chovy - peanut

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngược dòng

couple: jeong “chovy” jihoon x reader x han “peanut” wangho.

thể loại: lãng mạn, quay ngược thời gian, một chút yếu tố kinh dị.

!!warning: lowercase, có thể ooc, gần 8k chữ, cảnh miêu tả xác thịt, dòng thời gian và cảnh quay ngược thời gian không được miêu tả quá kỹ, kết thúc đột ngột lẫn nhanh chóng diễn biến ở đoạn cuối, có chửi tục, có sự phi logic!!

✮⋆˙dựa trên các anime ano hana, firework, thành phố chỉ riêng mình tôi.

✮⋆˙bạn đã được cảnh báo, nếu có gì người viết không chịu trách nhiệm. thân ái!

𐙚 ‧₊˚ ⋅

mùa hạ năm ấy, jeong jihoon nhớ rất rõ anh đã chơi cùng đám trẻ gần nhà bao gồm han wangho, son siwoo, choi hyeonjoon và park jaehyeok. không phải, còn một đứa nhỏ tuổi hơn cả bọn là y/n.

không nhầm thì, vết gỗ sờn này vẫn in đậm chữ “hero future house”. cái tên mà cả bọn nghĩ ra để đặt tên cho căn nhà gỗ phía trong vườn bị bỏ xó. lúc đấy, rất vui bởi toàn trẻ con với nhau không. nhớ đâu, hè năm đó thì đám hero future đó đi bắt sâu bọ, cùng nhau chơi trò gia đình và nhiều thứ khác với nhau.

nhưng mọi chuyện dần dà thay đổi, khi tình yêu của lũ con nít xen vào tình bạn của cả đám. khi mà, wangho rất thích y/n và nhờ bọn còn lại thúc ép nhưng trái ngang làm sao khi mà cô bé ấy chỉ thích jihoon.

“tớ thích mèo béo lắm”

cô bé cầm trong tay cuốn sách, miệng thì gọi biệt danh trong tổ chức của anh.

“tớ ghét cậu lắm dâu”

jihoon phản ứng một cách thái quá, gằn giọng mà nạt lại cô bé nhỏ nhắn phía trước.

em dường như bị tổn thương, bởi trẻ con mà. nên cứ vậy một mạch chạy thẳng ra khỏi căn nhà gỗ - nơi trú ngụ của cả đám mà mặc cho tiếng kêu la thất thanh với lại của jaehyeok, siwoo,hyeonjoon và wangho. khi nhận thức được sự việc, jihoon đã nhanh chóng dí theo em nhưng mọi chuyện đã vượt tầm kiểm soát khi anh cứ kêu “dâu” cái biệt danh thường ngày khi chơi chung với nhau đến khàn cả tiếng ấy vậy mà không một hồi đáp. mà hình như, em đã chạy sâu vào trong rừng nên rất khó để xác định vị trí.

“dâu…”

anh đứng mất hồn giữa một cái hồ sâu và rộng, chiếc dép hình con thỏ trôi lềnh bềnh trên đó nhưng chẳng thể thấy bóng dáng của em ở đâu cả.

đó là những hồi ức còn sót lại của jeong jihoon, nếu như anh nhớ không nhầm thì sau đấy cha lẫn mẹ của em rất đau lòng và đặc biệt là mẹ của em khi luôn nhớ về em mà suốt ngày khóc lóc và đau buồn.

giờ đây, anh gác tay lên trán sau khi đã bỏ học được một tuần rưỡi do đây là kì nghỉ hè của trường và ở nhà nằm lăn lộn như thế này. cha kêu gì thì jihoon làm nấy chứ cũng chẳng có ý định động tay vào bất cứ thứ gì, anh mông lung suy nghĩ về việc sẽ nghỉ học rồi làm thợ mộc nhưng đã bị cha bát bỏ nên đành chịu.

dạo gần đây, anh cảm nhận có một thứ gì đó bám theo làm cho bả vai nặng hết cả ra. sau cùng, trong một tuần đó anh cũng hiểu lý do một phần là có linh hồn của một người con gái không xa lạ nhưng lại quá đỗi xa cách. đúng vậy, chính là y/n - đứa trẻ nhỏ tuổi nhất đội với biệt danh là dâu.

lúc này, đang được cha nhờ nấu hộ gói mì để ông chuẩn bị đi làm sáng. thì em ở bên cạnh cứ lải nhải về việc phải đập trứng như nào thì mới có thể ngon được.

“cậu phải làm như này chứ mèo béo”

“không được, vậy thì chính tới mất”

và những câu nói ấy cứ mãi lặp lại, sau khi nấu xong và tiễn cha đi làm thì anh mới không phải nghe mấy câu đó nữa. ấy vậy, em lại cằng nhằng cái thói sinh hoạt làm hại sức khỏe của jihoon khi mà đêm nào cũng thức tới tận ba giờ sáng chỉ để chơi tựa trò chơi ngẫu nhiên được lựa chọn vào tối hôm đó.

kính coong

tiếng chuông cửa làm cho jihoon dù uể oải lắm rồi cũng phải lết cái xác ra để xem ai đã bấm và muốn gì.

“ê thằng kia, làm bài tập hè dùm tao cái đi”

một giọng nam trầm, như thể ra lệnh cho anh.

“siwoo?”

jihoon liền thắc mắc tại sao đứa bạn chí cốt của anh lại ở đây.

“tao nói, tao định nghỉ họ-”

“kệ mày, miễn là làm bài cho tao” cậu đanh đá đáp lại anh.

jihoon đành bất lực mà nhìn đống bài tập chất thành núi được siwoo đem qua, anh bạn này cũng tài thật khi còn có mỗi sáu ngày nữa đi học thì mới quăng đống này qua. anh đã chẳng còn xa lạ với việc này, ấy vậy nhưng lần này lại nhờ quá sát ngày nên làm sao kham nổi đống này đây?

bịch bịch

tiếng bước chân từ trong nhà, chỉ có mỗi một người là dâu thôi chứ chẳng còn ai trong ngôi nhà này cả. em nhìn thấy siwoo thì liền hét toáng lên “khỉ con” rồi chạy sang bám lên vai của người ta.

“ủa sao tự nhiên, đau vai vậy nè”

siwoo vừa nói rồi vừa vỗ vai để giảm bớt cơn đau do vật gì nặng nề đè lên.

“vậy, cuối tuần đến lấy đấy”

“ừ, tao về”

nói rồi, siwoo lặng lẽ bước ra khỏi căn nhà cũ kỹ của hai cha con nhà jihoon. cậu vừa đi, anh mới nhìn thấy rằng hình như siwoo đã để quên chiếc bóp ví ở đây vì ban nãy cậu định móc ra 500 won để trả lệ phí coi như là chút tình người nhưng mà jihoon đã từ chối. mà có lẽ vội quá, nên cậu để quên chiếc bóp ở đây rồi.

anh vội vã, mang chiếc dép ở nhà rồi vọt thẳng ra ngoài hên sao siwoo vẫn còn đang đứng nói chuyện với bác tổ trưởng để trao đổi gì đó. vậy nên, khi đến đưa bóp cho siwoo mà jihoon bị lôi vào cuộc nói chuyện của hai người luôn, chỉ đơn giản là về việc dạo gần đây quá nhiều thứ mất trộm trong khu phố yên bình này.

tận ba mươi phút sau, cuộc trò chuyện mới kết thúc và jihoon mới thoát khỏi đó. định quay lại vào nhà thì thấy bóng dáng thân thuộc quá đỗi quen là khác của jaehyeok và kẻ thù không đội trời chung wangho - đó là do gã tự suy diễn ra khi cả hai cứ mãi ganh đua vị trí khi còn học cấp hai cùng với nhau.

“ái chà, chào bạn học jeong jihoon nha. hay bây giờ tao phải gọi là thằng thất bại suốt ngày ngồi lầm lì trong nhà”

wangho khi đi ngang, chỉ vừa mới thấy jihoon không lâu đã buông ra lời sỉ vả.

“thôi đi, wangho” jaehyeok thấy thế liền khuyên can.

“ừ chào wangho, jaehyeok”

jihoon lầm lì, cuối gương mặt xuống đất rồi chào hai đứa nó với chất giọng trầm nhất để thể hiện sự khó chịu.

“quý hóa quá bạn học jihoon ơi”

“ừ”

“mày thôi đi wangho”

jaehyeok tức giận, lôi tay gã đi để tránh có xảy ra sô sát. vậy nên, hắn đã nhanh chóng kéo tay thằng bạn hay gây sự đi.

“cái thằng tranh vị trí với tao, mà lại rớt xuống trường thường”

trước khi đi, wangho đã kịp nhăn nhó nói một câu chẳng mấy dễ chịu đã vậy còn đụng vào lòng tự trọng to lớn của jihoon nữa.

jihoon tâm trạng rối bời bước vào trong nhà, tâm trí trở nên hỗn loạn vô đối. đúng thật, hồi ấy cậu toàn thắng thằng wangho mà bây giờ lại để vị trí của bản thân bị tuột chỉ vì thiếu một điểm nữa là có thể vào trường chuyên của quận rồi.

bước vào trong nhà, tâm trạng day dứt không thôi khiến cho dâu phải hỏi thăm miết nhưng rồi cuối cùng lại lựa chọn im lặng, còn có biểu hiệu xua xua tay để kêu em đi đi đừng để tâm tới anh nữa.

ting

tiếng tin nhắn từ ứng dụng kakaotalk vang lên, jihoon định mặc kệ nhưng rồi lại cầm lên để đọc tin nhắn. thì ra, là thằng hyeonjoon chỉ vỏn vẹn là mấy từ rủ anh ra căn cứ cũ của bọn hero future bởi lẽ có thứ gì hay ho mà nó mới tìm ra được. lúc đầu, anh nghe thế thì định từ chối bởi vốn bản chất chịu tổn thương từ lần đó không ít làm sao có thể đối diện được chứ? chẳng biết sao, dù nói thế nhưng jihoon vẫn một mạch mặc chiếc áo phông trắng ngà mới được quăng ra phía trên sàn nhà rồi nhanh chân xỏ đôi dép ở trước hiên cửa và chuẩn bị bắt đầu chạy tới phía sau đồi núi. em lúc này thấy anh định đi đâu, liền hỏi thì chỉ nhận được câu trả lời là lên căn cứ cũ. lúc đầu, em nhất quyết đòi đi theo nhưng chẳng biết vì lí do gì anh khước từ và năn nỉ rằng sẽ dẫn em đi chơi sau thì y/n - một hồn ma mới chịu im lặng và không vòi vĩnh nữa.

đi chậm rãi lên đấy, mất cũng tầm mười lăm phút thì mới có thể lên tới được. anh nhìn cảnh quang xung quanh lại nhớ về những ký ức xưa cũ khi mà cả lũ còn chơi chung vui biết bao. nào là cùng bắt bọ cánh cứng để đấu rồi lại đóng vai một gia đình khi mà jaehyeok cứ luôn miệng đòi làm mẹ bởi hắn khoe cái tài nấu ăn và chăm sóc dâu nhưng rồi khi cả bọn đề bạt siwoo sẽ làm cha thì hắn lại thôi chỉ muốn làm anh cả của gia đình, điều này làm cho cả bọn cười phì. rồi những ngày, lên đây chỉ để uống trà tâm sự với nhau mà nhắc tới chuyện này mới nhớ lũ trẻ trong hero future mỗi đứa đều có riêng một cái ly được trang trí theo sở thích, trí tưởng tượng của mỗi đứa nhìn dễ thương lắm. nhắc tới đây, anh bỗng hoàn hồn khi nhớ ra rằng kể từ sau cái chết của em thì tất cả dần dà đã giải tán mà chẳng đứa nào ở lại căn cứ. ban đầu, wangho rất tức giận và chỉ trích tấn cả là do jihoon nếu anh chịu đuổi theo con bé thì mọi chuyện đã không thành như này nên người đầu tiên cạch mặt cả bọn là gã rồi sau đó còn lôi theo cả jaehyeok nữa, cái tên điên đó. rồi dần dà, nhận thức được vấn đề hyeonjoon tuy vẫn chơi với cả bọn nhưng khi kết thúc năm lớp chín thì đã chuyển sang học nghề cơ khí rồi sau đó đi du mục khắp lục địa nên thành ra cũng chẳng thân thiết gì lắm. còn về siwoo, khi lên cấp hai cậu có nhiều sự thay đổi và học cách chấp nhận sự ra đi của dâu nên quyết định sẽ không đến căn cứ xem như là sự đau lòng này xin được cất giữ nơi con tim lạnh buốt, để rồi sau đó jihoon cũng rời đi mà không quay về nơi đấy. bởi thế, bao nhiêu món đồ như năm chiếc cốc cùng vô số cuốn sách với đồ chơi cứ thế lăn lóc của hero future house.

vừa suy ngẫm, vậy mà đã lên tới nơi chiếm giữ ký ức của cả đám rồi. lúc đấy, jihoon vừa bồi hồi nhưng không quên nhiệm vụ chính nên cứ ló mặt vào trong để kiếm bản mặt của hyeonjoon.

“aaaa, jihoonnnnnn”

giọng nó cao vút rồi nó kêu tên anh kéo dài, mặt hớn hở vì xa cách lâu lắm rồi mới gặp được anh.

“vụ gì mà lôi tao lên đây?” anh hỏi.

“thì là tao tân trang lại chỗ này rồi nè. tầm mấy tháng nữa tao sẽ tiếp tục đi úc khi xin được visa” nó hớn hở kể về kế hoạch.

“ờ, rồi gì nữa”

“lạnh lùng quá đó mều béo”

“ê, ai cho mày gọi vậy hả” jihoon hơi khó chịu mà nói.

“thì thôi, khó khăn quá” hyeonjoon đáp.

xong sau đó, nó quay lại nơi được gọi là căn cứ bí mật nhưng nay lại thành nơi cư trú của hyeonjoon để lục lọi thứ gì đó. sau đó, không lâu nó quay lại rồi cầm trên tay một sợi dây chuyền hình bánh răng bên trong có chứa một mặt đồng hồ bằng thủy tinh. hyeonjoon giơ lên, miệng liền cất giọng mà nói.

“cái này của dâu, tao biết mày chưa thoát khỏi bóng hình của nhỏ. nhưng cầm đi, xem là kỷ vật”

“sao mày tìm ra được đấy”

“hai ngày trước, lúc dọn dẹp thì tao vô tình thấy thôi. mày cầm đi”

nói rồi hyeonjoon nhanh tay đưa cho jihoon còn đang đứng đấy thẩn thờ. rồi nó cũng hỏi anh có muốn ở lại uống chút trà rồi về không, chẳng hiểu sao đôi chân muốn nhấc về nhà nhanh nhất nhưng cuối cùng lại ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ ọp ẹp mà cùng nhau bàn sự đời. mùi trà hoa cúc lan tỏa khắp một vùng, gần một năm xa cách nhưng cớ sao lại thân thiết hết mức và anh tự suy ngẫm nếu ngày hôm ấy dâu không mất thì có phải cả bọn vẫn thân nhau không? jihoon không chắc nữa, bởi bây giờ khác xa quá khi mà jaehyeok hay được gọi là cún bây giờ lại thành một đứa chăm học, hơi nhát người lại chứ ngày xưa hắn cũng thông minh sẵn nên anh chẳng bất ngờ chuyện thi vào trường chuyên, chỉ là hồi ấy hắn lanh lợi nhất cả bầy đã vậy còn hoạt ngôn nữa. về wangho với cái danh là đậu ngày xưa không có sự ganh đua cao tới thế, chỉ tới khi gã thích em thì mới bắt đầu cạnh tranh từng tí một với jihoon mà cũng thật bất ngờ khi bây giờ gã lại chọn học chuyên anh - môn học lúc đó wangho than lên than xuống. tiếp đến là hyeonjoon là bạn thỏ cũng như là đứa thân với dâu nhất - ngày xưa nó là thằng làm cho wangho nổ đom đóm mắt bởi biết nhiêu cử chỉ thân mật với em, chỉ là sau này cả bọn thấy hai đứa này giống anh em hơn thôi nên cũng chẳng xét nét nữa, hyeonjoon thích trò chơi điện tử và du mục nên ắt hẳn ra có mỗi nó là theo đúng cái giấc mơ khi bé chỉ là ban nãy khi tâm sự với nhau hyeonjoon bảo vẫn muốn học tiếp cấp ba cũng như sau khi tốt nghiệp muốn học hướng dẫn viên du lịch cơ nhưng tiếc thay sự đau đớn từ gia đình làm cho vết thương từ thuở bé rướm máu và nó quyết định bắt đầu hành trình sau khi học nghề cơ khí rồi du ngoạn khắp nơi. rồi đến siwoo hay được cả bọn gọi là khỉ, hồi ấy nó ngoan với nhát lắm chỉ thân với đám chung tụ thôi ấy vậy mà sau này nó lại chơi chung với bọn suốt ngày cắm đầu vào trò chơi điện tử, nhưng siwoo biết điểm dừng và luôn bình tĩnh hơn đám đó cũng như luôn thúc đẩy công việc học tập của jihoon. cuối cùng là anh - jihoon hay được gọi là mèo hoặc mều béo, ngày xưa anh nghịch ngợm nhất đám nhưng cũng giỏi giang chẳng kém chỉ là sau sự kiện của dâu và mẹ anh ra đi không lâu sau đó, dường như mọi thứ làm cho jihoon muốn trốn chạy cuộc đời sóng gió này.

ngồi tâm tư gần hai tiếng, jihoon thấy cũng đã gần bốn giờ chiều nên liều vội tạm biệt hyeonjoon rồi vọt lẹ trở về nhà bởi có lẽ y/n đang lo cho anh lắm, mà cha chắc cũng sắp về tới nơi mà jihoon còn chưa nấu cơm nữa. trước lúc đi, anh xém quên sợi dây chuyền của em nhưng hên sao hyeonjoon dí theo và quăng cho nên mới may mắn cầm về được.

vừa về tới nhà, mùi hương của thịt xào ngào ngạt khắp căn biết. ông jeong về mất tiêu rồi, jihoon chỉ cười để thay cho lời xin lỗi rồi sau đấy vào đeo chiếc tạp dề sau đó chạy vào phụ giúp cha.

“bỏ người ta ở nhà cả buổi chiều, dỗi jihoon rồi”

giọng giận dỗi của ai kia vang lên trong không trung, nhưng có lẽ chỉ mình jihoon có thể nghe thấy thôi.

rồi sau đó, cả buổi ăn tối jihoon vừa phải nghe giọng của cha nói còn phải nghe giọng lải nhải của cô gái bé nhỏ kia bởi vì đã bỏ em ở nhà suốt cả buổi chiều, chán biết bao nhiêu. lúc rửa chén, vì để chuộc lỗi nên anh đã nhận hết đống đó rồi cũng lấy cớ làm không gian riêng tư để trò chuyện cùng với jihoon.

“mều béo đáng ghét”

“thôi nào, tớ bị bắt buộc thôi”

“mà, cái mặt dây chuyền quen nhỉ? ai tặng jihoon vậy”

“à, của dâu đấy. cậu không nhớ sao?”

“không, tớ còn chẳng biết sao bản thân còn vấn vương nơi này mà. điều ước của tớ, là cả bọn cùng nhau làm gì mà quên mất tiêu rồi”

“ừm”

không gian bắt đầu yên tĩnh đến lạ thường, cả anh và em chẳng còn gì để nói nữa cả. buổi tối đó, nhã hứng nổi lên nên jihoon quyết định dắt em đi tham quan xung quanh khu phố nơi họ sống đã thay đổi ra sao. tình cờ lại bắt gặp jaehyeok đang đi dạo cùng với chiếc tai nghe đang được cắm sẵn trên tay. lúc đầu anh không định phiền hắn nhưng rồi nhờ sự báo đời của dâu mà jihoon lại vẫy tay với jaehyeok mà hên sao hắn thấy nên cũng tươi cười chào lại. vẫn thân thiện như ngày nào nhưng khác là không còn thân thiết như xưa nữa thôi.

“jaehyeokieee, cún ơiiii” dâu kêu jaehyeok dù biết hắn sẽ không nghe thấy.

ban đầu, jaehyeok không quan tâm và tưởng ai kêu nhầm nhưng rồi nhiều lần nghe thấy nên đành băng qua đường rồi chào hỏi jihoon, sau đó hỏi anh liệu có chuyện gì nên làm cho anh cứng người không biết nói làm sao.

“sợi dây chuyền này”

jaehyeok hơi ngờ ngợ mà cầm lấy mặt đồng hồ trong khung kính trong suốt cùng với bên ngoài được bao bọc bởi bánh răng đã rỉ sét.

“quen đúng không” jihoon tự nói trước khi hắn hoàn thành một câu.

“của dâu à?” một thắc mắc được đặt ra từ phía của hắn.

“đúng rồi. sao cậu biết?” jihoon cũng liền thắc mắc.

rồi sau đó, cả hai đứng cùng nhau nói chuyện và jaehyeok đề cập đến chuyện ngày xưa y/n từng nói rằng thứ này có thể quay ngược thời gian gì đó. anh không tin đâu, sao có chuyện vô lí thế được nên cũng chỉ đành nghe vậy chứ không mấy chấp nhận nổi cái thứ phép màu nhiệm kì đó.

khi đi về, dâu bên cạnh cũng liền cười ngớ ra mà cũng chẳng hiểu bản thân hồi ấy suy ngẫm gì mà lại nói như vậy.

jihoon bán tín, bán nghi rồi bỗng nhiên thử xoay bánh răng xem sao nhưng có lẽ do rỉ sét quá nhiều nên không một tí xê dịch nào xảy ra. anh chỉ đành cười phì rồi bảo rằng nếu là sự thật, chắc chắn jihoon sẽ quay về ngày hạ năm đó và chấp nhận lời tỏ tình của em. hiếm khi thấy nụ cười của anh, nên y/n bên cạnh cũng nói thêm nữa lại càng làm cho jihoon bật cười nhiều hơn nữa. không biết bao lâu rồi, tràn cười đầy sảng khoái này mới được giải phóng bởi sự buồn bã luôn hiện hữu làm cho anh chẳng thể nào mỉm cười được nữa.

về tới nhà, jihoon nằm xuống giường thẳng mà không đánh răng làm cho dâu càm ràm cuối cùng lại vác xác đi làm vệ sinh cá nhân. quay lại giường cũng đã mười một giờ rưỡi nên mắt anh tự động híp lại, lời cuối mà jihoon có thể nhớ là lời chúc ngủ ngon của dâu rồi em cũng chui rúc vào chăn nằm chung với anh dù điều này làm jihoon lạnh run người nhưng ít ra vẫn cảm nhận được sự hiện diện của y/n.

“ê, có sao không đấy mều béo”

“bảo rồi, đừng có trèo cây mà”

quái gì đây, mấy khuôn mặt non nớt này trông quen quá đi. mà bọn nó kêu ai cơ? mều béo, đây chẳng phải cái biệt danh mà jihoon đã chối bỏ nhiều năm rồi sao?

“cậu ấy tỉnh rồi”

giọng cao chót vót của thằng con trai nào đó chưa vỡ giọng kêu lên một cách đầy mừng rỡ.

“thỏ, tránh ra để tớ xem cậu ta có làm sao không “ một giọng nam lảnh lót khác nữa.

“nhẹ nhàng thôi đậu à” lần này là một giọng nữ, quen thuộc lắm.

nói rồi, anh tự nhấc cả thân thể lên. tay thì xoa đâu, một ít máu rướm trên gương mặt nhưng cớ sao da lại mịn màng như con nít thế này.

“hôm nay là ngày mấy? mà mấy cậu là ai?” anh cất giọng, sao nó lại kì thế.

“chết rồi, nó đập đầu mạnh quá” một đứa trẻ trông như siwoo ngày bé nói hoảng hốt.

“nè, hôm nay là ngày 11/07/2013. tớ là park jaehyeok, cậu nhớ tớ không?”

“hả, cái gì mà 2013? năm nay chẳng phải 2023 rồi à?” jihoon ngạc nhiên đáp lại.

“mèo ơi, cậu ổn không đấy” cô bé đứng gần đó sờ trán rồi hỏi thăm anh.

chẳng phải là dâu sao? lúc này cô bé nhìn trông nhỏ nhắn quá, còn mặc một chiếc váy hồng dạng mùa hè cùng chiếc nơ đỏ đó, sao lại giống hạ năm đó quá vậy?

quái lạ, bọn trẻ này cũng trông giống mấy đứa bạn của anh quá. chẳng nhẽ nào lại quay ngược thời gian như jaehyeok nói rồi, mà làm kiểu gì được? không lẽ là do cái mặt đồng hồ đó thật à?

“à tớ nhớ rồi, không sao, không sao”

jihoon tự đứng dậy, nếu không nhầm thì ngày hôm nay là cả bọn đi hái trộm gì đó xong rồi anh ngã xuống đất còn đầu thì tiết ra một ít máu nên cả bọn lo sốt vó lên. jihoon nhìn xung quanh, và đúng thật rồi đã quay về thời điểm 2013 bởi lẽ nhờ vào cái cánh rừng xum xuê cây xanh này mà jihoon mới xác định được, bởi lẽ vào năm 2023 thì nó đã thưa bớt cây cối khi có nhiều nhà dân ở trên đây.

“không sao thì tốt”

giọng nam này, chắc chỉ có thể là của wangho thôi. bởi, chỉ có gã mới sở hữu chất giọng trầm ấm nhất cả bọn kể cả khi chưa tới thời dậy thì mà một phần cũng do nó cứ tàn tàn thể hiện sự điềm tĩnh nữa.

thấy y/n đứng kế bên, jihoon không kiểm soát được mà đặt lòng bàn tay lên xoa đầu của dâu khiến cho em đỏ mặt, còn đám xung quanh thì la ó hết cả lên, đúng là trẻ con mà. lúc này, anh mới hoảng loạn nhớ lại hình như lúc này wangho có bàn với bọn con trai là bản thân thích em nên mong đẩy thuyền nhiệt tình hộ, ấy vậy mà bây giờ jihoon làm gì thế này. nói rồi, anh nhìn sang thì gã nắm chặt tay nhưng vẫn vui vẻ hùa theo đám trẻ.

khi buổi chiều tới, jihoon cùng bọn nhỏ đã phải ngồi để xử lý vết thương. tuy có hậu đậu nhưng nhìn vẫn ổn chán so với việc để nó chảy ròng, mà thêm nữa bây giờ cũng năm giờ chiều nên đám của jaehyeok, hyeonjoon dẫn tản ra đi về phía nhà ở dưới rồi chỉ còn siwoo đang gom đống đồ chơi rồi cũng chạy ùa theo hai đứa kia và tiếp đến là y/n em thấy thế nối gót chân của cậu chàng kia. bây giờ, ở đây chỉ còn mỗi jihoon và wangho. thấy gã nhìn chằm chằm nên anh đã ngỏ ý kêu được nắm tay để đứng dậy, hên sao wangho không từ chối mà nếu có thì chắc quê chết.

“về chứ đậu?”

“về”

thế là hai thằng, đút tay vô túi quần rồi chậm rãi đi trên lớp lá khô cứng rụng xuống trên đường về. tuy có chút không khí ngượng ngùng, ấy vậy giọng nói điềm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lck #lol