56.Hoa nhài trắng, sữa dâu ngọt, quýt thơm dịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoongi sau khi được kiểm tra thì chuyển vào phòng bệnh. Dù bác sĩ đã nói ở đầu chỉ bị chấn thương nhẹ nhưng ba mẹ Min muốn Yoongi nhập viện để tiện theo dõi.

Min Yoongi nằm trên giường, căn phòng im ắng chẳng tiếng động. Mẹ Min xách đồ đạc lỉnh khỉnh bước vào, thấy con trai đã tỉnh dậy liền lật đật chạy đến hỏi han. Bàn tay mềm mại của Hwabin vuốt ve gương mặt của Yoongi, ánh mắt lo lắng không thôi. "Gigi, con thấy sao rồi? Thấy trong người có ổn không?"

"Dạ, con không sao." Yoongi nắm lấy tay của mẹ mình, vỗ nhẹ mấy cái để trấn an.

"Được rồi, không sao là ổn rồi. Ba mẹ để con ở bệnh viện để tiện theo dõi một chút." Mẹ Min vẫn dáng vẻ sốt sắng hỏi han Yoongi. "Con có đói không? Uống sữa hay là ăn chút gì đó nhé?"

"Mẹ đừng lo, khi nào con đói con sẽ ăn." Yoongi mỉm cười, nhẹ giọng nói. "Mẹ, Taehyung đâu? Taehyung cũng bị thương vì cứu con."

"Lúc nãy ba đưa Taehyung về nhà rồi, tay cũng đã được anh con xử lý vết thương rồi, không sao cả." Mẹ Min nở nụ cười hiền lành. "Thằng bé có vẻ lo lắng cho con, nhớ cảm ơn nó đấy nhé rồi hai đứa làm hoà với nhau luôn đi."

"Dạ..." Yoongi mím môi, trong lòng giống như vừa nở ra một bông hoa nhỏ.

"Con nghỉ ngơi đi, mẹ đi mua một chút đồ nhé. Có gì thì gọi cho mẹ." Hwabin dặn dò con trai kỹ lưỡng rồi rời đi.

Yoongi đợi mẹ đi khỏi, liền lấy điện thoại của mình được để gọn ở trên đầu tủ nhỏ bên cạnh giường gọi điện cho Taehyung. Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, chất giọng ấm áp hơi nâng lên, mang theo sự lo lắng.

"Yoongi, anh tỉnh rồi à? Có thấy ổn không? Em đến nhé?"

Yoongi bật cười, tiếng cười nhỏ truyền tới tai Taehyung êm êm, dễ chịu.

"Em như mẹ anh í. Anh không sao, chỉ hơi đau đầu thôi. Tay em có còn đau không?"

"Lâu lâu hơi nhói một tí." Taehyung thành thật đáp lại rồi nói tiếp. "Em đến chỗ anh nhé? À mà-"

Yoongi nhìn ra cửa sổ, ánh hoàng hôn bao lấy khung cảnh xung quanh dịu dàng, omega câu khoé môi. "Mẹ anh ra ngoài rồi."

"Vậy anh đợi em nha." Kim Taehyung nói xong, nghe được tiếng "ừm" nhỏ nhẹ của người kia xong liền cúp máy, nhanh chóng mặc áo khoác chạy ra khỏi nhà.

"Này! Tay chân thế rồi còn đi đâu?!!" Mẹ Kim đứng trong bếp nấu ăn nhìn con trai mình chỉ để lại câu "Mẹ ơi con ra ngoài một chút" rồi chạy biến đi liền muốn cầm cây chổi đánh nó vài cái.

---------------------------------

Taehyung thấy Yoongi ngồi ở ghế đá trong công viên vắng người của bệnh viện nhanh chóng chạy đến ôm người kia vào lòng. Yoongi vòng tay ôm đáp lại alpha, để mặc cho hương quýt chậm rãi bao lấy mình.

"Em lo cho anh chết mất."

"Không sao rồi, anh vẫn ở đây với em." Yoongi vuốt tấm lưng của Taehyung an ủi, người này sao lại như một con cún bự vậy chứ.

Taehyung ngồi cạnh Yoongi, ánh mắt dịu dàng như ánh hoàng hôn đang buông xuống khiến người ta cảm thấy ấm áp giữa tiết trời mùa xuân. Taehyung gạt lọn tóc trên trán của omega, nhẹ nhàng chạm vào miếng băng trắng được cố định gọn gàng trên vầng trán trắng trẻo của người kia. "Đáng ghét thật."

Yoongi nhìn xuống cái tay bị thương của Taehyung rồi hôn lên môi alpha một cái. "Ừm, đúng là đáng ghét."

Taehyung bị Yoongi chọc cười, mày kiếm đang cau lại cứng nhắc cũng giãn ra. "Em đã rất sợ..."

Làn gió thổi qua, giữa khuôn viên im ắng của bệnh viện buổi chiều tà, mùi hoa nhài ở khắp nơi thoang thoảng trong không khí, êm dịu như thì thầm điều gì đó. Min Yoongi câu khoé môi, chẳng nói gì chỉ ôm lấy Kim Taehyung, vùi vào lòng người kia an ủi. Taehyung siết chặt Yoongi, cảm nhận được sự hiện diện của omega, hương thơm ngọt từ sữa dâu mới cảm thấy yên lòng. Thật may mắn vì Yoongi vẫn ở đây.

"Yoongi, mọi chuyện hôm đó là sao vậy?"

Yoongi nghe Taehyung hỏi, liền không có giấu diếm gì mà thành thật kể ra hết tất cả mọi chuyện. Kim Taehyung nghe xong thì một bộ dạng thâm trầm, sau đó mới gõ nhẹ lên trán của Yoongi.

"Tính tình của anh, sau này lúc không có em ở bên cạnh thì anh bớt nóng nảy một chút."

"Tại sao có em ở cạnh mới được nóng nảy?" Yoongi nhăn mày nhìn người đối diện.

Taehyung nghiêm túc nói. "Thì lúc đó nếu có gì còn có em bảo vệ anh."

Min Yoongi nghe thế liền mím môi cười ngại ngùng dùng nắm tay đấm vào vai Taehyung, hai má đỏ lên, trái tim trong lồng ngực cứ thế loạn nhịp như lần đầu tiên rung động. Đôi mắt mèo lấp lánh chăm chú nhìn Kim Taehyung, trong mắt alpha toàn là một bộ dạng đáng yêu. Taehyung nắm lấy cằm nhỏ của Yoongi, hôn xuống môi mỏng ngọt lịm của omega.

Công viên vắng vẻ như bị bao phủ bởi hương quýt cùng sữa dâu, tầng tầng lớp lớp đều là ngọt ngào thơm dịu.

—---------------------

Yoongi nhìn cả nhà mình đang ngồi trong phòng với nét mặt nghiêm nghị, cả căn phòng giống như chẳng ấm lên được. Mặt ai cũng lạnh tanh giống nhau khiến người khác cũng phải căng thẳng theo. Những lúc này, Yoongi không còn nghi ngờ gì khi gia đình mình cả ba thế hệ đều liên quan đến quân đội. Sau khi nghe Yoongi kể hết mọi chuyện, không khí của cả nhà liền trở nên như thế, im lặng đến quỷ dị khiến omega cũng chẳng dám hé môi.

Một lát sau, ông nội đập tay xuống bằng một cái thật mạnh khiến ai cũng giật mình. Dù đã lớn tuổi nhưng trên người ông vẫn toát lên khí chất lãnh đạm, trầm ổn khiến người khác phải nhún nhường.

"Là con cái nhà ai?!"

"Ba, ba bình tĩnh một chút, sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ." Min Yoonkyung từ tốn nói.

"Sao mà bình tĩnh cho được?! Cũng may là Gigi không có gì bất trắc, chứ nếu không...nếu không thì..." Ông nội Min tức giận, đôi mày kiếm sắc sảo cau lại không hài lòng.

Bác hai ngồi bên cạnh đưa qua cho ông nội một ly trà, nhỏ giọng nói. "Ba, ba cứ yên tâm, đừng nóng giận. Con sẽ kêu người tìm hiểu việc này, nếu nhân cách đã không tốt như thế thì chắc cũng sẽ không thể theo học tiếp được ở HanJin."

Hwabin nãy giờ trầm ngâm, sau đó quay sang đánh vào tay Yoongi một cái khiến omega giật mình. "Gigi, một phần cũng là do tính cách nóng nảy, hấp tấp của con. Nếu con bình tĩnh nói chuyện một chút cũng không có chuyện nguy hiểm như thế rồi. Có biết là mọi người lo cho con lắm không hả? Cái tính này của con thật là..." Mẹ Min bực dọc. Nếu như Yoongi có thể từ từ nói chuyện có phải mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn rồi không? Cũng do đứa trẻ này cái tôi quá cao, lại tính cách dễ cáu nên mới gặp nguy hiểm như thế. Hwabin rất sợ con trai mình có ngày sẽ gặp nguy hiểm vì mấy chuyện như vậy.

"Bà nội, ông nội, ba, bác hai, bác ba, cô, mẹ đánh con." Yoongi uỷ khuất nép vào lòng bà nội, tạo nên một dáng vẻ cực kỳ đáng thương, chẳng còn là dáng vẻ của một Min Yoongi kiêu căng, tự tin hay một hội phó Min nghiêm túc, lãnh đạm thường ngày. "Con cũng đâu có muốn phải như vậy. Do những lời cậu ấy nói con nghe không lọt tai chứ bộ."

"Được rồi được rồi." Bà nội ôm Yoongi, hiền hoà nói. "Là mẹ Hwabin lo cho con nên mẹ mới nói thế. Tính cách của con sau này vẫn cần phải chỉnh lại." Bà nội Min thương cháu, cũng lo lắng như mẹ Min, sợ rằng đứa cháu út này của mình lại gặp phải chuyện gì không hay do tính tình dễ cáu giận, không giữ được bình tĩnh như thế. 

"Tính cách này là giống ba với mấy bác của nó thôi." Chị gái của ba Min liền cười nói một câu khiến bầu không khí vơi bớt chút căng thẳng. 

"Tính cách đó từ đâu mà ra thì biết rồi đó." Bà nội liếc nhìn ông nội ngồi ở bên cạnh, nở nụ cười nói thêm khiến mọi người càng được vui vẻ. 

Hwabin nhìn Yoongi đang ở trong lòng bà nội liền nói. "Mẹ, đợi nó khoẻ lại mẹ dạy dỗ lại nó giùm con với."

"Được, mẹ sẽ chỉnh đốn lại cún con nhà chúng ta. Ông nội nó, bác nó, cả ba nó vào quân đội cũng biết kìm chế được mà." Bà nội vui vẻ cười híp mắt, nựng lấy cái cằm trắng mịn của Yoongi. Dù gì bà cũng nổi tiếng là một giảng viên nghiêm khắc trong quân đội. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net