Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ cần em tin tôi, ai cũng không quan trọng.

“JungKook, tối hôm qua em đi đâu?”

“E-em...”

JungKook hoảng sợ cúi đầu không dám trả lời ngay. Rõ ràng em đã nói với TaeHyung rằng không cho anh NamJoon biết chuyện đó và cậu ấy cũng đồng ý, không biết anh đang nghĩ gì nữa.

“Em, chỉ là đi ra ngoài cùng bạn cũ, bỗng dưng gặp được...”

“Em chắc chắn? JungKook, anh dạy em không được nói dối anh đúng không?”

JungKook chột dạ, lén ngước mặt nhìn anh NamJoon, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của anh ấy lại giật mình đảo đi hướng khác. Rốt cuộc anh ấy có biết việc tối hôm qua em ở cùng TaeHyung hay không chứ? Em nên trả lời thế nào đây...?

“Xem này, cảnh tượng người anh trai bắt nạt em trai mình.”

TaeHyung cười cợt vẻ mặt nghiêm nghị của anh NamJoon đang dò hỏi JungKook. Từ phía sau bước tới khoác tay qua vai em, em cũng không dám cử động, không để tâm sự xuất hiện của cậu ấy ngay lúc này thì may ra không bị nghi ngờ thêm về việc em biến mất đêm qua.

“Em ngồi một bên đi.”

TaeHyung nhún vai chấp nhận yêu cầu của anh NamJoon và đi tới ghế sopha châm điếu thuốc, bộ dạng bình thản bất cần như vấn đề anh NamJoon và JungKook đang nhắc tới chẳng liên quan gì đến mình cả. Cậu ấy nghiêng đầu nhớ về chuyện họ làm tình lén lút, chợt nhếch môi thích thú.

“Sao anh cứ tra hỏi JungKook thế? Có lẽ bọn em chỉ trùng thời gian rời khỏi đó thôi mà.”

“Này TaeHyung, em mau tắt thuốc đi, JungKook không chịu được đâu.”

“Chỉ cần JungKook muốn.”

Cậu ấy nhướn mày lập tức dụi bỏ điếu thuốc vừa rít một hơi ngắn, giơ tay kéo em ngồi xuống đùi mình mà chẳng hỏi ý kiến ai. JungKook vội vàng đứng lên, nhìn xuống TaeHyung và lắc nhẹ đầu, em sợ sau lần này đến cả cơ hội gặp mặt cậu ấy cũng không còn. Ấy thế mà TaeHyung vẫn cố chấp buộc em ngồi xuống, những lời anh NamJoon nói mấy ngày trước đã bị quên hết.

Thật sự mà nói, thương em như anh NamJoon làm sao để em gặp nguy hiểm và bị làm hại, còn là với người mà chính anh cho là không tốt ngay trước mắt này. Cậu ấy đe dọa anh bằng đoạn ghi âm về JungKook, sao anh lại muốn em va phải cậu ấy? Thậm chí anh không mong rằng hai người tiếp xúc với nhau lần nào nữa.

Cho nên việc TaeHyung ôm JungKook bây giờ khiến anh NamJoon vô cùng khó chịu. Em không nhìn anh mà chỉ yên lặng mặc cho cậu ấy tự tiện, bàn tay hư hỏng kia còn cố tình vì biết anh NamJoon đang nhìn mà lấn lướt vào áo em không kiêng nể.

Nhưng anh NamJoon cũng hết cách rồi, anh không ngăn cản được TaeHyung tìm đến JungKook nên chỉ trông chờ vào em, vậy mà em cũng không thể tự mình tránh xa cậu ấy. Không biết nên làm gì, anh chỉ mong em sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn và em sẽ không hối hận vì chọn TaeHyung làm người bên cạnh thôi.

“Em làm gì thì làm.”

Anh NamJoon mặt vô cảm đi ra khỏi nhà, không quan tâm nữa. Sự đắc ý rõ ràng của TaeHyung thật đáng ghét, sức hút khủng khiếp ấy ngay cả em trai anh vẫn là không thắng nổi, anh cố hết sức ngăn lại rồi, điều nên nói cũng nói vô số lần, anh còn có thể làm sao đây?

“Anh, khoan đã...”

JungKook nghĩ rằng anh NamJoon bỏ đi thật, vội vã bật dậy muốn chạy theo, TaeHyung nhanh tay giữ em lại kéo mạnh vào ngực mình trước khi em làm điều đó. Em cảm nhận rất rõ nhịp tim của cậu ấy, cả bàn tay dịu dàng xoa lưng em phía sau khiến em ngạc nhiên không lên tiếng.

“Đừng lo JungKook, tối anh ấy sẽ về.”

JungKook thở dài gật đầu, nhướn người vùi mặt lên vai TaeHyung. Tại sao cậu ấy lại là kẻ xấu trong mắt anh NamJoon, tại sao anh nhất định không cho em đến gần TaeHyung dù anh và cậu ấy là bạn thân? Rõ ràng từ hôm qua đến giờ cậu ấy không làm gì quá đáng, em thì không đến nỗi ai xấu ai tốt với mình cũng không biết.

“Có lẽ anh ấy không tin tưởng tôi lắm, nhưng không sao. Nói cho tôi biết, em tin tôi không, Jeon?”

“Có, tôi tin cậu.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net