Chương 9: Cậu không phải là heo, mà chính là chó!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Làm đủ thứ chuyện, vòng vèo một hồi, cuối cùng hoàn cảnh ai cũng không tốt hơn ai, đều bị phạt hết.

Mới học chung có hai ngày mà đã ra nông nỗi thế này, gặp toàn chuyện đen đủi.

"Cậu là cái đồ sao chổi." Điền Chính Quốc khoanh tay trước ngực, tựa lưng ở bức tường đằng sau, liếc xéo Kim Thái Hanh một cái.

Kim Thái Hanh cũng tặng cho Điền Chính Quốc một cái liếc sắc lẹm:"Cậu mới là đồ sao chổi, gặp cậu một cái là toàn gặp xui xẻo."

Điền Chính Quốc đứng thẳng người lại, trừng mắt:"Cho cậu nói lại đó! Gặp ai mới xui xẻo!"

Kim Thái Hanh trừng lại:"Cậu đó! Là cậu xui xẻo đó! "

Điền Chính Quốc chống nạnh, nói:"Là cậu thì có! Cậu mới là đồ xui xẻo!"

Kim Thái Hanh không hề thua kém, như bà bán cá ở ngoài chợ chống nạnh nghiêng người về phía Điền Chính Quốc:"Cậu xui! chính là cậu xui!"

"Là cậu! Là cậu! Nếu không phải tại cậu thì tôi có đứng ở đây hay không hả!"

"Là cậu! là Tại cậu nên tình cảnh của tôi bây giờ mới như thế này đấy!"

"Không phải tại anh cũng không phải tại anh luôn! Tại tôi hết đây này! Tại tôi hết được chưa!" Chủ nhiệm Trương đi từ trong lớp ra, cuốn sách bị cuộn lại nắm chặt trong tay hoàn toàn bị biến dạng không ra hình dáng, trang giấy cũng bị nắm đến nhăn nhúm, ông đứng ở phía sau hai người, cầm sách hướng nó ra ngoài sân trường:"Tại tôi hết! Tại tôi phạt các anh nhẹ quá nên các anh mới không sợ trời không sợ đất! Bây giờ thì đi ra ngoài sân chạy ba vòng sân ngay lập tức!"

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nghe mấy lời này, muốn ngất luôn tại chỗ

Ba vòng hơn 500 mét, đối với thân thể quanh năm suốt tháng ôm sách của Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, chạy xong chỉ có nước tắt thở.

Cái này không chỉ một Kim Thái Hanh hoặc một Điền Chính Quốc xui, mà là hai đứa xui đều. Và cái này cũng không phải tại một Kim Thái Hanh hoặc tại một Điền Chính Quốc, mà là tại hai đứa không đứa nào chịu ngậm mồm, bô bô với nhau suốt nên mới nhận phải kết cục như thế này.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc âm thầm quyết định, sẽ không đấu võ mồm với người kia nữa! Không có ích lợi gì hết! Phải dùng phương pháp khác!

Đúng vậy, phải dùng phương pháp khác, thực tế hơn một chút, có tính đả kích hơn một chút!

Quyết tâm!

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc âm thầm quyết tâm ở trong lòng xong, lại buộc phải quay về hiện thực tàn khốc, hiện thực chạy ba vòng sân.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc lết ra sân, cởi áo khoác, vắt ở một nơi xó xỉnh nào đó, bắt đầu chạy.

Lúc đầu chạy rất ngon lành, mặt nhìn không thấy có gì bất ổn, giữa đường còn có tinh thần đẩy nhau mấy cái xém tí là ngã sắp mặt. Nhưng chạy được một hồi, cụ thể là chưa hết một vòng rưỡi đã thấy bước chân của cả hai xêu xêu vẹo vẹo, thở hồng hộc không ra hơi.

Trong lớp 3 lúc này không ai còn ngủ nữa, nhưng mắt cũng chẳng dán lên bục mà đăm đăm ngó ra bên ngoài nhìn hai học bá cật lực nhấc từng bước từng bước.

Phác Trí Mân chống cằm nhìn Điền Chính Quốc, nói:"Tôi thật lo lắng cho cái mông bạn cùng phòng của tôi quá."

Buổi tối ba người trong ký túc xá đã được Trịnh Hiệu Tích và Mãn Doãn Kỳ giải thích đầu đuôi mới biết được vụ cái mông đau của Điền Chính Quốc, giờ đây đầu tương đối là trong sáng rồi, không nghĩ đến vấn đề kia nữa, chỉ cảm thấy Điền Chính Quốc lúc này có chút đáng thương.

"Cũng không biết vì cái gì mà đối nghịch đến như vậy, phải là một mất một còn mới chịu." Kim Thạc Trân ở bàn trên lắc đầu ngán ngẩm.

Trịnh Hiệu Tích suy suy nghĩ nghĩ:"Có khi nào đây là khởi đầu của một cuộc tình đẹp?"

Mẫn Doãn Kỳ chồm người qua, thơ mộng nói:"Cuộc tình từ một cặp kẻ thù một người sống một người chết, sau đó là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, yêu nhau lúc nào không hay."

Trịnh Hiệu Tích trao cho Mẫn Doãn Kỳ một ánh mắt tràn đầy tán thưởng, cả hai cùng gật đầu một cái thật mạnh, ở dưới bàn bật ngón cái cho đối phương.

Kim Nam Tuấn nghe hết nổi, ngẩng đầu lên đẩy đẩy kính mắt:"Các cậu bớt xem ba cái bộ phim chiếu mạng đó giùm cái."

Phác Trí Mân quay mặt lại, dời ánh mắt lên trên người Trịnh Hiệu Tích và Mẫn Doãn Kỳ:"Trong phim nó là như vậy, nhưng đây là đời thực, đời thực! Các cậu nhìn cho kỹ đi, hai đứa nó không có khả năng."

Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trân gật đầu đồng tình.

Trịnh Hiệu Tích cùng Mẫn Doãn Kỳ định phản bác lại, nhưng lại bị tiếng rống của chủ nhiệm Trương cắt ngang:"Nhìn cái gì mà nhìn! Thích quá thì đi ra đó chạy chung luôn cho nó vui!"

Nghe tiếng rống này, cả lớp nhanh chóng vớt con mắt của mình về phía bục giảng.

Gắng gượng vừa chạy vừa đi, vừa lết vừa bò hết ba vòng, Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc chịu đựng không nổi nữa, mặc kệ sân trường sạch hay không sạch mà ngã lăn ra tại sân, ngửa mặt lên trời thở phì phò, lồng ngực lên cao rồi lại xuống thấp.

Điền Chính Quốc hít vào thở ra, gấp gáp như vài giây sau không khí sẽ biến mất không còn tăm hơi, vừa nặng nề thở vừa ngắt quãng nói với người nằm bên cạnh:"Vừa lòng cậu chưa đồ sao chổi?"

Kim Thái Hanh nuốt khan, thở lấy thở để, nói:"Vừa lòng lắm, đồ sao chổi, còn cậu thì sao?"

Điền Chính Quốc cười cười:"Vui vẻ, thấy cậu như thế này vô cùng vui vẻ."

Kim Thái Hanh liếc sang Điền Chính Quốc một cái:"Tôi cũng vô cùng vui vẻ, thấy dáng vẻ vừa chạy không nổi vừa đau mông của cậu liền cực kỳ vui vẻ."

Điền Chính Quốc ngồi bật dậy, mông ngay lập tức ê ê:"Cậu muốn chết hả?!"

Kim Thái Hanh cũng ngồi dậy, nhướng nhướng lông mày, bộ dạng không hề sợ chết, ngược lại còn rất thiếu đòn:"Tôi sợ quá cơ! Sợ quá sợ quá."

Điền Chính Quốc bốc lửa, nhào đến trên người Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh nhanh chân nhanh tay bò dậy định chạy. Nhưng nhanh thế nào cũng không nhanh bằng Điền Chính Quốc, trong lúc Kim Thái Hanh vừa đứng dậy, cậu như con thỏ bật một cái nhảy lên lưng Kim Thái Hanh, hai tay hai chân câu lấy hắn, sức nặng này tí nữa liền kéo hắn ngã ngửa ra sau.

Kim Thái Hanh gian nan chống đỡ con khỉ đang đu trên người mình, hắn không thể hiểu nổi tại sao ngày hôm qua có thể gánh lấy con khỉ này lâu như vậy, cậu ta quả thật là một con khỉ bị ngải heo quật, nặng gần chết!

Điền Chính Quốc ở phía sau cũng gian nan chẳng kém, nhưng vẫn cố gắng bám lấy Kim Thái Hanh, cậu vừa thở dốc vừa nói:"Tôi nói cậu chính là chán sống rồi phải không!"

Hông Kim Thái Hanh bị chân cậu kẹp phát đau, cổ thì bị ôm siết sao không thở nổi, bộ dạng không thể chật vật hơn. Kim Thái Hanh cô gắng nắm lấy hai cái tay trên cổ mình, khó khăn lên tiếng:"Cậu là heo đấy à! Nặng lắm cậu có biết không hả! Mau xuống!"

"Cậu mới là heo! Cả nhà cậu đều là heo!" Điền Chính Quốc hắc tuyến đầy đầu, tay ở trên cổ Kim Thái Hanh dùng sức hơn nữa, cả thân thể trên người Kim Thái Hanh vừa bò vừa trườn lên, đến khi mặt vừa đủ đối diện với vai Kim Thái Hanh thì há miệng cắn một cái.

Kim Thái Hanh gào lên một tiếng thảm thiết.

Điền chính Quốc cắn một hơi cho đã, khi răng cảm thấy chút đau mới chịu nhả ra, đồng thời nhảy khỏi người Kim Thái Hanh. Cậu lau lau miệng, dùng lưỡi đảo đảo vài vòng bên trong miệng cho đỡ ê ẩm, sau đó vui vẻ lắc lắc vài cái, cười ha ha hai tiếng.

Phương pháp có tính tổn hại trực tiếp thế này đúng là quá đã, thỏa mãn còn hơn đánh nhau bằng mồm, nhìn Kim Thái Hanh đau đến nhăn nhó Điền Chính Quốc không khỏi đắc ý nhảy nhót.

Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn chỗ bị cắn, không nhìn thấy vết cắn nhưng phần vai bên trái trên chiếc áo thun trắng vẫn còn in rõ hai vệt nước miếng. Mặt hắn méo xệch dùng hai ngón tay cầm phần áo đó lên, biểu tình khó coi như dẫm phải một đống phân. Hắn rít lên:"Mẹ nó cậu không phải là heo! Mà chính là chó!" Cũng không phải, cậu ta chính là tổ hợp của một cái sở thú!

"Cậu có tin tôi cắn chết cậu luôn hay không!" Điền Chính Quốc nhe ra hàm răng trắng tinh đều đặn hù dọa, Kim Thái Hanh nhìn mà giật mình một cái rụt người lại. Không cảm nhận thì không biết, răng Điền Chính Quốc có tính đả thương cực mạnh, cắn cho vai hắn vừa đau vừa tê, đến bây giờ vẫn đau đến nhăn mày, còn không biết có để lại sẹo hay không.

Kim Thái Hanh mười mấy phút trước ở trong lòng thầm quyết tâm không đấu võ mồm với Điền Chính Quốc nữa, nên hắn cũng không định tốn công tốn sức làm gì. Tuy trong người còn tức lắm, nhưng quân tử trả thù mười năm chưa muộn, Kim Thái Hanh hắn sẽ nghĩ kế chỉnh cậu ta sau.

Đúng lúc này chuông chuyển tiết vang lên, hắn hừ lạnh một tiếng ôm vai xoay người lấy áo khoác đồng phục, sau đó đi vào lớp.

Điền Chính Quốc giằng co nãy giờ cũng mệt rồi, đi tìm áo khoác của mình xong cũng đi vào lớp. Nhưng phải đi vòng một con đường khác với Kim Thái Hanh mới chịu, cho dù biết một hồi cũng phải ngồi cùng cái bàn thì vẫn bỏ sức ra đảo một vòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net