Phần 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cha, mẹ, anh Taehyung đã về rồi."

Kim Taemi nghe thấy tiếng chuông vang lên liền nhanh chóng mở cửa. Thấy Kim Taehyung cùng Jeon Jungkook tay cầm theo hành lí cùng vài túi quà thì vội đỡ lấy, đồng thời cũng quay lưng vào nhà gọi lớn.

Người phụ nữ như nghe thấy lời Kim Taemi gọi, vội bước ra. Trước mắt là đứa con trai mà bà mong nhớ suốt mấy năm trời, đến bây giờ cũng đã chịu về, còn dắt thêm cả một đứa nhỏ khả ái. Kim Taehyung thấy mẹ cứ nhìn mình như thế liền xúc động gọi, gọi xong cũng cảm thấy cổ họng hơi nghèn nghẹn.

"Mẹ ơi! Taehyung của mẹ về rồi."

Người phụ nữ nước mắt trào ra, liền chạy đến ôm lấy đứa con của mình, vuốt lên khuôn mặt nó. Kim Taehyung cũng ôm lấy bà, hai mẹ con cứ thế ôm lấy nhau cho thoả nỗi nhớ của xa cách. Con trai của bà đã trưởng thành hơn nhiều rồi. Đến khi cảm thấy thoả, bà mới buông anh ra, nhìn sang bên cạnh đã thấy thiếu niên kia cũng cảm động, vành mắt hoe đỏ. Bà nhìn qua đứa nhỏ một chút, thật ưa nhìn, mắt hơi ướt nước có chút long lanh, đôi con ngươi đen láy. Xem ra con trai bà cũng thật có mắt, lừa được đứa nhỏ dễ thương như vậy về nhà.

"Con là người yêu của Taehyung phải không?"

Jeon Jungkook thẹn thùng gật đầu, trên má xuất hiện hai đám mây hồng, bộ dạng lúng túng.

"Chào bác, con là Jeon Jungkook ạ."

Mẹ anh cười hiền, tiến đến nắm tay cậu ân cần hỏi:

"Đi đường xa như vậy có mệt không con? Ở quân ngũ vất vả như vậy lại ngồi xe suốt mấy tiếng đồng hồ, vất vả cho con rồi. Năm nay ở lại đây ăn Tết với hai bác nhé?"

"Đi đường tuy mệt nhưng nghĩ đến được ra mắt hai bác, con đã sớm không còn mệt nữa rồi ạ."

Trò chuyện với mẹ anh và Kim Taemi một lúc sau đó hai người xin phép lên phòng nghỉ ngơi. Đi đường dài khiến cho Jeon Jungkook cảm thấy mệt mỏi nên khi vừa cất xong đồ vào tủ thì đã bước đến phía giường, bỏ quên tất cả để đánh một giấc. Kim Taehyung nhìn người yêu bộ dạng mệt mỏi của người yêu cũng không nỡ gọi dậy, bản thân cũng nằm xuống ôm lấy cậu ngủ một chút.

Đến xế chiều, đồng hồ sinh học của Jeon Jungkook gọi cậu tỉnh. Mơ màng đánh một cái ngáp, nhìn sang bên cạnh thấy Kim Taehyung vẫn đang ngủ. Lái xe một chặng đường dài quả thực mệt mỏi, hôn lên môi anh một cái rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Xuống nhà thấy mẹ anh đang nặn bánh, đứa nhỏ hớn hở chạy đến giúp bà một tay. Mẹ Kim thấy Jeon Jungkook chăm chú nặn bánh, miệng cười thật tươi đồng thời nói chuyện cùng bà thật nhiều, không hề có khoảng cách hay ngại ngùng. Đối với thiếu niên này, bà vừa gặp là đã có thiện cảm ngay, huống hồ con trai bà uy nghiêm như vậy mà vẫn cảm hoá được trái tim của nó.

"Jungkook này, khi yêu Taehyung nhà bác con có chỗ nào cảm thấy không vừa ý hay không?"

Jeon Jungkook mỉm cười, không ngần ngại mà đáp:

"Không có đâu ạ. Yêu anh ấy là phần may mắn nhất đời của con, gặp anh ấy cũng là cái duyên đẹp nhất mà ông trời ban tặng. Ở cạnh anh ấy là do con tự nguyện, con muốn được làm hậu phương của anh ấy."

Mẹ Kim gật đầu hài lòng, bản thân bà cũng bắt đầu kể những chuyện thuở ngày xưa:

"Phải. Ngày xưa khi bác yêu cha của Taehyung cũng vậy. Ai cũng nghĩ yêu quân nhân khổ lắm, nỗi nhớ là gửi vào thư, tình yêu là gửi cho gió, vài tháng gặp nhau một lần nên yêu sẽ rất thiệt thòi. Nhưng họ đâu biết yêu quân nhân là phải chấp nhận yêu xa, là hậu phương cho chồng, cho con mình. Khó khăn vất vả đều là tự nguyện trao đi. Yêu màu áo xanh mà lại yêu luôn cả một người. Cha của Taehyung từng vào sinh ra tử vào thời chiến, khi ấy còn chưa kịp kết hôn đã phải lên đường, ngày chia tay nghẹn ngào, bác lúc ấy cũng đang mang Kim Taehyung. Thế mà đã gần ba mươi năm rồi... Cuộc đời này công bằng lắm, lấy đi nước mắt cuối cùng cũng trả lại thời bình, trả lại cho bác cha của Taehyung. Ngày ấy nó nhìn thấy cha có chút bỡ ngỡ nhưng không khóc nhè, rất nhanh sau đó liền gọi cha. Sau bao nhiêu khổ ải, thấy người mình yêu trở về lại còn vinh danh cho đất nước, cái cảm giác vừa vinh hạnh vừa hạnh phúc đến bây giờ bác nhớ lại vẫn cứ bồi hồi. Kết hôn rồi sống chung dưới một mái nhà, một tình yêu tồn tại một đời chính là viên mãn phải không?"

Jeon Jungkook cảm động đồng tình, tình yêu của cha mẹ anh thời chiến còn đẹp như thế, hiện tại cả hai sống trong thời bình chẳng phải may mắn hơn rất nhiều sao. Thiếu niên ngưỡng mộ tình yêu của họ, trong lòng cũng ao ước mình cùng người đàn ông ấy cũng sẽ có một mối tình đẹp như vậy.

"Con cứ thoải mái đòi hỏi nó những gì con muốn. Nó nghiêm khắc như vậy nhưng nếu nó đã yêu ai thì có nghiêm đến mấy cũng sẽ phải thuận theo mà thôi. Con trai bác cũng vừa mới lên chức không lâu, thường xuyên bận rộn, những dịp lễ nó không thể bên con được thì hãy cứ về đây chơi với hai bác nhé. Tuy là bận rộn, đi ra chiến tuyến còn nhiều hơn cả ở nhà nhưng có như thế tình cảm của hai đứa mới bền chặt được."

Mẹ anh ân cần quan tâm như vậy, Jeon Jungkook cũng cảm thấy ngọt ngào. Người phụ nữ tâm lí ấy cậu cũng sớm coi như mẹ mình, thoải mái mà bộc bạch tâm tình:

"Mẹ con cũng nói rằng bản thân con là hậu phương, phải luôn bao dung với vất vả của anh ấy. Bản thân phải tạo điều kiện hết mức có thể để anh hoàn thành nhiệm vụ với đất nước."

"Cảm ơn con, Jungkook. Cảm ơn con vì đã thay bác yêu thương Taehyung."

...

Kim Taehyung bị sự trống vắng phía bên cạnh làm cho tỉnh. Người kia hẳn là đã xuống nhà đi. Bước xuống nhà thấy cha đang ngồi đọc báo, anh lên tiếng hỏi:

"Cha có thấy Jungkook đâu không ạ?"

Cha anh rời mắt khỏi quyển báo, chỉ ra phía bếp nói:

"Nhóc răng thỏ ấy đang cùng mẹ con làm bánh dưới bếp."

...'Nhóc răng thỏ' sao? Phải là con dâu của cha mới đúng. Nghĩ vậy thôi nhưng anh vẫn chào ông một tiếng rồi đi tìm người yêu nhỏ. Cha anh nhìn theo bóng con trai ông mà cười nhẹ, lắc đầu. Từ ngày biết yêu cũng đã bớt cứng nhắc hơn nhiều rồi. Kim Taehyung là bản sao của ông thời trẻ, tuy sống ở thời bình nhưng vẫn có được phong thái của một người lính, luôn luôn sẵn sàng tâm thế ra tiền tuyến mà đối với người mình yêu cũng hết sức nồng nàn. Dù ông không nói ra nhưng Kim Taehyung khiến cho ông rất đỗi tự hào.

Phòng bếp vang lên tiếng cười nói của mẹ và Jeon Jungkook. Kim Taehyung thấy hai người đang nặn những viên bánh dẻo thật tròn, xung quanh còn vương vãi ít bột. Gõ nhẹ lên thành cửa, hai người trong bếp cũng quay lại, đổ dồn sự chú ý về phía anh. Trong mắt Jeon Jungkook hiện lên sự thích thú, khuôn miệng cũng giương cao lên làm lộ ra hàm răng trắng. Nhìn thấy người thương mặt lấm lem bột, Kim Taehyung nhớ lúc nãy cha anh có gọi là 'nhóc răng thỏ' quả thực là giống đến không thể chối cãi. Jeon Jungkook giơ viên bánh tròn trịa lên khoe:

"Xem này, em nặn có tròn hay không? Mẹ anh nói nặn càng tròn thì tình yêu cũng sẽ tròn đầy viên mãn đó."

Khuôn mặt cười đến tít mắt, đôi má tròn tròn phúng phính mang sắc hồng nhạt. Tim của Kim Taehyung bỗng chậm lại một nhịp. Hình ảnh này len lỏi vào sâu trong tim anh khiến cho nam nhân tưởng tượng đến sau này mỗi khi đi xa về sẽ nhìn thấy Jeon Jungkook đứng trong bếp phụ mẹ nấu những món ăn của gia đình. Gia đình...

"Taehyung, vào nặn cùng đi con."

Mẹ anh lên tiếng khiến mọi suy nghĩ của anh bị dẹp sang một bên. Kim Taehyung vui vẻ bước vào, nhéo một ít bột rồi quan sát hướng dẫn của mẹ, cố gắng nặn lấy một cái của riêng mình. Cục bột nhỏ đáng thương trong bàn tay to lớn của Kim Taehyung trở nên méo mó. Jeon Jungkook phì cười, trêu anh:

"Méo mó thế này là tình yêu của chúng mình sẽ không tròn đầy đâu nhé sĩ quan Kim."

Bị người yêu trêu anh cũng không tức giận, im lặng dùng hết sức khéo léo ít ỏi từ thuở cha sinh mẹ đẻ để biến cục bột méo mó kia thành một trái tim thật đẹp sau đó xoè ra cho Jeon Jungkook xem thử.

"Bác sĩ Jeon gần bảy năm trong nghề đã nhìn thấy trái tim nào tròn như trái tim này hay chưa? Đảm bảo là chưa vì đây là trái tim độc nhất, duy nhất của Kim Taehyung dành cho Jeon Jungkook thôi đấy."

Đứa nhỏ đỏ bừng mặt mũi, cúi xuống nhéo thêm ít bột để giấu đi đôi má đỏ lựng như cà chua chín. Mẹ Kim nhìn thấy một màn này cũng bật cười, đúng là chỉ có Jeon Jungkook mới khiến cho sự cứng nhắc của con trai bà biến mất không để lại chút tăm hơi.

Kim Taemi đi ngang qua bếp nghe thấy lời này của anh trai cô thì suýt nữa phun luôn ngụm nước trong miệng. Đây là Kim Taehyung anh trai của Kim Taemi đúng không? Từ bao giờ đã sến sẩm đến muốn nôn rồi? Mẹ nó... đúng là có tình yêu vào một cái thì siêu mặt than thăng cấp thẳng lên siêu mặt dày!!!


27.10.20 - Chippigthealien03

Ôi trời ơi nhà chồng của bé bác sĩ đáng yêu chưa? Quá là yêu ấy chứ. Kim Taemi đã chính thức bị sốc trước anh trai mình rồi đó. Chap hôm nay đặc biệt dài, hy vọng là mọi người thích nó. Hãy cmt cho tớ nhé, yêu yêu! ❤️

Tem cho: @abbeyedward, @it_dntt, @buianhchi, @quinceisme, @dnpurple, @chrysantheme_blance, xxxytmz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net