Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn uống xong xuôi, hai đứa nhóc kéo ngay Doãn Kì lên lại phòng.

Vừa đặt mông lên giường, Tại Hưởng đã làm nũng với Doãn Kì:

"Ba, ba kể chuyện cho tụi con nghe đi." Nhóc Hưởng cười cười đáng yêu, đôi đồng tử long lanh lạ thường.

Doãn Khởi gật gật đầu:

"Đúng, ba kể tụi con nghe đi. Mấy ngày rồi, ngày nào tụi con cũng phải chiến đấu với sự mất ngủ vì không có ba!"

Doãn Kì cười tươi, xoa xoa đầu hai đứa nhóc.

"Chứ không phải anh chiến đấu với giấc ngủ hả?!?" Tại Hưởng vừa nói vừa lườm nhẹ anh trai nó.

Doãn Khởi đón nhận cái lườm một cách tự nhiên, hơi khó hiểu hỏi:

"Là sao?"

"Chính là chiến đấu với giấc ngủ để cố gắng không ngủ, sau đó đi kể lể với ba ấy! Ngày nào anh chả vừa nằm lên giường đã ngủ, không phải à?!?" Tại Hưởng nhún vai, cố tình trêu ghẹo Doãn Khởi.

Doãn Khởi ngồi bên cạnh, như đoàn tàu hỏa cứ xì khói đen.

Lúc này, Doãn Kì phải vội vã can ngăn, phòng khi hai đứa lại giận nhau tiếp thì mệt:

"Thôi, đừng trêu nhau nữa. Để ba kể chuyện cho hai đứa nghe nhé!"

"À, hai đứa...Thái Hanh không cho hai đứa đi học à?" Cậu bỗng hỏi tiếp.

Nếu sáng nay không đi học, thế không phải mấy hôm trước cũng nghỉ hay sao? Hắn không hỏi han gì về việc học hành của lũ nhỏ à?

Doãn Khởi vuốt vuốt gối:

"Ba ơi, ba nghĩ với cái tính của Tại Hưởng thì sẽ đòi đi học hay ở nhà?"

Doãn Kì hơi nhíu mày nhìn Tại Hưởng khiến nó chỉ biết hơi cười rồi nhìn đại qua một chỗ khác.

"Ông ấy có hỏi nhưng ba nghĩ Tại Hưởng em ấy trả lời hay là lại gào khóc đòi gặp ba? Tất nhiên là cái thứ hai rồi!!!" Doãn Khởi nhún nhẹ đôi vai, thản nhiên buông thả từng câu nói.

"Anh tưởng mỗi em như thế à?" Tại Hưởng đẩy tay Doãn Khởi một cái.

"Anh là người chủ trương nghỉ học, không phải sao?" Tại Hưởng bĩu môi, lại bắt đầu cằn nhằn.

Doãn Kì lại phải ngăn hai đứa lại:

"Đừng cãi nhau nữa, để ba kể chuyện cho, được chưa?"

Doãn Khởi nghe xong cố nhịn lại, không thèm chấp em trai nó nữa. Nó thả mình, nằm kềnh càng luôn lên giường, nhắm mắt lại.

Tại Hưởng nằm xuống theo, giở giọng trách mắng:

"Đừng nói anh chuẩn bị ngủ đấy nhá? Này, anh vừa thức cách đây chưa tới 3 tiếng đâu!" Nó cằn nhằn.

Doãn Kì cười khổ, hai đứa này định giao chiến với nhau tới bao giờ mới thôi đây?

"Hai đứa còn cãi nhau nữa thì ba nghĩ sẽ không xuất hiện một câu chuyện nào nữa đâu!"

Doãn Khởi đang định nhảy bổ vào họng Tại Hưởng liền im băt.

Tại Hưởng nhìn ba của nó xong mím môi lại, không hé một lời nào nữa.

Doãn Kì mỉm cười gật đầu.

Cậu ngồi đó, đôi long nhan ngắm nhìn khuôn mặt hai thiên thần của hai đứa nhỏ. Khóe miệng bắt đầu chuyển động, bắt đầu hé ra những từ "ngày xửa ngày xưa".

Câu chuyện chưa hết, giấc ngủ đã gõ cửa ghé thăm hai đứa nhóc. Nhịp thở từng nhóc đều đều. Căn phòng im ắng lạ thường.

Tất nhiên, bây giờ giấc ngủ đã bịt miệng từng đứa một rồi. Muốn nói cũng khó.

Cậu rời giường, đắp chăn hẩn hoi cho hai đứa nhỏ rồi mới an tâm ra khỏi phòng.

Vào thời gian này, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh rồi. Những cái rét đầu mùa sẽ khiến mọi người dễ bị cảm.

Cậu bước xuống nhà, vừa đi vừa ngắm bộ quần áo trên người mình.

Lúc đó nếu không phải cái loa của hai đứa phát liên hoàn cước, cậu sẽ không bao giờ mặc chúng.

Cũng may là đang sang đông, nếu không cậu không biết mặc đống đồ cộc của Thái Hanh thì người khác có nhầm là cậu đang mặc váy không?!?

Cậu vỗ vỗ mặt, cố gắng không nghĩ gì hết.

Bước xuống nhà, cậu khẽ gọi:

"Bà quản gia ơi! Bà Lee..."

"Tôi đây!"

Có tiếng phát ra từ đằng sau khiến cậu giật mình, bất giác quay người lại.

Bà Lee đứng đối diện ngay với cậu.

"À, cháu...cháu muốn mượn điện thoại! Điện thoại của cháu...bị...bị
..."

Chính là bị Kim Thái Hanh tịch thu.

"Bên này ạ!" Bà Lee đưa tay về phía bên phải, tay còn lại để trước bụng, người hơi cúi.

Cái nhà này lớn lên trong quy củ hết có phải không? Không, gần hết chứ không phải hết, ngoại trừ hắn.

Cậu gượng cười rồi cảm ơn. Xong, cậu quay người về phía tay chỉ của quản gia Lee.

Doãn Kì phải tìm điện thoại để gọi cho Chính Quốc, cậu nghỉ làm ba ngày rồi.

Cậu lia mắt khắp nơi!

Điện thoại kia rồi, là ở bên cạnh một cái cây.

Đó là một chiếc điện thoại được thiết kế theo kiểu cơ xưa. Nhìn cả căn nhà thì có lẽ cái điện thoại này cổ hủ nhất và...chẳng liên quan =(((

Cậu thôi nghĩ, cầm điện thoại lên bấm số gọi cho hảo hữu.

"Alo"

Đúng giọng của Chính Quốc rồi.

"Chính Quốc, là tôi...Doãn Kì!"

"Ồ, tự ý nghỉ không xin phép rồi bây giờ mới gọi xin phép à?" Giọng Chính Quốc có chút tức giận.

"Bất đắc dĩ thôi..."

"Được, là bất đắc dĩ...nói đi, là lí do gì? Sao lại nghỉ đột ngột như thế? Nhà thì khóa cửa!"

"Cũng khó nói...tôi đang ở...nhà của hắn ta!"

"Ai?" Giọng Điền Chính Quốc lúc này chuyển sang chọc ghẹo. Vài tiếng cười nhỏ còn lọt vào điện thoại.

Cười cái con khỉ nhà cậu ý!

"Đừng tỏ vẻ không biết thế chứ! Hắn ý...Kim Thái Hanh ý!"

Chính Quốc ở đầu dây bên kia im bặt.

"Nên...cậu giữ bí mật này với Chí Mẫn giúp tôi nhé? Cậu ấy mà biết thì tôi khó sống rồi."

Chính Quốc thở dài, "Ừm" nhẹ một tiếng rồi tắt máy.

Mẫn Doãn Kì an tâm hơn một chút, cất điện thoại đi.

Chí Mẫn là bạn của Thái Hanh. Là giám đốc của KMJst. Là người cưu mang cậu cùng Tại Hưởng và Doãn Khởi. Là người bảo vệ cậu. Nếu Chí Mẫn biết chuyện này hẳn rằng không ít lâu nữa căn nhà này liền trở nên rộn ràng.

Chính Quốc cũng là giám đốc nên đành gọi cho hắn xin nghỉ chứ dại gì mà gọi cho giám đốc Phác.

"Mân Doãn Kì a Mân Doãn Kì, xui cho cậu một cái là Phác Chí Mẫn đang ở bên cạnh tôi." Chính Quốc nhếch môi cười.

Phác Chí Mẫn đứng cạnh, trừng mắt nhìn Điền Chính Quốc làm hắn đổ mồ hôi hột.
_Còn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net