10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày mới lại đến, Beomgyu lười biếng nằm trên giường, nhìn sang bên cạnh, Taehyun vẫn đang say ngủ. Đây là lần đầu tiên sau một tháng kết hôn bọn họ ngủ chung giường, đơn giản vì những ngày trước do muốn tránh mặt nhau nên một người ngủ trên giường, một người ngủ sofa. Không thì như những ngày mới cưới, ngủ lê la ngoài sân, trên sàn nhà hoặc hành lang...

Hôm qua sau màn lãng mạn ngoài cổng, hai người không nói gì nữa, anh thì không sao nhưng hắn thì luôn tránh ánh mắt anh, cứ nghĩ hắn muốn trốn tránh tình cảm của anh. Nhưng tối hôm qua, giữa đêm khuya, Taehyun rón rén bước vào phòng, nhìn thấy anh ngủ say rồi hắn mới lén leo lên giường nằm cạnh, từ phía sau lưng luồn tay qua ôm lấy anh. Thật ra lúc ấy Beomgyu vẫn chưa ngủ, anh cố nén cười vì bộ dạng đáng yêu của hắn, hành động này của Taehyun cho thấy hắn vốn có tình cảm với anh.

Beomgyu thở dài, nhẹ vuốt mái tóc nâu mềm mượt của Taehyun.

"Phải đợi đến khi nào đây hả? Tên ngốc này"

Anh nhích lại gần hắn hơn, muốn ngắm nhìn thật kỹ khuôn mặt đáng ghét kia, khuôn mặt mà có thể vào một buổi sáng đột ngột nào đó anh chẳng thể ngắm nhìn nữa.

Mặt trời đã lên cao, nắng rọi vào ô cửa kính làm căn phòng rực sáng. Taehyun khẽ nhíu mày, tay sờ soạng sang bên cạnh tìm hơi ấm nhưng không có ai, lại nhìn đồng hồ, Beomgyu chắc đã đi đến trường rồi. Hắn ngồi dậy đi làm vệ sinh cá nhân xong thì bước xuống nhà, trên bàn có một khay thức ăn đậy kín, bên cạnh là một tờ giấy nhắn nhỏ "bữa sáng".

Taehyun nhíu mày, Beomgyu trở nên chu đáo như vậy từ lúc nào?

Hắn giở nắp đậy ra, "bữa sáng" hoành tráng của Beomgyu chính là hai cái bánh chocopie và cốc sữa tươi. Hắn phì cười chép miệng lắc đầu.

"Đúng là Joe, chẳng bao giờ tiến hoá được"

Lúc này, Beomgyu đang ở trường của...Taehyun. Anh cứ thấp thỏm đứng ngồi không yên trên ghế, liên tục nhìn đồng hồ.

"Anh lại muốn gì nữa đây?"

Anh ngẩng mặt lên mỉm cười, từ từ quay người lại

"Tôi không muốn gì từ cô hết"

"Vậy..."

"Cô biết không? Hiện giờ, tôi đang rất muốn lao vào cho cô một trận"

Beomgyu chợt đổi chất giọng, Jia thấy hơi rợn người, cô lùi lại

"Anh...sao..."

"Chưa bao giờ tôi ghét người nào đến vậy đâu, lấy làm vinh dự đi"

"Anh ghen tị với tôi đến vậy à?"

Beomgyu khịt mũi cười

"Phải, đúng là tôi rất ghen tị với tình cảm mà Taehyun dành cho cô. Hi vọng cô sẽ trân trọng hạnh phúc mà mình đang có"

"Ý anh là..."

"Tôi nghĩ cô đã hiểu rồi, tôi không thích lặp lại"

Jia ôm bụng cười lớn, rồi đắc thắng nhìn anh

"Cuối cùng anh cũng biết thân phận mà từ bỏ rồi sao?"

Beomgyu không đáp, đôi mắt đen đượm buồn nhìn vô định. Rốt cuộc thì anh cũng hành động ngu ngốc như những nữ chính cao thượng trên phim truyền hình, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc là đủ. Nhưng chỉ mỗi Taehyun được hạnh phúc, anh thật không can tâm chút nào, chỉ là...Beomgyu đã quá mệt mỏi để tranh giành rồi, cuối cùng anh cũng nhận ra những thứ thuộc về mình thì dù thế nào cũng trở về với mình mà thôi.

Anh nhìn chiếc nhẫn cưới, màu đen tuyền sang trọng nổi bật trên bàn tay trắng xanh, đưa tay miết nhẹ, anh tin chắc tất cả đều được an bài bởi số mệnh.

Bộp!!!

Đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên một cây gậy đập vào đầu Beomgyu, khi xoay lại anh chỉ kịp nhìn thấy Jia cũng cùng số phận như mình, đã ngất xỉu dưới đất và đang được một đám người khiêng đi, rồi tất cả trở nên mờ nhạt trời đất quay cuồng, anh không còn biết gì nữa.

Lạnh

Sàn nhà rất lạnh, cái lạnh thấu da thịt khiến anh dần tỉnh. Tay bị trói và miệng cũng bị dán băng dính, Beomgyu nhìn quanh, thấy Jia đang hốt hoảng ra sức cựa quậy, miệng phát ra âm thanh ú ớ gì đó mà anh nghe không rõ, anh cố sức chống tay ngồi dậy, đây là một hầm chứa đá, hèn gì lạnh đến vậy. Anh nhìn phía trên thì phát hiện một lỗ thông hơi, mừng rỡ cố leo lên những cục đá to, nhưng rất trơn, anh bước hụt mấy cái rồi ngã rầm xuống đất, Jia nhìn anh lắc đầu, đôi mắt hàm ý "đồ vô dụng"

Rầm!!!

Cửa chợt mở, một đám người bước vào, do ngược sáng nên cả hai người họ đều không thấy được hình dáng, mặt mũi ai. Một người cất tiếng

"Đừng cố gắng vô ích nữa, hai người không thoát được đâu, ngoan ngoãn nằm đây chờ Kang Taehyun đến cứu đi"

Thì ra đây là vụ bắt cóc vì thù, lúc bị đánh ngất Beomgyu cũng đã lờ mờ đoán ra được lí do rồi, anh ú ớ gào lên dù chẳng nghe được gì. Tên đó phá ra cười

"Mày cứ mặc sức mà chửi đi, chỉ tốn hơi thôi"

Trái với thái độ tức giận của Beomgyu, Jia trông rất bình thản, cô ta đã rơi vào cảnh này nhiều rồi, chẳng có gì đáng sợ hết vì cuối cùng Taehyun sẽ đến cứu cô thôi

"Nhưng đại ca, sao lại bắt cả tên này vậy?"

"Vì nó ở cùng một chỗ với con nhỏ này, nên tao bắt luôn cả hai"

"Vậy khi hắn đến thì sao?"

"Cho hắn chọn một đứa, đứa còn lại thì bọn mình vui vẻ một chút, hành hạ người khác là sở thích của tao mà"

Cả bọn phá lên cười ha hả, Jia cũng cười thầm trong lòng, chỉ có Beomgyu là cảm thấy kinh tởm đến buồn nôn.

"Đại ca, nó đến rồi"

Taehyun đã xuất hiện trước cửa từ lúc nào, và vẫn như những mô típ cũ, "anh hùng" luôn đi một mình.

"Đến đúng lúc lắm, chọn đi. Mày muốn cứu ai?"

Hắn nhìn hai người đang bị bắt trói, lòng nóng như lửa đốt

"Thả cả hai ra"

"Không, không. Chỉ được chọn một thôi"

"Rốt cuộc là mày muốn gì? Tao đã gây thù gì với mày"

"Haha, đây chỉ là một trò chơi, buồn quá thì kiếm trò gì đó để giải khuây thôi, tao cũng muốn thử thách vị anh hùng chưa từng bị đánh bại đây một chút".

Vừa nói xong gã kéo Beomgyu và Jia dậy, kề dao vào cổ cả hai

"Nào, nhanh chọn đi, tao không có nhiều thời gian"

Taehyun hết nhìn người này lại nhìn người kia, hắn không ngờ mình lại bị đẩy vào trường hợp này. Dù thường ngày Beomgyu hay cằn nhằn việc hắn không dứt khoát tình cảm để cho anh một câu trả lời, hắn cũng chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ về việc sẽ lựa chọn ai. Nhưng, trong tình huống này, hắn không có nhiều thời gian nữa.

"Được rồi, thả cô ta ra"

Taehyun hất mặt về phía...Jia. Beomgyu mở to mắt ngạc nhiên nhìn hắn, dù đã đoán trước được kết quả nhưng anh vẫn cảm thấy đau lòng và hoàn toàn thất vọng

"Còn tên này thì sao?"

Taehyun cởi trói cho Jia xong thì bình thản nhìn gã nói

"Tùy mày"

Beomgyu thật sự không tin những gì mình nghe thấy, gã kia mặt cũng hơi biến sắc, chứng tỏ gã chỉ được cái mồm chứ cũng chẳng dám làm gì.

Huýt!!

Taehyun đột nhiên huýt sáo, cả bọn đang ngơ ngác không hiểu gì, thì một con chó khổng lồ xông vào, khi gã kia kịp định thần lại thì Sek đã nhảy chồm lên người.

Bọn đàn em thấy con chó quá to nên không dám làm gì, để mặc gã kia cứ la hét oai oái, không biết gã vùng vằng giãy dụa thế nào mà con dao vô tình sượt qua chân Beomgyu, có thể nói đây là lần bị thương nhảm nhí nhất trong cuộc đời của anh. Nhưng lại là vết thương nặng nhất vì con dao cắt khá sâu, anh ngã vật xuống sàn, mặt dần trắng bệch, mồ hôi thi nhau túa ra ngoài.

Taehyun hoảng sợ, lo lắng, hắn chạy nhanh đến đỡ lấy anh

"Beomgyu, anh không sao chứ?"

"Không cần...cậu...quan tâm"

"Cố chịu một chút, tôi đưa anh đến bệnh viện".

Không để tâm lời nói đầy giận hờn, trách móc của Beomgyu, hắn bế anh trên tay chạy nhanh ra chỗ để xe. Sắc mặt Beomgyu ngày càng nhợt nhạt, mắt anh bắt đầu mờ đi, máu ở chân chảy ra ngày một nhiều. Beomgyu ngước lên nhìn hắn cố chút hơi tàn, môi nặng ra một nụ cười

"Không phải cứ cố gắng thì sẽ đạt được...đúng không?"

Taehyun hơi khựng lại, nhìn xuống anh và nói gì đó nhưng bóng đen chợt ập đến rất nhanh, mọi tiếng động sự vật xung quanh anh đều không cảm nhận được nữa.

--------

Beomgyu bật dậy, trên trán toát đầy mồ hôi. Thì ra chỉ là mơ, giấc mơ đó thật đáng sợ. Anh đưa tay vuốt mặt, miệng lẩm bẩm

"Có lẽ...khi mình mất đi...cũng sẽ như vậy"

Beomgyu chợt cảm thấy sợ, rất sợ. Anh hoảng hốt nhìn quanh, trong phòng chỉ bật đèn mờ và chẳng có ai ngoài anh. Beomgyu nhảy xuống giường, mặc cho đôi chân vẫn đau nhức, anh điên cuồng mở cửa chạy ra ngoài thì đâm sầm vào một người đang bước vào

"A.."

Beomgyu xoa cái mông ê ẩm, mặt nhăn nhó vì đau

"Điên à? Chân như vậy còn cố đi"

Giọng điệu như thế thì chỉ có thể là Taehyun thôi, hắn đặt chai nước xuống, quỳ một chân xuống sàn xem xét chân anh. Cú ngã đã khiến cho vết thương lại chảy máu, hắn nhíu mày giọng trách móc

"Làm ơn ngoan ngoãn một c..."

Đột nhiên Beomgyu bật dậy ôm chặt Taehyun khiến hắn không kịp phản ứng, mất đà ngã xuống đất.

"Này..."

Mặc cho hắn cựa quậy, anh cứ nhất quyết ôm chặt. Beomgyu thật sự rất sợ, lần đầu tiên anh trải qua cảm giác hắn trượt khỏi tầm mắt của mình, biến mất khỏi nơi mà anh không bao giờ nhìn thấy được nữa. Taehyun toan đẩy Beomgyu ra thì..

"Đừng...chỉ một chút thôi. Cậu không thích tôi cũng được, tôi sẽ không đeo bám hay cản trở hai người nữa, chỉ cần...đứng ở nơi tôi có thể nhìn thấy, được không??"

Beomgyu nói trong gấp gáp, cứ như thể nếu không nói kịp thì sẽ không còn cơ hội nữa vậy. Anh bắt đầu không kìm chế được tiếng nấc, nước mắt cứ liên tục chảy không ngừng. Taehyun vô cùng ngạc nhiên, có chút đau lòng, đây không phải lần đầu tiên anh khóc trước mặt hắn, nhưng hắn vẫn không biết phải làm sao. Sau cùng, Taehyun đành ngồi im ôm chặt Beomgyu để mặc cho anh khóc trong vòng tay mình.

Nhìn anh nằm trong lòng mình ngủ ngon lành, Taehyun mỉm cười ôn nhu, nghĩ lại những gì anh nói khi nãy, hắn thở dài.

"Đồ ngốc"

Sáng hôm sau, Beomgyu hơi cựa mình, anh đưa tay lên dụi mắt cảm thấy bên cạnh có một cục gì đó rất ấm và mềm, một lúc sau nhớ ra rồi mới thở phào. Anh ngước mắt lên, thấy hắn đã nhíu mày nhìn anh từ lúc nào, anh cũng nhíu mày nhìn lại, rồi vô tư choàng tay qua ôm Taehyun, rúc vào người hắn...ngủ tiếp.

"Này"

Cuối cùng Taehyun cũng phải lên tiếng, nhưng chưa kịp nói gì thì Beomgyu đã chặn ngang

"Năm phút thôi"

"Tôi..."

"Biết rồi...ba phút"

"Không..."

"Sao cậu ích kỷ vậy, đã nói ba phút thôi mà"

"Anh có để cho tôi nói không hả?"

Taehyun bất lực hét lên, Beomgyu ngạc nhiên, có vẻ hắn không thích thật. Mặt anh buồn rười rượi ngồi thẳng dậy nghe hắn nói. Taehyun nhìn anh, hắng giọng vài cái, rồi bỗng kéo anh ôm vào lòng

"Tôi chỉ muốn nói là...ừm...cứ...ôm như vậy đi, chồng".

Beomgyu mở to mắt nhìn hắn, tựa như không tin những gì mình vừa nghe, có phải Taehyun vừa gọi anh là...

"Vì anh đang bị thương nên muốn làm anh vui thôi, đừng tưởng bở"

Chưa kịp nghĩ gì thì hắn đã nhanh chóng bồi thêm một câu chặn suy nghĩ của anh lại. Beomgyu bĩu môi, nhưng rồi cũng vui vẻ mà rúc vào người hắn ngủ tiếp

"Chà... Chà..."

Một giọng nói giễu cợt cất lên phá tan bầu không khí lãng mạn hiếm có, giọng điệu này chỉ có thể là Kwan không lẫn vào đâu được. Beomgyu khinh bỉ vô cùng ghét bỏ nhìn cậu

"Lại là cậu, đồ kì đà"

"Cảm ơn, tôi biết lựa thời điểm xuất hiện quá đúng không?"

Beomgyu hừ một cái, rồi chống tay ngồi dậy, Taehyun thì bước đến ghế sofa.

"Tìm thấy bọn chúng chưa?"

"Vẫn chưa"

Taehyun nhíu mày, rốt cuộc lần này là ai đã chơi hắn, chợt có tiếng điện thoại đổ chuông, Taehyun nhìn màn hình rồi bước ra ngoài nghe

"Tôi biết rồi nhé"

"Biết chuyện gì?"

"Haha, không tồi"

"Gì hả?"

Kwan không đáp, vừa huýt sáo vừa mở tạp chí ra xem. Beomgyu cũng chẳng thèm để ý đến cậu ta, anh ngoảnh mặt ra nhìn cảnh vật bên ngoài, rồi đột nhiên nhìn Kwan, giọng nghi hoặc.

"Chuyện lần trước...có thật không?"

"Có lẽ...thật"

"Vậy sao cậu không nói cho cậu ta biết"

"Tại sao phải nói?"

"......."

"Nếu anh là tôi lúc đó, anh sẽ lựa chọn thế nào?"

Beomgyu bĩu môi, không trả lời

"Nhưng phản ứng của anh, thật khiến tôi ngạc nhiên đấy"

"Thế nào?"

"Không...tức giận"

"Tôi không thích phí thời gian để bày ra những cảm xúc vô ích"

"...."

Beomgyu nhìn Kwan cười ranh mãnh

"Tôi thích trả thù hơn"

Kwan đáp lại bằng cái nhìn đầy thích thú, rồi cậu tiếp tục cắm cúi đọc tạp chí. Taehyun bước vào, mặt vô cùng không vui

"Chuyện gì vậy?" Beomgyu lo lắng hỏi

"Chiều mai đi ăn với ba mẹ"

"Chiều mai?"

"Ừ, kỷ niệm 30 năm ngày cưới"

Mắt Beomgyu sáng rỡ, anh rất thích những lễ kỷ niệm thế này, Taehyun thở dài, thật là phiền phức.

------

"Xuất phát thôi"

Beomgyu hào hứng hét, Taehyun nhanh chóng bịt miệng anh lại

"Đã trốn viện còn la to, anh muốn bị phát hiện à?"

Anh cười hề hề, Taehyun ngán ngẩm lắc đầu, khởi động xe phóng vụt đi, hướng thẳng về phía trung tâm thành phố.

Vì quần áo đều đã cháy rụi hết nên Beomgyu chẳng còn bộ quần áo ra hồn nào để mặc, vậy là Taehyun phải chở anh đi mua sắm, kết quả dẫn đến cuộc trốn viện này đây, đương nhiên không thể thiếu một bệnh nhân giả để che mắt thiên hạ rồi, được vinh dự lựa vào vai ấy còn ai khác ngoài Kwan.

Đỗ xe vào bãi, Taehyun và Beomgyu đi vào trung tâm thương mại nổi tiếng của thành phố

"Cái này được đấy"

"Xấu"

"Cái này thế nào?"

"Xấu"

"Thế c..."

"Vô cùng xấu"

"Này, cậu vừa phải thôi, rốt cuộc là có muốn mua không?"

"Tôi nhận xét rất thật lòng đó thôi"

"Giỏi thì chọn đi"

Bọn họ đi hết tất cả quầy quần áo trong trung tâm thương mại, nhưng chẳng mua được cái nào, còn cãi nhau ỏm tỏi làm cản trở chuyện buôn bán của người ta, nhưng đương nhiên với sự "vô tư" có thừa của mình thì cả hai đều không biết xấu hổ hay áy náy gì.

Quầy cuối cùng, Beomgyu uể oải từ phòng thay đồ đi ra, mặc trên người anh là chiếc áo cổ cao màu đen, khoác bên ngoài một cái áo vest cùng màu, quần âu tây ôm sát đôi chân dài nhìn vô cùng lãng tử. Taehyun chống cằm nhìn một hồi rồi gật đầu. Bây giờ Beomgyu chẳng còn tâm trạng gì mà tự soi mình trong gương nữa, anh mệt đến nổi chỉ muốn nhanh chóng về ngủ.

Beomgyu nhăn nhó khó nhọc bước từng bước, cảm thấy đường từ trung tâm thương mại đến bãi đỗ xe sao thật xa.

"Này"

Hết chịu nổi, anh dừng lại rồi hét to về phía hắn.

"Chuyện gì?"

"Cõng"

"Không!!!"

"Chân tôi đang bị thương"

"Thì sao. Hai người đàn ông cõng nhau, dễ nhìn không?"

Beomgyu tức xì khói, anh nghiến răng trừng mắt với hắn, Taehyun tặng anh một nụ cười, rồi đi tiếp. Nhưng hắn chợt nghe tiếng chân gấp gáp chạy phía sau, quay đầu lại thì thấy Beomgyu đang phóng đến phía hắn với "tốc độ" không tưởng đối với người đang bị thương một chân.

Anh chạy lại phía Taehyun rồi lấy đà nhảy bật lên, hai tay ôm lấy cổ hắn còn hai chân thì kẹp chặt eo.

"Xuống ngay"

"Không!!!"

"Anh là khỉ sao? Mau xuống"

"KHÔNGGGG!!!"

Giằng co một lúc vẫn không khiến anh rời khỏi người mình được, Taehyun bỏ cuộc

"Được rồi, được rồi, anh phải xuống thì tôi mới cõng được chứ"

"Xuống để cậu chạy mất à"

Beomgyu cười tươi, rồi từ phía trước người hắn, bấu víu leo qua phía sau

"Nặng quá đi"

"Im lặng"

"Anh đạp trúng bụng tôi rồi"

"Đã bảo đừng cử động"

"Aaaa mắt của tôi"

"Haha, xin lỗi nha, xong rồi, đi thôi bảo bối"

Sau cả mấy phút chật vật thì Beomgyu cũng thành công yên vị trên lưng Taehyun, bây giờ nhìn hắn rất thảm thương, đầu tóc rối bù, mắt sưng đỏ một mảng vì bị anh đụng trúng, đã la hét than vãn suốt nãy giờ rồi nên hiện tại hắn chẳng còn sức nói nữa. Đành lấy câu "quân tử trả thù 10 năm chưa muộn" ra để tự an ủi mình.

"Này, dậy đi Beomgyu đẹp trai"

Một bàn tay đánh bốp vào mông Kwan, cậu dụi dụi mắt, thấy Beomgyu đã về. Chẳng những cậu không ngồi dậy mà còn nằm chỏng mông về phía anh, vừa lắc vừa nói

"Đánh nữa đi, đánh nữa đi"

Beomgyu mở to mắt, cố gắng kìm chế ngọn lửa bốc lên đầu

"Tên bệnh hoạn này, có muốn tôi cắm tiêm vào mông không?"

Chọc được Beomgyu tức điên lên, Kwan cười ha hả hài lòng, không đùa nữa. Cậu đứng dậy lấy áo khoác rồi bước ra ngoài, trước khi đi còn nhả lại một câu

"À, lúc nãy có y tá vào kiểm tra, tôi "đánh rắm" để đuổi cô ta đi rồi, đừng lo nhé"

"CÁI GÌ???" Beomgyu tức điên lên, may mà chân anh đang bị thương, không thì...

------

"Thế nào??"

Beomgyu từ phòng vệ sinh bước ra, trên người đang mặc bộ đồ hôm qua đã mua, tóc vuốt keo chẻ ngôi. Daeun chống cằm ngắm nghía, rồi đưa tay giơ ngón cái lên

"Hôm nay Huening Kai không đến à?"

"Có, sáng sớm đã đến rồi, cậu ta còn khóc nữa"

Beomgyu bật cười khi nhớ đến dáng vẻ cố không khóc của Huening Kai sáng nay, lúc đó anh đã hỏi tại sao lại khóc, thì cậu nhóc trả lời vì cảm thấy đau lòng. Beomgyu cảm động bước đến ôm chặt lấy Huening Kai an ủi thì Taehyun đẩy cửa bước vào. Cái gương mặt ăn giấm chua của hắn thật buồn cười.

"Vậy Taehyun đâu?"

"Cậu ta về nhà thay quần áo rồi. Nhưng mà..."

"...."

"...cô thích tên kì đà à?"

"Sao?"

"Đừng chối, ánh mắt của cô rất rõ ràng"

"Không... Không phải đâu, anh đừng hiểu lầm"

"Vậy tại sao ngày nào cô cũng làm cơm cho cậu ta ăn, lúc trước thì chỉ là tiện tay làm dư ra một phần, còn bây giờ, bữa trưa của tôi là cháo, của cậu ta là cơm cà ri, bữa tối của tôi vẫn là cháo, của cậu ta lại là mì ý"

"Vì...."

Cốc cốc cốc.

Đúng lúc Daeun bối rối không biết phải thanh minh như thế nào thì có tiếng gõ cửa, cô thở phào.

"Xin chào"

Beomgyu thở dài, tâm trạng đang vui vẻ bị phá hỏng rồi

Jia tự nhiên như nhà của mình, ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân vừa nói vừa vỗ tay.

"Anh hay lắm"

"Nếu cô đến chỉ để nói vớ vẩn thì xin về cho"

"Kế hoạch bắt cóc, rất hoàn hảo"

Lúc này Beomgyu nhếch mép nhìn vào cô ta, đôi mắt trở nên thích thú hơn

"Không ngờ anh lại bỉ ổi đến vậy, thuê người bày ra vụ bắt cóc"

"Chẳng phải tôi đã từng nói vì thứ mình muốn...tôi sẽ dùng mọi cách để có được sao?"

"Một người không có liêm sỉ như anh không xứng đáng có được Taehyun"

"Vậy cô thì xứng à"

"Đương nhiên"

Beomgyu ôm bụng cười, rồi anh đứng dậy, tiến về phía Jia, cúi thấp xuống nói nhỏ vào tai cô ta

"Cái trò vừa ăn cướp vừa la làng này là tôi học từ cô đấy, không tồi chứ?"

"Ý anh là gì?"

Beomgyu nhún vai đáp lại ánh mắt giận dữ của Jia. Đúng lúc có điện thoại, anh bắt máy nói vài câu rồi bước ra ngoài.

"Lần khác nói tiếp"

Anh nháy mắt chào Daeun, bỏ mặc Jia với nỗi hoang mang.

Vừa ngồi vào xe Beomgyu đã cảm thấy một bầu không khí rất lạ, vừa định hỏi nhưng lại thấy sắc mặt u ám của Taehyun thì đành thôi.

Nơi ông bà Kang tổ chức lễ kỷ niệm ngày cưới chính là Phu Thê Các, vừa đến nơi, nhân viên đã rất niềm nở hỏi thăm bọn họ. Beomgyu vui vẻ trả lời, còn Taehyun vẫn giữ im lặng.

"Mừng lễ kỷ niệm, chúc ba mẹ răng long đầu bạc"

"Cảm ơn con, Gyu"

Bà Kang vui mừng ôm chầm lấy Beomgyu, ông Kang cũng vỗ vai anh cười hiền.

"Lâu rồi không gặp, sắc mặt con hình như không được tốt lắm, chân con làm sao vậy?"

"Không có gì đâu ạ, con bất cẩn nên bị thương một chút thôi"

Mọi người vui vẻ tiếp tục trò chuyện trong suốt buổi ăn, chỉ có Taehyun không tham gia, lặng im trong thế giới riêng của mình. Ông bà Kang nghĩ vì con trai không muốn đến lễ kỷ niệm nên phản ứng như vậy là đương nhiên và thật ra họ cũng không quan tâm lắm, chỉ có Beomgyu là khó chịu đến phát điên. Khi mọi người tản ra sàn khiêu vũ, anh vỗ vai hắn hỏi

"Này, hôm nay bị gì vậy?"

"......"

"Này!"

"......"

"Taehyun"

"....."

"Có chuyện gì à?"

"......"

"Cậu...đã biết rồi sao?"

Lúc này Taehyun mới quay sang nhìn anh, khuôn mặt ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển sang tức giận.

"Vậy...chuyện đó là thật"

"Đúng vậy"

"Tại sao?"

"Một chút kích thích để cậu nhận ra tình cảm của mình thôi"

"Anh..."

"Cậu muốn chửi mắng gì cũng được, tôi làm tôi chịu"

"....."

"Nhưng thật đáng tiếc, kế hoạch thất bại rồi. Mục đích của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC