tk. bốn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngày thứ tư sau khi tôi và anh chia tay.

tôi ổn. tôi nghĩ thế.

tôi vẫn ăn uống bình thường, vẫn cười nói vui vẻ với bạn bè ở trưởng, ở chỗ làm thêm vẫn hoạt bát nhiệt tình như mọi người.

nhưng có vẻ mọi người không tin tôi thật sự ổn.

tôi mặc kệ. tôi không tin ai cả, tôi tin vào tôi hơn là những lời nói "mày không ổn đâu jungkook"

sao chứ? tôi ổn mà. tôi bảo thật đấy.

hôm nay chúng tôi có buổi ghé thăm một bệnh nhân tâm lý, chị ấy là một người phụ nữ trung niên, độ khoảng chừng hơn tôi 7 tuổi.

chị ấy có dáng người mảnh mai, hiền hoà, nhưng lại ít nói. chúng tôi được phép hỏi về tình hình của chị ấy hiện tại, và đưa ra biện pháp tâm lý nhằm giúp chị ấy phục hồi.

giáo sư han đưa cho tôi một quyển tập, ông ấy bảo tôi hãy nghiên cứu về bệnh nhân trước khi gặp trực tiếp cô ấy.

tôi im lặng nhìn ông, chỉ thấy cuốn sổ trông rất quen mất, dường như tôi đã thấy nó ở đâu đó.

cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình, nhưng thật lòng tôi không nhớ nữa.

"là gì vậy?"

"giáo sư han đưa cho tao. muốn xem không?"

park jimin lắc đầu.

"tao nghĩ mày nên đọc nó"

tôi nhún vai. tôi sẽ đọc, sau khi về nhà.

lịch tham vấn của tôi và chị sẽ diễn ra vào cuối tuần, trước ngày anh về một hôm. tôi thở phào vì hôm đấy tôi có vẻ sẽ đón anh được.

tôi hào hứng.

hào hứng? tôi hào hứng cái gì?

nó y hệt như cảm giác lúc tôi và anh còn quen nhau. cảm giác hào hứng và hân hoan khi người yêu ( cũ ) sắp về vậy. tôi có thể đi đón anh, và được anh ôm vào lòng. tặng bó hoa mà anh đã mua nó cho tôi lúc anh đi công tác.

tôi về nhà.

nhà hôm nay vẫn vậy, vẫn im lìm và tối đen như mực.

đứng trước cửa tôi đã tự nhủ rằng nhà không có ai, và tôi không được quyền chào hỏi.

tôi bước vào nhà.

may quá, tôi không chào.

chỉ có tiếng giày dép của tôi, tiếng bàn chân của tôi, và tiếng đồ đạc khi tôi di chuyển nó.

tôi vui chứ, tôi không chào anh nữa.

vui... nhưng sao mà trống trãi quá, đến mức tôi khó chịu trong người.

nằm lên ghế sofa, tôi thở hắt ra một hơi.

tôi nhớ đến quyển sổ, lục trong balo, tôi mang nó ra đọc.

trang đầu tiên, nói về chuyện chị ấy và bạn trai sau khi chia tay, chị ấy đau khổ, khóc lóc rất nhiều.

trang thứ hai, nói về chuyện chị ấy không thể ngủ. chị ấy đã khóc. khóc trong đau đớn.

trang thứ ba, nói về chuyện chị ấy không thể ăn uống được. chị ấy nhớ về bạn trai của mình.

trang thứ tư, chị ấy cảm thấy tuyệt vọng.

trang thứ năm, chị ấy....

trang thứ sáu, chị ấy....

trang thứ bảy, chị ấy...

....

tôi đóng quyển tập lại.

từ câu chuyện của chị ấy, tôi đã biết, tôi không yêu anh thật lòng.

nhìn xem, nhìn chị ấy mà sao, chị ấy đau đớn đến mức vật vả khóc lóc như thế, còn tôi không khóc, cũng cảm thấy tuyệt vời khi không có anh nữa. chỉ là những thói quen chưa bỏ được mà thôi.

tôi không yêu anh, tôi chắc mà.

;

đêm lại đến, đêm nay tôi lại khó ngủ.

tôi không biết vì sao, tôi cứ suy nghĩ mãi về chuyện của chị ấy.

có lẽ là không.

là câu chuyện của chị ấy, trên câu chuyện của tôi và anh.

tôi nhớ để khoảng khắc tôi và anh chia tay, tôi thật sự có đau lòng hay không.

tôi thẫn thờ, ngồi dậy và nhìn ra phía cửa.

tôi bỗng muốn nghe một bài nhạc, muốn nghe một bài hát nào đó giải toả tâm trạng của tôi.

still with you.

hợp mà nhỉ?

tôi ngồi bên cửa sổ, tiếng nhạc vang lên đều đều. tôi nhớ đến ngày tháng bên anh.

mọi thứ của tôi và anh đều như một phép màu, trôi nhè nhẹ như những cơn sóng biển lúc bình minh.

chúng tôi không cãi vả, không giận dỗi nhau.

thật đấy.

tôi từng thắc mắc rằng liệu có phải khi hai bác sĩ tâm lý yêu nhau sẽ như thế không, anh nói tôi nghe, tôi nói anh nghe.

dường như chúng tôi chưa từng có cuộc tranh luận nào đó trong suốt khoảng thời gian yêu nhau.

chỉ bình lặng là chuỗi ngày cùng nhau ăn một bữa cơm vào buổi tối, anh đưa tôi đến trường rồi sẽ đến chỗ làm, trưa sẽ gọi điện xem tôi hôm nay ăn gì, chiều lại đón tôi về nhà, cùng nhau nấu ăn. tối đến lại chúc nhau ngủ ngon, trao nhau một cái ôm thật ấm áp.

tôi cảm thấy bình yêu lắm, tôi là người nóng tính, một người bảo thủ với chính kiến của mình. nhưng tôi lại bắt đầu cởi mở hơn, chịu lắng nghe hơn, và yêu bản thân hơn.

tôi và anh quen biết nhau vào năm cuối cấp hai, dáng vẻ tôi lúc đó bần lắm. nhưng anh vẫn thích thôi. vẫn ngỏ lời yêu tôi.

đến năm cấp ba, tôi và anh từng rồi xa nhau một lần, do chúng tôi cảm thấy nên cho nhau một khoảng thời gian riêng tư, để tôi và anh có thể suy nghĩ một cách chính chắn hơn, khi đó anh đã tròn 27.

anh vẫn đợi tôi, vẫn đợi tôi đến khi tôi và anh lại tiếp tục quen nhau.

năm tôi bước chân vào đại học, anh mang theo một bó hoa tulip đến tặng tôi, chúc mừng tôi đỗ vào ngành tâm lý, chúc mừng tôi đỗ vào trường tôi mong muốn.

sau bảy năm yêu nhau, chúng tôi chính thức dừng lại.

tôi không tiếc. tôi còn rất trẻ, trẻ đến mức tôi có thể tìm người khác tốt hơn anh rất nhiều.

nhưng còn anh, anh tốn bảy năm cho một người không yêu anh. thật tồi tệ.

tôi thật sự không biết, khi anh biết tôi không yêu anh, anh sẽ nói những gì, cảm giác của anh ra sao.

tôi cười.

bất giác khoé mắt tôi tuôn ra nước mắt.

tôi bàng hoàng lau nó đi.

lau nó, đừng để nó chảy nữa.

làm ơn.

nhưng sao nó cứ mãi chảy thế này.

nó không ngừng. nước mắt tôi không ngừng rơi.

tôi cúi gầm mặt.

sao vậy?

tôi thực sự không yêu anh mà.

tôi không yêu anh.

thật đó.

không yêu kim taehyung một chút nào đâu.

tôi...

tôi đau nhói, tôi khóc nghẹn.

tôi ôm lấy chính tôi, tôi sửa ấm cho tim.

nhưng tôi đau lòng quá. đau đến mức khó tả.

nước mắt tôi rơi, mãi không ngừng.

nó sẽ rơi khi tôi dặn lòng rằng tôi không yêu anh đâu, thật sự không yêu anh mà.

"jungkook, sao lại khóc rồi. nào đến đây anh ôm em nhé?"

;

"ơ, bé khóc xấu xí quá, anh lau nước mắt để không làm em xấu đi nữa nhé?"

;

"sao bạn khóc lắm thế, bạn làm xấu jungkookie của tớ rồi này"

;

"xem jungkook của anh khóc nhè nè, thôi nào, đừng khóc nữa, ngày mai anh hứa mua bánh ngọt cho em nhé?"

;

"anh sẽ gọi cho mẹ, sẽ nói mẹ là em bé của mẹ khóc rồi, phải làm để dỗ em bé của mẹ đây"

;

"em biết không, khi em khóc, anh chỉ muốn ăn hiếp em thôi. nên jungkookie của anh đừng khóc nữa"

;

"anh sẽ khóc theo em thật đó. anh sẽ khóc lớn hơn em luôn"

;

"em muốn cắn anh không? giống như cắn để giải toả nỗi lòng ấy. hay cắn anh một cái nhé?"

;

"thôi mà, đừng khóc nữa. anh mở phim ma lên cho em xem nhé? anh bảo con ma khóc thay em, có được không?"

anh ơi.

bây giờ em lại khóc nữa rồi.

anh dỗ em có được không?

.

phl.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net