Chương 1: Gặp mặt kẻ thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kết thúc mùa hè, một năm học mới lại đến, hôm nay thời tiết mát mẻ, bầu trời thì xanh mây thì trắng, phù hợp cho một ngày trọng đại của đại đa số học sinh.

Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới của trường trung học A.

Là một trường cấp ba có tiếng, nên buổi khai giảng đặc biệt long trọng, chuẩn bị rất nhiều thứ chào đón học sinh vừa lên lớp 10, đặc biệt là những màn văn nghệ đặc sắc.

Nhìn học sinh phấn khích dưới sân khấu, nhà trường rất hài lòng.

Sau các màn biểu diễn khuấy động bầu không khí, lúc này buổi lễ mới bắt đầu. Hiệu trưởng và phó hiệu trưởng cũng như những người đặc biệt lần lượt lên phát biểu, còn nói rất nhiều câu khích lệ tinh thần cho học sinh, bài phát biểu mỗi năm mỗi khác nên những học sinh lớp 11, 12 cũng không thấy quá nhàm chán.

Cuối cùng là chủ nhiệm Trương lên phát biểu và nói về một số quy định của nhà trường, trong đó có một quy định ông đặc biệt nhấn mạnh:"Vì ba năm học tập nghiêm túc và tương lai xán lạn của các em! Nhất định không được yêu sớm! Sẽ ảnh hưởng đến học tập! Vì thế nếu tôi phát hiện có ai đó yêu sớm thì sẽ bị phạt nghiêm!"

Học sinh lớp 11 và 12 thì không sao, nhưng những học sinh vừa mới bước vào trường, đặc biệt là các bạn nữ mang trong mình mong ước cảm nhận được tình yêu đẹp đẽ tuổi học trò và những học sinh nữ vừa ngó được vài bạn nam ngon miệng đều đồng loạt nước mắt lưng tròng.

"Tôi vừa nhìn trúng được một bạn nam rất đẹp trai, tôi còn chưa kịp thực hiện kế hoạch cua trai thì kế hoạch đó đã bị câu này của chủ nhiệm xé nát rồi."

"Tôi cũng như thế, ôi trái tim thiếu nữ của tôi."

Một nam sinh trợn to mắt, nói:"Thôi xong rồi, tôi vì nữ thần của tôi mới cố gắng thi vào trường này đấy! Sao lúc trước tôi không nghe được cái quy định này vậy!"

Có một nam sinh lớp 11 đứng gần cậu chàng kia, nhìn sự đau khổ trong mắt cậu ta liền cảm thấy rất đồng cảm:"Cậu em, tôi cũng giống như cậu, vì theo đuổi nữ thần nên mới vào đây, nhưng chưa kịp nói chuyện được bao nhiêu câu thì quy định này đột ngột xuất hiện, từ đó tôi và nữ thần liền không còn cơ hội nào nữa."

Đúng vậy, quy định này chỉ mới được bổ sung vào nửa năm trước, là do chủ nhiệm Trương đề xuất.

Vì ông phát hiện có một bạn nữ vì yêu đương mà việc học có phần sa sút, bị bong bóng màu hồng làm mờ con mắt, điều này khiến cho chủ nhiệm Trương vừa nghiêm khắc vừa nóng tính giận đến tím người!

Ông không thể cứ như vậy nhìn đám học sinh này vì yêu đương mà ảnh hưởng đến việc học hành, vì vậy ông ngay lập tức đề xuất quy định này với nhà trường. Nói về tác hại của việc yêu sớm một cách cặn kẽ, còn lấy nữ sinh kia làm một ví dụ, thành công trong việc thuyết phục được các lãnh đạo.

Thế là cái quy định này ra đời.

Cô gái kia bị các cặp đôi và những người chuẩn bị thành cặp đôi đem ra mắng một vạn lần, diễn đàn học sinh trong thời gian đó đều là những tiếng gào thét cùng tiếng khóc ngút trời, đủ biết cái quy định này đã làm khổ đau biết bao nhiêu người.

Giờ thì thêm một đám học sinh lớp 10 nữa.

Nhưng giữa tiếng than vãn đầy ấp sân trường, thì đâu đó trong hàng học sinh lớp 10 có hai nam sinh đang ngồi im lặng như pho tượng. Tay cầm một cuốn sách nhỏ, trên bìa sách in to mấy chữ 'sách từ vựng', mỗi người ôm sách trong tay ngồi giữa dòng người mà nhẩm từ vựng, một mình một cõi.

Đến khi buổi lễ kết thúc, hàng người đã di chuyển gần hết, hai nam sinh kia vẫn ngồi như vậy nhẩm từ vựng.

Tinh thần học tập rất là cao.

Một số nữ sinh đã chú ý đến hai nam sinh này từ lâu, thấy bớt người mới lấy điện thoại ra điên cuồng chụp ảnh. Các cô không phải để ý đến tinh thần học tập của người ta, mà là hai cái nhan sắc đến ông trời cũng ghen tị này. Nhưng các cô không dám tiến đến, vì cái quy định 'cấm yêu sớm' vẫn còn đang treo trên đầu kia kìa.

Đúng lúc này, hai pho tượng kia bỗng dưng động đậy, các cô gái lại điên cuồng chụp ảnh.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đồng loạt đứng lên, vì cả hai vốn ngồi cùng hàng, không xa nhau lắm. Điền Chính Quốc ngồi sau Kim Thái Hanh, chẳng qua lúc nãy bị vài người chặn lại nên không thấy, vì thế bây giờ một người vừa ngẩng đầu, một người vừa quay lại liền nhìn thấy mặt nhau.

Hai người vừa mắt đối mắt, tia lửa lập tức bắn qua bắn lại, răng cũng nghiến đến kêu ken két.

Điền Chính Quốc thầm oán trong lòng: Mẹ nó lại gặp cái tên này! Đi đâu cũng gặp!

Kim Thái Hanh cũng không thua kém mà ở trong lòng rủa xả: Đúng là xui xẻo, tên này là âm hồn bất tán hả, đi đến đâu cũng thấy!

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc từ khi còn bé đã không ưa gì nhau, từ nhỏ đến lớn đã không ngừng đấu đá giành vị trí hạng nhất trong học tập, ai cũng không chịu nhường ai. Nhưng thi mãi đấu mãi cũng không nhận ra ai là giỏi nhất, bởi vì bất cứ cuộc thi nào có hai người là y như rằng có hai cái hạng nhất. Nhưng nghĩ thử mà xem? Hạng nhất mà cũng có người hạng nhất chung với mình? Sao có thể chịu được?

Cho dù bao nhiêu năm kết quả vẫn y như cũ cũng không một ai chịu ngang bằng với người còn lại, nhất quyết phải vượt qua cho bằng được. Cứ như vậy, hai người đấu qua đấu lại từ tiểu học đến cấp hai, gặp nhau là ý chí chiến đấu sôi sùng sục, ngọn lửa lan tràn đến người đứng gần cũng cảm thấy nóng hừng hực.

Hết cấp hai rồi, vốn nghĩ là say bye với kẻ thù không đội trời chung, ai mà ngờ được, đến cấp ba lại chung trường nữa, lại phải đụng độ với nhau!

Chủ nhiệm Trương à, chúng em còn đang bận đối chọi với nhau dành vị trí hạng nhất, nên thầy yên tâm đi, sẽ không bao giờ yêu sớm! Nhất định không bao giờ yêu sớm!

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh bằng ánh mắt tóe lửa như muốn đốt trụi lông của hắn, nói:"Lần này cậu sẽ bại dưới tay tôi!"

Kim Thái Hanh nhếch miệng, khinh thường nói:"Để xem ai bại dưới tay ai!"

Cả hai mỗi người hừ lạnh một tiếng, ôm sách xoay người rời đi.

Thời tiết hôm nay quang đãng mát mẻ, nhưng các cô gái đứng gần hai người này cứ cảm thấy nóng vô cùng, bị ngọn lửa từ hai người này tỏa ra nóng đến đổ mồ hôi.

Nhìn bóng lưng hai nam sinh kia dần đi xa, các cô mới cảm thấy mát mẻ trở lại.

Để thuận tiện cho việc học cũng như một số học sinh nhà xa, nên trường học có ký túc xá. Ký túc xá trường có tiếng nên cực kì rộng rãi thoải mái, một phòng bốn người ở không hề cảm thấy chật chội bí bách.

Điền Chính Quốc mang một đầu bốc khói đi một mạch đến ký túc xá tầng ba, mở cửa phòng cách cầu thang không xa.

Trước khi khai giảng cậu đã đem hành lý đến phòng, sau đó xuống dưới sân trường làm lễ, bây giờ phải lên dọn dẹp.

Nói dọn dẹp cũng không cực nhọc gì mấy, chỉ là sắp xếp quần áo và vật dụng của mình lại thôi.

Lúc Điền Chính Quốc mở cửa đi vào, đã thấy có một người ở trong.

Người trong phòng thấy cậu bước vào, liền giơ tay hình chữ V chào cậu:"Hi bạn cùng phòng, tôi tên Trịnh Hiệu Tích, rất vui được gặp." Người nọ cười với cậu, nụ cười như ánh mặt trời.

Điền Chính Quốc nhìn một cái liền biết người này là một người hoạt bát dễ gần.

Ngoài kẻ thù ra, thì Điền Chính Quốc đối xử với mọi người xung quanh cũng tương đối hòa nhã, cậu cũng cười với Trịnh Hiệu Tích, tay cùng làm hình chữ V giống y, vui vẻ nói:"Chào, tôi là Điền Chính Quốc, rất vui được gặp."

Đúng lúc Trịnh Hiệu Tích đang định nói gì đó, bên ngoài cửa vang lên vài tiếng kéo lê của vali, kế đó một người xuất hiện ngay cửa.

Cả hai người trong phòng đồng loạt hướng ánh mắt về phía người vừa bước vào kia.

Người đứng ở cửa kia bị nhìn đến ngại ngùng, vô thức đưa tay gãi gãi đầu, nói:"À tôi đến trễ, chào các cậu, tôi là Phác Trí Mân, sau này ở chung hòa thuận nhé?"

Điền Chính Quốc và Trịnh Hiệu Tích cũng giới thiệu mình một lần nữa.

Trịnh Hiệu Tích vốn không có bao nhiêu đồ đạc, vốn đã sắp xếp xong hết, lúc này rảnh rỗi đi làm quen với hai người bạn cùng phòng:"Các cậu ở lớp mấy thế?"

Điền Chính Quốc móc cái áo cuối cùng treo vào tủ:"Lớp 3."

Phác Trí Mân nghe vậy, đang bận rộn cũng quay sang:"Ể, tôi cũng học lớp 3 này!"

Trịnh Hiệu Tích cũng kêu lên:"Tôi cũng học lớp 3!" Y cảm thán:"Chúng ta thật có duyên nha."

Trịnh Hiệu Tích vui vẻ nói:"Các cậu nhanh đi, chúng ta cùng đi ăn cơm."

Điền Chính Quốc lúc này đã xong, nói:"Không đợi người còn lại à?" Ký túc xá có tận bốn người.

Trịnh Hiệu Tích:"Tôi đói rồi, không đợi được nữa."

Phác Trí Mân phủi phủi tay, bĩu môi:"Cậu không có tinh thần đồng đội gì cả đấy." Nhưng người nói một đằng thì lại làm một nẻo, Phác Trí Mân vừa nói xong đã lấy áo chuẩn bị ra ngoài.

Trịnh Hiệu Tích cười cười, một tay choàng vai Phác Trí Mân, một tay lôi kéo Điền Chính Quốc ra ngoài.

Điền Chính Quốc thật ra đã đói bụng, thuận theo Trịnh Hiệu Tích mà đi theo, nhưng vừa ra tới cửa thì bỗng khựng lại.

Trịnh Hiệu Tích thấy Điền Chính Quốc không đi theo, nghi hoặc quay đầu:"Chính Quốc, sao cậu không..." Lời chưa dứt Trịnh Hiệu Tích liền ngậm miệng, vì cảnh tượng giương cung bạt kiếm cùng bầu không khí đầy mùi thuốc súng trước mắt đã đem cái miệng của y khóa lại.

Phác Trí Mân cũng thấy nóng nóng.

Trước mắt hai người, Điền Chính Quốc đang đứng đối mặt cùng một nam sinh, mà có vẻ như người nọ bước ra từ phòng đối diện bọn họ. Điền Chính Quốc cùng nam sinh kia đứng mắt to trừng mắt nhỏ, nghiến răng ken két, tay nắm thành quyền, giống như một giây nữa sẽ choảng nhau. Trịnh Hiệu Tích và Phác Trí Mân thậm chí còn vì cảnh tượng này mà tưởng tượng ra được hai luồng khói đang bốc lên cuồn cuộn trên đỉnh đầu hai người này.

Trịnh Hiệu Tích giao tiếp bằng mắt với Phác Trí Mân:"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Phác Trí Mân cật lực lắc đầu:"Biết chết liền."

Điền Chính Quốc cười nửa miệng, khinh khinh bỉ bỉ nói:"Thì ra là đối diện phòng ký túc xá, cậu cố tình làm cái đuôi của tôi chứ gì? À phải rồi, cậu cuối cùng cũng chỉ có thể đi phía sau tôi!"

Kim Thái Hanh dùng bộ dạng y hệt Điền Chính Quốc mà nói:"Cậu tưởng cậu cao quý đến vậy chắc? Cậu đừng có mà ảo tưởng nữa, dù thế nào thì cậu cũng phải thua tôi thôi!"

Điền Chính Quốc không hề bị đả kích bởi mấy câu này, bởi vì thành tích mới có thể nói chuyện! Cậu sẽ chứng minh cho cái tên Kim Thái Hanh này thấy, hắn chỉ có thể đứng dưới cậu một bậc!

Điền Chính Quốc rít từng câu qua kẽ răng:"Cậu nhìn cho rõ nhé, tôi sẽ dùng hạng nhất đập vào mặt cậu!"

Kim Thái Hanh dùng tay kéo to hai đôi mắt ra, cười ha ha hai tiếng:"Đây, tôi sẽ mở to hai mắt ra mà nhìn nè, nhìn thấy cậu thất bại thảm hại đứng ở dưới tôi một bậc!"

Cảm thấy cãi cọ đã đủ, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đồng loạt trừng nhau một cái nữa, rồi quay mặt một người đi một hướng.

Trịnh Hiệu Tích và Phác Trí Mân:"..."

Cái gì vậy? Sao giống mấy đứa tiểu học cãi nhau thế này?

Mà tụi nó đang nói về cái vấn đề gì vậy? Hạng hạng bậc bậc cái gì?

Trịnh Hiệu Tích mặt đầy dấu chấm hỏi quay sang Phác Trí Mân:"Cậu hiểu chuyện gì không?"

Phác Trí Mân thuỷ chung lắc đầu:"Tôi hiểu gì tôi là ông nội của cậu."

Trịnh Hiệu Tích trợn mắt, có ai nói chuyện kiểu ngược đời như tên này không vậy? Y đã chung phòng với mấy đứa trong trại nào thế?

Phác Trí Mân đập đập Trịnh Hiệu Tích hai cái:"Cậu ở đây thông não đi nhé, tôi đi ăn đây." Nói xong liền đi.

Trịnh Hiệu Tích lúc này mới bừng tỉnh nhớ về chuyện trọng đại, vội vàng đuổi theo.

...

[ Tiểu kịch trường ]

Điền Chính Quốc: Ai bại dưới tay ai?

Kim Thái Hanh: Là anh, anh bại dưới tay em được chưa?

Điền Chính Quốc: *Nhếch mép*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net