giường chiếu đang bị bọc màn, còn lại chỉ có hai tấm gương đồng sát hai vách tường.

"Mình tận mắt thấy Hạc Sơn chạy vào căn phòng này, chỉ chậm một hai phút, cậu ta biến đi đâu? Không lẽ lối ra ở trong gian phòng đó? Hạc Sơn chạy bậy chạy bạ chạy luôn ra ngoài?"

Từng suy nghĩ hiện ra trong đầu Cao Nhữ Tuyết, cô hít thật sâu đi vào trong phòng, theo tiếng chân cô bước đi, trong phòng lại vang lên thêm một tiếng bước chân!

"Ai ở sau lưng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net