44.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ từ nâng hai mí mắt nặng trĩu lên, một sắc trắng đập ngay vào mắt Mẫn Doãn Kì.

- Tiểu Kì, em tỉnh rồi! - Lý Minh Thành đang ngủ gục bên cạnh giường, thấy anh cử động liền vui mừng reo lên.

- A Thành...ca? Bệnh viện? Tại sao?

-Em không nhớ gì sao?

Lý Minh Thành có chút hoảng hốt. Chả lẽ em ấy bị mất trí nhớ?

Từng mảnh ghép rõ nét dần trong tâm trí Mẫn Doãn Kì. Trước khi ngất đi anh đã bị ngã, là Lý Minh Thành ôm anh lăn vào vỉa hè để tránh một chiếc ô tô đang lao tới. Nhìn chân tay y xây xát, Mẫn Doãn Kì không khỏi áy náy.

-Em nhớ rồi, anh không sao chứ?

-Ừ, anh không sao. Còn em?

Lý Minh Thành thở phào nhẹ nhõm Mẫn Doãn Kì không sao.

-Em rất khỏe đó!

Mẫn Doãn Kì ổn, mấy vết xước hiện lên kia có bác sĩ thì chả mấy mà lành, nhưng cái vô hình không ai hay trong tâm trí anh thì một năm, mười năm,... cả đời này vẫn sẽ âm ỉ đau.

------------------------------

-Chị cho em hỏi phòng 136 có ai đặt chưa ạ?

Chấm hết rồi, chả là gì nữa rồi, Mẫn Doãn Kì cũng nên đến mang hết "rác rưởi" của người ta đi thôi. Nếu như chẳng có đồ gì quan trọng, đến vài kiếp sau nữa anh cũng không đặt chân vào đây thêm một lần nào.

-Phòng đó đã được mua.

Quả nhiên, Kim Tại Hưởng đã trả phòng.

-Mua? Ai vậy?

-Người đứng tên là Mẫn Doãn Kì.

- Mẫn Doãn Kì?

- Đúng vậy! - Người mô giới khẳng định chắc nịch làm anh chắc chắn mình không nghe nhầm.

Là, là anh sao? Anh mua khi nào thế? Anh làm gì có số tiền lớn thế mà mua? Không lẽ là Kim Tại Hưởng ? Để cho anh làm gì chứ, coi như phí thuê anh à?

Trái tim Mẫn Doãn Kì khẽ nhói lên, lồng ngực nghẹn ngào. Phải cố gắng lắm anh mới nén được đau thương đến để nhận thêm đau thương khác, nhưng không ngờ người ta đem lại cho anh một món quà đặc biệt thế này. Mẫn Doãn Kì bị chửi là thấp hèn cũng không cảm thấy thấp hèn hơn bây giờ...

------------------------------

Có một cậu giúp việc màu cam và một cậu chủ màu lam.
Bàn chân chập chững vô tình lạc vào tim nhau.
Lối đi trắc trở, giữa đường đứt gánh...

Có một cậu thiếu niên khả ái và một cậu thiếu niên anh tuấn.
Bàn chân vững vàng đứng lên tiến sâu vào tim nhau.
Lối đi trắc trở, giữa đường đứt gánh...

" Mẫn Doãn Kì à... điều duy nhất mà em chắc chắn cả đời này không bao giờ hối hận... chính là yêu anh, quyết định sáng suốt nhất trong bao nhiêu năm em sống... chính là theo đuổi anh."

"Em muốn chân mình thật dài để kịp theo bước anh chạy.
Em muốn vai mình thật rộng để che chắn cho anh."

" Mẫn Doãn Kì, thiên trường địa cửu, gói anh vào balo em mang rồi hãy du ngoạn."

- Tại Hưởng... Tại Hưởng...Tại Hưởng a

Mẫn Doãn Kì ngồi bật dậy ngơ ngác nhìn xung quanh, nhận ra là căn phòng mới thuê liền co gối vào một góc. Anh nhớ cậu, nhớ cậu, nhớ cậu muốn phát điên. Mọi chuyện cứ như một lần mở mắt thật lâu, chớp mắt tất cả đã trở thành dĩ vãng. Mẫn Doãn Kì ghét cậu, đã cho anh một quá khứ tươi đẹp như thế rồi, tại sao không thể cho anh trọn một đời hạnh phúc đi mà lại cho anh một tương lai đầy u tối; đã cho anh sống trên những cánh hồng ngát hương rồi, tại sao không thể đặt anh ở đó mãi mà lại đẩy anh xuống bám víu gai nhọn? Không có ánh dương, Mẫn Doãn Kì lạc đường rồi; gai nhọn sắc bén, anh bị đâm rồi...

Màn đêm tĩnh lặng thổn thức tiếng máu chảy từ tim.

Màn đêm đen tối lấp lánh những hạt lệ rơi.

------------------------------

- Tại Hưởng , con đi đâu?

-Không liên quan gì đến mẹ.

-Con...

Kim Tại Hưởng đi thêm vài bước nữa đột nhiên quay người lại.

-Chuyện kia là lần cuối cùng con nghe lời hai người. Tương lai của con con tự quyết định, hai người không có quyền để quản.

Xong liền quay lưng đi.

-Mày nói xem ai sinh ra mày?- Ông Kim to tiếng.

-Đúng là hai người đẻ ra con nhưng yêu thương được bao nhiêu? 18 năm nay nuôi con bằng tiền, con sẽ trả đủ.

-Mày... mày...

Kim Tại Hưởng vừa ra đến cửa Nhã Anh từ đâu chạy lại khoác tay cậu.

-Oa trùng hợp thật nha, em cũng đang muốn đi chơi.

-Buông!

Kim Tại Hưởng lạnh lùng liếc cánh tay đang quấn lấy tay mình.

-Không, em muốn đi chơi cơ.

- Cút...

Đối diện với ánh mắt dữ tợn của Kim Tại Hưởng, Nhã Anh khó chịu mà miễn cưỡng bỏ tay ra đi vào nhà.

Cuộc sống hiện tại của Kim Tại Hưởng có điểm nào không giống địa ngục? Yêu mà đến không được, ôm gọn anh vào lòng rồi lại phải buông tay, tâm can đau nhói nhưng trí óc vẫn phải hành hạ. Tại sao xã hội này lại bất công như thế, tình yêu không có lỗi vậy tại sao tình yêu giữa anh với cậu lại bị cho là sai? Đồng tính thì đáng sợ lắm ư? Cậu là con người, cậu có quyền yêu thương và quyền được yêu thương, nhưng cả hai cậu đều không có. Ba mẹ cấm Kim Tại Hưởng có được một tình yêu không hề sai trái tức là không tôn trọng cậu, không yêu thương cậu. Sinh cậu ra mà không cho tự do, không chấp nhận con người thật của cậu thì sinh làm gì chứ? Để cho cậu chịu đau khổ? Để nhìn cậu bị dày vò mới vui lòng?

Mẫn Doãn Kì... em nhớ anh...

Dừng xe lại trước một quán bar, Kim Tại Hưởng mở cửa bước ra.

- Kim Tại Hưởng!

"Bốp" - một cú đấm bất ngờ ập đến, cậu không né được cả người vì thế mà đổ ập xuống mặt đường. Lý Minh Thành xông tới túm cổ áo cậu xốc lên.

-Mày là tên khốn nạn. Khiến người ta tổn thương xong mày vẫn có thể ung dung mà đến đây sao?

"Bốp" - một lần nữa Kim Tại Hưởng lại ngã vật ra. Lần đầu tiên trong đời bị người khác đánh mà cậu lại thấy thoải mái thế này.

"Tôi làm biết bao điều thay đổi
Chỉ vì một điều không bao giờ thay đổi trong trái tim tôi
Lặng lẽ yêu thương anh sâu sắc..."

Đột nhiên điện thoại của Lý Minh Thành đổ chuông, nhạc chuông giành riêng cho Hạ Vũ.

- Tiểu Vũ, có chuyện gì thế?

- Thành ca, A Kì bị ngất, em đang trên đường đưa cậu ấy vào bệnh viện- Đầu dây bên kia Hạ Vũ giọng đầy sốt sắng.

-Được, anh tới ngay đây - Lý Minh Thành cúp máy, vội vàng lên xe bỏ đi không quên để lại lời cảnh cáo.

- Mày nhớ đấy, chuyện này chưa xong đâu.

Kim Tại Hưởng lồm cồm bò dậy, cuộc điện thoại kia tai cậu không nghe thấy nhưng trái tim thì khẽ siết lại. 

Chúc các bạn một ngày vui vẻ nhó 🧡💙

Bạn nào ở vùng bão lũ miền Trung thì cố lên lên để vượt qua khó khăn này nhé❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net