Chương 17: Hai người tiếp tục đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không có cục gôm, Điền Chính Quốc phải tốn rất nhiều giấy để giải bài. Dùng bút mực không bôi xóa được, gạch nhiều đường nhìn càng thêm dơ và xấu xí. Cậu không hiểu vì cớ gì cả cái lớp đều không một ai có gôm, hỏi người nào cũng lắc đầu, nói là mua thứ đó về đều là phí tiền, mang vào lớp chưa bao lâu liền mất tích, sau bao nhiêu năm kinh nghiệm, bây giờ họ dứt khoát dùng bút mực, dơ thì dơ chứ nhất quyết không dùng bút chì, nhất quyết không bỏ tiền mua gôm!

Đám người này đúng là không ai hiểu nổi.

Điền Chính Quốc lại gạch thêm một đường, cậu cắn răng nhìn tờ giấy đen đúa trước mặt, trong lòng sâu sắc thương nhớ cục gôm đã theo cậu mấy năm trời. Mà tên đang giữ nó trong tay - Kim Thái Hanh kia thì đang trêu tức cậu bằng cách đặt nó ngay tầm nhìn của cậu, lâu lâu lại dùng bút gõ gõ lên nó mấy cái, làm cậu phải liếc nhìn qua rồi hít sâu một ngụm khí đè nén mong muốn cầm giày phan vô mặt hắn một cái cho hài lòng hả dạ, khiến khuôn mặt đắc ý kia vặn vẹo!

Kim Thái Hanh nhích người sang một chút, kéo tờ giấy nháp sát đường kẻ ranh giới, giả vờ viết sai một con số rồi giật mình che miệng kêu lên:"Ối chà, sao lại vết sai rồi, phải dùng gôm bôi mới được!" Nói rồi chậm chạp vươn tay, động tác như được tua chậm cầm cục gôm xấu số kia lên, ở dưới mí mắt Điền Chính Quốc kéo qua kéo lại bôi đi số viết sai, phủi phủi vụn gôm xuống đất, xong rồi kéo giấy trở về, miệng nín cười đến nghẹn.

Điền Chính Quốc tức muốn phát hỏa, nghiến răng hành hạ giấy dưới tay, gạch mấy đường loạn xà ngầu, khiến nó đen nay còn đen hơn. Cậu nắm chặt bút trong tay, làm nó kêu lên răng rắc, bắn cho Kim Thái Hanh một ánh mắt đầy tia lửa. Kim Thái Hanh bộ dạng không sợ chết, dửng dưng đáp lại ánh mắt cậu, còn cười mỉm chi, cầm cục gôm xoay qua xoay lại chơi đùa.

Chỉ là cục gôm thôi mà, làm gì phải thế, Điền Chính Quốc quyết định không chấp nhất với hắn.

Nhưng sau một hồi...

Không chấp nhất cái rắm!

Điền Chính Quốc vẽ lên giấy một cái đầu chó, tưởng tượng trong đầu đó là Kim Thái Hanh, cầm bút điên cuồng đâm vào mặt nó.

Tôi đâm! Tôi đâm! Đâm đâm đâm! Đâm cho cái mặt cậu thành tổ ong vò vẽ luôn! Cái đồ chết tiệt nhà cậu!

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc đâm đầu chó kia thành trăm cái lỗ nhỏ, yết hầu hơi động, nhích nhích cái ghế ra xa tên động kinh kia chút, lại đưa tay lau mồ hôi trên trán một cái.

Mất cục gôm, tâm trạng không tốt nên Điền Chính Quốc không muốn tìm cái gì ăn nữa. Khi học xong, giờ ăn trưa tới cậu liền đói đến hoa mắt.

Bảy người vẫn như thường, không cần hẹn cùng nhau đến căn tin dùng cơm trưa.

Ôm khay cơm đến bàn quen thuộc, đám người bắt đầu ăn cơm. Điền Chính Quốc ngồi bên cạnh Trịnh Hiệu Tích, gắp phần cá ít ỏi của mình vào khay của y.

Trịnh Hiệu Tích nhìn Điền Chính Quốc gắp hai khứa cá duy nhất của cậu vào trong khay mình, nói:"Tôi để ý rồi nha, lần nào có cá cậu cũng đều cho tôi, cậu không ăn được cá hả?"

Điền Chính Quốc chưa kịp trả lời, Kim Thái Hanh ngồi hàng ghế đối diện cách cậu một khoảng đã lên tiếng trước:"Cậu ta mà không ăn được cái gì, là do cậu ta lười lọc xương ra thì có!"

Kim Thái Hanh không biết là biết thật hay cố ý châm chọc cậu, nhưng những lời này nói ra liền nói trúng tim đen, cậu quả thật rất lười lọc xương cá ra.

Điền Chính Quốc rất nhột, nhưng cũng rất muốn phủ nhận:"Ăn được không hay do lười thì cũng không liên quan đến cậu, tôi cũng đâu nhờ cậu ăn giùm hay nhờ cậu lọc xương cá! Cậu kiếm chuyện cái gì hả!"

"Tôi cũng không thèm lọc xương cá cho cậu! Tên nào ngu lắm mới đi hầu hạ cho người khó ở như cậu!"

Điền Chính Quốc trừng mắt, Kim Thái Hanh cũng chẳng vừa trừng lại. Năm người còn lại cũng không để tâm hai người này mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn vừa ăn cơm vừa nói chuyện ngon lành. Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cứ mãi như thế này, có ngày mắt cũng lòi ra bên ngoài cho xem.

Trịnh Hiệu Tích bỏ ngoài tai hai học bá còn đang ùm xèo kia, bắt đầu nhiều chuyện:"Các cậu biết hai người bị phát hiện yêu đương hồi tối hôm qua bị phạt như thế nào không?"

Cả đám trong miệng nhét đầy cơm, nhìn Trịnh Hiệu Tích.

Trịnh Hiệu Tích hùng hồn:"Hạ hạnh kiểm! Đình chỉ học một tháng!"

Bốn người đồng loạt ồ tên một tiếng, không phản ứng kịch liệt như trong suy nghĩ của Trịnh Hiệu Tích.

Trịnh Hiệu Tích nói:"Ủa sao vậy? Phạt vậy không nặng hả? Tin này không dữ hả?"

Phác Trí Mân vừa nhai nhồm nhàm vừa trả lời:"Cả trường này ai cũng biết hết rồi ba ơi."

Trịnh Hiệu Tích:"..."

"Bởi ta nói yêu đương làm gì không biết." Mẫn Doãn Kỳ cái nết ăn cũng chẳng khác gì Phác Trí Mân, như bị người ta bỏ đói ba ngày, nhét đầy một họng cơm, miệng đầy ứ mà vẫn cứ thích nói, vừa nhai cơm vừa nói chuyện câu từ vặn vặn vẹo vẹo.

Trịnh Hiệu Tích quét mắt một lượt những người ngồi trên bàn, bày ra một vẻ nghiêm túc:"Chúng ta làm một hiệp định đi!"

Có thứ thú vị, cả đám ngay lập tức sáp lại:"Hiệp định gì thế?"

Trịnh Hiệu Tích trịnh trọng:" Hiệp định không yêu đương!" Y nghiêm túc:"Trong ba năm học này, anh em chúng ta có nhau, nhưng không được có bồ! Đứa nào dám lén lút yêu đương, liền nghỉ chơi!"

Cái trò gì mà ấu trĩ muốn chết, giống y như con nít mới lên ba, vậy mà đám người này vô cùng hưởng ứng, gật đầu lia lịa:"Đúng thế! Ba năm này mà đứa nào lén lút nói chuyện yêu đương! Sẽ nghỉ chơi với đứa đó!"

Trịnh Hiệu Tích hào hứng chen ngang Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đang đấu mắt:"Hai người thấy thế nào?"

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh vẫn còn trừng trừng nhau, không trả lời.

Kim Thạc Trân nói:"Cậu nhìn xem hai đứa nó giống sẽ lén lút đi yêu đương lắm hả? Thời gian trừng nhau còn không đủ."

Kim Nam Tuấn:"Được rồi, cứ quyết định vậy đi."

Cả đám:"Ok!"

...

Giờ tự học buổi tối, do chiều Điền Chính Quốc uống hơi nhiều nước, kết quả bây giờ muốn đi vệ sinh. Điền Chính Quốc muốn rủ Trịnh Hiệu Tích đi cùng, bởi vì cậu sợ ma, nhưng nhìn thấy y đang chơi game liền bỏ ý định, đứng lên tự mình đi.

Không ngờ cậu vừa ra khỏi cửa đã có người nối đuôi theo.

Mà tên đó chẳng ai khác ngoài kẻ thù kiêm bạn cùng bàn của cậu.

Điền Chính Quốc mặc kệ hắn, đi xuống nhà vệ sinh ở tầng một. Bởi vì bóng đèn nhà vệ sinh tầng hai đã bị hư, cậu đành phải đi xuống tầng một.

Mà người phía sau vẫn luôn đi theo cậu, có lẽ hắn cũng muốn đi vệ sinh. Cũng thật ngộ nghĩnh, việc gì cậu làm cũng có Kim Thái Hanh hết, đến cả mắc tiểu cũng trùng hợp mắc tiểu cùng một lúc. Sự trùng hợp này cũng quá là vi diệu.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc vào nhà vệ sinh giải quyết đại sự, trong lúc đang buộc dây lưng quần Kim Thái Hanh bỗng nghe được một vài tiếng ồn ở bên ngoài. Cái tai thính của hắn nghe loáng thoáng được vài nội dung, liền cảm thấy có chút không ổn, nhanh chóng kéo Điền Chính Quốc vào một buồng vệ sinh gần đó, đè cậu ngồi xuống nắp bồn cầu.

Điền Chính Quốc định la lên, lại bị Kim Thái Hanh bịt miệng. Hắn trừng mắt, khẽ hất mặt qua bên phải ý bảo cậu chú ý ở bên ngoài. Điền Chính Quốc gỡ tay Kim Thái Hanh xuống, im lặng lắng nghe. Âm thanh bên ngoài càng lúc càng gần, cuối cùng là tiếng cửa mở một cách thô bạo, giọng nói của những người kia càng lúc càng rõ hơn, cả hai nghe được một tiếng chửi mắng:"Hôm nay mày tới số rồi!"

Tiếp đó là một tiếng khóc cầu xin:"Em xin lỗi anh, em không cố ý..."

"Mẹ mày! Không nói nhiều! Tụi bây đánh nó cho tao!"

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc trong buồng vệ sinh trật hẹp bốn mắt nhìn nhau, đồng thời nuốt nước bọt cái ực, cật lực đè ép hơi thở cho nhẹ nhàng nhất.

Đi vệ sinh thôi cũng gặp đám bạo lực học đường này, xui cái gì mà xui dữ vậy trời.

Tiếng đánh đập và tiếng kêu rên xen lẫn cầu xin bên ngoài vang lên dồn dập, trong nhà vệ sinh còn vang vọng rõ ràng. Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc bất động một người đứng một người ngồi. Kim Taehyung giữ nguyên tư thế cúi người, chống tay lên thùng nước treo ở phía sau, mặt xoay về bên phải nhìn chằm chằm vách ngăn. Điền Chính Quốc ngồi trên nắp bồn cầu, chân xếp nghiêm chỉnh, hai tay vẫn còn cầm tay Kim Thái Hanh để ở trên đùi, cùng hắn nhìn vách ngăn kia, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, sợ đám người ngoài kia phát hiện ra mình đang ở trong này, bởi vì nếu bị phát hiện thì chỉ có thể bị ăn đập chung thôi.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc dựng thẳng tai nghe ngóng tình hình bên ngoài, mồ hôi trên thái dương cũng túa ra. Người đánh kia kêu rên đau đớn đến như vậy, tất nhiên là bị đánh không nhẹ, mà đám người này vốn dĩ tưởng đây là một nơi không người nên mới lôi vào đây đánh, nếu như biết sự tồn tại của bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ mềm xương.

Lạy trời trên cao phù hộ, cho mau mau kết thúc, cũng đừng nhìn thấy chúng con! Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc trong lòng điên cuồng niệm phật, cầu mong trời cao phù hộ cho bọn họ qua khỏi kiếp nạn.

Nhưng cho dù trời cao có phù hộ thì cũng không phù hộ nổi cho hai cái đồ sao chổi.

Tiếng đánh đập ngoài kia đột nhiên dừng lại, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đang lôi 7749 bộ kinh phật ra niệm bỗng nghe được tiếng bước chân, và nó đang từng bước từng bước tiến về hướng này!

Sao đám người này lại phát hiện ra bọn họ?! Bọn họ có phát ra một âm thanh nào đâu?!

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đột nhiên bừng tỉnh, trừng mắt nhìn nhau. Đậu má! Bọn họ quên mất phía dưới buồng vệ sinh này có một khoảng trống! Có bốn cái chân trong này, mù mới không thấy!

Tim cả hai ngay lập tức gia tăng tốc độ, đập thình thịch thình thịch. Điền Chính Quốc căng thẳng, vô thức vươn tay nắm áo Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh cũng vô thức cúi đầu, ép sát người vào Điền Chính Quốc.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc theo từng bước của người kia mà nảy lên từng hồi, lưng cũng toát cả mồ hôi, không biết làm gì hơn ngoài việc bất động.

Đến khi có người mở cửa, cũng vẫn bất động.

Mà người đứng bên ngoài kia khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, cũng bất động nốt luôn.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nhắm mắt chờ đợi thời khắc hành hình, nhưng cửa mở ra được hơn 30 giây rồi mà vẫn chưa thấy có chuyện gì xảy ra, xương và thịt còn nguyên. Cả hai mở mắt nhìn nhìn, nghi hoặc xoay đầu lại, phát hiện tên 'bạo lực học đường' kia đứng như trời trồng, khuôn mặt rất kì lạ và ánh mắt cũng rất phức tạp.

Loại ánh mắt này trông quen lắm.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nhìn tên 'bạo lực học đường' kia, trong mắt rõ ràng là viết một dấu chấm hỏi to đùng, vậy mà anh ta lại cảm thấy đây là loại ánh mắt khi thấy người phá chuyện đại sự, liền xua xua tay, ái ngại nói:"Hai người tiếp tục đi, người tiếp tục đi."

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc: ?

Anh ta đang giải quyết một thằng nhãi không biết điều, nhà vệ sinh tầng một cũng ít khi có người nên anh ta mới lôi nó vào đây xử lý. Ai ngờ đánh được một lúc mới phát hiện trong đây có người, đã vậy còn là hai người. Anh ta không chút do dự tiến đến muốn tẩn hai đứa này chung luôn. Anh ta cũng không nghĩ tới lý do tại sao hai thằng con trai chen chúc nhau trong buồng vệ sinh để làm gì, chỉ muốn xử hai tên xui xẻo này mà thôi. Nhưng vừa mở cửa ra anh liền không nói nên lời, đồng thời muốn xoay người rời đi để tránh làm phiền người ta làm chuyện lớn.

Bên trong buồng vệ sinh trật hẹp là hai thiếu niên, một người đứng một người ngồi. Người đứng tay chống ở phía sau giam người vào trong ngực, hơi cúi đầu, nhìn từ góc độ này liền thấy hai cái đầu chụm lại vào nhau. Người ngồi thì khép nép, một tay để trên ngực người đứng kia, một tay cầm tay người đứng đặt ở phía dưới. Quần áo hơi xộc xệch, trên người còn có một tầng mồ hôi, dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết hai người này đang làm gì.

Mẹ nó, hai thằng con trai rủ nhau vào buồng vệ sinh nhỏ hẹp thì có thể làm gì? Đương nhiên là hỏi thăm sức khỏe thằng em của nhau rồi!

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc còn chưa kịp loading lời nói của anh ta, anh ta đã tốt bụng giúp hai người kéo cửa lại, ở bên ngoài nhắc nhở thêm một lời rất chân thành:"À mà hai người anh em, sau này có làm đại sự thì nhớ chọn chỗ nào kín đáo một chút, chỗ này không được đâu nha."

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc:"..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net