Chương 16: Mất cục gôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người rớt thẳng từ trên cây xuống, Kim Thái Hanh lần thứ hai trở thành cái đệm cho Điền Chính Quốc.

Thời điểm khi ngã xuống, phía sau lưng Kim Thái Hanh còn có một cái cặp đựng toàn sách vở, lưng hắn cấn vào đó, làm xương của hắn cơ hồ muốn gãy ra làm hai khúc. Mông bị ấn xuống đất đau điếng, đầu óc bật nhạc nhảy mấy điệu disco, bụng còn hứng thêm một con heo khiến cho hắn tựa như hồn lìa khỏi xác, một nước thăng thiên.

Điền Chính Quốc nằm trên người Kim Thái Hanh, hồn cũng đã đi ra ngoài dạo một vòng, tim cậu đập kịch liệt, đầu cũng trống rỗng. Tuy rằng người không bị thương nhưng cũng đủ hù cậu xỉu lên xỉu xuống.

Hãy tưởng tượng mà xem, từ trên cây ngã xuống, còn không làm bạn sợ mất mật sao.

Cảm giác sợ hãi đầy đầu, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc tạm thời không cảm nhận được sự tồn tại của mấy con kiến còn bò lung tung trên người mình.

Cho tới khi chú kiến bé bé xinh xinh thật sự cắn vào thằng nhỏ của Kim Thái Hanh một cái, hắn mới bừng tỉnh hét toáng lên, cơ thể vung vẩy lung tung, hất Điền Chính Quốc hồn chưa đi dạo về sang một bên, ôm lấy đũng quần rớt nước mắt.

Con kiến mất dạy, thằng nhỏ của hắn mà cũng cắn, lương tâm ở chuồng gà hả!

Điền Chính Quốc tiếp tục bị hất, không phòng bị đầu 'kịch' một tiếng va chạm đất, đau tới mắt mờ đi, hồn đi chơi cũng bị lôi trở về, lý trí được lấy lại.

"Đệt." Điền Chính Quốc ôm đầu, rít lên một tiếng qua kẽ răng. Cậu hít sâu một hơi, nhào qua người Kim Thái Hanh, đè hắn xuống đất:"Tôi đã bảo cậu đừng có dậm rồi! Cậu bị đần hả!"

Kim Thái Hanh đang chật vật với con kiến trong đũng quần, bất ngờ bị đè xuống, không kịp phản ứng,

Đến khi phản ứng lại rồi, Kim Thái Hanh dùng sức lật người lại, đè Điền Chính Quốc xuống.

"Tôi muốn chắc! Là do con kiến nó cắn!"

Điền Chính Quốc cắn răng, lật người qua, tiếp tục ép Kim Thái Hanh dưới thân.

"Vậy thì lúc đầu trèo lên cây làm cái gì!"

"Cậu hãy nhớ cậu là người trèo lên trước đó!"

"Ai bảo cậu nhiều chuyện còn kéo tôi nhiều chuyện theo! Lúc đầu về thẳng ký túc xá là được rồi! Ai bảo cậu bà tám chi vậy hả!"

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ôm nhau lăn qua lộn lại, mỗi lần mắng một câu sẽ lăn một vòng, ép người xuống phía dưới. Câu chữ nhả ra không hỏi tội thì mắng anh mắng tôi, tóm lại vẫn là cái câu chuyện không hồi kết.

Mắng đến cực kỳ hăng say, lăn cũng cực kỳ hăng say, đôi khi còn tẩn nhau vài cái, nắm tóc nắm đầu, vật lộn đến đổ mồ hôi, thương tích cũng đầy người. Đây mới thật sự là đánh nhau này!

Qua một lúc lâu, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc thở hổn hển, mệt muốn đứt hơi, tạm thời dừng lại giằng co, nằm như người chết.

Điền Chính Quốc nuốt nước bọt, cung cấp chút nước cho cổ họng khô khan, nói:"Gặp cậu liền không có gì tốt lành."

Kim Thái Hanh liếc Điền Chính Quốc một cái:"Vậy gặp cậu chắc tôi may mắn."

Và hai kẻ 'sao chổi' mang một bộ dạng thương tích về phòng ký túc.

Đám người nhìn thấy bộ dạng như mới bò từ trong rừng rú ra của hai người này liền hết cả hồn.

Đầu thì rối như ổ gà, quần áo thì xộc xệch còn dính đầy bùn đất, trên trán vẫn còn vết sưng đỏ, dáng đi thì xiêu vẹo, trên tay Điền Chính Quốc còn in hẳn một cái dấu răng, nhìn chật vật muốn chết.

Mẫn Doãn Kỳ, Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trân phòng bên đây há to mồm nhìn Kim Thái Hanh, lắp bắp hỏi:"Cậu...cậu bị sao vậy?"

Kim Thái Hanh cắn răng:"Bị heo đè!"

Phác Trí Mân và Trịnh Hiệu Tích phòng bên kia:"Cậu...cậu bị sao vậy?"

Điền Chính Quốc đỏ mắt:"Bị chó cắn!"

Cả đám:"..." Ừ, biết đứa nào là heo đứa nào là chó rồi.

Buổi sáng, do tối ngày hôm qua quần một trận quá 'kịch liệt' nên Điền Chính Quốc dậy có hơi trễ.

Điền Chính Quốc ngồi dậy, thấy Phác Trí Mân đang ngồi lướt điện thoại, còn Trịnh Hiệu Tích thì không thấy bóng dáng.

"Hiệu Tích đâu rồi?"

Phác Trí Mân vẫn chăm chú vào màn hình, nói:"Cậu ta từ sớm đã ra ngoài mua đồ ăn rồi."

Buổi tối hóng hớt được ngày hôm nay có món 'rau xào' đầy mùi vị kì lạ kia, Trịnh Hiệu Tích đã dậy thật sớm để trèo tường ra ngoài mua đồ ăn sáng. Y không muốn ăn cái món giết người đó, cũng không nuốt trôi nổi đồ ăn căn tin nữa, nhạt toẹt không ra gì với gì, y sắp nghẻo chết vì tay nghề của đầu bếp nhà trường rồi, lần này quyết tâm dũng cảm một lần, trèo tường ra ngoài mua đồ ăn.

Điền Chính Quốc còn chưa tỉnh ngủ hẳn, chỉ gật gật, dùng dáng đi cong cong vẹo vẹo đi vào nhà vệ sinh.

Khi Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân vào lớp đã thấy Trịnh Hiệu Tích ở trong, trên bàn còn có mấy túi ni lông, và tỏa ra một mùi...hành.

Đầy mùi hành.

Đem thức ăn mang cái mùi đậm đặc này vào trong lớp, có phải là muốn chết hay không?

Điền Chính Quốc ngửi được cái mùi này, bỗng dưng muốn co chân chạy ra khỏi lớp.

Trịnh Hiệu Tích vãy vãy tay về phía cậu, nói:"Đến, là bánh mì hành, tôi có mua phần cho các cậu!"

Quả thật có lòng, nhưng Điền Chính muốn nói với Trịnh Hiệu Tích rằng, tôi không muốn ăn.

Phác Trí Mân nói với cậu là Trịnh Hiệu Tích đã dặn đừng đến căn tin ăn cơm, y sẽ mang món ngon về cho họ, vậy nên cậu cũng không ăn, trong lòng mong chờ mỹ vị mà Trịnh Hiệu Tích mang về, ai mà ngờ món ngon trong miệng Trịnh Hiệu Tích lại chính là bánh mì hành.

Điền Chính Quốc không ăn được hành, ngửi thôi đôi khi còn muốn nôn.

Sáng sớm ăn món ăn đầy mùi này, Trịnh Hiệu Tích quả thật rất có phong cách.

Ừm, cứ dùng từ đó để miêu tả đi.

Hai người di chuyển xuống dưới ngồi vào bàn của mình, Phác Trí Mân vừa đặt mông xuống đã không khách khí chộp cái bánh cắn một miếng to.

Điền Chính Quốc ngồi bên này cúi đầu hòng giảm bớt sự tồn tại. Nhưng người to sừng sững thế này thì giấu đi đâu được, cậu ngồi còn chưa nóng ghế Trịnh Hiệu Tích đã cầm túi bánh mì đi qua đưa đến trước mặt cậu:"Này, tôi mua cho cậu, ăn rất ngon!"

Phác Trí Mân bên kia vừa nhai bánh mì vừa giơ ngón cái phụ họa.

Điền Chính Quốc nuốt nước bọt cái ực, không phải là do thèm ăn, mà là bị cái mùi hành này làm cho sắp té xỉu. Cậu không muốn phụ lòng tốt của Trịnh Hiệu Tích, nhưng mà cậu thật sự không nuốt nổi mẻ bánh này, nhận rồi mà không ăn cũng không được, đành phải từ chối thôi:"Hiệu Tích à, tôi không ăn được hành." Vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

Trịnh Hiệu Tích mặt hơi ngơ ra, rồi cũng hiểu gật gật đầu, nói:"Ngại quá tôi không biết, hay là bây giờ tôi đi mua thứ khác cho cậu ăn."

Thấy Trịnh Hiệu Tích muốn đi, Điền Chính Quốc vội ngăn lại:"Không cần đâu, bây giờ đi mua đã không còn kịp nữa rồi, ra chơi tôi sẽ tìm thứ gì ăn tạm cũng được." Trịnh Hiệu Tích cà lơ cà phất nhưng thật ra là một người rất tốt, y rất nhiệt tình trong việc giúp đỡ người khác, đối xử với bạn bè cực ký chân thành, cậu đôi lúc cũng bị sự tốt bụng của y làm cảm động một trận.

Trịnh Hiệu Tích nghe cậu nói vậy thì ngồi trở lại ghế của mình, gặm bánh mì.

Kim Thái Hanh ở bên cạnh đang đọc sách, bỗng dưng châm chọc nói:"Đúng là đồ khó chiều, hành cũng không ăn, y như mấy đứa con gái."

Điền Chính Quốc đập bàn, trừng mắt một cái:"Cũng không cần cậu chiều!"

Tôi chiều cậu? Có chó mới chiều cậu! Kim Thái Hanh hừ lạnh, xoay mặt đi, tiếp tục đọc sách trên tay.

Điền Chính Quốc bực bội, đứng lên lấy một đống sách ra vứt nó lên bàn tạo một tiếng vang không hề nhỏ, nhưng cũng không một ai vì điều này mà ngoái đầu nhìn để nhiều chuyện. Bởi vì không cần nhìn cũng biết cái bàn trong góc đó xảy ra chuyện gì, hai học bá ở dưới một ngày không làm ầm ĩ liền không chịu nổi, bọn họ lười quan tâm.

Sáng ra gặp mặt Kim Thái Hanh liền thấy trong lòng không vui, lại thêm hắn kiếm chuyện nên càng thêm bực mình. Điền Chính Quốc cầm túi đựng bút, quạu quọ dùng sức kéo mở nó ra, như muốn một phát kéo đứt luôn cái dây kéo, lục lọi trong đống bút tìm một cây bút chì. Nhưng chẳng biết mắc cái giống ôn gì mà lật qua lật lại cũng không moi được nó ra, ngược lại còn để cục gôm ở trong đó văng ra ngoài, vừa vặn nhảy qua ranh giới, nằm lặng yên bên lãnh địa của Kim Thái Hanh.

"..." Tình hình cố vẻ là mất đi cục gôm rồi.

Kim Thái Hanh thấy động tĩnh, ngước mắt lên nhìn. Sau khi thấy cục gôm quen mắt hằng ngày luôn đặt ở phía bên bàn còn lại, khóe miệng lập tức câu lên, khà khà cười mấy tiếng cực kì quái gở, vươn tay cầm lấy đồ vật đã tự chui đầu qua đây.

Cục gôm đã dùng lâu rồi, mất đi một góc, còn dính vệt đen của bút chì, xem ra chủ nhân rất biết giữ gìn đồ, thứ này mà vẫn có thể dùng trong thời gian lâu như vậy thì cũng rất là cao siêu.

Kim Thái Hanh đắc ý cầm cục gôm quơ qua quơ lại trước khuôn mặt đã sớm đen như đít nồi của Điền Chính Quốc, rồi cũng ở trước mắt cậu cất nó vào trong túi đựng bút.

Điền Chính Quốc giơ tay, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, thôi xem như mình xui xẻo đi, cũng không phải tại hắn.

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, xoay người đi tới chỗ Trịnh Hiệu Tích vẫn đang điên cuồng ăn bánh mì.

Đợi Trịnh Hiệu Tích nuốt nốt số bánh còn lại vào bụng, Điền Chính Quốc mới hỏi:"Cậu có gôm không?"

Trịnh Hiệu Tích uống một hớp nước, đóng nắm chai lại để trên bàn, ngước lên nhìn Điền Chính Quốc:"Để tôi kể cậu nghe một câu chuyện."

Chưa kịp để Điền Chính Quốc trả lời là mình có muốn nghe câu chuyện này hay không, Trịnh Hiệu Tích đã bắt đầu kể:"Mỗi năm học đến, cũng là thời điểm mà các vụ án mất tích diễn ra, trong số những dụng cụ học tập, viết là thứ bị mất tích nhiều nhất, đến cả thám tử lừng danh conan cũng không tìm ra được, hằng năm đã không biết bao nhiêu người mất viết, một thứ đối với học sinh vô cùng quan trọng. Bên cạnh đó, một thứ còn thường xuyên bị mất tích nữa, đó chính là gôm. Các trường hợp hầu như đều giống như nhau, vừa đem cục gôm vào trong lớp, dùng chưa được đến nửa ngày đã không thấy tăm hơi, cho─"

Điền Chính Quốc không nghe nổi nữa, vội vàng cắt ngang:"Nói tóm lại là có hay không?"

Trịnh Hiệu Tích lắc đầu:"Không có."

Điền Chính Quốc muốn đánh Trịnh Hiệu Tích một trận. Người này đôi khi làm cậu rất cảm động, lại đôi khi tào lao đến mức khiến người ta muốn phát điên, đã thích dài dòng mà còn lòng vòng, thật sự rất mệt.

Điền Chính Quốc nhịn lại xúc cảm muốn đấm Trịnh Hiệu Tích một cái, xoay người đi về chỗ ngồi, nhìn nhìn túi đựng bút của Kim Thái Hanh, nhớ thương cục gôm xấu số của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net