Chương 2: Cùng lớp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba người đi đến căn tin trường ăn cơm, vừa đặt mông ngồi xuống ghế, Trịnh Hiệu Tích ngay lập tức hỏi:"Chính Quốc, người lúc nãy là ai vậy?"

Điền Chính Quốc nghe đến cái tên kia liền muốn nổi lửa, nhưng cậu cũng không thể nổi ở đây được.

"Một tên điên, đừng quan tâm tới hắn." Điền Chính Quốc trả lời.

Nhìn hai người này như thế thì chắc là ghét nhau, nhưng cái Trịnh Hiệu Tích bâng khuâng từ nãy tới giờ là rốt cuộc hai người cãi về cái vấn đề gì vậy? Nghe có vẻ rất là cao siêu.

Nhưng mà Điền Chính Quốc bảo đừng quan tâm đến hắn nữa, Trịnh Hiệu Tích cũng không tiện hỏi thêm, cứ như vậy mang một đầu tò mò mà ăn cơm.

Ba người ăn một phần cơm giống nhau, trong đó có một món rau xào, Trịnh Hiệu Tích và Phác Trí Mân cùng lúc ăn món này, càng nhai sắc mặt càng méo mó.

Vốn dĩ nghe giang hồ đồn đại thức ăn trong căn tin trường học không dễ ăn, không ngờ lại là đặc biệt 'không dễ ăn' đến như vậy.

Trịnh Hiệu Tích với Phác Trí Mân nhăn cả mặt, bất đắc dĩ nuốt xuống mớ rau không ra mùi ra vị kia. Điền Chính Quốc đang định gắp vài cọng ăn, thấy vẻ mặt đáng thương của hai người liền chậm rãi thả nó xuống.

"Đây, đây là cái gì?!" Trịnh Hiệu Tích khó tin nhìn đống xanh xanh trên đĩa.

Điền Chính Quốc bộ dạng vui vẻ khi thấy người gặp họa, nói:"Là rau xào nha, Hiệu Tích cậu thích không? Tôi cho cậu toàn bộ số rau này nhé?"

"Cậu ác vừa vừa thôi!" Trong miệng vẫn còn đọng lại mùi vị khó tin của đống rau xào kia, bây giờ Trịnh Hiệu Tích nhìn thấy thôi là đã muốn nôn ra toàn bộ rồi!

Điền Chính Quốc cười ha ha.

Phác Trí Mân uống miếng nước lấy lại tinh thần:"Thần linh ơi, nếu căn tin cứ theo cái đà này tôi nhất định sẽ bị ngộ độc thực phẩm mất."

Trịnh Hiệu Tích nói:"Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi?"

"Bây giờ không cho ra ngoài đâu." Điền Chính Quốc nói:"Ngoại trừ rau ra thì mấy cái khác cũng tạm được, các cậu chịu khó đi."

Hai người cũng ăn vài món khác, tuy cũng nhạt nhẽo nhưng so với món rau kia cũng coi như có thể nuốt xuống được, bây giờ tốt nhất vẫn là nên lấp đầy cái bụng rỗng cái đã.

Vài hôm sau, các học sinh chính thức đến trường.

Ba người bạn cùng phòng Điền Chính Quốc, Trịnh Hiệu Tích và Phác Trí Mân cùng đi đến lớp. Phòng của người khác đều là bốn người, nhưng không hiểu tại sao phòng họ chỉ có ba người, chờ mấy ngày mà cũng không có một người nào đến nữa. Nhưng ba người thì ba người, ở lại càng thoải mái.

Họ vào lớp hơi sớm, ghế còn trống khá nhiều. Trịnh Hiệu Tích lôi kéo Phác Trí Mân cùng Điền Chính Quốc xuống mấy cái bàn phía dưới, bởi vì theo suy nghĩ của Trịnh Hiệu Tích, ngồi ở dưới sẽ dễ làm chuyện lén lút hơn.

Chưa học mà đã muốn làm chuyện xấu rồi.

Điền Chính Quốc không quan trọng chỗ ngồi lắm, cậu ngồi ở đâu cũng được, chỗ nào có sách là có thể học rồi, chỗ ngồi không phải là vấn đề.

Phác Trí Mân ngồi xuống cạnh Trịnh Hiệu Tích:"Một lát thầy cô sẽ xếp lại chỗ, cậu đừng tốn công vô ích."

Trịnh Hiệu Tích nhăn nhăn cái mũi:"Cậu đừng có xui xẻo, lỡ như chúng ta gặp thầy cô dễ thì sao? Dễ sẽ không đổi chỗ đâu, ngồi chỗ nào thì là ngồi chỗ ấy."

Phác Trí Mân không nỡ chọc bể bong bóng mang niềm hy vọng của Trịnh Hiệu Tích, chỉ cười cười.

Mà Điền Chính Quốc bên này lôi từ trong cặp ra một cuốn sách, chính là cuốn sách từ vựng hôm khai giảng, bắt đầu không quan tâm đến mọi thứ xung quanh mà nhẩm từ vựng.

Hai người bạn cùng phòng đối với tinh thần học tập của Điền Chính Quốc cũng quen rồi, mấy ngày ở chung ngày nào cũng thấy cậu ôm sách. Lúc trước Trịnh Hiệu Tích cũng như vậy đấy, năm học mới đến thì rất hăng hái đọc sách trước các kiểu, đến khi vào học không bao lâu liền thấy cuốn sách nó nặng ngàn cân, nhìn còn lười nhìn nói chi là lật ra. Nên Trịnh Hiệu Tích nghĩ người anh em này chắc sẽ bỏ cuộc nhanh thôi, không sớm thì muộn.

Càng đến gần giờ vào lớp trong phòng học càng đông đủ người, Điền Chính Quốc cũng học được kha khá nên quyết định cất sách vô, hai tay để lên bàn, ánh mắt dán lên bục giảng, ngồi một cách nghiêm chỉnh.

Không ngờ mắt vừa nhìn lên phía trước, ngay lập tức thấy một người không nên thấy.

Là kẻ thù không đội trời chung, Kim Thái Hanh.

Những năm tiểu học và cấp hai, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh chỉ là học chung một trường mà thôi, không hề học chung lớp.

Vậy mà vừa vào cấp ba, vốn nghĩ chung trường đã đủ tra tấn rồi, bây giờ còn là chung một lớp!

Giờ đây bỗng dưng cậu nhớ đến hôm khai giảng, Kim Thái Hanh hôm đó đứng cùng cậu ở một hàng. Tại sao lúc đó cậu lại không để tâm đến việc kia? Nếu cậu mà bình tĩnh ngẫm lại, thì có lẽ cậu đã có thể xin học lớp khác rồi! Bây giờ đã bắt đầu học, ai đâu mà rảnh đi xử lý mấy cái chuyện chuyển lớp này cho cậu nữa!

Kim Thái Hanh cũng nhìn thấy Điền Chính Quốc đang ngồi ở cuối lớp, khi ánh mắt cả hai chạm nhau, trong lòng hai học bá đồng loạt vang lên một tiếng chửi thề.

Móa.

"Hiệu Tích, cậu thấy nóng không?" Phác Trí Mân kéo kéo dây áo khoác đồng phục xuống tận đáy, cuối cùng lại thấy không mát hơn tí nào nên trực tiếp cởi luôn, chỉ chừa lại một cái áo thun trắng bên trong.

"Ừ, tôi cũng cảm thấy hơi nóng nóng." Trịnh Hiệu Tích nghi hoặc:"Hồi nãy rõ ràng rất mát mẻ mà."

Trịnh Hiệu Tích cũng cởi luôn áo khoác, vắt lên trên ghế, quay sang Điền Chính Quốc:"Chính Quốc, cậu thấy nóng không?"

Điền Chính Quốc không trả lời, mắt còn không buồn liếc Trịnh Hiệu Tích lấy một cái, tướng ngồi vẫn nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, ánh mắt gắt gao dán chặt phía trước.

Phác Trí Mân khều khều Trịnh Hiệu Tích:"Cậu có ngửi được một cái mùi quen thuộc không?"

Trịnh Hiệu Tích hít hít vài cái, cũng cảm thấy có chút không đúng, lại nhìn lên nam sinh vừa mới bước vào lớp vẫn còn đang đứng như pho tượng trừng mắt về phía dưới này, liền biết ngay cái mùi trong miệng Phác Trí Mân là mùi gì.

Là mùi thuốc súng.

Biết tại sao bỗng dưng hơi nóng nóng rồi.

Và thế bọn họ lại thấy một màn đấu mắt kịch liệt giữa bạn cùng phòng và nam sinh đang đứng ở cửa một lần nữa. May là hôm nay là ngày học đầu tiên không tiện cãi một trận gà bay chó sủa, nếu không có lẽ bây giờ hai người này đã bay lên đấu võ mồm về cái vấn đề cao siêu kia rồi.

Đấu mắt được một lát, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc giống như trình tự đã có từ trước đến nay, cùng quay mặt đi, lấy sách lấy vở ra học học, không thèm để ý đến nhau nữa.

Kim Thái Hanh ôm cặp sách đến cái bàn cách xa Điền Chính Quốc nhất có thể mà đặt mông ngồi xuống, cũng lấy sách vở ra ngồi nghiên cứu.

Phụ trách lớp 3 là một thầy giáo hơi đầy đặn họ Lâm, tóc trên đầu chỉ còn lại mấy cọng, toàn bộ khu vực còn lại không biết được vuốt cái gì mà trông bóng loáng tựa như có thể phát sáng. Trên mắt đeo cặp kính tương đối dày, ăn mặc giản dị, giọng nói rất dễ nghe, không nghiêm khắc, còn có vẻ rất ân cần.

Thầy giáo giới thiệu một chút về bản thân, sau đó điểm danh lớp, thấy không thiếu học sinh nào mới bắt đầu mở ra một cuộc bầu cử ban cán sự.

Đầu tiên là lớp trưởng. Hầu hết học sinh ở đây đều chỉ mới gặp nhau, không hiểu về nhau lắm nên không biết nên bầu ai với ai, vì thế thầy Lâm viết ra một vài bạn có thành tích nổi bật lên bảng, để mọi người tham khảo một chút.

Trên bảng có ba cái tên: Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc, Kim Nam Tuấn.

Trong lớp bắt đầu ồn ào thảo luận, các bạn nữ trong lớp hầu như cả ba người người nào cũng muốn bầu. Bởi vì giá trị nhan sắc của cả ba đều cao ngất ngưởng, bắt các cô lựa chọn một trong ba người có lẽ là những sự lựa chọn khó khăn nhất cho các cô.

Trịnh Hiệu Tích và Phác Trí Mân nhìn cái tên Điền Chính Quốc trên bảng mà hơi thất thần. Không ngờ bọn họ lại có một người bạn cùng phòng có thành tích lợi hại như vậy. Trong lớp có bốn mươi người, không biết thực sự có cao không hay là do những người khác kém, cơ mà cũng không thể kém được, vào được trường này thì xem như là tương đối rồi, vậy mà còn nằm trong top ba, đáng ngưỡng mộ thật.

Trịnh Hiệu Tích rút lại những lời trước lúc nãy được không?

Trịnh Hiệu Tích và Phác Trí Mân thất thần xong, cũng không bàn luận với người khác, bởi vì bọn họ đương nhiên phải bầu cho bạn cùng phòng của mình rồi.

Nhưng với sự bà tám của Trịnh Hiệu Tích, thấy người khác thảo luận sôi nổi cũng không nhịn được tìm những người xung quanh hỏi han, y hơi tò mò.

Trịnh Hiệu Tích chọt chọt anh chàng cao ráo ngồi ở trên mình, người đó quay xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai khiến người khác muốn lóa mắt. Trịnh Hiệu Tích lục lại não một chút, nhớ xem lúc nãy thầy Lâm điểm danh người trước mặt tên là gì, sau vài giây cũng nhớ ra được:"Thạc Trân, Thạc Trân đúng không?"

Người tên Thạc Trân gật đầu.

Trịnh Hiệu Tích hỏi:"Cậu định bầu cho ai thế?"

Kim Thạc Trân lắc đầu:"Tôi không biết, ngoại trừ Điền Chính Quốc thì hai người còn lại đều là bạn cùng phòng của tôi, tôi không biết nên chọn người nào."

Phác Trí Mân nhanh chóng kéo phiếu bầu cho bạn cùng phòng của mình:"Game này thì dễ, trong hai người bạn cùng phòng của cậu không biết nên chọn ai, thì cứ dứt khoát chọn người còn lại là Điền Chính Quốc đi, chọn người ngoài sẽ đỡ khó xử hơn đúng không?" Phác Trí Mân đắc ý, cảm thấy mình quả thật phân tích quá có lý, quá logic.

Nhưng Kim Thạc Trân thấy lời này hơi sai sai.

Kim Thạc Trân phân tích:"Điền Chính Quốc thì tôi không biết, nhưng nếu lựa chọn giữa hai bạn cùng phòng thì tôi thấy Kim Nam Tuấn thích hợp nhất. Bởi vì so với Kim Thái Hanh, Kim Nam Tuấn có tính lãnh đạo hơn là Kim Thái Hanh, còn nữa..." Kim Thạc Trân không biết bị sao mà bắt đầu thao thao bất tuyệt, phân tích đủ loại phương diện, nói đến không vấp một chữ nào, độ dài này còn có thể viết được luôn một bài văn nghị luận.

Trịnh Hiệu Tích và Phác Trí Mân nghe tuy không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn ngồi nghe rất nghiêm túc, còn gật đầu phụ họa vài cái. Mà Kim Thạc Trân thấy hai người này nghe mình nói bằng thái độ nghiêm túc như vậy, càng nói càng hăng, nói đến nước bọt trong miệng muốn khô luôn.

Trịnh Hiệu Tích cùng Phác Trí Mân bị hàng tá câu từ không cho người hiểu đập lên người, đầu đổ đầy mồ hôi, não như muốn tê liệt, một chữ cũng không thông nổi. Vậy mà vẫn cố chấp bày ra bộ dạng 'à thì ra là vậy, tôi hiểu tôi hiểu cậu cứ tiếp tục đi'.

Cuối cùng Kim Thạc Trân chốt một câu:"Dựa theo những phân tích trên, tôi nghĩ Kim Nam Tuấn là thích hợp nhất cho vị trí lớp trưởng của chúng ta!"

Trịnh Hiệu Tích và Phác Trí Mân hai mắt tỏa sáng, không phải tỏa sáng khi được nghe các loại tri thức của Kim Thạc Trân mà là tỏa sáng khi được thoát khỏi đại nạn, nhiệt liệt vỗ tay, gật đầu như giã tỏi:"Hay hay, cậu nói đúng lắm! Chúng ta nên bầu cho Kim Nam Tuấn!"

Mà khoan đã, bọn họ cảm thấy như đang bị dụ, cái gì mà bầu Kim Nam Tuấn? Sao cục diện lại đổi thành như vậy rồi?

Khi hai người chưa hết hoang mang đã nghe Kim Thạc Trân nói:"Đúng vậy, bầu cho Kim Nam Tuấn đi, để tôi thay hai cậu viết phiếu bầu nhá."

Nhiệt tình đến vậy luôn?

Trịnh Hiệu Tích cùng Phác Trí Mân tạm thời dừng mười giây để loading.

Đến khi load xong, Kim Thạc Trân đã tốt bụng giúp hai người nộp phiếu bầu.

Cả hai cùng nhìn nhau.

Trịnh Hiệu Tích:"Chúng ta bị dụ thật rồi à?"

Phác Trí Mân:"Cậu đoán xem?"

"..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net