57.Nhà họ Min

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà họ Jo ba người theo sự hướng dẫn của quản lý nhà hàng dẫn đến căn phòng sang trọng. Cô gái mặc đồng phục, vấn tóc gọi gàng cẩn trọng mở cửa, một tay mời khách hàng đi vào bên trong. Cả ba người nhà họ Jo bước vào, cúi đầu chào những người có mặt ở đây.

"Chào vợ chồng giám đốc Sở Min, chào thầy hiệu phó." Ông Jo nở nụ cười thân thiện. Bà Jo ở bên cạnh niềm nở, đưa một túi quà cho gia đình nhà họ Min, ánh mắt đậm ý cười, toát lên vẻ sang trọng, nói. "Nghe nói Yoongi gặp tai nạn phải nhập viện nên gia đình chúng tôi có chuẩn bị một ít đồ bổ cho cháu. Dù gì tụi nhỏ của hai nhà cũng là cùng lớp nhiều năm, hai nhà chúng ta cũng có cái gì đó gọi là thân rồi."

Mẹ Min mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay nhận lấy cùng lời nói cảm ơn.

"Được rồi, được rồi, mọi người ngồi đi, ngồi xuống rồi cùng nói chuyện." Thầy hiệu phó mỉm cười, mở lời tiếp đón làm không khí trở nên dễ chịu hơn hẳn.

Đợi đến khi nhà Jo ngồi ổn định, đồ ăn thức uống cũng được phục vụ đem lên đầy đủ, thầy hiệu phó mới lên tiếng.

"Bữa ăn ngày hôm nay là giám đốc sở đích thân mời, thực sự tôi cũng không ngờ lại có ngày được ngồi cùng với hai gia đình đây, đặc biệt còn là gia đình của hai em học sinh nằm trong top giỏi nhất nhì trường nữa, thật là vinh hạnh cho tôi. Không biết mục đích của hôm nay là gì nhỉ? Tôi thật sự rất tò mò."

Đối với thầy hiệu phó, ông ra đời đủ lâu để biết được tốt xấu, biết được trái phải của xã hội, đặc biệt là những tầng lớp có quyền có chức. Ông biết bữa tiệc tối hôm nay không đơn giản chỉ là gặp mặt trò chuyện mà chắc chắn sẽ có một lý do khác nữa.

"Nếu thầy hiệu phó đã nói như thế rồi thì cũng không cần phải vòng vo nữa." Min Yoonkyung mỉm cười nói. "Yoongi con trai tôi gặp tai nạn ở chuyến đi mùa xuân của trường bây giờ không có ai là không biết. Mọi người chỉ biết là vì rào chắn gỗ ở đó đã yếu nên Yoongi mới sơ suất té xuống, nhưng nguyên nhân sâu xa dẫn đến điều đó chẳng ai biết cả."

Như có như không, thầy hiệu phó và hai vợ chồng nhà họ Jo cùng đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ khó hiểu. 

"Theo như lời nói của Yoongi nhà chúng tôi, con gái của Chủ tịch Jo cũng có liên quan đến vụ này."

Tất cả ánh mắt trong phòng đổ dồn vào cô gái đang cúi đầu im lặng nãy giờ. Khi được nhắc đến, Jo Jiyoung ngẩng mặt mang theo ánh mắt hốt hoảng mở to. Cô lại bắt gặp phải ánh nhìn của Yoongi đang hướng tới mình thì toàn bộ sức lực trong người Jiyoung như bị đôi mắt mèo sắc bén kia rút cạn.

"Giám đốc sở đang nói gì vậy? Ngài có biết nó sẽ ảnh hưởng đến con gái tôi như thế nào không? Còn là trước mặt thầy hiệu phó của trường HanJin đây." Chủ tịch Jo nhếch môi, nét mặt vẫn bình thản nhưng trong ánh mắt đã có vài tia không hài lòng.

"Chủ tịch Jo, xin thứ lỗi cho cháu vì đã xen vào cuộc nói chuyện của người lớn như này. Nhưng Jiyoung có mặt ở ngọn núi đó trước lúc cháu ngã xuống là sự thật." Yoongi hướng ánh nhìn qua Jiyoung, mỉm cười nói. "Cậu nói xem có phải không?"

Jo Jiyoung run rẩy, thấy ba mẹ đều đang nhìn mình liền hoảng hốt nói. "C-con không có, con không biết gì hết."

"Thầy hiệu phó, Jiyoung nói là muốn nói chuyện với em. Cậu ấy đã hỏi em có thể nhường cho cậu ấy được hạng nhất trong kỳ thi tháng sắp tới hay không." Yoongi nhìn qua nữ sinh đang ngồi đối diện mình, âm thanh lạnh lùng như xoáy sâu vào tâm can người kia. "Bởi vì em không đồng ý nên cậu ấy đã bám lấy em năn nỉ, tụi em đã giằng co nên mới xảy ra chuyện kia. Khi em rớt xuống vách núi, em đã nhờ cậu ấy gọi người giúp nhưng cậu ấy lại không làm gì cả, cậu ấy đã bỏ đi như thể chưa có chuyện gì xảy ra."

Thầy hiệu phó nghe Yoongi nói, trên mặt toàn là một vẻ chẳng thể tin được. Đối với HanJin mà nói, việc gian lận và có ý gian lận là điều tối kỵ. Đặc biệt, HanJin luôn nổi tiếng với việc giáo dục kiến thức đi đôi với giáo dục nhân cách. Nếu Jo Jiyoung có thật như lời Yoongi nói thì dù có là học sinh top đầu của trường đi nữa vẫn phải xử phạt.

"Chuyện này thật chứ, học sinh Jo?"

Phu nhân Jo nhìn con gái mình đang giấu bàn tay run rẩy dưới bàn, ngồi im lặng chỉ biết lắc đầu liền bực bội. "Con mau nói đi, Jiyoung."

"D-dạ thưa thầy, kh-không ạ. Em không biết gì cả..." Jiyoung ngập ngừng nói, lại thấy Yoongi đang nhìn mình khẽ câu khoé môi, nói khẩu hình miệng hai chữ. "Gian lận."

Cô nàng liền hoảng loạn cụp mắt, hai bàn tay bấu vào nhau để giữ bình tĩnh. Jiyoung thật sự rất sợ, nếu như Yoongi nói ra vụ việc kia, cô chắc chắn sẽ không xong. Nhưng nếu thừa nhận mình có mặt ở ngọn núi đó, khác gì lại mang thêm tội.

Bầu không khí trong căn phòng sang trọng im lìm, Yoongi ngồi đối diện Jiyoung, bắt được tất cả biểu cảm trên gương mặt của người kia. Min Yoongi cũng không ngờ được tình huống này. Mình và Jiyoung trước giờ chẳng nói với nhau được mấy câu, quan hệ cũng chỉ dừng lại ở ba chữ "học chung lớp" nhưng bây giờ lại vào một tình thế như vầy. 

Đối với Yoongi mà nói, nếu người khác không làm gì mình thì Yoongi sẽ không bao giờ dồn ép người khác, nhưng nếu có người kiếm chuyện hay gây sự thì Yoongi chắc chắn sẽ không để yên. Một người được sinh ra và lớn lên trong sự yêu thương và nuông chiều, và với cái tôi cao ngất, Yoongi không muốn bản thân phải thua thiệt với ai. Min Yoongi thừa nhận tính tình mình chẳng phải tốt đẹp, bản thân cũng chẳng phải là thiên thần đầy lòng vị tha hay gì cả. Vì vậy sự việc với Jiyoung đã khiến cho Yoongi để bụng, omega không tốt đến mức phải tha thứ cho người gián tiếp đẩy mình vào chỗ chết.

"Jiyoung đã nói như thế rồi, đối với sức học của Jiyoung mà nói chẳng cần phải đi làm những chuyện như thế. Nếu như cháu đã nói vậy thì cháu có bằng chứng gì chứng minh rằng Jiyoung có ở đó không? Yoongi, cháu dù gì cũng là con trai của giám đốc Sở, là hội phó hội học sinh của trường HanJin, cháu đủ thông minh để biết nói dối sẽ ảnh hưởng thế nào chứ?" Chủ tịch Jo nhìn Yoongi đang dùng ánh mắt đe doạ con gái mình thì liền cau mày lên tiếng.

"Cháu không nói dối nên chủ tịch Jo đừng hù doạ cháu ạ."

"Yoongi, không được vô lễ." Mẹ Min nhìn Yoongi nhắc nhở. Dù gì Min Yoongi vẫn là bậc nhỏ hơn, dù có ấm ức đến mấy cũng không được nói với người lớn hơn mình như thế. Hwabin hướng mắt đến người đàn ông kia, chậm rãi nói. "Chủ tịch Jo, chúng ta có thể từ từ nói chuyện. Bởi vì Min Yoongi đã kể chuyện xảy ra vào hôm đó nên chúng tôi muốn gặp mặt để tìm hiểu rõ ràng chuyện đó cũng như tìm hướng giải quyết. Chúng tôi bởi vì không muốn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà trường và gia đình chủ tịch Jo nên chúng tôi mới mời thầy hiệu phó và gia đình ngài đến đây. Nếu không, với gia thế của nhà họ Min, chúng tôi chắc chắn sẽ làm lớn chuyện này."

Thầy hiệu phó nãy giờ quan sát hết tất thảy, nhà họ Min nổi tiếng có chức có quyền, nếu chuyện này là thật, bọn họ làm lớn thì cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới danh tiếng của HanJin. Với cương vị là một người trong ban lãnh đạo của nhà trường và cũng dưới tư cách một nhà giáo, thầy hiệu phó nghĩ mình cũng cần phải lên tiếng làm rõ việc này.

"Nếu Yoongi đã nói thế, vậy em có bằng chứng gì không?"

"Dạ thưa thầy, học sinh lớp 10 Kim Taehyung - người cứu em đã đụng phải Jiyoung lúc ở đường lên núi."

"Biết đâu được là dàn dựng vu oan giá hoạ." Bà Jo lúc này chẳng còn giữ được bình tĩnh, dáng vẻ cao quý, sang trọng của một phu nhân chủ tịch cũng bị bà bỏ quên mất. Trên gương mặt người phụ nữ ấy lúc này chỉ còn biểu hiện đanh đá, chua ngoa rõ rệt.

Tông giọng thấp lạnh lẽo và cứng rắn của ba Min vang lên. "Nếu mọi người không tin thì chúng tôi có đem áo khoác Yoongi mặc hôm đó để lấy dấu vân tay. Ngoài những dấu vân tay đã biết được chủ nhân thì vẫn còn một cái chưa xác định, chúng ta có thể xét nghiệm đối chiếu."

"Tôi thật không ngờ, gia đình của giám đốc sở lại tính toán kỹ càng như thế, còn lấy dấu vân tay." Chủ tịch Jo một mặt tức giận, lên giọng châm biếm.

Mẹ Min nghe nói thế thì mỉm cười đáp lại. "Việc này ảnh hưởng tới sức khoẻ và tâm lý của con trai chúng tôi. Là một người ba một người mẹ, chúng tôi đương nhiên phải tính toán kỹ càng." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net