Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



...

Chẳng mảy may biết gã đấy có đồng ý chuyện đó hay không. Điều Xuân Liên quan tâm sau cuộc trò chuyện là sắp đến giờ hẹn mới mấy cô bạn sành đời của mình tại phòng trà trên huyện.

"Quyết định vậy nhé! Tao có việc phải đi rồi"

Cô đi xích lô trở về nhà cha má đẻ, rồi kêu thằng người làm lái xe lên huyện.

...

"Aishhh! Mày đi huốc rồi kìa thằng vô dụng! Nhanh cái tay lên kẻo trễ hẹn với bạn tao"

"Dạ dạ con xin lỗi cô... để con quay lại liền" Nó đánh tay lái quay lại rồi dừng hẳn trước cửa phòng trà tiếm tăm. Mợ Liên trừng mắt với nó rồi mở cửa bước ra ngoài.

"Tiền công tháng này của mày kêu bà Lụa trừ ra một đồng" Thằng gia nhân nghe vậy cũng chẳng dám ý kiến ý cò, nó bèn cắn răng chịu đựng lái xe về. Cái đứa hay chở cô tư nhà nó lên đây là thằng Mẹo, nhưng hôm nay thằng Mẹo phải đi hầu ông nên nó mới chở thay. Đường xá trên huyện lạ lẫm, nó chỉ lỡ chạy lố tí xíu mà đành lòng trừ tiền công, rõ là thất đức muốn chết!

...

"Ấy ấy ấy đến rồi! Mày mau mau lại đây" Cô bạn với chiếc đầm xẻ tà cao chạy tới kéo Xuân Liên lại. Bọn họ bằng tuổi Thái Hanh nhưng vì lấy chồng sớm nên mợ nhỏ bị cha má kêu nghỉ học để nhà chồng nuôi, điều bất ngờ là hôm nay cậu Lộc cư nhiên nhập cuộc chung với bạn của cô.

"Người đẹp! Lâu rồi mới thấy em đó đa" Bảo Lộc khúc khích cười, tay cầm ly rượu vang nghoe nguẩy.

"Nhớ em hả?"

"Rất nhớ em!" Tay nam nhân chẳng yên vị đặt ngay eo cô kéo xích lại gần. Cũng chả có gì to tác, ngược lại mợ Liên còn cảm thấy rất thú vị. Bảo Lộc xưa nay là anh chàng lãng tử đào hoa. Tán cô nào là dính ngay cô đó, tiểu thơ đài cát cũng phải say như điếu đổ, đều tự mình dâng thân cho cậu ta. Cứ cho là tay chơi gái cừ khôi đi, nhưng mà lần này đối với Xuân Liên là có chút khan khác. Cậu Lộc không muốn chơi qua đường, mà là muốn bắt cô về làm VỢ!

Qua gần mấy tiếng chơi bời dưới ánh đèn vàng nhạt. Ai nấy cũng say đến quắc cần câu, chẳng nhận biết được trời trăng mây gió gì nữa.

"Thôi... thôi về đi! Ực... chầu này tao... ực... bao" Nữ nhân nằm gục trên bàn, tay phẩy phẩy xua đuổi bọn bạn. Xuân Liên ngủ luôn tại chỗ, cậu Lộc ngà ngà say đỡ dậy. Nhưng giờ có biết nhà mợ nhỏ ở đâu đâu mà đưa về? Thôi thì thuê tạm một nhà nghỉ vậy!

Cậu Lộc vật và đỡ cô qua nhà nghỉ gần đó. Ráng mở to mắt để nói chuyện với người tiếp tân rồi vác Xuân Liên lên tới phòng.

...

"Xuân Liên! Anh đối với em là rất yêu thích..." Để nữ nhân nằm vật ra đó còn cậu ta thì vào nhà vệ sinh tắm rửa. Sau bước ra tiếng đến bên giường, cậu đưa tay vuốt lọn tóc cô ra sau tai... nói ra hết mấy điều thầm giấu trong lòng.

Hàng mi dày rũ xuống nhìn lấy bờ môi đo đỏ của người trước mặt, chẳng kháng cự được mà nhắm đến hôn xuống.

Mợ Liên chợt tỉnh dậy trong cơn say. Bị nụ hôn cháy bỏng kia và men rựu kích thích đến nóng hừng hực. Thứ gì đến chắc chắn sẽ đến. Hai cơ thể loã đồ quấn chặt lấy nhau, trao cho đối phương những khoái cảm mãnh liệt nhất.

Lần này mợ Liên chắc chắn không xong rồi...

\*

Minh Thư con bà chủ tiệm vải Lệ Xuân có niềm yêu thích vô đối với y học. Vườn y nhân trồng nhiều loại cây thuốc lắm, mỗi cây đều có một công dụng riêng. Đều rất hữu dụng đó đa!

"Minh Thư! Ba giờ con có tiết học ở chỗ thầy lang, vậy nên vào ăn chút gì rồi má kêu mấy đứa chở đi"

"Thôi má, con chăm mấy cái cây rồi đi luôn. Kẻo thầy ngóng đó má"

"À! Cuối tuần này má có hẹn với bà bạn. Bả có con trai mới du học bên tây dìa... nghe đâu đẹp trai lại giỏi giang tất bề. Con đi với má nha con?" Bà Lệ Xuân lời ngon tiếng ngọt bước đến chỗ con gái cưng, lòng bàn tay bàn áp lên tay con gái dịu dàng cười.

Minh Thư nghe vậy liền thở dài phàn nàn lại "Má... con mới có mười bảy tuổi thôi! Lấy chồng sớm mần chi hả má"

"Má đâu bắt con lấy chồng? Chỉ là tìm hiểu thôi mà đa"

"Lần trước má cũng đi thuê bà mai kết duyên cho con. Bả cũng nói là đẹp trai lại còn giàu có giỏi giang, rốt cuộc đi xem mắt lại ra ông già gần bảy chục tuổi. Thôi con không đi đâu"

Minh Thư đây là đã có người để trong lòng rồi má, vừa xinh xắn lại rất dễ thương. Chỉ có điều... người ta có bạn trai rồi!

"Không! Lần này khác, nó là con trai của bạn thân má mà"

Sau nhiều lời năn nỉ thuyết phục thì cuối cùng Minh Thư cũng đành chấp nhận. Chứ nếu không thì má cô sẽ đứng đây nói miết thôi, trễ giờ học với thầy thuốc mất.

\*


Cre: pinterest

Trong căn nhà cấp ba được sắp xếp gọn gàng và ngăn nắp, sáng giờ mấy cậu vui vẻ sinh hoạt tập thể cùng với nhau. Cậu Long là người có thân hình cường tráng nhất trong đám bọn họ xung phong đi trồng rau. Chuyện là vừa sáng mẹ của cậu Thành mới gửi lên ít tôm cua và rau củ, trông thì do sợ Sài Gòn bán đồ ăn giá cả đắt quá nên mới gửi lên phụ giúp chút đỉnh. Soạn đồ ra thì trống được hai cái thùng xốp nên họ quyết định trồng rau và hành lá để dành ăn dần.

Do loay hoay chất đồ ăn vào tủ lạnh nên đến giờ cũng gần mười một giờ kém năm, cậu Thành với mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường cũ kỉ, song nhanh chóng đứng lên nói với mọi người.

"Gần đến giờ ăn rồi nhỉ? Để tôi nấu cơm cho mọi người nhé! Thầy mua đồ ăn ngoài nhiều cũng tốn kém, chẳng hay để con trổ tài thử một lần" Cậu Thành cầm cái rổ tôm đứng lên, lựa thêm vài ba tép tỏi và hành lá bước vào trong bếp.

Hoàng đang đọc dở cuốn sách toán dày cộm nghe thế liền tỏ ý cười. Con trai mà vào bếp thì có an ổn không đây? Dưới Trà Vinh thì đa số cơm nước trong gia can đều để nữ nhân làm. Cậu chưa thấy nam nhân vào bếp bao giờ cả nên có chút hoài nghi.

"Chắc là nấu được không đây? Cậu nghĩ có cháy bếp không hả đa?"

"Tôi chắc là có rồi" Thái Hanh ngồi trên cái ghế bành gỗ ngay cửa sổ điềm điềm nói. Mặt chẳng ngước lên chỉ chú tâm vào quyển sách lịch sử bằng tiếng pháp đang đọc.

"Ở đây không có gia nhân, được hay không được cũng chỉ đành tự thân vận động thôi" Thành ngồi chồm hổm xuống cái sàn nước sau bếp, bóc hết vỏ tôm và rửa hành lá trước khi bắt tay vào nấu.

Thầy hiệu trưởng nhấc kính vươn vai ra hàng ba ngồi xuống nhâm nhi tách trà. Tụi nhỏ yêu thương nhau như thế thì tốt quá, chẳng cần phải lo ngại gì nữa. Thiệt tình thì đi vài hôm thầy đã nhớ cá kho vợ nấu rồi, cơm ăn ở đâu cũng tạm được, chỉ có cơm vợ nấu là ngon số dách. Nhà thầy thuộc dạng khá giả, nhưng vợ thầy cũng là người phụ nữ công dung ngôn hạnh. Nhà trên dưới cũng cả chục đứa gia nhân, nhưng cơm nước cho chồng đều do chính tay bà nấu.

Trịnh Khang ngồi bên cạnh Thái Hanh nhíu nhíu cặp mày. Bài tập nâng cao này khó quá, hổm nay cậu có thử giải bằng nhiều cách nhưng kết quả cũng chẳng được gì. Gãi gãi đầu nhìn qua đồng học đang ngồi bên cạnh, Trịnh Khang chủ động hỏi.

"Này Hanh! Cậu xem giúp tôi bài tập này với, tôi giải miết mà chẳng được đó đa"

    Á à! Bắt quả tang vừa đọc sách vừa ngắm người thương nhé! Tấm ảnh hồi tết đi viếng chùa được ông chú kia chụp cho Thái Hanh và Chính Quốc hắn vẫn còn giữ. Giữ rất kĩ mới đúng! Cứ lâu lâu lại lấy ra ngắm rồi miết miết lên gương mặt em cười tủm tỉm.

  "Người thương xinh ghê! Lại còn hôn má nữa chứ! Tức chết tôi rồi Hanh"

  "Nếu người thương cậu biết cậu khen người khác lúc không có cổ thì cậu nghĩ cậu sẽ còn sống chứ?"

  Thái Hanh cười đểu nhìn qua bạn học. Mặt Trịnh Khang tái đến xanh xao. Xong phủi tay lắp bắp bác bỏ.

  "T-tôi không nói. Cậu không nói. Chắc chắn cô ấy sẽ không biết! Mau mau chỉ đi"

Hắn khẽ kẹp tấm ảnh vào sách rồi đóng lại, dời tầm mắt đến quyển tập cậu trai đang để trên bàn. Tay thon dài khẽ cầm lên, ngẫm nghĩ một chút mới giải ra giấy. Tập viết hồi ấy chẳng có ô-li đâu! Đa số toàn là những sấp giấy vàng ố được đóng lại bằng bìa xanh bìa đỏ. Dòng chữ nghiêng nghiêng dãi đều trên giấy, Trịnh Khang ăn quýt bên cạnh há hốc mồm.

"Bút máy của cậu nom đẹp và xịn thế"

"Anh hai tôi định cư bên tây đã lâu, lúc về thì tặng cho tôi vài ba món quà. Nó là một trong số đó"

Thái Hanh vẫn chú tâm làm bài tập, đoạn vừa giải thích xong cho Trịnh Khang hiểu thì cơm nước cũng đã xong xuôi.

Thành hí hửng bưng cái dĩa tôm rim nóng hổi vào tô canh cải bước ra để dưới sàn, hương thơm ngào ngạt bủa vây, nom cũng vô cùng ngon mắt.

"Long ơi! Vào rửa tay rồi ăn cơm này"

"Hoàng vào bưng nồi cơm ra giúp tôi với" Thành xếp chén đũa ra cho mọi người. Hoàng cũng bước xuống bếp xách nồi cơm thơm lẫy lừng lên, hạt cơm to trắng và đầy đặng như những quả trứng vịt bé tí.

Hắn trịnh trọng buông sách xuống, ra hàng ba mời thầy vào dùng cơm.

...

Sáu người ngồi xếp bằng vây quanh dưới sàn gạch, ai ăn cơm cũng thấy ngon miệng cả.

"Tôi không ngờ là cậu nấu ăn ngon thế đấy! Trời đất ơi" Cậu Long gấp tôm ăn lia lịa, miệng thì nhanh nhảu cảm thán.

"Thế thì ăn nhiều vào" Thầy hiệu trưởng híp mắt lộ ra vài vết nhăn, môi nở nụ cười vui vẻ đem tôm gấp cho lũ học trò.

Thái Hanh khi ăn thường rất ít nói, nhưng công nhận là món này chẳng chê vào đâu được. Hắn bật ngón cái lên, ý khen ngợi người bạn của mình.

"Ah... thật ngại quá"

Mọi người đang quây quần dùng cơm thì nghe trước cửa có giọng nói vọng vào, tông giọng nghe có phần trong trẻo lại còn thanh thanh. Sáu người theo đó nhìn ra trước cửa, là một nữ nhân rất xinh xắn! Gương mặt lại nom rất khả ái nữa.

...

____________________________
Chương mới... chương mới đây!!

"Hàng ba" tức là thềm trước nhà í mn.

Còn trồng hành thì nhà tui ăn xong cũng có trồng. Nó lên đó nha :3

Tin cuối cùng là... tui sắp học online rồi. Sẽ không còn nhiều thời gian viết truyện cho mọi người nữa. Chương cũng không có ra thường xuyên nên chắc tui sẽ nhớ mn lắm :<<<<

Thôi mn đọc vui vẻ nhé!❤️

Nghiêm cấm hành vi ăn cắp ý tưởng, chi tiết của fic. Xin chân thành cảm ơn❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net