Chương 34: Nguyên nhân của sự thờ ơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn gió mới thổi lao xao vào bờ,   Y/n chạy nhanh ra bờ biển đuổi theo Minnie.

- Chị ah~

- Chờ em với.

- Haha, Y/n chân ngắn, mau lên đi chứ, chỗ này nhiều nhím biển lắm đó.

" Chân.....ngắn?? Mình chân ngắn từ lúc nào chứ? "

Cô ngỡ ngàng nhìn xuống dưới.

- Nhanh lên.

- Nae, em ra liền.

- Mau đem xô lại đây.

- Chị không đeo bao tay sao?

- Kinh nghiệm là chính.

Minnie nháy mắt với Y/n, họ cùng nhau bắt chúng.

- Chị ơi, chỗ này có con gì lạ lắm.

- Khoan, đừng chạm vào nó.

Minnie chỉ vào một cái túi trong suốt như bọc trứng.

- Đụng vào ngứa lắm đấy, nó là trứng sứa, hàng năm cứ đến mùa lại dạt vào đây, em phải cẩn thận một chút.

- À  vâng.

- Nè....

*Rào.....*

- Á~! Chị à, ướt hết rồi.

Minnie tạt nước vào người Y/n, cô bật cười.

- Em không thua chị đâu.

- A~! Con bé này.

Cả hai ngã xuống nước.

- Có mệt không?

Y/n lắc đầu.

- Nơi này thật sự rất đẹp.

- Cho dù có đi đến đâu chị cũng luôn nhớ về nó.

- Nae, tiếc thật.

Y/n nở nụ cười nhẹ nhàng, gương mặt dần cuối xuống, trên nụ cười đó, sự buồn bã lúc ẩn lúc hiện một cách chua xót. Nếu như hắn ở đây....thì tốt biết mấy...

Y/n ngồi dậy đi lên phía bờ cát. Quay đầu lại gọi

- Minnie a~! Mau lên đây thôi, nước lạnh lắm.

- Ừm

Cả hai cùng ngồi xuống ngắm nhìn bầu trời, Y/n quay sang nhìn Minnie, nước da ngâm nổi bật cùng mái tóc dài ấy...ngay cả cô cũng phải lặng lẽ say mê. Cô ấy quá đẹp...

- Bé à , em nhìn gì thế?

Cô giật mình.

- Ah~! Em...

- Hay là ở đây với chị đi...nơi này vui quá mà...haha

- Em.....cũng muốn lắm, nhưng mà...mẹ của em vẫn còn đang ở bên kia.

Cô đưa tay chỉ về hướng đất liền.

- Oh, chị xin lỗi , chị không biết.

- Không sao, chỉ là....

- Hửm?

- Em nhớ mẹ lắm, không biết giờ mẹ đang làm gì nữa.

- Ôi con bé này, chỉ ở đây có mấy ngày mà đã nhớ rồi.

- Không....không phải, em với mẹ....đã không gặp nhau hơn mấy tháng liền rồi...

- Ơ, tại sao?

- Em.....

Y/n ấp úng, cô không thể tùy tiện nói chuyện liên quan đến người kia được.(Jack á)

- Chỉ là em đi làm xa nhà thôi ạ.

- À, chị hiểu, bản thân chị ngày nào cũng được gặp cha mẹ, nếu mà xa nhau nửa ngày thôi, chắc cũng nhớ chết đi được, không sao đâu, cố lên.

Minnie ôm lấy bờ vai nhỏ bé của Y/n, tay xoa xoa an ủi, cô thuận thế ngả vào lòng đối phương.

- Chị à...

- Hửm?

- Tại sao....chị lại cứ lảng tránh Beak Ah vậy ạ?

Bàn tay đang xoa xoa trên người Y/n bỗng nhiên dừng lại. Cô im lặng một hồi lâu. Ánh mắt buồn rầu, bi thương của Minnie khiến cho cô có phần ngạc nhiên, nó hoàn toàn khác với sự vui vẽ của cô ấy lúc nãy.

- Chị.....?

- Có đôi lúc, biết nhiều chuyện quá sẽ khiến cho bản thân tự trở nên nặng lòng.

- Em....em xin lỗi.

- Chuyện đó....cũng xảy cách đây 5 năm rồi.

-........

- Beak Ah của lúc trước và của hiện tại là hai kẻ khác nhau, anh ấy không còn là người mà chị từng yêu nữa, một kẻ máu lạnh vô tình...

Cơn gió đông tràn vào đi theo tiếng sóng vỗ về đất liền. Chúng đung đưa vài sợi tóc của Minnie, gương mặt u sầu ấy hòa vào ánh hoàng hôn, trông vừa đẹp lại vừa buồn bã.

- Chị.....và Beak Ah, có phải hai người hiểu lầm nhau vì cái gì không? Em thấy, anh ấy là một người đáng yêu, dễ gần mà......

- Có đôi khi, vỏ ngoài quá hoàn hảo sẽ dẫn sai lối con người đi theo một ngã rẽ khác...

Cô quay sang nhìn Y/n, gương mặt kiên nghị, trưởng thành lúc này lại khiến cho Y/n có chút bỡ ngỡ.

" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "

Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu cô nhưng mắt thấy người chị này đau buồn như thế, nên cũng không giám mở lời.

- Em...có muốn nghe câu chuyện của chị không?

- Dạ....muốn....nhưng mà....nếu nó quan trọng với  chị thì em cũng....
- Ha....

Minnie cười hắt ra, miệng nhếch lên thể hiện một chút khinh bỉ.

- Nó...đối với chị cũng chẳng bằng một hạt cát ở đây, nhưng đối với hắn....lại rất quan trọng, nhưng chị phải giữ gìn nó như một gánh nặng trong tim chỉ vì sự ngu muội của một kẻ đáng thương.

- Chị...à.

- Được rồi, chuyện bắt đầu từ....

- Minnie!!!

Tiếng gọi lớn của người đang đứng phía sau tắt đi nụ cười đang còn đọng lại trên gương mặt của cô gái.

- Đừng tùy tiện như thế.

Y/n quay đầu,..là Beak Ah, anh ta đứng ở đó từ lúc nào chứ?

- Beak....Ah, sao anh lại ở đây? Chẳng phải anh cùng bác trai đang đi đóng thuyền sao?

- Anh có chuyện cần nói với em.

Beak Ah hoàn toàn phớt lờ đi câu hỏi của Y/n, ánh mắt lạnh lùng khó hiểu hướng về phía người đang ngồi bên cạnh cô. Minnie cúi mặt xuống, mái tóc che đi ánh mắt đang rưng rưng.

Cô đứng dậy đi một mạch lên trên.

- Chị....chị...à!

- Cô ở đây chờ tôi.

Beak Ah nói giọng lạnh lùng với Y/n, cô kinh ngạc không hiểu chuyện gì, giương mắt nhìn hai người đi vào bên trong.

Bản thân chẳng biết làm gì ngoài việc nghe lời, cô quay người lại nhìn chăm chăm vào quả cầu lửa đang rực cháy ở phía chân trời, trong đầu đầy sự hoang mang.

- Ánh mắt lúc nãy.......

Cô không thể tưởng tượng được, một người luôn miệng cười nói với cô, hòa đồng mà còn hiền hậu như anh ấy lại có ngày trở nên đáng sợ như vậy. Rốt cuộc là còn bao nhiêu chuyện liên quan đến hắn mà cô còn chưa biết?

Ngẩng cao đầu, hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

- Kim Taehhyung, anh đúng là chủ nợ của em mà!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Giải thích chút, chủ nợ kiểu như hai người cứ chuyện gì cũng phải liên quan đến nhau ý...

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Biển cả vỗ về đất liền bằng cơn sóng, tình yêu thì được chăm sóc bằng chính sự chân thành...

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net