Chương 18: Không lường được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi anh ta đi được một lúc, hai người rốt cuộc hiểu ra mọi chuyện. Thì ra mình bị người ta hiểu lầm là đang ấy ấy trong nhà vệ sinh, đã vậy còn là chơi buê đuê.

Sự sạch sẽ nay còn đâu.

Mất mặt, mất mặt!

Điền Chính Quốc là người phản ứng lại trước, luống cuống gạt tay Kim Thái Hanh ra muốn đứng dậy, lại dại dột mà gạt lộn vào tay đang chống ở phía sau của hắn. Kết quả không đứng lên được, còn hại Kim Thái Hanh mất điểm tựa, ngã ụp xuống người mình, trên trán ngay lập tức cảm nhận được một thứ gì đó mềm mềm dán lên.

Hai học bá nhanh chóng biến thành hai tảng băng.

Tình cảnh bây giờ chính là, Kim Thái Hanh đè lên người Điền Chính Quốc, môi ấn vào trán cậu...

Tịch mịch.

Một khoảng lặng kéo dài.

Dài đến nỗi hai người cảm thấy vùng chạm vào nhau kia bắt đầu nóng lên, hòa tan băng trên người.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc được bấm nút hoạt động trở lại, vội vàng tách nhau ra. Một người điên cuồng chà xát trán mình, như muốn chà rách vùng da. Một người mạnh bạo lau môi, hận không thể cắt cái môi mình xuống cho rồi.

Điền Chính Quốc giận đến đỏ mặt:"Cậu...sao cậu dám hôn tôi!"

Kim Thái Hanh rít lên một hơi:"Mẹ kiếp, là do...do cậu gạt tay tôi!"

"Cậu...cậu..." Điền Chính Quốc hít vào thở ra, cậu cậu nửa ngày cũng nói không nên lời, khuôn mặt càng thêm khó coi. Cái trán vàng ngọc của mình, vậy mà để cho cậu ta hôn một cái! Đây là cái sự việc quái quỷ gì!

Nhân sinh thật sự quá đáng sợ.

Kim Thái Hanh ghét bỏ lau miệng thêm vài cái nữa:"Là do cậu gạt tay tôi nên tôi mới mất thăng bằng! Đây là do cậu! Không phải tại tôi!"

Điền Chính Quốc quả thật đuối lý, chẳng qua là vẫn thấy cực kì khó chịu. Mười mấy năm qua giữ gìn khuôn mặt này là dành để cho người yêu tương lai của cậu hôn, vậy mà người yêu chưa kịp hôn đã để tên khốn này hôn một cái, cho dù chỉ là vô tình thôi nhưng cậu vẫn cảm thấy không chịu nổi!

Điền Chính Quốc muốn chửi nhưng miệng lại đông cứng, không nói ra được câu nào. Cậu nghiến răng nghiến lợi, lườm Kim Thái Hanh muốn tóe lửa, dậm chân đi ra ngoài.

Kim Thái Hanh cũng đi ra theo, hai đứa đứng chen nhau chỗ cửa.

"Tôi ra trước!" Kim Thái Hanh đưa tay muốn đẩy cánh cửa ra, Điền Chính Quốc vội vàng nắm hắn kéo lại.

Điền Chính Quốc kéo Kim Thái Hanh qua một bên, muốn đi ra ngoài:"Tôi ra trước!"

Kim Thái Hanh không chịu thua, Điền Chính Quốc chưa kịp chạm vào cánh cửa đã lôi cậu lại. Điền Chính Quốc xoay một vòng rồi bị đẩy ra đằng sau, cậu nghiến răng, ôm Kim Thái Hanh không cho hắn ra trước mình, hai người giằng co qua lại nửa ngày trời cũng chưa đứa nào ra được.

Cuối cùng chen nhau đi qua cửa chật hẹp, cũng không chịu cho người kia đi trước một bước.

Sau khi trở về lớp, cả lớp vốn hờ hững với hai học bá như chó với mèo này hiện tại hầu như đều dán mắt vào cả hai, nhìn cái hành động điên cuồng lau chùi của bọn họ. Kim Thái Hanh thì dùng khăn giấy lau môi, Điền Chính Quốc thì lau trán, trên bàn hai người như một núi khăn giấy, vừa làm bài tập vừa lau, lau hai lần liền lấy một miếng mới, mà đống khăn giấy đó không hề có một vết bẩn nào, thậm chí còn trắng tinh.

Đến khi dọn dẹp lớp vẫn còn lau lau chùi chùi, trên đường về ký túc xá cũng chùi chùi lau lau, lãng phí biết bao nhiêu miếng khăn giấy.

Về tới ký túc xá, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc vứt cặp sang một bên, ôm quần áo đi tắm, lại ở trong đó tẩy rửa trán và môi hơn nửa ngày nữa mới chịu đi ra.

Kim Thái Hanh chà rửa kĩ càng xong mới hài lòng trả nhà vệ sinh cho người khác, kéo ghế ngồi trên bàn học soạn sách soạn vở, chuẩn bị bài cho ngày mai. Hắn mở túi đứng bút của mình lấy một cây bút chì và một cây bút mực, rồi bỗng thấy một cục gì đó trắng trắng nổi bật trong túi bút.

Kim Thái Hanh lôi nó ra, đây chính là cục gôm của Điền Chính Quốc, vô cùng cũ kĩ rồi. Hắn quả thực rất thán phục kĩ năng giữ đồ của Điền Chính Quốc, cái thứ trời sinh mua về là một ngày đã mất này mà cậu lại có thể giữ gìn cẩn thận đến vậy, thật sự rất cao siêu.

Nhưng mà hôm nay đã vào tay của hắn rồi, chỉ do cậu ta xui xẻo!

Kim Thái Hanh ngắm nghía cục gôm này một hồi, trong đầu liền xuất hiện khuôn mặt đáng ghét của Điền Chính Quốc, hắn nhíu mày, vứt cục gôm sang một bên, với tay rút một tờ khăn giấy ra lau môi một cái.

Mẹ nó sao cứ cảm thấy lau hoài lau không sạch.

Mà Kim Thái Hanh bên này cảm thấy vẫn lau chưa sạch, bên kia Điền Chính cũng cảm thấy y như vậy, cứ chợt nhớ đến chuyện trong nhà vệ sinh liền thấy chưa sạch.

Nên trong quá trình soạn bài vở Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc lại tiếp tục lau, đang ngủ cũng vô thức lau, đến sáng ngày hôm sau ngủ dậy trên môi và trán vẫn còn dính khăn giấy.

Trịnh Hiệu Tích dường như rất thích công việc dũng cảm là trèo tường, nên hôm sau y lại tiếp tục trèo ra ngoài mua đồ ăn sáng. Điền Chính Quốc thấy Trịnh Hiệu Tích đi ra ngoài liền nhờ y mua giúp một cục gôm mới, Trịnh Hiệu Tích đúng là có đi mua cho cậu, nhưng lại mua một cục gôm màu hồng hình...heo peppa.

Điền Chính Quốc nhìn con heo màu hồng đeo cánh cầm gậy phép thuật kia, chết lặng. Đã biết gu thẩm mĩ của Trịnh Hiệu Tích rất mặn mà, nhưng không ngờ lại mặn mà đến vậy, trước khi giao cho cậu thậm chí còn nói một câu 'màu hồng là màu của sự mạnh mẽ', minh họa thêm một hành động khoe cơ bắp, mặc dù tay y chẳng lấy một tí cơ nào.

Ồ, cậu là lần đầu tiên biết điều này đấy.

Điền Chính Quốc nhìn con heo kia, bất lực đỡ trán, thở ra một hơi. Thôi có còn đỡ hơn không vậy.

Kim Thái Hanh đang ở bên cạnh nhẩm từ vựng, vô tình liếc sang, nhìn thấy trên bàn Điền Chính Quốc có một cục gôm mới, một cục gôm hình con heo peppa.

Kim Thái Hanh ở trong lòng cảm thán, quào, nhìn cũng giống cậu ta phết, một con heo với một con heo.

Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh đánh mắt lên đồ mới của mình liền trừng mắt giấu cục gôm đi. Kim Thái Hanh bĩu môi, làm như tôi thèm đồ của cậu lắm vậy, tôi mua một trăm cái còn được, mắc gì phải rình mò đồ của cậu mà sợ tôi lấy! Cho dù có cho tôi tôi cũng không thèm! Kim Thái Hanh nghĩ nghĩ trong lòng xong, tự mình hừ hừ vài tiếng, lật sách ra.

Kim Thái Hanh nói là nói như vậy, nhưng suốt ngày hôm đó lại cứ đánh mắt sang cái cục hồng hồng kia, tay chân hơi ngứa ngáy. Cuối cùng khi tới tối, chẳng biết nhờ vào một hiện tượng tâm linh nào đó mà cái cục hồng hồng ấy lại yên vị nằm bên bàn của Kim Thái Hanh, đường đường chính chính lọt vào túi của hắn.

Điền Chính Quốc tức sôi máu, mới mua lúc sáng bây giờ lại nằm trong tay Kim Thái Hanh mà không hiểu lý do! Rõ ràng mấy phút trước cậu còn thấy nó ở bên bàn mình, quay qua quay lại một lúc nó lại tung cánh bay qua bàn Kim Thái Hanh!

Điền Chính Quốc trân trân nhìn con heo peppa kia đổi chủ, khó tin há to mồm. Đang lúc cậu định nói gì đó thì đèn trong phòng học bỗng dưng tắt ngấm, tiếp đó hàng loạt tiếng hét rung động lòng người của các dãy lớp vang lên, và đặc biệt là bạn cùng bàn của cậu, tiếng hét của hắn dường như là lấn hết phần người ta, hét đến đầu cậu ong ong, thổi bay luôn những lời cậu đang muốn nói sang thế giới bên kia.

"Ối trời ơi sao lại thế này, sao tối thui vậy nè!!"

Điền Chính Quốc không chút lưu tình vươn tay tát Kim Thái Hanh một cái:"Cậu im mồm."

Kim Thái Hanh biết mình thất thố, nhanh chóng ngậm miệng.

Bỗng dưng cúp điện nên lớp học loạn hết cả lên, sau tiếng hét chính là tiếng ầm ầm của bàn ghế, chứng tỏ đã có đứa nào đó té sấp mặt. Đủ loại âm thanh vang lên trong phòng học, nào là cái kính của tao đâu rồi, nào là điện thoại của tao đâu, thậm chí Phác Trí Mân đi còn đụng vào tường rồi kêu la rất thảm, còn Kim Thạc Trân thì bị mấy loại âm thanh nháo nhào này cắt đứt sự tập trung nghiên cứu câu hỏi hóc búa con gà có trước hay cái trứng có trước mà Phác Trí Mân vừa hỏi mình lúc nãy.

Cuối cùng lớp trưởng Kim Nam Tuấn phản ứng đầu tiên, bật đèn flash điện thoại, hét ầm lên:"Các bạn học bình tĩnh! Mau ổn định lại!"

Cả lớp căn bản không đứa nào chịu nghe, vẫn ồn ồn ào ào. Kim Nam Tuấn dùng hết sức bình sinh hét lên mấy tiếng nữa nhưng vẫn bị người ta lấn át, không giúp được gì ngược lại còn làm cho lớp ồn càng thêm ồn.

Kim Nam Tuấn:"..." Bất lực ghê, cái lớp gì mà như cái hội chợ vậy á.

Đúng lúc này, đột nhiên lớp học 'rầm' một tiếng, âm thanh kia chính là âm thanh đập bàn vang dội phát ra từ phía bàn của Mẫn Doãn Kỳ, động tĩnh cực kì lớn, khiến mọi người dừng hết mọi loại âm thanh lại, ngoái đầu nhìn.

Mẫn Doãn Kỳ vốn đang chơi game, chơi rất tập trung, cúp điện cũng không ảnh hưởng đến cậu ta chút nào. Nhưng lớp bỗng dưng ồn ào khiến cậu ta không tài nào nghe được tiếng súng hay tiếng bước chân của địch, mặc dù đeo tai nghe thì cũng đếch nghe được, hiện tại còn đang là thời điểm mấu chốt nên mấy loại âm thanh này thật sự rất khiến người ta bực mình. Vì thế Mẫn Doãn Kỳ nổi giận đùng đùng đập bàn, định phun tào mộ phen. Nhưng khi có hơn mấy chục con mắt nhìn chằm chằm cậu ta, cho dù là trong bóng tối đi chăng nữa cũng làm cho cột hùng hổ từ một trăm tụt xuống mười, vì thế vốn từ nổi trận lôi đình chuyển thành lí nhí.

"Các vị huynh đài, các vị có thể rũ lòng thương giữ im lặng cho tại hạ chơi nốt ván game này không?"

Đáp án đương nhiên là không.

Không ai rảnh để ý đến cậu ta, tiếp tục ồn ào.

Mẫn Doãn Kỳ:"..."

Kim Nam Tuấn thật sự rất đồng cảm:"Người anh em, cậu vất vả rồi."

Hai người bắt tay một cái.

Trong thời gian đó ai nháo thì nháo, Trịnh Hiệu Tích từ đầu tới cuối vẫn ngồi một chỗ, đầu óc hoạt động hết hiệu suất để kiếm trò vui. Y chính là cái kho làm trò, thấy khung cảnh tối đen như thế này liền nảy ra một ý tưởng rất đỗi thú vị.

Tối thế này thì kể truyện ma thì còn gì bằng.

Nghĩ xong, Trịnh Hiệu Tích lập tức đi rủ rê.

Và 3 phút sau, bàn Trịnh Hiệu Tích có sáu người ngồi xung quanh, thêm y nữa là bảy. Ở giữa để một cái điện thoại có bật đèn, và...kể truyện ma.

Kim Nam Tuấn đang bất lực nghi ngờ cuộc đời và Mẫn Doãn Kỳ thua game đang rầu thúi ruột nghe trò này xong ngay lập tức lấy lại tinh thần, vui vẻ xách mông chạy qua.

Phác Trí Mân đập đầu vào tường đang ôm trán kêu đau cũng đến góp vui.

Kim Thạc Trân đang cố gắng trở về trạng thái nghiêm túc suy nghĩ về con gà có trước hay cái trứng có trước cũng bị kéo qua.

Và tất nhiên không thể thiếu hai học bá.

Năm người hầu như đều cảm thấy chủ đề này rất ổn, còn vô cùng hưng phấn, không hề nhìn ra là đi nghe kể truyện ma, ngược lại thấy giống đi nghe truyện hài. Chỉ có Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc là hai nhận vật bất đắc dĩ và miễn cưỡng nhất, luôn cảm thấy trên ghế như có gì chọt vào mông, ngồi không yên. Thật ra ban đầu hai người không muốn tham gia, còn cố gắng từ chối, chẳng qua với đám người này cho dù từ chối thì cũng vô dụng, hai người bọn họ cật lực dùng mọi lý do từ trên trời dưới đất thì cuối cùng cũng bị khiêng qua.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nhìn sự chuẩn bị chu đáo của đám người này làm cho đầu tóc dựng đứng Hiện tại không chỉ bật đèn, mà Phác Trí Mẫn còn chơi lớn mở tiếng con ma nữ khóc hu hu, rồi tiếng hú, tiếng kêu các kiểu con đà điểu, làm hai người rợn cả tóc gáy.

Hầu kết Kim Thái Hanh khẽ chuyển, cố gắng bình tĩnh nói:"À, tôi còn bài tập cần phải làm, nên các cậu chơi đi nha."

Điền Chính Quốc tất nhiên là cũng muốn chạy:"Tôi cũng có bài tập cần phải làm, nên là tôi về làm đây."

Nào có dễ dàng như vậy, đám người lập tức tóm chặt hai học bá đang muốn chạy kia lại:"Tối như này thì làm bài tập thế nào được, mai hãy làm luôn."

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc quả thật là chạy không thoát, đành đặt mông trở lại.

Phác Trí Mân cảm thấy tiếng ma kêu này không hay lắm, lấy điện thoại tìm cái khác, mò mò một hồi cũng chọn được một cái, âm thanh rùng rợn hơn gấp hai lần, khiến Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc toát hết cả mồ hôi hột.

Đã thế Mân Doãn Kỳ còn úp cái mặt đèn flash xuống bàn, biến ánh sáng vốn yếu ớt trở thành tối hù chẳng thấy gì, chỉ còn lại ánh đèn mờ mờ xung quanh của các bạn học khác.

"..." Có thể bình thường một chút được không hả.

Tất nhiên là không, đám người này vốn chẳng được bình thường rồi.

Trịnh Hiệu Tích căn bản không hề để tâm đến hai kẻ thẳng lưng trước mặt, bắt đầu hùng hồn kể chuyện:"Để tôi kể cho các cậu nghe về một câu chuyện huyền thoại ở trường này."

Kim Thái Hanh không biết móc ở đâu ra một gói mì, bẻ bẻ gói mì ra thành mấy mảnh, định ăn cho đỡ sợ, đồ ăn là một loại thuốc rất hiệu quả.

"Các cậu biết không, dưới tòa nhà của giáo viên."

Kim Thái Hanh xé bọc ra, cầm một cục mì bỏ vào miệng nhai. Điền Chính Quốc nghe tiếng động nhai rộp rộp ở bên cạnh, quay qua nhìn. Kim Thái Hanh đưa mì đến trước mặt cậu, cậu cũng không khách khí bốc một cái.

Cho đồ ăn mà không ăn là ngu, nên là cứ ăn thôi.

Trịnh Hiệu Tích vẫn còn say sưa:"Từng có một ngôi mộ!"

Để tăng cảm giác cho bầu không khí, cả đám đồng loạt kêu lên một tiếng đầy khiếp sợ, run tay run chân ôm nhau, vô cùng ăn khớp với tiếng hú và tiếng khóc thút thít của ma nữ trong điện thoại.

Trịnh Hiệu Tích thấy hiệu ứng không tồi, hài lòng nói tiếp, điều chỉnh giọng điệu u ám như quỷ nhập:"Tuy đã được đào lên rồ-"

Rộp rộp

"Nhưng linh hồn người kia vẫn lảng vảng ở chỗ đó─"

Rộp rộp

"Ban đêm hay nghe những âm thanh rất rợn người, lạch cạch lạch cạch─"

Rộp rộp

"Đã từng có giáo viên nhìn thấ─"

Rộp rộp

Trịnh Hiệu Tích nghiến răng nhịn rồi nhịn, tiếp tục nói:"Một cái bóng màu trắng di chuyển trong phòn─"

Rộp rộp

Trịnh Hiệu Tích cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mắng:"Đệt, đứa nào đang ăn đấy!"

Hai nhân vật đang nhai mì rồm rộp ngay lập tức ngậm chặt miệng, Kim Thái Hanh vội vàng nhét gói mì vào tay Mẫn Doãn Kỳ ngồi bên cạnh, cùng Điền Chính Quốc trưng ra bộ mặt nghiêm túc nghe kể truyện, từ nãy đến giờ đều là rất chuyên chú nghe, không có một động tác thừa thãi nào.

Mẫn Doãn Kỳ hoang mang cầm gói mì đã vơi một nửa trong tay.

Kim Nam Tuấn, Kim Thạc Trân và Phác Trí Mân ngay lập tức chỉ trích:"Cậu làm vậy mà coi được đấy à! Ăn cũng không cho anh em ăn cùng!"

Mẫn Doãn Kỳ: ? Rõ ràng là hai đứa này ăn, các người sao lại chĩa mũi dùi vào tôi?

Ba người không cần quan tâm, đứa nào cầm đồ ăn mà không chia cho anh em thì đáng bị mắng!

Trịnh Hiệu Tích trừng mắt:"Các cậu chỉ biết có ăn, làm mất cả bầu không khí rồi!"

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nhanh chóng hùa vào:"Đúng rồi đó! Mất hết bầu không khí rồi, nên là nghỉ kể đi!"

Trịnh Hiệu Tích trừng hai người, thiếu điều muốn rơi cả mắt ra.

Mất đi bầu không khí quỷ dị, cả đám không còn thấy thú vị nữa, Trịnh Hiệu Tích thì mất hết cả hứng nên không thèm kể tiếp. Lúc này hai kẻ vui nhất chính là Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, cảm giác như được thoát khỏi đại nạn.

Đồ ăn quả nhiên giải quyết được rất nhiều thứ.

Tuy rằng không còn gì chơi nữa, nhưng cũng không ai trở về bàn của mình mà vẫn ngồi ở bàn Trịnh Hiệu Tích lôi điện thoại ra, im lặng một người làm một việc.

Qua thật lâu, Trịnh Hiệu Tích bỗng nói:"Nãy giờ cũng hơn 15 phút rồi mà vẫn chưa có điện lại thế?"

Kim Nam Tuấn buông điện thoại xuống:"Hay đi xem thử đi?"

Kim Thạc Trân hỏi:"Vậy ai đi?"

Không biết có phải là thần giao cách cảm hay không, vừa dứt lời đám người đều đồng loạt hướng mắt về phía Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đang giải bài tập trên một ứng dụng học tập, cảm nhận được tầm mắt nóng rực của mọi người thì ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt quái quái của bọn họ lập tức cao giọng:"Tôi không đi!" Cùng nhau nói chung một câu, còn đồng đều từng chữ.

Phác Trí Mân:"Bây giờ chơi kéo búa bao quyết định đi."

Trò này tuy trẻ trâu, nhưng giải quyết vấn đề rất nhanh, ai cũng tán thành.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đều rất hùng hổ, hai người không tin là họ lại xui xẻo đến như vậy.

Nhưng thật ra là xui thật, đồ sao chổi thì làm sao không xui. Hai người đồng loạt ra cái bao, vũ khí quá phèn, bị mấy cây kéo kia cắt ra cỡ ngàn mảnh.

Hay mình chơi lại đi?

Sau đó hai người bị đá ra khỏi lớp.

Kim Thái Hanh khinh khỉnh hừ một tiếng:"Bao nhiêu năm cũng không thay đổi, chỉ ra mỗi cái bao."

Điền Chính Quốc lườm hắn:"Vậy cậu không ra bao chắc?"

Thôi, im lặng vẫn hơn.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc cuối cùng đành chịu số phận đi ra ngoài trong đêm tối để xem xét tình hình, nói trắng ra là đi tìm giáo viên duy nhất còn ở trong trường này là chủ nhiệm Trương.

Hai người thật sự rất có duyên với màn đêm, đây đã là lần thứ ba hai người đi trong đêm rồi, mà đi lần nào cũng có chuyện xảy ra, lúc này hai người vô cùng lo lắng bất an.

Hai người hướng đến tòa nhà của giáo viên đi tới, lên tầng hai, quẹo trái, dọc theo hành lang rộng tìm phòng giáo viên. Phòng giáo viên có một phòng ngủ nhỏ, chủ nhiệm Trương thường nghỉ ngơi ở đây, hầu như là ở đây quanh năm không về nhà, chỉ khi có dịp lễ tết mới về một chuyến, thời gian còn lại đều cống hiến hết cho nền giáo dục, cống hiến hết cho công việc thiêng liêng cao cả đó chính là chấn chỉnh lại các học sinh ở đây với trái tim đầy sự nhiệt huyết.

Thật sự rất đáng tuyên dương.

Hai người dùng đèn flash điện thoại lần mò tìm được phòng giáo viên, hai người đi cạnh nhau, không nói một lời. Bởi vì không biết nói cái gì.

Hai người thuận lợi tìm được phòng giáo viên, đứng trước cửa phòng, bỗng dưng nghe thấy ở bên trong có tiếng lục đục rất nhỏ, nghe rất khả nghi.

Đầu Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc cùng lúc bật ra một câu──Ăn trộm!

Nếu như là chủ nhiệm Trương, thì không thể nào lén lén lút lút trong đêm tối như thế được, chắc chắn là ăn trộm!

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nhanh chóng não bổ ra một kịch bản rất là logic, kẻ trộm này đã tắt nguồn điện trong trường, lợi dụng bóng tối để vào ăn trộm! Thậm chí hai người còn nghĩ, chủ nhiệm Trương chắc chắn bị tên này đánh ngất, rồi trói ở một góc, chủ nhiệm Trương có thể đang gặp nguy hiểm!

Liên kết chặt chẽ, hợp tình hợp lý, không điểm khuyết nào.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nhìn nhau, ăn ý gật đầu, sau đó đồng loạt tắt đèn, xắn tay áo lên, đi bắt ăn trộm.

Tới số với ông đây rồi, dám ăn trộm hả!

Hai người nhẹ nhàng đi vào, nghe theo tiếng động tiếp cận mục tiêu.

Ánh trăng bên ngoài vốn bị mây che khuất, lúc này bỗng dưng bay đi, ánh sáng yếu ớt le lói luồng vào khe cửa sổ, làm cho Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nhìn rõ phía trước hơn một chút.

Chỉ thấy ở nơi phát ra âm thanh có cái gì đó trắng trắng lấp ló.

Ăn trộm không mặc đồ đen lại đi mặc đồ trắng, không học kiến thức cơ bản về ăn trộm hả?

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đầu đầy thắc mắc, cảm thấy tên trộm này chắc là tay mơ mới vào nghề, nên có tí chuyện về trang phục ăn trộm cũng không biết. Vậy nên hai người càng có lòng tin về lần bắt trộm này, chắc chắn phải trùm đầu tên này lên đồn!

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc càng lúc càng tiến tới gần, ánh trăng lần nữa lọt vào, có chút yếu ớt, nhưng vẫn có thể chiếu lên được cái phần tóc vừa đen vừa trắng lẫn lộn của tên trộm kia.

Hai người nheo mắt lại, càng ngày càng thấy không đúng.

Ánh trăng lần nữa bị che khuất, chút ánh sáng biến mất.

Tên ăn trộm kia vẫn chậm chậm chạp chạp di chuyển, âm thanh lục đục kia giống tiếng tay lần mò lên đồ đạc xung quanh, tựa như mò đường.

Ăn trộm mà cũng không trang bị được cây đèn, vậy thì làm ăn được cái gì?

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc càng ngày càng thấy kì quái.

Nhưng mà tên này rốt cuộc là làm gì? Hai người suy nghĩ lại một chút, cảm thấy tên này có chút không giống trộm cho lắm, nhưng lại không đoán ra được thứ trắng đen lẫn lộn này là gì.

Bỗng nhiên, lưng Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc lạnh toát.

Giọng nói của Trịnh Hiệu Tích chợt vọng lại bên tai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net