Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi khi căng thẳng mọi người sẽ làm gì ?

Còn Beomgyu, mỗi khi căng thẳng anh sẽ thường lui tới khu vui chơi dành cho trẻ em của bệnh viện. Đó là nơi ai cũng có thể bắt gặp những đứa trẻ hồn nhiên với những nụ cười ngây ngô, trong sáng, hay những ánh mắt ngây thơ của những đứa trẻ mới lên ba.

Đối với một bác sĩ tâm lý như Beomgyu, đó chính là liều thuốc giúp anh đẩy mọi muộn phiền, căng thẳng trong cuộc sống.

" A, bác sĩ kẹo ngọt đến rồi kìa "

Anh chậm rãi đẩy cửa bước vào, một cô bé hét lớn khiến cho những đứa bé khác đồng loạt quay lại nhìn. Chúng đều chạy lại phía Beomgyu như một thói quen với khuôn mặt háo hức như đang ngóng chờ một điều gì đó. Anh tiến gần lại đám trẻ, khuôn mặt như hối lỗi, dịu dàng nói:

" Hmmm, hôm nay bác sĩ để quên kẹo ngọt ở nhà mất tiêu rồi, bác sĩ xin lỗi các bạn nhỏ nha "

Sau câu nói đó của bác sĩ Choi, đứa nào đứa nấy đều mang khuôn mặt bí xị, ủ rũ như mấy ông bà cụ non đi về chỗ của mình. Biểu cảm của những đứa trẻ khiến cho những bác sĩ trong căn phòng đó cũng phải bật cười vì sự thay đổi một cách chóng mặt.

Lý do Beomgyu được các bạn nhỏ gọi với biệt danh " bác sĩ kẹo ngọt " vì mỗi khi đến đây, bác sĩ Choi đều sẽ mang theo mấy viên kẹo với những hình thù khác nhau tặng cho mỗi bạn một viên, và từ đó biệt danh " bác sĩ kẹo ngọt " của Beomgyu đã ra đời.

Từ khi bước vào căn phòng này, anh đã để ý đến Minkyu - đứa bé duy nhất không chạy lại xin kẹo và cũng là bệnh nhân tái khám của Beomgyu trong chiều nay.

" Cháu là Oh Minkyu đúng không "

Cô bé chỉ gật nhẹ một cái và tiếp tục chơi với chú gấu bông đang cầm trên tay của mình. Theo như anh được biết, Minkyu mắc chứng tự kỉ trầm trọng, đó là di chứng sau vụ tai nạn mà cô bé đã từng trải qua. Bố mẹ của Minkyu sau vụ tai nạn được chẩn đoán chấn thương não hiện vẫn đang trong tình trạng hôn mê, chỉ có cô bé là bị thương nhẹ.

Mặc dù vụ tai nạn đã trôi qua được hơn 1 tháng nhưng bệnh tình của cô bé ngày càng thêm trở nặng, dấu hiệu gần đây nhất chính là chứng hoang tưởng của cô bé.

Beomgyu vừa đọc xong dòng cuối cùng trong hồ sơ bệnh án của Minkyu, quay ra đã không thấy cô bé đâu nữa. Anh vội vàng vứt tập hồ sơ lại mà chạy ra ngoài tìm Minkyu.

" Mẹ ơi... mẹ ơi ....mẹ đừng bỏ Minkyu mà, mẹ ơi "

Cô bé vừa chạy vừa khóc gọi tên người mẹ do chứng hoang tưởng tạo ra, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên đôi má phúng phính. Tiếng gọi ngây thơ của một đứa trẻ mới lên bốn khiến ai nghe cũng thấy có chút xót lòng.

Cô bé cứ chạy, chạy đến nỗi không biết mình đã lạc vào nơi nào của bệnh viện như nàng Bạch Tuyết đang trốn khỏi mũi súng của tên thợ săn. Minkyu ngồi sụp xuống giữa hành lang vắng vẻ không một bóng người của bệnh viện. Đôi mắt ngấn nước của cô bé dần trở nên sưng húp, tiếng gọi mẹ ơi cùng ngày một ít đi, chỉ còn đọng tiếng khóc văng vẳng khắp hành lang.

" cộp...cộp.."

Tiếng bước chân ngày một rõ hơn, đối với một đứa bé mới bước vào tuổi thứ tư trong đời, đây chẳng khác nào những tiếng chân của mụ phù thuỷ đến bắt những đứa trẻ đang khóc trong câu chuyện cổ tích mà cô bé vẫn thường được nghe tại trường mầm non cả.

Cô bé sợ hãi co rúm người lại, mi mắt khẽ rung một giọt, hai giọt lần lượt chảy dài theo vệt nước cũ mà trượt xuống.

" làm ơn, xin đừng bắt cháu đi mà, cháu sẽ nít khóc nay bây giờ xin bà đừng bắt cháu, xin bà, bà phù thuỷ "

Đột nhiên cô bé cảm nhận được có một hơi từ đỉnh đầu truyền xuống, mùi hương thơm thơm thoang thoảng bao lấy cô bé khỏi mùi thuốc sát trùng khó chịu của bệnh viện.

Cô bé quay đầu lại với đôi mắt ngấn lệ với vẻ đượm buồn pha chút sợ hãi. Nàng công chúa nhỏ với đôi mắt tròn xoe nhìn người đàn ông trước mặt.

" Chú là hầu cận của mụ phù thuỷ đến bắt cháu sao ?"

" Tại sao cháu lại nghĩ chú là tên hầu cận của mụ phù thuỷ xấu xa chứ ?"

Tại sao Minkyu lại nghĩ như vậy nhỉ? Đơn giản vì người trước mặt cô bé đang mặc trên mình bộ đồ màu đen xì, nói trắng ra là cái gì trên người này cũng màu đen hết. Tóc này, quần áo này, giày này, mắt cũng đen nốt, chỉ có hai thứ không có màu đen là làn da trắng như món bánh gạo nướng mà cô bé thích ăn và đôi môi đỏ như trái cà chua mà cô bé siêu ghét mà thôi.

" Vậy là chú không phải tên hầu cận của mụ phù thuỷ sao "

" Đương nhiên là không rồi "

" Can you tell me, what's your name?"

Cô bé cười đùa với câu hỏi bằng tiếng anh mà mình đặt ra cho người đối diện

" Oh! A English question? Kang Taehyun - this is my name. And you "

" Oh Minkyu "

" Minkyu sao, chú có thể hỏi rằng tại sao Minkyu lại ở bệnh viện, Minkyu bị bệnh sao "

Nói đến đây, ánh mắt của cô bé ánh lên chút đượm buồn, dòng nước mắt bắt đầu xuất hiện như thể chỉ cần một cái rung mi nhẹ cũng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Taehyun chứng kiến những giọt lệ sắp tuôn ra khỏi đôi mắt to tròn ấy, nhẹ nhàng dùng ngón tay của mình gạt nhẹ đi giọt nước sắp trào ra.

" Nếu Minkyu không muốn nói, thì chú sẽ không hỏi nữa "

Cô bé không nói gì chỉ gật nhẹ một cái rồi dang tay như đang muốn được người đối diện bế lên.

" Chú có thể đưa cháu về nơi có nhiều đồ chơi của bệnh viện nhất được không "

" Ý cháu là khu vui chơi sao "

" vâng ạ "

Lời vừa dứt, Taehyun dang tay bế cô bé lên. Minkyu sau một trận khóc thì mệt lả người, dựa đầu vào vai hắn mà thiếp đi. Phải đến khi đi được hết hành lang đó, hắn mới phát hiện ra cô bé trên tay mình đã thiếp đi từ bao giờ không hay.

.

" Minkyu à, Minkyu ơi, cháu đang ở đâu thế "

Beomgyu hớt hả chạy đến nỗi mệt lả người, anh đi tìm hết chỗ này đến chỗ kia cũng chẳng thấy cô bé đâu. Điều mà anh sợ nhất đó chính là cô bé bị chứng hoang tưởng điều khiển mà chạy ra khỏi bệnh viện, nhưng anh cũng đã hỏi bảo vệ và trích suất camera cũng không thấy có.

Anh tìm hết khoa này sang khoa khác, hỏi từng người một ai cũng đều lắc đầu. Duy chỉ có một nơi mà Beomgyu chưa tìm đến là toà nhà hành chính của bệnh viện, nhưng nơi đó chiều nay phải đón tiếp nhà tài trợ của bệnh viện mà, chỉ có những người được yêu cầu phụ trách mới được đến. Vâỵ thì làm sao một đứa bé có thể vào đấy được chứ?

Mặc kệ suy nghĩ đó hiện lên trong đầu nhưng anh vẫn quyết định đến đó để xem thử, biết đâu cô bé lại ở đó thật thì sao. Beomgyu dùng thang bộ vì anh được biết Minkyu rất sợ không gian kín nên chắc chắn cô bé sẽ di chuyển bằng lối thoát hiểm.

Vừa mở cửa lối thoát hiểm ra, đập vào mắt Beomgyu là hình ảnh Minkyu đang ngủ say như chú mèo con và bất ngờ hơn nữa khi cô bé đang được người chồng mới cưới của anh ẵm trong lòng. Beomgyu trợn to mắt ngạc nhiên với sự xuất hiện của Taehyun tại nơi này. Còn Taehyun thì ngược lại, có vẻ như hắn biết anh làm việc ở đây rồi nên bình thản đáp lại ánh nhìn ngạc nhiên đó.

" Sao em lại ở đây, lại còn ẵm Minkyu đi ngủ nữa chứ "

Beomgyu nhíu mày thắc mắc.

" Chiều nay em có cuộc họp với viện trưởng, ra ngoài đi vệ sinh xong định đi vào thì nghe thấy tiếng khóc ngoài hành lang nên ra xem thử thì gặp Minkyu"

" Thì ra nhà tài trợ là em sao "

Taehyun đáp lại anh bằng cái gật nhẹ.

" Anh quen cô bé này sao"

" Con bé là bệnh nhân tái khám của anh chiều nay "

" Cô bé, mặc bệnh tâm lý sa-"

Đột nhiên chuông điện thoại của Taehyun reo lên, Beomgyu ngỏ ý muốn chuyển Minkyu sang cho anh bế hộ nhưng bị hắn từ chối, Taehyun chỉ nhờ anh lấy hộ chiếc điện thoại ra. Beomgyu lôi chiếc điện thoại ra, nhấn nút gọi rồi mở luôn loa ngoài cho hắn dễ nghe.

" Giám đốc, anh đi đâu vậy, cuộc họp vẫn đang diễn ra mà, anh đi tận hơn 20 phút rồi đó "

" À tôi bị đau bụng nên đi vệ sinh hơi lâu một chút, tôi sẽ quay trở lại ngay trong vài phút nữa "

" Vâng "

Chuông điện thoại vừa ngắt, Beomgyu liền bật cười trước tài nói dối không chớp mắt, không chút biểu cảm nào của người trước mặt.

" Thôi đưa đây anh bế con bé cho, em vẫn còn cuộc họp mà, đi đi đừng để mọi người chờ "

" Vậy nhờ anh nha "

Taehyun cẩn thận đưa cô bé cho Beomgyu, rồi mới an tâm quay đi. Vừa đi được vài bước hắn quay lại hỏi anh:

" Tối nay anh có ca trực không "

" Anh không "

" Về nhà ăn tối nhé, em nấu "

" Ừm"

Cả hai trao nhau một nụ cười nhẹ rồi mới chào tạm biết đối phương.

' Hoá ra cưới trước yêu sau không hề tệ như mình nghĩ ' Beomgyu nghĩ thầm. Anh quay gót bước đi về phòng bệnh của Minkyu, đôi môi đỏ hồng bất giác kéo lên nụ cười nhẹ.

===============================

20221117



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net