episode//nine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời đã ló dạng sang hừng đông, chiếu những tia nắng ban mai vào khung cửa sổ của căn phòng nhỏ của Doãn Khởi.

Trên giường, có một Kim Tại Hưởng ôm chặt Mân Doãn Khởi vào lòng. Ánh nắng chiếu vào làm mắt phượng của hắn hơi nhíu lại, rồi khẽ khàng mở ra, hiện lên đôi đồng tử màu đen. Nếu bình thường thì hắn sẽ vươn vai để tỉnh táo hơn nhưng hiện tại có một thân ảnh nhỏ bé đang lọt thỏm vào lòng hắn và ngủ rất ngon. Cánh mũi nhỏ nhắn thả ra từng hơi thở đều đều, gần như không có gì có thể lay động được con sâu ngủ Doãn Khởi này.

Bàn tay đầy thô ráp do cầm bút thường xuyên của Tại Hưởng khẽ vuốt lên cái má phính của Doãn Khởi, mỉm cười ôn nhu nhìn con người này vẫn không có động tĩnh gì, hắn từ vuốt đến dùng ngón tay chọt chọt lại đến nhéo nhéo. Cảm giác tê tê từ má truyền đến đại não làm Mân Doãn Khởi chính thức tỉnh giấc.

Đôi mắt nhỏ hi hí mở ra, liền lập tức bất ngờ mở mắt to hơn vì gương mặt phóng đại của Tại Hưởng ngay trước mắt và cậu đang làm gì thế này? Cánh tay của cậu đang vòng qua hông của Tại Hưởng, còn ôm rất chặt nữa chứ!

" À, Doãn Khởi...."

Rầm! Uỵch!

Một cú đạp đáp vào làm Kim Tại Hưởng ngã lăn quay ra khỏi giường, hắn chỉ muốn chào buổi sáng thôi mà!
Xoa xoa cái bụng đau điếng, Tại Hưởng ngước lên nhìn, thấy Doãn Khởi dùng ánh mắt đầy lửa mà nhìn hắn đang ngồi trỏng trơ dưới sàn nhà. Cơn thịnh nộ của cậu nổi lên như một con mèo xù lông chuẩn bị cào người.

" Tôi đã nói thế nào? Anh không được làm gì bậy bạ đúng chứ?"_Mân Doãn Khởi hất chăn ra, bước xuống, dáng vẻ đầy nguy hiểm.

Kim Tại Hưởng liền đứng dậy, ra vẻ phòng thủ, nhanh chóng minh bạch:

" Đúng vậy nhưng đêm qua... em chủ động ôm tôi trước!"

Nghe xong, Mân Doãn Khởi khựng lại, mặt hơi thộn ra, thu móng vuốt lại. Rồi lại chạy cái vù vào phòng tắm

Hừm.....

Ờ thì, Kim Tại Hưởng sẽ không nói rằng hắn đã thấy vành tai đỏ ửng của Doãn Khởi đâu. Thật đó!
.........
Trong phòng tắm, Doãn Khởi thật sự muốn đập mặt vào tường để giải tỏa sự xấu hổ này. Theo kí ức mỏng manh về tối hôm qua của cậu thì đúng là cậu đã ôm thứ gì đó rất ấm áp, do ngủ say nên cũng không quan tâm mấy, không ngờ đó là Tại Hưởng. Lỗi do mình mà còn hung hăng với người ta, bây giờ muốn có cái lỗ chui xuống cũng không được.

Sau vài phút tự "dằn vặt" trong xấu hổ tột cùng, Doãn Khởi đã đi ra với bộ dáng sạch sẽ. Ra ngoài thì không thấy Tại Hưởng đâu, có lẽ hắn xuống phòng tắm dưới lầu rồi. Sẽ rất lạ vì chỉ có một người ở mà tận hai phòng tắm, khi mua căn nhà này, Mân Doãn Khởi chỉ để ý đến phòng ngủ, miễn phòng ngủ thoải mái là được tất, vừa vặn trong căn phòng ngủ này có phòng tắm, với bản tính lười chảy thây, nơi vệ sinh cá nhân nhanh nhất đương nhiên không phải phòng tắm dưới lầu. Tuy vậy, do cũng có thiết bị nước nóng đầy đủ nên cậu đã để nó thành phòng giặt đồ.

Xuống lầu, đi vào phòng bếp thì đúng như cậu nghĩ, Kim Tại Hưởng đang ngồi đó với bộ tây trang nghiêm chỉnh của một luật sư thường ngày.

" Sáng nay, anh... muốn ăn gì không?" _Doãn Khởi cứng nhắc mở lời trước, cậu cảm thấy rất có lỗi với Tại Hưởng.

" Tùy em."_Hắn thờ ơ đáp, giọng lanh tanh, nhất quyết chăm chú vào cái điện thoại trên tay.

Kim luật sư giận cậu rồi.

Nếu là thường lệ hắn sẽ vui vẻ mà trả lời, còn cười rất tươi thành khuôn hình chữ nhật nữa. Thấy thế, Mân Doãn Khởi không nói gì, chỉ yên lặng làm hai cái sandwich. Đặt lên hai cái dĩa nhỏ, một cái đưa cho Kim Tại Hưởng. Hắn chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn, tay cầm sandwich, tay lướt điện thoại.

Bữa ăn diễn ra một cách trầm lặng.

Hắn vẫn đưa cậu đến tiệm hoa nhưng vẫn một mực im lặng, không nói lời nào làm Mân Doãn Khởi rất bối rối. Cậu không phải là người giỏi biểu đạt bằng lời nói nên chẳng biết phải nói sao với Tại Hưởng.

Đến tiệm hoa, Doãn Khởi nhanh chóng xuống xe, không nhìn lại, chiếc xe cũng nhanh chóng chạy đi.
_____________________
này có tính là ngược không? :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net