2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_________

Taehyung dù chẳng ưa gì Jungkook cho cam, nhưng hắn nghĩ không thể không trả lại món quà ấy cho cậu ta.

Cuối cùng, hắn đi mua giấy gói về, bọc lại cái quả cầu thủy tinh mất cả buổi tối. Tuy hình thức không được bắt mắt như hình hài nguyên thủy nhưng công bằng mà nói, Taehyung thực sự cũng rất có năng khiếu đi.

Sáng hôm sau, hắn đến lớp thật sớm. Ngó nghiêng trước sau không một bóng người mới an tâm lôi trong túi ra cái hộp quà nhỏ đã cất công gói đặt xuống dưới gầm bàn.

Sau đó, hắn lại cảm thấy vị trí không ổn, thế là liên tục cúi xuống điều chỉnh vị trí. Đến khi tạm hài lòng ngẩng đầu lên thì hắn giật cả mình.

Thằng nhóc đã đứng lù lù ở cạnh đó từ lúc nào.

Cậu ta ngạc nhiên:

"Lớp trưởng, cậu làm gì vậy?"

Hắn lúng túng không biết phải giải thích thế nào, tay chân trở nên luống cuống.

"Tại...tại sao cậu lại ở đây?"

Dù biết là câu hỏi thực sự rất phi logic và khá dở hơi, nhưng tạm thời đầu óc trống rỗng của hắn chẳng thể nghĩ nổi ra thứ gì khác.

"Tôi đến sớm để trực nhật mà."

Mặt hắn lập tức đơ ra. Jungkook thấy vậy thì đặt balo qua một bên cúi xuống dưới bàn, lôi lên một hộp quà nho nhỏ.

Hắn vội buột miệng nói khẽ, ngay lập tức nhận ra mình đúng là ngốc nghếch hết phần thiên hạ.

"Đừng."

Jungkook quay đầu lại, nhưng rồi cũng chẳng thèm quan tâm đến bộ dạng căng thẳng của hắn, nhanh chóng mở cái hộp quà ra với tốc độ ánh sáng.

"Ô. Đẹp thiệt."

Hắn ực một phát qua cuống họng, giả bộ cười trừ.

Trong khi đó, Jungkook đã bắt đầu đọc sang bên tấm thiệp. Mặt cậu không chút động đậy, lông mi cong cong cũng không thèm chớp.

Mất một lúc, cậu mới ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt hắn vẫn đang hồi hộp không yên.

"Lớp trưởng, là của cậu à."

Hắn nghe "BONK" một tiếng trong não, vội vã lắc đầu chối bay.

"Không phải."

"Nói dối, lúc nãy tôi thấy cậu lôi nó ra từ trong túi mà."

Taehyung nghẹn ngào, đột ngột cứng họng không nói nổi lời nào. Nỗi oan này biết bày tỏ cùng ai.

Hắn cảm thấy rối rắm tột độ, cố gắng biên soạn câu cú trong đầu để đem ra giải thích.

Jungkook vẫn cầm chắc tấm thiệp và hộp quà trong tay.

Thằng nhóc lên tiếng.

"Taehyung, cậu thích tôi à?"

Taehyung nghe xong thật muốn nhảy lầu tự vẫn.

"Không có... cậu đừng có mà ảo tưởng!"

Tuy nhiên, khi Taehyung hắn còn chưa kịp phản bác thì Jungkook tiếp tục làm hắn đứng hình.

"Không sao, đừng căng thẳng quá, tôi cho phép cậu thích tôi mà."

ĐOÀNG.

ĐOÀNG.

ĐOÀNG.

Kim Taehyung cảm thấy mình đã bị sét đánh khét lẹt rồi. Jungkook cậu ta đang nói cái chết tiệt gì vậy.

Taehyung phát hiện ra hắn có thể liệt kê thêm một vài điểm khó ưa của cậu ta vào bản danh sách đã dày đến dọa người: chính là tự luyến và nghiện ngôn tình.

Gì chứ cái câu trên hắn thừa biết là cậu đi copy của Tề Mặc rồi.

Đúng là không có tiền đồ.

Taehyung đang định dùng hết tinh hoa ngôn từ để đem ra giải thích thì đúng lúc ấy, một đoàn người từ của lớp kéo vào, nói cười ồn ã.

Hắn khựng lại.

Thằng nhóc nhanh nhẹn nhét hộp quà nhỏ vào balo, sau đó quay đầu lại nhìn Taehyung nói nhỏ.

"Cảm ơn, tôi nhất định sẽ giữ bí mật chuyện này."

Thì thào xong liền phóng vù đi giặt giẻ lau bảng, để lại Taehyung đang dần hoá đá.

Hắn thực muốn cắn lưỡi tự tử kêu oan lắm rồi.

_________

End chap 2

hc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net