Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Kì thả mình vào dòng nước ấm áp. Đây là căn hầm nhưng đối với cậu nó còn hơn cả một cái hotel. Chỉ là, nơi này thật cô độc và tối tăm.

Cậu vốc nước lên tay, đưa lên trước mặt ngắm nhìn từng giọt nước chảy men theo cánh tay cậu. Khoé miệng cậu khẽ nhếch lên một đường cong tuyệt mĩ.

Thở dài một tiếng, cậu đứng lên thay quần áo.

Bước ra khỏi cửa,  cậu sững người, trước mắt là tiểu Hưởng và tiểu Khởi.

"Ba..." Doãn Khởi nhìn cậu, giọng thỏ thẻ.

Bỗng nó quay qua phía hắn, nhíu mày hỏi:

"À...hôm nay cũng là ngày thứ ba ba Doãn Kì ở đây rồi, chả nhẽ người không cho ba Doãn Kì một bộ quần áo nào khác hay sao?" Doãn Khởi lên tiếng, giọng điệu không thoải mái.

Nhóc con với đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm vào hắn.

Kim Thái Hanh nhìn Doãn Khởi ái ngại, hắn đưa tay lên gãi gãi đầu rồi quay mặt qua chỗ khác.
"Chuyện đó..."  Không phải hắn keo kiệt đâu, mà là hắn chưa từng nghĩ đến việc đó.

Tại Hưởng nhìn anh trai nó cùng Kim Thái Hanh, xong nó quay qua nhìn Mẫn Doãn Kì. Không chần chừ, nó chạy đến ôm chầm lấy cậu. Mắt nó lại nhanh chóng phủ màn sương trắng đẹp.

"Pa..papa..."

"Thôi nào, không khóc nữa." Mẫn Doãn Kì ôm chặt Tại Hưởng vào lòng, mỉm cười dịu dàng. Cậu đưa tay xoa nhẹ đầu nó.

Doãn Kì nhẹ nhàng dỗ dành Tại Hưởng, cậu luôn cảm thấy thật ấm áp khi bên cạnh hai đứa nhỏ của mình.

Doãn Khởi ở phía Kim Thái Hanh quay mặt qua phía ba Doãn Kì của nó, miệng cười vui vẻ. Chỉ cần là ba Doãn Kì, tất cả đều vui vẻ, tất cả đều hạnh phúc đối với Doãn Khởi.

Kim Thái Hanh nhìn Doãn Khởi hơi nhếch khóe miệng, xong hắn chuyển hướng mắt qua phía Tại Hưởng và Doãn Kì:

"Mau lên nhà đi." Giọng hắn hơi lạ, bảy phần nhẹ nhàng, ba phần vẫn lạnh lùng nghiêm nghị.

Doãn Khởi và Tại Hưởng nhìn hắn, khuôn mặt rạng rỡ, trong phút chốc cả hai đứa nhỏ đã kéo Doãn Kì chạy vút ra khỏi căn hầm.

Kim Thái Hanh phì cười, hắn đưa tay vuốt nhẹ tóc ra đằng sau rồi cũng bước ra khỏi căn hầm.

"Ông quản gia, ba người kia đâu?" Hắn ngỡ ngàng nhìn xung quanh nhà, không thấy bóng dáng cũng Doãn Kì, Doãn Khởi và Tại Hưởng.

"Dạ, họ đã lên phòng rồi ạ!" Ông quản gia cúi người, miệng lễ phép.

Hắn gật đầu, xong rảo bước lên từng bậc cầu thang.

Vừa bước tới cửa phòng hai đứa nhỏ, hắn tính mở cửa liền nghe thấy tiếng động từ căn phòng bên cạnh.

Là phòng của hắn.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch, phì cười một cái. Hắn điềm đạm bước tới phòng của bản thân.

Kim Thái Hanh đẩy chiếc cửa không hề được đóng hẩn hoi ra. Đập vào mắt hắn là hình ảnh hai đứa nhỏ cùng Doãn Kì đang cười cười, nói nói đầy vui vẻ trên giường của hắn.

Nhưng có gì đó hơi lạ...trên người của Mẫn Doãn Kì không phải là bộ quần áo vừa lúc nãy.

Hắn bước nhẹ tới chiếc giường, khó hiểu nhìn vào Doãn Kì.

Doãn Khởi thấy Kim Thái Hanh, nó quay đầu qua nhìn hắn, miệng vẫn hơi cười. Nhìn theo hướng mắt của Kim Thái Hanh, nhóc con cười toe toét:

"Con lấy đồ của người cho ba Doãn Kì đó."

"Trong ba ngày ở đây, thay vì ở lì trong phòng như Tại Hưởng thì con đã đi khắp căn nhà và điểm đến nhiều nhất là căn phòng này." Doãn Khởi kể tiếp, tay chỉ chỉ xuống nền nhà.

"Trong khi lục lọi thì con phát hiện đây là phòng của người." Doãn Khởi híp mắt cười, nhún vai nhìn Kim Thái Hanh.

Hắn nhíu mày, thở một tiếng rõ dài rồi quay đầu ra ngoài.

Con trai hắn, không lạnh lùng như hắn tưởng. Rõ ràng là đứa nhóc nghịch ngợm.

Doãn Khởi bên trong cười khúc kha khúc khích:

"Tụi con cùng ba Doãn Kì chưa ăn sáng đâu nha!" Tại Hưởng cùng Doãn Khởi nhìn nhau rồi cùng nói lớn.

Kim Thái Hanh gật nhẹ đầu rồi đóng cửa.

Mẫn Doãn Kì cười cười nhìn hai đứa nhóc đáng yêu của mình.
_Còn_

==================================

Căn bản là không thể ngược bảo bối được =((((

Sao nó xàm xí éo thể tả nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net