1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

yeonjun xoay cây bút chì trong tay mình, cứ viết rồi gạch bỏ, anh ngồi trong studio riêng biệt với âm thanh xung quanh là những phím đàn. đầu hơi tựa về phía sau, miệng lẩm bẩm vài từ ngữ mà anh nghĩ mình sẽ đặt bút vào mảnh giấy nhỏ này

tiếng chuông điện thoại khẽ ngân lên, yeonjun còn chẳng thật sự nhìn xem là ai trước khi cân nhắc bắt máy. anh chỉnh lại tư thế ngồi của mình, đặt điện thoại dựa lên bàn sau khi đã nhấn trả lời

"em đã nghĩ anh sẽ mặc kệ đấy."

taehyun ở đầu dây bên kia hơi bơ phờ lên tiếng khi vừa mới kết nối, làm anh bật cười nhìn chằm chằm dáng vẻ có chút ngái ngủ đang nhai nhóp nhép thứ gì đó trong miệng

"em làm sao thế? trông em như thiếu ngủ ấy."

tiếng lạch cạch của đôi đũa đặt xuống bàn, taehyun khoanh tay lại và giương đôi mắt không mấy hài lòng đến cho anh, giọng hơi khàn

"anh định ở công ty bao lâu nữa vậy?"

"nhớ anh sao?"

yeonjun chống cằm đến gần hơn với camera, nở nụ cười chờ đợi câu trả lời. taehyun không phản ứng gì, đến chớp mắt cũng không, nếu không phải anh quá quen với bộ dạng này mỗi khi nhìn sang cậu lúc xem phim, chắc sẽ xua tay tự hỏi có phải mạng không ổn định rồi hay không

"nếu anh muốn em trả lời vậy. ừ, em nhớ anh."

"anh không nghĩ mình thích câu trả lời như thế đâu."

taehyun nhún vai, cầm lấy đôi đũa lên và gắp thứ thức ăn mà có thể khiến anh ở màn hình bên kia lập tức hét lên, rất thản nhiên cho vào miệng mặc kệ giọng yeonjun đang ồn ồn sát bên tai thế nào

"em quá đáng thật đấy, dám ăn phở trước mặt anh."

"em đã định ăn cùng anh, nhưng tiếc thay anh lại chẳng muốn về nhà tí nào. nên, đành chịu."

cậu nhấc tô phở của mình kề lên miệng, húp lấy phần nước dùng với âm thanh đầy ngon miệng, đủ để yeonjun nhăn mặt lại vì hiểu rõ ý đồ của cậu là chọc tức anh. taehyun giơ lấy chiếc tô sạch bong sau khi dùng xong bữa của mình, nhướng mày về phía anh như một cách khiêu khích

"cảm ơn vì cuối cùng cũng chịu mở camera để gọi với em, em đã đợi điều này đấy."

yeonjun lập tức dồn lại trong não mình một chuỗi kí ức riêng biệt về mỗi cuộc gọi đến của taehyun. toàn bộ các video call cậu từng yêu cầu đến đều bị yeonjun từ chối mà chuyển sang chỉ nghe, với lý do không tiện mở, đôi khi chỉ kịp nghe vài câu xem cậu gọi anh có vấn đề gì

vậy cho nên, đây là cuộc gọi video call đầu tiên mà bọn họ có, vì đây cũng là thời gian đầu tiên yeonjun rời khỏi nhà đủ lâu để cậu làm như vậy. khó để mà nói là anh không nhớ những bữa cơm ngon lúc tan làm về nhà và taehyun luôn luôn chào đón với mùi hương thức ăn ở căn bếp

"gần một tháng rồi đấy yeonjun, cứ lúc em ở nhà anh lại trốn trên công ty mất rồi ngược lại. muốn thấy mặt anh cũng khó thế sao?"

"anh xin lỗi, anh cũng không nhận ra điều đó."

taehyun gật đầu, trên khuôn mặt vẫn còn vương sự mệt mỏi, quầng thâm mắt hơi đậm và đôi khi một cái ngáp lại kéo tới miệng cậu không tự chủ. mọi thứ thu vô tầm mắt của yeonjun, đủ khiến anh mỉm cười, với khoảng cách từ đôi mắt trông như gần nhưng thực tế lại quá xa này không phải thứ mà anh từng có. không quen với cảm giác này, có lẽ nên nói thế

anh gần như đã vươn tay lên muốn ôm lấy gò má taehyun để giúp cậu nhìn về mình và tỉnh táo một chút, rồi mới nhận ra là không được. yeonjun thở hắt một hơi, trong giây lát ánh mắt rời khỏi màn hình và hí hoáy với mảnh giấy bôi xoá đầy nét chì bên cạnh

"yeonjun, anh bận lắm sao?"

"hửm? anh không, sao thế?"

yeonjun nhướng mày lên, tay vẫn tập trung viết gì đấy không ngừng, đến khi nhận ra không thấy tiếng của cậu mới đánh mắt về lại phía màn hình

"nếu anh bận thì thôi vậy."

"taehyunie giận rồi sao?"

giọng anh nũng nịu lên, lấy mảnh giấy đặt trước camera vừa khít để cậu đọc được hết chữ trên đó. taehyun nhìn vào đấy rồi im lặng, đôi mắt lướt cẩn thận từng dòng chữ, ngay cả mấy vết bôi xoá của yeonjun cũng để ý thật kĩ

"em thấy sao? ổn chứ? anh đã mất ba ngày suy nghĩ mà mãi không ra được lời bài hát đấy, vừa nhìn thấy em liền có cảm hứng."

"vậy sao.."

cậu trả lời lại, gật đầu báo hiệu mình đã xem hết, giọng điệu như có như không nhìn yeonjun đưa mảnh giấy về lại chỗ cũ, tay cũng bận bịu làm thứ gì đấy nằm ngoài tầm mắt của cậu

"nói về em đi taehyunie, điều gì khiến học bá như em lại để đôi mắt gấu trúc thế kia? anh nghĩ em không cần thiết ôn bài đến khuya mới phải."

"chẳng phải đã trả lời anh rồi sao?"

anh khựng lại, ngó về phía màn hình một lần nữa để xác nhận, trái tim theo đó không hiểu sao đập nhanh lên một chút. một tháng cũng không đến nỗi lâu, nhưng vì họ ít khi có lúc không thể dành thời gian cho nhau hay không về nhà đến mức như thế này, liền có cảm giác đủ lâu so với yêu xa thông thường

có lẽ là vì câu trả lời lạnh tanh đó của cậu nhưng lại mang cảm giác ấm áp truyền qua cho yeonjun, khiến anh không ngăn bản thân cười được

taehyun đưa tay lên ra ý ngoắc anh đến gần màn hình, anh chỉ ngơ ngác nghe theo, chú tâm vào bàn tay của cậu lướt trên màn hình, như muốn chạm tới gần anh

cậu xoa lên môi anh, cử chỉ của cậu đang ngụ ý điều đó, cả những lời taehyun nói ra sau đấy nữa, đều làm yeonjun bất giác ửng hồng đôi gò má

"không thể tin rằng sẽ có lúc em làm thế này, nếu không phải do anh không chịu về nhà, em đã có thể tự do chạm vào anh dễ dàng thay vì cách cái màn hình điện thoại này rồi."

giọng của taehyun như trầm ngâm độc thoại, nhẹ nhàng như một “audio podcast” dành riêng cho anh. cũng làm anh nhận ra lý do vì sao lúc trước cậu lại từ chối khi anh đề cập chuyện video call với cậu lúc bận bịu như thế này

yeonjun cúi đầu lùi người lại, không khỏi vui vẻ nhìn taehyun chớp lấy đôi mắt của mình đang buông thỏng tay xuống. anh đưa khuôn mặt lại gần màn hình lần nữa, đôi môi chu lên phát ra một tiếng và cậu lập tức bất ngờ

"chút nữa anh sẽ về, sau khi thu dọn và ghé siêu thị mua ít đồ ăn. còn em thì vào phòng ngủ một giấc đi, lúc tỉnh dậy chỉ cần ăn tối với anh là được, ok không?"

"chỉ cần ăn tối với anh?"

anh bật cười khúc khích với ngữ âm của taehyun đang lặp lại từng chữ một như dò xét, gật đầu với câu hỏi vặn ngược lại đó

"và ôm anh ngủ nữa, anh sẽ làm việc ở nhà và rời xa studio của công ty, được rồi chứ?"

nụ cười trên khuôn miệng cậu như một lời chấp thuận, yeonjun đứng dậy cùng chiếc điện thoại trên tay mình để thể hiện sự xác thực, tiếp tục nói

"và giờ thì em mau nghỉ ngơi đi, anh muốn đến khi anh về em đã ngủ say đấy."

anh đặt ngón tay lên chờ được tắt cuộc gọi khi đã nhìn thấy taehyun đang cùng điện thoại lê bước vào phòng ngủ. camera của cậu đã xoay hướng để thứ yeonjun nhìn thấy bây giờ chính là chiếc giường của bọn họ

taehyun không để anh nói thêm gì hay thậm chí không để anh là người tắt cuộc gọi đó, thanh âm cuối cùng phát ra khỏi môi cậu như một lời chào tạm biệt kết thúc buổi “podcast” nhẹ tênh vang trong studio của anh

"về nhà sớm nhé, honey."
_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net