Chap 2: Tất Cả Của Em Chính Là Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một số tiệc cưới, thường thì cặp đôi uyên ương ra tiếp rượu những vị khách quý sẽ vào trong thay bộ đồ cưới mới trước rồi đi ra tiếp và em cùng cô nàng kia cũng thế, cả hai vui vẻ vào bên trong thay đồ cưới nhưng dù vậy vẫn là phòng riêng, cô dâu có phòng riêng của cô dâu, chú rể có phòng riêng của chú rể. Hai phòng đối diện nhau, trước khi vào cả hai còn ôm hôn nồng nàn trước cửa mà chẳng sợ nhân viên nhà hàng hay ai đó vô tình nhìn thấy.
- Anh yêu thay xong nhớ đứng đợi em ra đó nha.

- Anh biết rồi, biết rồi!

Hôn nhẹ lên đôi má hồng hào kia rồi em đằng sau xách đuôi váy dài lên để cô dễ bước vào phòng, sau đó ga lăng đóng cửa. Bản thân mình cũng yên tâm bước vào phòng đối diện để thay bộ vest mới.

Ngay khi cả hai một người một phòng, vừa vặn hay lúc đó đã có người chứng kiến từ đầu đến cuối. Bàn tay nắm chặt tạo thành hình thù của một nắm đấm, tiếng bước chân vang lên cộc cộc tiến tới. Kang Taehyun hiện đang đứng trước phòng của chú rể!

Khẽ liếc nhìn cánh cửa phòng cô dâu, khóe môi chợt nhếch lên trông thấy.

Và sau đó...

Thản nhiên mở cửa bước vào.

Thản nhiên nhìn người mà cậu yêu đang ngồi trước gương chỉnh lại tóc.

Thản nhiên ngắm nghía gương mặt có phần hoảng hốt của em qua trong gương.

- Kang Taehyun?

Choi Beomgyu nhanh chóng đứng dậy xoay mặt về phía sau mình, đúng là cậu!
- Cậu...vào nhầm phòng rồi, mời đi ra cho!

- Hả? Nhầm sao? Em thấy...đâu có nhầm đâu mà nhỉ? Hay anh là muốn em vào phòng của vợ anh? Cái này thì hơi kì rồi đó nha.

Vừa nói cậu vừa tiến tới gần em hơn và theo đó em cứ lùi lại cho đến khi đụng bàn trang điểm từ phía sau.
- Rốt cuộc cậu là sao đây?

- Em chỉ muốn đến xem anh giờ đang hạnh phúc ra sao?

- Ha, cậu không thấy tôi đang rất hạnh phúc à?

- Phải, chắc có lẽ là vậy!

Gương mặt cậu dần phóng đại trước mặt em, cả thân người cậu từ bao giờ đã ép sát vào người em chặn mọi đường lối để trốn thoát. Bàn tay cậu đập mạnh lên bàn trang điểm, chắc hẳn em đang run rẩy khi cậu có thể cảm nhận được hơi thở khó khăn của em đang phả ra.
- Môi của anh...dính son của ai kia rồi. Kinh tởm thế?

- Cậu để ý làm gì?

- Phải để ý chứ? Em ghét bất cứ ai dán môi họ lên môi anh, rất ghét!

Giọng nói gằn lên trong từng kẽ răng, cậu vậy mà tức đến nghiến răng nghiến lợi cắn môi mình thiếu điều muốn bật máu, bàn tay còn lại cậu đưa lên môi em mà quẹt mạnh dấu son kia đi.
- Cô ấy là vợ tôi! Dấu son cô ấy đặt ở đây thì có gì là sai?

- Trước kia hai ta cũng từng thế mà, sao anh lại...

- Cậu câm miệng đi! Đã chia tay rồi thì cút, tôi căn bản là không yêu cậu!

Choi Beomgyu đẩy mạnh cậu ra xa, bản thân lại muốn đi kiếm đồ để thay nhưng cậu vẫn không để yên mà nhào đến đẩy ngã em xuống sàn, mang sức nặng của mình đè cả thân người lên người em, kiềm hãm em dưới thân mình.

- Kang Taehyun! Cậu bị điên à? Xuống khỏi người tôi!

- Anh nên nhớ rõ cho em, em sẽ chẳng bao giờ để anh yên trừ khi anh về bên em. Anh nói chia tay thì đã sao? Em chưa hề đồng ý điều đó nên anh vẫn là người yêu của em.

- Mẹ nó, cút!

- Suỵt! Anh nhỏ tiếng thôi, hình như căn phòng này không cách âm đâu. Anh mà la hét, coi chừng vợ anh bên kia nghe mất.

Nụ cười điên loạn của cậu dần hiện ra, Choi Beomgyu hoảng muốn bật khóc. Trước mặt em không còn là Kang Taehyun của ngày xưa nữa, đối phương hiện giờ lạ lắm! Rất khác biệt! Không kiềm chế được nữa, Kang Taehyun trực tiếp cuối xuống ngấu nghiến đôi môi mềm mại kia, dường như muốn cấu xé nó thành trăm mảnh. Mặc kệ cho người nằm dưới có giãy giụa đau đớn cũng không thể thoát khỏi sức lực của người trên, em bật khóc, nước mắt chảy đầm đìa. Nhận biết được người kia đã ứa lệ, cậu cũng theo bản năng mà dừng lại. Cả hai nằm yên đó một hồi rồi đột nhiên cậu đấm mạnh xuống sàn gần sát mặt của em, không chút phản ứng em ngoảnh mặt sang chỗ khác mà khóc.
- Làm ơn đi Beomgyu! Em xin anh đó, 5 năm rồi! Đã 5 năm rồi! Rốt cuộc vì lí do gì anh lại rời xa em? Vì hết yêu? Nói dối! Toàn nói dối, anh nói anh yêu em nhiều lắm mà? Hôm qua nói yêu, hôm sau nói hết yêu. Bố con thằng nào mà nó tin chứ?

Đến lượt cậu khóc, cậu khóc còn đau khổ hơn em. Suốt 5 năm qua cậu đều ôm nỗi nhớ em mà ốm đau lặt vặt lên xuống, em đều biết tin nhưng em lại chẳng đến hỏi thăm. Cậu nhớ em, yêu em đến phát điên! Trong đầu chỉ toàn là hình bóng của em, khốn thật!
- Trước kia anh yêu em nhiều lắm không phải sao? Suốt ngày đều luôn miệng nói yêu em mà? Tại sao lại...

- Câm miệng! Cậu muốn biết chứ gì? Được! Thật ra ngay từ đầu...tôi là chơi đùa với cậu! Tôi muốn chinh phục cậu sau đó đá cậu đi, cái cảm giác mà được đá một người...nó vui lắm! Đúng hơn nó chỉ là một trò chơi cá cược!

- Ha? Nào! Cậu muốn nghe tiếp không? Là cá cược! Thể lệ trò chơi đơn giản là lúc đó, tôi đã nhận thử thách từ đám bạn bè ngu xuẩn ngoài kia. Chúng nó thách tôi cua được cậu, nếu được thì tiền thưởng cũng không nhỏ và tôi lại sẽ được có cô bạn gái xinh! Thằng nào mà lại từ chối chứ?

Kang Taehyun trầm mặc từ đầu đến cuối, từng câu từng chữ em nói cậu đều lắng nghe không xót một chữ nào. Ra là vậy? Một lí do tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại đâm cho cậu đau đớn tận 5 năm, người mà cậu yêu trẻ con thật nhỉ? Trẻ con đến mức tàn nhẫn! Cơ mà nghĩ lại thì phải gọi là một kế hoạch tàn nhẫn!

Tựa như ngàn mũi dao được chính tay em đâm thẳng vào tim cậu.

Chờ đợi cuối cùng mới biết lí do là đây!

Nhảm thật!

Nhưng đau thật...

Ngay khi em chơi đùa cậu từ lâu nhưng cậu vẫn yêu em say đắm...

Thôi coi như tuổi trẻ khi xưa bản tính lại nửa nửa ương ương, giờ cũng đã 25 tuổi rồi, có trách nhiệm với cuộc sống hơn rồi. Cậu chỉ hối hận, đáng lẽ ra cơ duyên nên gặp em lúc cả hai trưởng thành chứ không phải gặp em năm còn là sinh viên đại học. Càng hối hận hơn khi năm đó lại không nói lời yêu em trước, biết đâu nó sẽ thay đổi quy luật của tự nhiên? Lúc đó cậu sẽ là người nói lời yêu em nhiều hơn, chăm sóc em kĩ hơn, biết đâu em sẽ thay đổi tâm tính.

Kang Taehyun rời khỏi người em, im lặng đi đến chỗ treo bộ đồ vest mới tinh đã được ủi phẳng từ trước. Cậu vuốt ve nó một hồi rồi đem để lên bàn trang điểm:
- Anh, mau thay đồ nhanh lên. Vợ anh có thể đứng ngoài đợi lâu sẽ giận đó. Em đi trước đây!

Chỉ nói thế và nhìn anh chốc lát rồi mở cửa rời đi, vừa mở cửa đã thấy cô nàng kia đang đứng chờ ngoài cửa, quả nhiên cậu đoán không sai! Trông cô ấy cũng thật xinh đẹp, đúng thật! Nếu sánh bước bên em cũng quá đẹp đôi.
- À, xin lỗi. Nãy giờ tôi và anh ấy nói chuyện có chút lâu nên cô phải đợi. Anh ấy thay đồ xong rồi ra ngay với cô, chúc hai người...hạnh phúc!

- Cảm ơn anh nhiều! Mà anh có phải là Taehyun?

- Ừm, sao cô biết?

- Bạn của chồng tôi tất nhiên tôi phải biết chứ? Chỉ là tôi không nhớ rõ ai với ai thôi. Trước kia tôi nghe chồng tôi kể về anh nhiều lắm, bảo anh rất tốt, bảo anh rất giỏi, bảo anh rất tuyệt.

- Vậy sao?

- Ừm, không ngờ tôi có thể cùng anh nói chuyện ở đây.

- Vậy sau này, nhờ cô chăm sóc anh ấy giùm tôi. Tôi đi trước...

Tiếng bước chân cô độc rời đi, lòng cậu não nề đau đớn tận tâm can. Rõ ràng không yêu tại sao lại kể tốt về cậu, vừa đi cậu vừa rơi nước mắt. Nước mắt mằn mặn, sóng mũi lại cay xè, nụ cười lại chua chát. Thật đau đớn!

Ngày anh khoác cho mình chiếc áo cưới, người sánh đôi bên anh lại không phải là em. Lúc đó em mới biết được rằng, bản thân em đã chết tâm, chẳng còn gì có thể lưu luyến. Có thể năm đó tình yêu của anh là giả nhưng tình cảm em dành cho anh luôn luôn là thật, anh đã thành công rồi. Anh thành công khiến em mất tất cả, tất cả của em chính là anh...

End Chap 2
20230210
________________

Chap 2 ra lò rồi đâyyy :33
Trước mắt toy dự tính lịch ra chap mới cho Fic này là vào cuối tuần, vào tối thứ 6, ngày thứ 7 và Chủ Nhật nha. Còn giờ giấc thì tùy nè (☆▽☆)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net