Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Papa...con thấy.... " Tại Hưởng đưa tay lay lay nhẹ Doãn Kì.

Doãn Kì nhìn nó, mỉm cười hiền dịu.

Khuôn mặt cậu khi cười phải gọi là thượng thượng phẩm.

Tiểu Hưởng chớp chớp mắt, lòng tự hào vì có một người ba vừa đẹp lại vừa tốt. Có lẽ kiếp trước, nó cứu cả thế giới chứ chả đùa!

"Con thấy...Appa Thái Hanh thực sự rất tốt! " Tại Hưởng vừa nói vừa quay qua nhìn anh trai của nó, nghiêng đầu cười.

Doãn Khởi nhìn Tại Hưởng, xong hùa theo:

"Đúng đúng đúng...ba biết không?!? Cái ngăn kéo đây này... " Doãn Khởi nhìn ba của mình rồi lấy tay chỉ vào một cái ngăn kéo của cái tủ nhỏ cạnh chiếc giường cả ba đang ngồi.

"Trong đó có cả hàng tá ảnh của ba. " Doãn Khởi vung tay miêu tả cho lời nói của nó.

"Có lẽ không phải đâu, trên thế giới này có rất nhiều người giống nhau mà." Mẫn Doãn Kì đầy vẻ bất ngờ nhưng cũng cố bình tĩnh lại. Cậu đưa tay xoa xoa đầu Doãn Khởi, mở giọng nhẹ nhàng nói.

Cả hai nghe cậu nói xong lắc đầu.

Doãn Khởi nói tiếp:

"Ba của tụi con là ai? Là một kim đan hàng thượng thượng thượng phẩm, làm sao có thể nhầm được!"

Tại Hưởng gật gật nhìn Doãn Khởi rồi lại quay qua nhìn ba Doãn Kì của nó.

Còn Doãn Kì, nhìn hai đứa nhóc xong cũng chỉ biết gượng cười.

Lũ nhỏ này...đang nói gì vậy?

"Có cả ảnh của tụi con lúc nào nữa!!! " Tại Hưởng tiếp lời, giọng vui vẻ thấy rõ.

Mẫn Doãn Kì ngạc nhiên, hơi nhíu mày nhìn hai đứa nhỏ. Xong, cậu cũng chả biết nói gì nữa. Những chuyện này, tụi nhỏ mò ra ấy hả? Cậu tự hỏi có phải sau này hai đứa nhóc này muốn trở thành thám tử tư không?

"Chắc hai con nhầm thôi...chứ..."

"Không thể không thể, hai tụi con đẹp trai từ nhỏ như vậy làm sao mà không nhận ra?" Tại Hưởng không để ba nó nói hết liền chen ngang lời.

"Nhưng có rất nhiều đứa trẻ lúc nhỏ cũng rất đẹp." Doãn Kì vội vã phân bua.

Doãn Khởi xua xua tay, cái đầu hơi lắc: "Không thể không thể,.."

"Tụi con đẹp như vậy tất nhiên sẽ nhận ra." Cả hai đứa nhỏ giở giọng đắc ý, cả người tựa đang tỏa sáng!

Mẫn Doãn Kì cứng họng, không thể nói gì được nữa.

"Với lại chiếc vòng chú Mẫn tặng tụi con ý, trong ảnh cũng có mà!"

"Có thể là..."

"Không không không, chiếc vòng ấy không phải chú Mẫn nói làm riêng cho tụi con sao? Không thể trùng hợp như vậy."

"Ừmm....." Doãn Kì cười cười.

Cậu khó hiểu, điều quan trọng bây giờ không phải là đưa ra những lời giả thiết để phân bua với hai đứa nhỏ. Mà điều quan trọng chính là...tại sao Kim Thái Hanh lại giữ những bức ảnh đó?

Mẫn Doãn Kì gắng gượng với bầu không khí sáng rực của Tại Hưởng và Doãn Khởi dành cho cậu.

"Có lẽ ông ấy rất yêu thương papa!" Tại Hưởng cười mỉm đầy đáng yêu.

Tâm trạng của Doãn Kì nhanh chóng trầm xuống. Cậu cúi gầm mặt, tránh né hai đôi mắt của Doãn Khởi và Tại Hưởng.

Bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa:

"Cậu Mẫn, hai tiểu thiếu gia. Mời ba người xuống ăn sáng."

Mẫn Doãn Kì như thoát nạn, vội vội vàng vàng kéo hai đứa nhỏ ra ngoài mặc sự hiếu kì của chúng vẫn đang ở trong phòng.

Không nghĩ, không nghĩ gì hết! Những cái đó cậu không muốn nghĩ.

Cậu mở cửa, trước mặt là một người đàn bà có vẻ đã ngoài 50, đôi mắt vừa sắc vừa mang vẻ hiền dịu, cả khuôn mặt nghiêm nghị lạ thường.

"Tôi là quản gia Lee, xin chào! " Bà ấy gập người, giọng nói đầy vẻ cung kính.

Mẫn Doãn Kì chính là không quen cái kiểu này, cậu nhanh nhẹn đưa tay đỡ bà Lee.

"Bà không cần phải hành xử như vậy đâu ạ! " Cậu hơi ngượng nghịu mở lời.

"Lễ phép với những người ở trên là việc tôi nên làm."

"Nhưng cháu... "

"Mọi người mau xuống ăn sáng. " Lee quan gia không để cậu nói thêm liền ngắt lời, xong bà Lee quay người đi xuống.

Doãn Khởi và Tại Hưởng nhìn khuôn mặt hoang mang của ba mình. Hai đứa hơi cười cười rồi kéo cậu xuống.

"Ba, ba phải ăn thật nhiều nha." Tại Hưởng nhoẻn miệng cười nhìn Doãn Kì.

Doãn Khởi bên cạnh nghe em trai Tại Hưởng của nó nói xong chỉ gật đầu theo rồi lại lúi húi ăn tiếp.

Không phải là Doãn Khởi không muốn kêu ba nó ăn nhiều. Ai bảo đồ ăn ở đây ngon tới nỗi Doãn Khởi ăn chật mồm, đến mở hai môi ra còn khó.

"Ăn từ từ thôi Doãn Khởi...cẩn thận nghẹn." Doãn Kì nhìn Doãn Khởi, cười dịu dàng.

Doãn Khởi nhìn ba nó rồi gật gật cái đầu, miệng nó vẫn đầy thức ăn nên chẳng thể nói được.

Tại Hưởng nhíu mày nhìn Doãn Khởi, nó lấy tay huých mạnh vào anh trai nó khiến ai đó suýt thì phun hết cả mâm cơm trong mồm ra ngoài:

"Anh đừng ăn uống bất lịch sự như vậy chứ!" Tại Hưởng tức giận trách móc anh của nó.

Doãn Khởi cố nuốt cơm trong miệng xuống dạ dày, xong nó huých lại em trai mình:

"Em đừng tỏ vẻ như mình không bất lịch sự. Anh đang sống thật với bản thân mình, hiểu chứ?"

"Ít nhất thì cũng không bằng anh."

"Đúng đúng, em không thể bằng anh được, em hơn anh!"

"Này Doãn Khởi, anh đừng...."

Mân Doãn Kì cuối cùng phải can ngăn hai đứa lại: "Mau mau ăn sáng đi, đừng cãi nhau nữa."

Hai đứa nhỏ "hừ" lớn rồi quay phắt lưng vào nhau, xong cả hai nhóc lại hì hục ăn cố tình không thèm để ý đến nhau.

Doãn Kì nhìn hai đứa nhóc, cậu cười đầy vui vẻ, thâm tâm hy vọng Tại Hưởng và Doãn Khởi sẽ luôn luôn vô tư đáng yêu như thế này.
_Còn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net