Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên, đúng như suy nghĩ của Doãn Khởi. Khi có thứ gì đó tổn thương ba của nó, đêm ấy chắc chắn là ác mộng.

Doãn Kì vừa mệt vừa đau khổ, vừa nằm xuống giường chả mấy chốc đã thiếp đi. Doãn Khởi đứng ngoài cửa cùng em trai nó. Nó đợi.

"Kim Thái Hanh....Thái Hanh..."

Doãn Khởi ngó đầu vào trong phòng, lặng lẽ quan sát từng câu nói mơ của ba nó.

Chỉ lặp đi lặp lại tên của hắn ta. Tại Hưởng gần như mất kiên nhẫn, còn Doãn Khởi vẫn nhìn khuôn mặt của Doãn Kì đầy chăm chú.

Bỗng cậu im lặng.

"Có vợ...có vợ rồi..." Hai hàng nước mặt theo xúc cảm lăn ra khỏi đôi đồng từ đang nhắm nghiền lại.

Tại Hưởng mở to mắt, nó không thể tin vào những gì nó vừa nghe thấy. Nó quay qua nhìn anh nó, mặt đờ đẫn chẳng tin nổi.

Chẳng phải chú Chính Quốc của nó vẫn nói là Kim Thái Hanh luôn hướng về ba nó thôi sao. Toàn bộ sự việc gia đình nó, từ khi bước chân vào lớp 1, hai đứa nhóc đã được biết tất cả từ chú Chính Quốc của chúng, tất cả cơ mà...chú Quốc nói chú đã kể tất cả rồi cơ mà?

Doãn Khởi rũ mi xuống, vẻ mặt trầm ngâm như vẻ đang suy tư gì đó.

Nó tin chú Chính Quốc của nó.

Còn Tại Hưởng, cơn giận bùng lên. Nó chạy ngay đi tìm thư phòng của Điền gia.

Đứng trước cửa, nó thở hồng hộc vì chạy quá nhanh. Hít thở sâu một cái, nó mở mạnh cửa.

"CHÚ QUỐC."

Điền Chính Quốc vẫn nhìn đăm đăm vào cái laptop, hắn khẽ nghiêng đầu:

"Chuyện gì, chú đang bận lắm."

"Chú giải thích cho cháu nghe, sao chú lại giấu cháu, giấu cháu việc..." Nó nghẹn lời, không thể nói được những từ tiếp theo.

Tạm gác công việc sang một bên, Chính Quốc ngẩng mặt lên nhíu mày hỏi:

"Giấu? Việc gì chứ?"

"Chú biết rõ...nhất mà? Sao...lại phải giả vờ...chứ?" Tại Hưởng đứng im, cúi mặt xuống đất, nó khóc nấc lên.

Điền Chính Quốc lắc đầu khẽ vài cái. Xong, hắn đứng lên rồi tới gần Tại Hưởng. Hắn ngồi xuống, lau nước mắt cho nó:

"Ngoan, không khóc. Chú nói rồi, chú đã kể tất cả cho cháu. Chú biết hai đứa có quyền được biết."

Tại Hưởng gạt tay của hắn ra, tự lau nước mắt, oán trách người đối diện:

"Chú...NÓI DỐI..."

"Chú nói thật...chú kể tất cả..."

"Tất cả? Thế sao...chưa không kể việc...ông ta đã...có vợ?" Nó hét lên, cắt ngang lời nói của Điền Chính Quốc.

Hắn bỗng ngẩn ra.

"Có vợ?" Hắn hỏi lại.

Việc này, hắn đâu biết. Chả nhẽ...

Mở máy điện thoại bàn lên, bấm một dãy số, Chính Quốc vừa đợi vừa gõ từng nhịp vào chiếc bàn gỗ đắt tiền.

"Alo?"

"Chí Mẫn, Tại Hưởng gặp chuyện rồi. Mau tới nhà tôi." Nói xong, Chính Quốc cúp mạnh máy xuống bàn.

Tên này, hắn đã nhắc nhiều lần rồi. Đừng có đấu tranh với Thái Hanh làm gì, chỉ tổ mất sức thôi. Doãn Kì vốn dĩ chỉ yêu mình hắn.

Chính Quốc thở dài, xoa xoa ấn đường rồi lại đi qua dỗ con quỷ con đang khóc.

"Nghín nào, chắc Chí Mẫn nói linh tinh ấy mà."

"Nếu mà nói linh tinh sao ba cháu lại buồn."

Trước giờ nói nghiêm túc hay trêu đùa, khuôn mặt của Chí Mẫn vẫn một màu mà. Ba cháu làm sao nhận ra được.

"Nhưng nó không phải sự thật." Đúng, dù Chí Mẫn hắn có nói nghiêm túc hay trêu đùa. Nó cũng không phải sự thật.

Điền Chính Quốc tiếp tục hành trình dỗ Tại Hưởng.

Sau một khoảng thời gian trông trẻ, cuối cùng hắn may mắn dỗ được Tại Hưởng nghín khóc.

Đúng, nếu không phải Tại Hưởng có ý định nghín thì việc muốn nó ngưng khóc chẳng dễ dàng một chút nào.

Hắn thở phào nhẹ nhõm.

Xong, hắn đứng lên và...sóng này vừa qua sóng khác đã tới. Chí Mẫn mở cửa, tiếng "cạnh" vang lớn mang theo sự tức giận.

"Doãn Khởi nói không hề có chuyện gì với Tại Hưởng cả."

"Đúng,..."

"Cậu đừng có..."

"Đúng, nhưng nhóc ấy không hề nói là không hề có chuyện gì với Doãn Kì, đúng chứ?!?" Điền Chính Quốc nhíu mày.

Chí Mẫn lia mắt sang phía Tại Hưởng, hắn nhìn nhóc con đang cúi gằm mặt xuống một lúc rồi nói:

"Cậu nói là Tại Hưởng."

"Đúng đúng đúng. Thực sự có chuyện, nhưng tôi giải quyết nó xong trước khi cậu tới rồi." Chính Quốc nhanh nhảu, nói liền một mạch. Xong, hắn thở dài một cái.

"Vậy thì nên mời tôi về sau khi cậu giải quyết xong mọi việc." Phác Chí Mẫn không hài lòng, hắn tiếp túc cãi nhau.

Chính Quốc ôm đầu đầy bất lực, mệt nhọc trả lời:

"Được được, tôi sai tôi sai."

Chí Mẫn ơi là Chí Mẫn, bao nhiêu năm trời bản tính vẫn không đổi. Nếu lời nói không đúng với sự thực thì hắn liền có thể tức đến cả tháng trời.

Chính Quốc liền khẽ thở phào lần nữa.

"Tại Hưởng..." Doãn Khởi bên ngoài, đợi cuộc cãi vã không chút người lớn của hai vị giám đốc có chút không khỉ dừng mới ngó vào, gọi nhỏ.

Nó vẫy vẫy cái tay chỉ ra ngoài.

Tại Hưởng ngẩng đầu nhìn rồi chán nản bước từng bước chân ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng của Tại Hưởng, Chính Quốc thầm cầu làm ơn bước chân dài chút, lề mề quá.

Tại Hưởng vừa ra ngoài, Chính Quốc một mạch nhanh như bay chạy đến bên cửa đóng chặt lại.

"Được rồi, giờ hãy nói chuyện như hai người trưởng thành nào." Điền Chính Quốc đưa tay lên hai bên, nhún vai một cái.
_Còn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net