3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__________

Giờ Văn học..

Jungkook ngọ nga ngọ nguậy. Không chỉ có mình giờ này, hầu như tất cả các tiết cậu ta đều ngọ nga ngọ nguậy.

Taehyung khi ấy, trong vai là một lớp trưởng mẫu mực, uy nghiêm chỉ muốn ném cậu ta ra ngoài cửa sổ.

Cậu dùng bút bi vẽ lên vài cái mặt người trong sách nào những râu, những tóc, môi ai cũng đều đỏ chót, căng mọng như mới đi bơm. Đảm bảo những nhân vật trong đó khi thấy chân dung bị Jungkook nắn nót chỉnh sửa đều sẽ xúc động đến thổ huyết.

Taehyung ngó sang, nguýt một cái khinh bỉ.

Jungkook khều khều tay hắn.

"A, Taehyung, có chân dung cậu ở trong sách này."

Hắn theo phản xạ liền miễn cưỡng nhìn thử coi sao.

Vâng, là một bức hoạ chế cậu ta tự vẽ, xấu đến mức xúc phạm người nhìn.

Hắn tức muốn thổi ra lửa, trong khi đó cậu rung đùi cười nhăn cười nhở.

Hắn dùng bút xoá gạch thẳng một đường dài trên ghế phân chia biên giới, nghiêm cấm thằng nhóc được xịch mông qua.

Trò này dù thật sự trẻ con, nhưng Taehyung thực sự đã bất lực rồi. Jungkook chính là luôn muốn rình mò cơ hội để chọc phá hắn.

Cậu ta khi thì sẽ dán giấy lên áo, hại hắn đi một phòng quang trường với dòng chữ "TÔI LÀ MỘT CON HEO NGỐC" phấp phới trên lưng.

Cậu ta khi thì sẽ vò giấy ném nhau với bàn trên, mà hắn chính là một trong những nạn nhân xấu số bị dính đạn từ phe đối lập.

Cậu ta hết quay bút rồi lại vung tay loạn xạ, bá cái áo sơ mi của hắn thì hết hai cái dính cả vết mực dài.

Taehyung thực sự rất muốn nổi điên. Hắn gầm lên căm phẫn.

"JEON JUNGKOOK!!!!!"

Mặt mũi thằng nhóc tỉnh queo, lại còn mặt dày nạt nộ lại hắn.

"Trật tự đi. Tôi lại không cho cậu thích tôi nữa bây giờ."

Hắn bóp cổ tay răng rắc:

"Tôi phải giải thích bao lâu nữa cậu mới chịu hiểu, chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi. Tất cả đều là sự thật. Cậu không tin à?"

"KHÔNG."

Cậu phòng môi kiên quyết.

"Taehyung, càng ngày tôi càng nhận ra cậu chỉ có thể nằm dưới."

"Nằm dưới là cái khỉ gì?"

Mặt hắn nghệt ra.

__________

Do ngồi bàn cuối, Jungkook thỉnh thoảng mệt lại căng sách ra dựng trước mặt để ngủ. Taehyung mới đầu còn một mực đe doạ sau cũng thành ra hết cách.

Mà thằng nhóc khi nhắm mắt lại trong hiền lành ghê gớm, ngoan ngoãn hệt như một con thỏ nhỏ. Hắn vài lần toan đánh thức, tự dưng thấy khuôn mặt cậu đang im lặng như thế, cũng bị hẫng mất mấy giây.

Căn bản là cũng có vài nét thanh tú, chỉ vậy thôi, chứ còn để hắn khen là dễ thương hay đáng yêu thì không có cửa.

Thầy dạy Sử vẫn đang thao thao bất tuyệt những chuyện chính sự Ả Rập, Trung Đông. Chính Taehyung còn không muốn kìm chế, ngáp dài mấy cái.

Jungkook thì đã gục mất từ tám đời. Thằng nhóc này đúng ra bị lưu ban luôn vài năm mới đúng.

Bỗng nhiên thầy gọi.

"Jungkook."

Taehyung giật hết cả mình, trong khi con thỏ bên cạnh hắn vẫn chẳng hề dịch chuyển.

Chết tiệt.

Hắn dùng chân đạp mạnh một phát vào giày của cậu. Thằng nhóc nuốt nước miếng rồi cựa cựa người, he hé mắt mở ra.

Lúc ấy, Taehyung thật tâm muốn đem đầu cậu ta đập đến lúc nở hoa thì thôi.

Cậu vẫn gục xuống bàn, lơ ma lơ mơ thì thào hỏi hắn.

"Cái gì vậy??"

Thầy giáo đứng bên trên không thấy động tĩnh liền lặp lại lần nữa.

"Jeon Jungkook."

Jungkook bây giờ mới ngộ ra, trong đầu tự nhủ đời mình thực sự thảm rồi. Đúng lúc ấy, giữa lúc ngay cấp, Taehyung đột nhiên đứng dậy, làm cậu hoang mang muốn rớt cả tim.

"Thưa thầy, bạn ấy bị đau bụng, không ngồi dậy nổi. Để em đưa bạn xuống phòng y tế."

Cả lớp nghe xong liền lập tức nhốn nháo. Jungkook nằm im thít, nội tâm cảm thấy xúc động khôn nguôi, hoà hợp đưa tay ôm lấy áo, ra chiều khó chịu, ren lên khe khẽ.

"Aaaaa..."

Bọn con gái lo lắng còn hơn bị kiểm tra bài cũ, rối rít quay đầu lại hỏi thăm.

Taehyung chẳng hiểu sao lại nghĩ ra cái lí do củ cải như thế, chỉ là thương tình muốn cứu cậu ta một mạng. Mà nhìn thằng nhóc tiểu quỷ kia xem, kĩ năng diễn xuất đã đạt đến cảnh giới ảnh đế luôn rồi.

Thầy giáo thấy vậy liền gõ thước xuống bàn ổn định trật tự, sau đó liền chỉ tay vào người Taehyung.

"Ừ, em mau đưa bạn xuống phòng y tế xem đi. Xem bộ cũng đau ghê lắm đấy."

Taehyung lễ phép tuân mệnh, cúi xuống vỗ vỗ vai Jungkook.

"Dậy, tôi dìu cậu đi."

Trước hành động vô cùng tình cảm như thế, cậu vẫn một mực phớt lờ, đầu cúi gằm xuống bàn, âm thanh nho nhỏ giống như đang kìm chế đau đớn khiến người nghe càng cảm thấy động lòng, xót xa.

Bạn học bàn trên thấy vậy liền nói.

"Chắc cậu ấy không đi được đâu, Kim cậu cõng cậu ấy đi."

"Phải đó, cõng đi, tội nghiệp cậu ấy."

Một loạt bọn con gái hùa theo.

Taehyung bóp tay muốn nổi gân xanh, cúi xuống đanh thép gằn giọng.

"Jungkook, cậu tự đi được mà, có phải vậy không?"

Rất nhọ cho Taehyung, thằng nhóc này sinh ra là để làm hắn phát điên. Cậu một mực lắc đầu, lại còn thều thào đứt quãng.

"Mặc kệ tớ, không sao."

Đến nước này, bản năng làm mẹ của tất cả các nữ sinh đồng loạt trỗi dậy. Trước sức ép mạnh mẽ của dư luận, hắn nuốt một bụng đầy lửa, cắn răng, xốc Jungkook lên vai cõng ra cửa lớp.

Các âm thanh êm ái vọng theo.

"Taehyung, cẩn thận.."

"Nhẹ nhàng thôi, đi chậm một chút."

"Thương ghê, nhìn bọn họ tình cảm chưa kìa."

Jungkook nằm rạp trên lưng Taehyung, chẳng khác gì núi đá đè Tôn Ngộ Không năm trăm năm.

Hắn thì cũng đâu phải dạng vừa, đưa tay véo vào chân cậu, vừa đi vừa cấu xé cho hả giận mới thôi.

Đến góc khuất hành lang, Taehyung ngay lập tức quăng cái cục thịt đáng ghét qua một bên, nếu không nhanh có lẽ Jungkook đã té dập mông rồi.

Hắn làm bộ xoay bả vai khó chịu.

"Chưa thấy ai mặt dày như cậu."

"Mặt dày mà đẹp trai là được."

Hắn liếc cậu một phát, thấy cái mỏ bư bư ra thì cũng không nhịn được mà bật cười.

"Này, cậu có dùng nước hoa không?" Jungkook hỏi.

"Làm gì có đâu. Sao, thơm lắm hả."

"Không, hèn gì bốc mùi muốn chết!"

Cậu tính quái trêu chọc. Hắn lập tực lao đến, quặp lấy cổ cậu trừng phạt. Tiếng Jungkook la lên oai oái.

Đây là lần đầu tiên Taehyung trốn tiết, lí do lại vì một thằng nhóc mà hắn cho là khó ưa nhất thế giới này.

__________

End chap 3

hc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net