45.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một ngày nằm nghỉ ngơi trong bệnh viện, Mẫn Doãn Kì cảm thấy bản thân mình đã khỏe hơn nhiều vì vậy nên mặc cho Lý Minh Thành và Hạ Vũ khuyên can thế nào, hôm nay vẫn anh đi học.

Nhưng mà hình như Mẫn Doãn Kì cố chấp quá, lẽ ra nên nghe lời hai người kia nằm viện thêm mấy hôm nữa, đầu tiết hai anh đã bắt đầu thấy chóng mặt, cổ họng khô khốc mà nước trong bình thì hết sạch. Giờ ra chơi, Mẫn Doãn Kì lảo đảo lết thân mình đi lấy nước uống thuốc. Mọi thứ trước mắt anh mỗi lúc một nhòa đi, nghiêng trái nghiêng phải lại đụng trúng một người, anh suýt ngã vội vàng cúi gập người xin lỗi.

Quay lưng định đi nhưng hai chân đã mềm nhũn, Mẫn Doãn Kì ngã nhưng không đau, rơi vào một vòng tay ấm áp nhàn nhạt mùi hương quen thuộc. Người mà anh va phải kia, chính là Kim Tại Hưởng!

- Tiểu Kì...

Thanh âm cuối cùng Mẫn Doãn Kì nghe thấy là giọng nói của người mình thương, hình ảnh cuối cùng đọng lại nơi đuôi mắt anh là khuôn mặt mờ ảo của người mình yêu. Khóe miệng khẽ nhếch lên đầy viên mãn thốt ra một tiếng " Tại Hưởng "- cái tên mà đêm nào anh cũng gọi trong cơn mơ, sau đó anh ngất lịm đi.

------------------------------

Mở mắt sau cơn mê man, đầu óc Mẫn Doãn Kì ong ong nhức nhối, nhanh chóng ghép lại những điều trước khi ngất đi, vẫn còn mơ hồ trong tiếng " Tiểu Kì " ôn nhu đột nhiên có tiếng mở cửa, anh vội vàng nhắm mắt lại. Những bước chân này, đúng là cậu - Kim Tại Hưởng.

Khẽ khàng kéo chiếc ghế lại gần giường bệnh, Kim Tại Hưởng ngồi xuống lặng nhìn gương mặt đang say giấc nồng kia. Tâm can ngập tràn xót xa, người yêu của cậu gầy đi nhiều quá! Ánh nhìn từ từ di chuyển xuống bàn tay nhỏ xương xương, do dự một hồi cuối cùng cậu quyết định nắm lấy. Cho em được nắm tay anh lần cuối nhé, rồi em sẽ buông ngay thôi. Nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay anh một nụ hôn, nước mắt cậu không kìm được mà vỡ tan.

Khoảnh khắc giọt ấm nóng kia vừa rớt xuống bàn tay mình trái tim Mẫn Doãn Kì như vỡ òa, khóe mi rung rung trực trào dòng chảy yêu thương.
- Tiểu Kì.. em xin lỗi...Thật sự xin lỗi.....

Bên tay truyền nước của Mẫn Doãn Kì run run, định ngồi dậy ôm chầm lấy Kim Tại Hưởng nhưng chuông điện thoại của cậu lại vang lên. Nghe tiếng nhạc chuông cậu cũng giật mình, sợ anh tỉnh giấc liền nghe máy.

-Alo...

- Anh đang ở đâu đó? Em đang ở phòng hiệu trưởng này, đến làm thủ tục thôi học rồi hãy về kí túc xá lấy đồ. Nhanh lên, em không muốn ở cái trường này thêm một lúc nào nữa!- Giọng Nhã Anh oang oang qua chiếc điện thoại đời mới.

Kim Tại Hưởng không nói gì, lập tức tắt máy hận không thể một tay bóp chết cô ả.

Đặt nhẹ tay Mẫn Doãn Kì lại giường bệnh, Kim Tại Hưởng lặng lẽ đứng dậy, định rời đi nhưng đột nhiên bị một bàn tay giữ lại. Hơi ấm từ ban nãy vẫn vấn vương, giờ lại càng thêm nồng nàn. Cậu muốn nắm tay anh mãi, muốn ôm anh mãi, muốn bên anh mãi, lương duyên cho cậu có thể nhưng số phận không cho phép cậu thực hiện điều có thể ấy.

Có duyên chưa chắc đã có phận, mà duyên lại do phận sắp đặt nên. Kim Tại Hưởng với Mẫn Doãn Kì, phận không tác hợp, tình duyên dù sâu đậm mấy cũng đành phải chia xa.

Dùng tay còn lại gỡ tay Mẫn Doãn Kì ra, Kim Tại Hưởng càng tháo anh càng siết mạnh, anh càng siết mạnh cậu càng đau. Cứ ràng buộc nhau thế này cậu sợ trái tim mình sẽ được hàn gắn lại bởi những đau thương. Thà vỡ vụn còn hơn là lành lặn mà bên trong hàng vạn vết nứt. Kim Tại Hưởng buông tay Mẫn Doãn Kì ra, nhọc lòng cất bước ra đi, không quay đầu nhìn lại là để nhìn thấy một tương lai tốt đẹp hơn giành cho hai người.

Cánh tay Mẫn Doãn Kì bất lực buông thõng trên giường mà cậu tưởng như mình vừa mới rớt xuống vực thẳm vậy. Anh nhắm chặt mắt ép hai dòng nước chảy ra, cậu không chọn anh, cậu không yêu anh ư? Thế cậu lo lắng vì ai? Cậu khóc cho cớ gì ? Cậu xin lỗi là tại sao? Kể từ hôm chia tay, anh hận cậu nhưng trong lòng luôn cánh cánh không tin một điều và giờ anh càng không tin hơn, đó là: cậu không hề yêu anh. Kim Tại Hưởng, cậu nhất định từng rất yêu anh, bây giờ cũng thế, vì lí do nào đó mà bắt buộc phải lìa xa. Anh muốn hỏi cậu lí do, dù bất kể là vì chuyện gì anh cũng sẽ ở bên cùng cậu cam chịu.

------------------------------

Khó khăn lắm Mẫn Doãn Kì mới đến được kí túc xá của Kim Tại Hưởng. Cuộc nói chuyện điện thoại khi nãy giữa cậu và Nhã Anh, anh đều đã nghe hết, vì thế muốn đợi cậu về lấy đồ để nói rõ mọi chuyện.

Một lúc sau, nền gạch trước mắt Mẫn Doãn Kì in rõ nét hai cái bóng đen đổ dài. Ngước mắt lên, là Kim Tại Hưởng và Nhã Anh đang hôn nhau. Vực thẳm anh đang đứng bỗng chốc chìm trong u tối, sợi dây ai đó mới thả xuống nuôi hi vọng trong anh cũng không nhìn được nữa. Có phải anh quá ngây thơ không, có phải anh quá cố chấp không? Một mực yêu thương người ruồng bỏ mình. Cậu hôn cô ta say đắm thế kia chắc hẳn là yêu cô ta lắm. Anh yêu cậu, cậu yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu cậu. Vậy anh có may mắn được gọi là kẻ thứ ba không hay với hai người anh không đủ năng lực để người ta nhìn thấy?

Tự thấy mình là một phông nền hoàn hảo nhưng Mẫn Doãn Kì quá đề cao bản thân rồi, anh là một vật thể trong suốt lênh đênh nơi khoảng không bao la đầy màu sắc, không phải là không nổi bật mà là vô hình không ai hay.

Mẫn Doãn Kì đứng dậy cất bước chạy, chạy thật nhanh, băng qua vô vàn những mảng hồng hạnh phúc của người khác. Anh vẫn tưởng tượng ra mình vốn đã rơi xuống vực, nhưng giờ không cần tưởng tượng nữa, vực sâu ngay dưới chân anh, khẽ nghiêng người cũng có thể đến với hạnh phúc màu đen của riêng anh. Thả mình rơi xuống... tự do... thanh thản...

-MẪN DOÃN KÌ..

Mẫn Doãn Kì giật mình, là Kim Tại Hưởng, là cậu sao, cậu đang đứng trên bờ gọi anh sao? Nhưng anh đang rơi, làm thế nào bây giờ, anh không muốn chết nữa, anh muốn bay lên ôm lấy cậu.

-TÔI KHÔNG YÊU ANH!!!

"BÙM" - Lồng ngực Mẫn Doãn Kì nổ tung.

-AAAAAAAAAA...

Mẫn Doãn Kì ngồi dậy thở gấp, anh chưa chết sao? Dáo dác nhìn quanh nhận ra chỉ là mơ mới cảm thấy bớt nặng lòng. Nhưng căn phòng này không phải là kí túc xá của cậu sao, sao anh lại ở đây nhỉ? Nhớ ra hết mọi chuyện, anh vội vàng chạy một mạch xuống sân trường, nhìn khắp cũng chỉ thấy lác đác học sinh trong giờ ra chơi. Kim Tại Hưởng đi rồi, liệu sau này còn có thể gặp lại không, còn có thể làm lại từ đầu không? Đều tại anh, tại anh hết, không biết đường nắm lấy cơ hội, đợi cậu mà ngủ quên mất. Tình cảm của hai người, định mệnh đã đặt dấu chấm hết để kết thúc tất cả hay là chấm lửng để kết thúc tình yêu, tương lai gặp lại sẽ nồng đậm như hai người dưng? Mẫn Doãn Kì đều không muốn, anh muốn cậu, muốn hôm nay, ngày mai, ngày kia,... những ngày còn lại của cuộc đời mình đều là quá khứ.

Thời gian không chờ đợi ai, vậy Mẫn Doãm Kì cũng sẽ không chờ đợi cơ hội thật tốt đến với mình. Kim Tại Hưởng không tìm anh, vậy anh sẽ đi tìm cậu, chỉ cần cậu đứng yên một chỗ là được. 

Chúc các bạn một ngày vui vẻ nha🧡💙

Đọc truyện rồi đi ngủ sớm đó❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net