Chương 8: Đứng để cho biết mỏi chân với người ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bốn người về đến ký túc xá thì đã khá trễ, đã sắp đến giờ tắt đèn. Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đều không tin được là mình đã cùng người kia ầm ĩ lâu như vậy, lỡ hết cả thời gian làm bài tập.

Đến trước cửa phòng, Trịnh Hiệu Tích và Mẫn Doãn Kỳ mở cửa phòng, Trịnh Hiệu Tích vãy tay với Mẫn Doãn Kỳ và Kim Thái Hanh một cái:"Bye bye."

Kim Thái Hanh gật đầu, Mẫn Doãn Kỳ vãy lại:"Bye."

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, hừ hừ vài tiếng, nghiến răng nói:"Kim Thái Hanh, nếu ngày mai mông tôi mà còn không hết đau tôi liền tính sổ cậu!"

Giọng của Điền Chính Quốc không lớn, nhưng cũng không tránh khỏi mấy cái tai thính của ba người ở trong phòng. Ba người họ cùng lúc trợn mắt, ngó cái đầu ra ngoài nhìn Điền Chính Quốc đang được Trịnh Hiệu Tích dìu đứng ở ngoài cửa.

Bộ dạng này cùng với lời nói đầy mùi mờ ám kia của Điền Chính Quốc, khuấy mấy cái đầu sáng như lỗ hổng vũ trụ của bọn họ loạn cả lên, những ý nghĩ không dành cho trẻ dưới mười tám tuổi bắt đầu chất chồng chất đống vô trong đầu, vì thế ánh mắt nhìn kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc lúc này của bọn họ đầy sự phức tạp.

Điền Chính Quốc bị mấy ánh nhìn này làm cho nổi da gà, nhưng suy nghĩ kĩ càng lại cũng không phát hiện bản thân đã nói sai cái gì, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Kim Thái Hanh trán cũng viết lên mấy chữ to đùng: Nhìn tôi cái gì?

Trịnh Hiệu Tích và Mẫn Doãn Kỳ cho dù biết chân tướng sự việc, nghe mấy lời không đầu không đuôi này cũng không tránh khỏi đầu óc chạy nhảy lung tung. Lại nhìn biểu cảm mờ mịt của Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh lúc này, bỗng dưng mắc cười.

Hai học bá này đúng là đơn thuần nha.

Trịnh Hiệu Tích và Mẫn Doãn Kỳ nhìn nhau, bỗng dưng cười rộ lên, cười đến vai run rẩy.

Mẫn Doãn Kỳ lau nước trên khóe mắt vì cười quá nhiều, nói:"Ai da, các người đúng là đầu óc đen tối quá mà!"

Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh đứng ôm dấu chấm hỏi nãy giờ rốt cuộc hiểu ra mấy người này đang nghĩ cái gì, khuôn mặt phút chốc vặn vẹo.

Gân xanh trên trán Điền Chính Quốc giật giật:"Các người đang nghĩ cái gì vậy hả!"

Kim Thái Hanh cũng không tốt hơn là bao, khuôn mặt đen như đít nồi:"Các cậu làm sao có thể nghĩ được như vậy?" Kim Thái Hanh chỉ vào mình, rồi lại chỉ Điền Chính Quốc:"Tôi và cậu ta á? Nằm mơ! Cậu ta làm gì xứng với tôi! Các người ghép cũng không chịu lựa người sao!"

Kim Thái Hanh là như vậy, nói một hồi lại vòng mũi kiếm đến trên người cậu. Điền Chính Quốc cười khẩy, trào phúng nói:"Câu này phải là nói ngược lại mới đúng! Cậu mà xứng với tôi sao! Cậu tư cách xách dép cho tôi cũng không có đấy!"

Kim Thái Hanh nhếch khóe môi, khinh thường nói:"Cậu mới là không có tư cách xách dép cho tôi thì có đấy, nói mà không xem lại mình chút nào à!"

Năm người trong và ngoài phòng nhìn cảnh tượng chiến tranh trước mắt này, ý nghĩ đen tối liền bị mùi vị súng đạn do Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc phun ra bắn nát không còn một mảnh. Năm người bọn họ không hiểu tại sao có thể đặt cái ý nghĩ 'đặc biệt trong sáng' đó trên người Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc được ấy nhỉ? Nhìn, nhìn xem, đối nghịch đến như vậy, yêu nhau còn không có khả năng nói chi đến cái việc kia? Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc này chính là vĩnh viễn không thể ở chung một chỗ.

Có lẽ là nguyên một ngày đã cãi quá nhiều, bây giờ Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đều không còn tinh thần và sức lực để cãi tiếp nữa, khinh bỉ nhau vài câu rồi xoay người đi vào phòng.

Năm người thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sáng ngày hôm sau, mông Điền Chính Quốc vẫn còn ê ẩm không chịu được, cậu thực hiện lời nói của mình đêm qua, đến lớp tính sổ với Kim Thái Hanh.

Nhưng đến lớp lại không thấy mặt Kim Thái Hanh đâu, cậu ta thế mà dám trốn à!

Điền Chính Quốc căm phẫn lấy ghế ngồi xuống chờ Kim Thái Hanh đến, nhưng vì động tác khá thô bạo mà đụng đến cái chỗ đau, làm cậu đau muốn rớt nước mắt.

Kim Thái Hanh, thù này tôi tất báo!

Điền Chính Quốc ngồi trên ghế tựa như ngồi trên bàn chông, kiên kiên nhẫn nhẫn nhìn vào cửa lớp chờ đợi 'tên tội phạm' kia đến, đầu sắp xếp sẵn một bài văn dành tặng cho Kim Thái Hanh, chỉ đợi hắn đến liền lấy những chữ đó chọi chết hắn.

Đợi đến gần chuông reo, mới thấy Kim Thái Hanh đi vào.

Điền Chính Quốc nghiến răng ken két.

Kim Thái Hanh đi xuống hàng dưới cùng, đứng trước Điền Chính Quốc vẻ mặt đen thùi lùi, nghe tiếng ken két ken két vô cùng rõ ràng, nhất thời cảm thấy khó hiểu.

Mới sáng sớm chưa chạm vào cậu ta cái nào cũng chưa nói với cậu ta một câu, cái vẻ mặt này là cái gì đây?

Điền Chính Quốc đứng lên, nhìn Kim Thái Hanh vẻ mặt mờ mịt càng thêm giận đến giậm chân, bài văn soạn sẵn cũng không biết lấy đoạn nào ra dùng.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh đăm đăm:"Buổi tối tôi đã nói mông của tôi mà còn không hết đau tôi liền tới tính sổ với cậu!"

Kim Thái Hanh lúc này mới hiểu được vấn đề, ngay lập tức trở nên vui vẻ, hắn không hề giả trân cười ha ha hai tiếng:"À, thì ra mông còn đau à? Tội nghiệp quá nhỉ?"

Điền Chính Quốc đầu bốc lửa:"Cậu cười cái cù lôi! Cậu xem tôi hôm nay xử cậu thế nào!"

Kim Thái Hanh lại cười thêm mấy tiếng cực kì giả tạo, nghênh ngang nhìn Điền Chính Quốc:"Xử thế nào? Đánh tôi à? Đây này! Mau đến!"

Điền Chính Quốc đáy mắt một tia giảo hoạt, khinh khỉnh nhếch cao một bên miệng, tay chỉ chỉ vào trong ngực Kim Thái Hanh:"Tôi không rảnh đi đánh cậu, tôi sẽ dùng cách khác."

Chuông reo vào lớp, Điền Chính Quốc chậm rãi ngồi xuống ghế.

Kim Thái Hanh không quan tâm lắm về cách 'xử' của Điền Chính Quốc là như nào, vì bây giờ hắn đang đứng một bên, trầm mặc nhìn chỗ trống không của mình.

Điền Chính Quốc vẫn chưa trả cái ghế cho hắn.

Nhây ghê gớm.

Kim Thái Hanh định bụng đi ra ngoài lấy ghế, vừa đặt chân ra khỏi cửa đã thấy chủ nhiệm Trương đi tới.

Chủ nhiệm Trương đi đến trước mặt hắn, nhíu mày:"Vào lớp rồi mà còn đi đâu đấy?"

Kim Thái Hanh lễ lễ phép phép chấp hay tay trước người, nói:"Em đi lấy ghế ngồi ạ."

Chủ nhiệm Trương mày càng nhíu càng chặt, cầm cái thước gõ gõ vô lòng bàn tay:"Ghế có vấn đề gì mà đi lấy thêm cái mới?"

Kim Thái Hanh thản nhiên nói:"Dạ mất rồi ạ." Bị tên bạn cùng bàn lấy mất rồi.

Chủ nhiệm Trương trợn mắt, lại bắt đầu rống:"Mất! Như thế nào mà mất! Làm sao có thể mất được hả! Em nói xem có phải là do em làm hư hay không! Thành thật khai báo mau!" Ghế đặt ở trong lớp mà mất, nói như vật ai mà tin, đặc biệt là nói lời này trước chủ nhiệm Trương. Trường học này chưa từng có ai nói với ông là mất ghế cả, chỉ có gãy ghế hoặc dùng nó đánh nhau mới gãy thôi, chứ mất ghế thế này là lần đầu nghe đấy, có trộm thì ai lại rảnh mà trộm một cái ghế!

Chủ nhiệm Trương bảo Kim Thái Hanh thành thật khai báo, nhưng lại không cho Kim Thái Hanh nói lời nào, một mình mình từ đầu đến cuối nói ên:"Thôi không cần nói nữa! Tôi biết là do em làm hư rồi cố tình không chịu nhận chứ gì! Em ở đó đứng học luôn đi! Không có lấy ghế gì hết!"

Tai Kim Thái Hanh bị mấy tiếng rống này làm cho ẩn ẩn đau, nhưng không dám lấy tay bịt lại. Hắn âm thầm liếc mắt xuống bàn ở trong góc kia, nhìn khuôn mặt đắc thắng của Điền Chính Quốc, khóe miệng méo xệch.

Thì ra là 'xử' kiểu này à?

Chủ nhiệm Trương hôm nay ở lớp 3 có hai tiết văn, hắn cứ như vậy đứng học hai tiết?

Điền Chính Quốc cậu được lắm.

Kim Thái Hanh nhịn nhịn đi xuống dưới bàn, đứng mở cặp ra lấy sách vở môn văn, trong lòng đem Điền Chính Quốc bằm ra đi nấu ba nồi thịt.

Từ trước tới nay Kim Thái Hanh chưa bao giờ gặp tình cảnh thế này, cuộc đời làm học sinh của hắn toàn bộ đều là nốt cao, không hề có một nốt trầm nào lọt vào. Thế mà sau khi gặp Điền Chính Quốc, cùng một bàn với cậu ta mới hai ngày, nốt trầm cứ như vậy ào ào chạy vào, khiến cho hắn đen không chịu nổi, xui xẻo lần lần lượt lượt kéo tới.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh vừa đứng vừa học thì ngoác miệng cười không ngừng, vui như trúng số độc đắc, mà vì cười hơi lố nên bất chợt mông ê ẩm đến nhăn mặt.

Kim Thái Hanh liếc qua một cái, bỗng dưng cất giọng như con vịt đẹt hát mấy câu:"Ôi hãy tha thứ cho chàng hoàng tử bị dính lời nguyền đau mông..." Đã chế đi cái lời, còn hát lệch nhịp một cách lợi hại.

Điền Chính Quốc ôm mông, chân ở dưới bàn dùng sức đạp Kim Thái Hanh một cái. Kim Thái Hanh đau muốn chết, há to miệng nhưng không dám phát ra âm thanh nào. Hắn cắn răng chịu đau nhìn lên bục giảng tìm thời cơ thích hợp trả thù, nhưng có lẽ hôm nay ông trời không chịu giúp hắn, chủ nhiệm Trương vẫn đứng quay mặt về phía này giảng say sưa, một cơ hội cũng không có.

Kim Thái Hanh lần đầu tiên trong cuộc đời này đi học mà không chịu chăm chú nghe giảng, trong đầu chỉ lo tìm cách trả thù bạn cùng bàn. Nhưng một khi ý niệm không trả được thù xuất hiện trong đầu, Kim Thái Hanh liền thấy một chữ của chủ nhiệm Trương cũng không thể vào đầu mình nổi, bởi vì cảm giác tức tối chiếm hết não của hắn rồi.

Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc, sao sinh ra Kim Thái Hanh rồi lại sinh ra thêm Điền Chính Quốc? Why?

Điền Chính Quốc thật là không ngờ đến tình huống hiện tại, cậu vốn nghĩ đợi Kim Thái Hanh lấy ghế rồi tìm cách đạp ghế hắn cho hắn té dập mông, để cho hắn niếm được mùi vị đau mông của cậu mà thôi. Lại không nghĩ ông trời hôm nay vậy mà về bên phe cậu, cậu không cần làm gì Kim Thái Hanh đã phải 'trả giá' cho cái việc làm cậu ra như này.

Điền Chính Quốc bề ngoài nghe giảng chăm chú, nhưng trong đầu lúc này chỉ toàn là niềm vui khi thấy Kim Thái Hanh gặp nạn, chủ nhiệm Trương trên kia nói tới đâu cậu cũng không biết, chỉ biết đắm chìm trong sự vui sướng.

Điền Chính Quốc khống chế khóe miệng đang nhếch lên, không nhìn Kim Thái Hanh, giả vờ nhìn lên bục giảng, đè giọng nói đủ cho người bên cạnh nghe:"Ối chà, ngồi ghế thật là thoải mái quá đi, chân không mỏi tí nào." Nói xong còn ở dưới bàn đưa chân qua, lắc qua lắc lại.

Cái cảm giác này, mẹ nó đúng là vui vẻ.

Điền Chính Quốc đắc ý vô cùng, áp chế lại mới không bật cười thành tiếng, nhịn đến mặt đỏ bừng.

"Cười cái gì đấy! Vui lắm à! Bài thơ này vui đến như vậy hay sao!" Chủ nhiệm Trương đập cuốn sách lên bàn một cái vang dội, cả lớp bất động trong cơn mê man mộng mị bị tiếng động này làm giật nảy mình, nhém nửa té ghế. Bọn họ bật dậy lau nước miếng trên miệng, rồi theo ánh mắt của chủ nhiệm Trương nhìn xuống phía dưới, nơi hai học bá cư ngụ.

Điền Chính Quốc nghe tiếng rống này cũng hơi giật mình, khóe miệng cậu cố gắng thế nào cũng không ép xuống được bị một tiếng này dứt khoát đè ép đến mất tích. Cậu ngơ ngác nhìn qua nhìn lại, hồi lâu mới nhận ra chủ nhiệm Trương là đang nói mình, ngây thơ vô số tội chớp chớp đôi mắt.

Chủ nhiệm Trương cuộn cuốn sách lại, chỉ thẳng vào Điền Chính Quốc, nói:"Tôi là đang nói cậu đó! Cậu cười cái gì mà cười! Có cái gì đáng cười hả!"

Trịnh Hiệu Tích cũng bị giật mình ngóc đầu dậy, xong rồi ngáp một cái, nghe lời này của chủ nhiệm Trương liền thấy vô cùng có lý. Bài thơ này cùng một đống phân tích của chủ nhiệm Trương như một liều thuốc ngủ vậy, làm y buồn ngủ muốn chết, có chỗ nào mắc cười?

"Có phải là vui lắm phải không? Vui như vậy thì đứng ở đó cười đi!" Chủ nhiệm Trương hừ lạnh, mở cuốn sách ra bắt đầu giảng tiếp.

Điền Chính Quốc theo lời chủ nhiệm Trương đứng lên, lúc này đã hết cười nổi. Cậu biết chắc lúc này sẽ có người đang rất đắc ý, liếc nhìn sang bên phải một chút, thật sự chẳng sai chút nào.

Kim Thái Hanh ở một bên cúi đầu nhìn sách, chống hai tay lên bàn, cắn chặt môi, nhưng nhìn hai cái vai đang không ngừng run run của hắn là biết hắn đang cố gắng nhịn cười.

Cười cái rắm, cười ông nội cậu.

Kim Thái Hanh lật lật lung tung cuốn sách, thở dài một hơi:"Haizz, ngồi không thấy mỏi chân gì cả, đứng đi cho biết mỏi chân với người ta."

Điền Chính Quốc tức muốn bốc khói, chơi chiêu cũ đưa chân sang định đá Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh rút kinh nghiệm, phản ứng nhanh nhẹn rút chân lại, Điền Chính Quốc đá vào khoảng không, còn nhém mất thăng bằng té nhào xuống đất.

Kim Thái Hanh cao hứng cười một tiếng.

Động tĩnh ở dưới này không nhỏ lắm, cộng thêm không gian lặng ngắt như tờ trong lớp, tiếng động do hành động vịnh bàn để giữ thăng bằng của Điền Chính Quốc cùng tiếng cười của Kim Thái Hanh phút giây này bị sự im lặng phóng đại lên, trốn không thoát cái tai đang giật giật của chủ nhiệm Trương.

Chủ nhiệm Trương nâng mí mắt nhìn hai người duy nhất đang đứng trong lớp, trên trán nổi gân xanh, răng bị chính mình nghiến muốn nát. Chủ nhiệm Trương chính là như vậy, thà rằng không muốn học thì ngủ, ông cũng biết môn này của ông chính là loại thuốc ngủ thượng hạng, nên mặc kệ đứa nào ngủ thì ngủ ông không quan tâm, ngủ là để im lặng, không muốn học thì úp mặt xuống bàn để đừng phát ra bất cứ âm thanh nào, ông đây ghét nhất là làm ồn trong lớp! Vậy mà hai ông ôn thần này dám ồn ào trong tiết của ông! Đã đứng còn không thôi đùa giỡn, người thì ngã nghiêng ngã ngửa, người thì cười! Xem ông đây là cái gì vậy hả!

Chủ nhiệm Trương dùng hết sức bình sinh mà gào lên:"Đi ra ngoài ngay lập tức! Đi ra ngoài mà cười cho đã đi! Lăn ngay!"

Dù sao cũng chỉ mới ngày thứ hai đi học, chủ nhiệm Trương dù tức giận cỡ nào cũng không muốn phạt quá nặng tay, nếu như đây mà là các anh chị lớp 11, 12, thì không chỉ là phạt đứng mà còn phải chạy ba vòng sân!

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nhìn nhau, dùng ánh mắt bắn tia lửa về phía đối phương, xong liền ghét bỏ quay đầu đi, một người đi cửa trước một người đi cửa sau ra ngoài, rồi tụ hợp ở hành lang cùng nhau đứng chịu phạt.

Rồi không biết làm vậy chi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net