4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__________

Taehyung cho rằng mặt Jungkook chắc phải cấu tạo bằng thạch cao chứ chẳng đùa.

Cậu ta đi học về liên tục kiếm cớ ngồi xe của hắn, đã vậy còn lười nhác không bao giờ chịu lái.

Cậu ta chiếm đoạt luôn cả đồ ăn sáng của hắn, bánh bao ngửa tay xin dù bị hắn kịch liệt khước từ vẫn cố tình lao vào bẻ lấy một nửa mới cam tâm.

Cậu ta tìm thấy cả địa chỉ nhà, cuối tuần lại lấy danh nghĩa học hành mò đến bấm chuông tìm hắn kiếm chuyện.

Taehyung chẳng biết xử trí ra sao, chỉ biết chấp nhận số phận.

Hắn chỉ cần ý kiến, thì cậu ta lại tỉnh rụi, hỉnh mũi, bĩu môi.

"Cậu thích tôi bỏ xừ mà còn giả bộ."

Taehyung cảm thấy nỗi oan này sông Hoàng Hà cũng rửa không trôi, trăm lần như một đều bất lực gào lên.

"Đừng tưởng bở. Tôi điên mới đi thích cậu."

"Thì có ai bảo cậu là bình thường đâu."

Taehyung tin, hắn có một năng lực phi thường của dị nhân, đó chính là đầu có thể xì ra khói.

------------------

"Bạn học Kim, nhà có gì ăn không?"

Jungkook quăng bút qua một bên, nằm vật ra giữa phòng hắn.

"Nhà tôi không tích trữ cám heo!"

Taehyung vẫn luôn được mệnh danh là thánh phũ.

Hắn vẫn chuyên tâm làm bài tập, nói xong câu ấy liền đắc chí vô cùng.

"Thế cậu lớn lên bằng gì?"

Mặt Taehyung lập tức liệt luôn.

Hắn đã quên thằng nhóc này mồm miệng sắc bén như dao cạo.

Cậu bò lại chỗ của hắn, xoa bụng nói.

"Đói muốn chết rồi đây."

"Vậy thì chết luôn đi."

Thằng nhóc chả thèm quan tâm, cầm tay hắn cạp luôn một cái thật mạnh.

"Aaaa..."

Taehyung đau muốn nghiến răng nghiến lợi, lập tức túm vai cậu vật ngửa ra sàn. Hắn cắn môi gầm gừ.

"Jungkook, cậu chán sống rồi đứng không!?"

Dù hắn chiếm thế thượng phong nhưng cậu cũng đâu phải dạng nằm im chịu chết. Hai tên con trai ôm nhau vật lộn, lăn lăn vài vòng trên sàn như đấu sĩ.

Taehyung chồm lên được thì lại bị Jungkook áp xuống.

Jungkook trồi lên được thì lại bị Taehyung đạp bay.

Cứ thế đúng là bất phân thắng bại, chí cha chí chóe.

Taehyung bỗng nhiên ngồi lên được bụng Jungkook, giữ chắc tay cậu gằn xuống nên gỗ. Thằng nhóc chống cự kịch liệt nhưng hoàn toàn vô ích, hắn sung sướng cười đắc thắng.

"Sao hả, ngon thì ngồi dậy xem nào. Ngoan ngoãn đi. Hôm nay tôi phải nghiêm túc dạy dỗ lại cậu."

Jungkook vẫn mạnh miệng vùng vẫy.

"Bỏ ra, bẹp ruột tôi bây giờ!!"

"Kệ cậu."

"Kim Taehyung chết bầm, người nặng như voi, cậu định làm cái gì?"

Miệng Jungkook như súng liên thanh, võ mồm đúng là không ai bì kịp.

Nói chán, biết là vô ích, cậu đơ người thả lỏng, nhắm mắt lại giả bộ không thèm để ý thế giới.

"Đấy, có giỏi thì làm gì làm đi. Nhỏ nhen, ích kỉ. Tôi chết thật cho cậu coi."

Taehyung vẫn không đổi tư thế, nãy giờ miệng cười không dứt. Hắn nhìn thằng nhóc dưới thân, lồng ngực bỗng nhiên bị hẫng luôn một nhịp.

Cậu thả lỏng người, cả cơ thể trở nên mềm mại đến kì lạ. Hàng mi rậm khép lại cong cong. Mũi, môi và đường cằm đều đặc biệt thanh tú. Khuôn mặt vì hoạt động mạnh trở nên đỏ hồng. Tóc mái rủ qua một bên, lộ ra vầng trán cao lấm tấm mồ hôi.

Hắn thấy toàn thân giống như bị đơ ra, vô thức nuốt khan một ngụm.

Yết hầu trên cổ dao động không ngừng.

Taehyung vô thức cúi xuống.

Đến khi hắn sửng sốt nhận ra mình đang làm gì, thì họ đã chạm môi nhau.

Hắn thề là mình chỉ không thể làm chủ được mình trong khoảng năm giây. Nụ hôn ấy còn ngắn hơn cả một cái chớp mắt nữa.

Bằng chứng là khi mắt cậu còn chưa khép lại nổi thì hắn đã buông vội ra rồi. Cả hắn và cậu đều luống cuống nhìn nhau.

Hắn liếm môi, mặt mũi đỏ bừng. Jungkook cũng chẳng khá hơn. Vì vậy trong phòng liền có tới hai vầng thái dương gay gắt.

"Tôi...tôi.."

Hắn ấp úng, cuối cùng mãi mãi lại chẳng nói nổi thành câu.

Jungkook cười gượng, lập cập thu dọn balo, để quên cả vở, nhanh chóng chào hắn, rút lui còn nhanh hơn sóc.

"Thôi...tôi...phải về đây."

"Ờ."

Hắn ngượng chín, mãi mới phát ra một câu.

Đến lúc nhìn thấy cậu đạp xe đi rồi, Taehyung mới đau khổ liên tiếp giày xáo tóc tai, lao đầu vào gối.

__________

End chap 4

Đạ mú.

Đọc GTVV của Bòn chưa, hay muốn chửi thề!!

hc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net