tk. ba.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngày thứ ba sau khi tôi và anh chia tay.

cuộc sống của tôi vẫn ổn. ổn đến mức tôi hoài nghi rằng trước khi quen anh, tôi có từng như thế hay không.

bạn bè thấy tôi đi làm, đi học, họ bất ngờ đến mức còn bảo rằng tôi hãy đi khám tâm lý.

nhưng tôi vẫn bình thường mà. tôi vẫn là tôi, tôi vẫn là jeon jungkook, vẫn là một cậu trai trẻ hoạt bát ở tuổi đôi mươi. họ nhìn tôi, nhìn tôi cười rồi chỉ lắc đầu.

"tao nghĩ tốt nhất mày nên đi khám bệnh đi jungkook ạ"

park jimin nhìn tôi, tôi nhìn nó. phải chăng điều gì đến cả nó cũng nghĩ rằng tôi không ổn.

chia tay tôi chẳng khóc lóc, tôi cũng chẳng gỡ bỏ một dòng trạng thái khi yêu nào trên trang instagram của mình. nhưng tất cả mọi người đều cho rằng tôi không ổn.

tôi lắc đầu. thở dài.

"không sao. cũng không cần. tao ổn mà. sao phải đi?"

"jungkook, mày liệu thật sự có đau lòng không?"

tôi có đau lòng không?

không.

tôi thấy bản thân không đau lòng.

không.

tôi thấy bản thân ổn.

không.

tôi thấy tôi không yêu anh.

không.

không.

và không...

nhưng không cái gì chứ?

không yêu anh?

có phải thật không?

không đau lòng?

có phải thật không?

không ổn sao?

có phải thật không?

tôi không biết.

tôi không thể trả lời.

tôi không thể suy nghĩ.

"ừ. đau lòng"

tôi biết tôi nói dối.

tôi rõ ràng là không đau lòng.

park jimin nhìn tôi. nó nhìn tôi bằng ánh mắt ấy. ánh mắt thương xót đến vô tận.

tôi không biết nó thương xót tôi về cái gì. ngày hôm ấy nó đỡ tôi về sau khi tôi và anh chia tay. nó không chửi, không mắng, và cũng không nói gì. im lặng đến mức tôi không biết nên làm gì.

"jungkook. mày đang đau lòng. đau đến mức cảm xúc của mình không thể cảm nhận được"

tôi nhìn jimin, nó đang nói cái gì vậy?

tôi đau đến mức không thể nhận ra?

tôi không biết nó đang nói cái gì hết. tôi buồn cười nhìn nó.

"học tâm lý năm 4 mà không nhận ra cảm xúc của bản thân mình sao? mày bị gì thế"

"thế thì nói xem, tại sao mày lại thất thần như thế?"

tôi thất thần?

tôi không biết.

tôi không biết bản thân đã thất thần khi nào?

"tao không có"

"mày là đang nhớ kim taehyung, đang đau lòng vì chuyện tình của mày và anh ta"

"tao không có. tao nhận ra tao không yêu anh ấy"

"mày đang yêu anh ta, yêu đến mức không thể bày tỏ, đau lòng đến mức trái tim mày không cảm nhận được"

tôi im lặng nhìn nó.

phút chóc nghĩ ra rằng tôi và anh có quảng thời gian bên nhau, tôi bảo tôi yêu anh. nhưng bây giờ tôi lại bảo rằng tôi không yêu taehyung.

jimin nói tôi lừa dối bản thân, lừa dối bản thân để né tránh nỗi đau.

tôi không muốn lừa dối bản thân. nhưng tôi đang cảm thấy thiếu vắng anh không hẳn là tồi tệ. thậm chí còn rất tốt. tốt đến mức tôi cảm thấy không thoải mái (?)

tốt đến mức...

tốt đến mức tôi thấy không thoải mái?

;

tôi lái xe về nhà.

mở cửa, tôi lên tiếng.

"em về rồi tae...hyung..."

ngôi nhà vắng bóng, im lặng và chìm trong bóng tối.

à.

tôi quên mất.

đây là nhà tôi.

không phải là nhà của chúng tôi.

tôi mở đèn.

bước đến bếp, đặt hộp đồ ăn tôi mua trên bàn.

tôi đứng trân trân một chỗ.

ừ thì, tôi mua sushi. mua món anh thích.

tôi cười bất lực.

vào bếp, tôi lục trong tủ chén tìm ra hai cái, hai đôi đũa, hai cái thìa.

đặt trên bàn, tôi im lặng nhìn mọi thứ ở trước mặt.

tôi đã quen rồi.

quen hai cái chén, hai đôi đũa.

tất cả những gì tôi làm khi ở nhà đều là hai.

tựa như lúc anh còn ở đây.

ở bên cạnh tôi.

;

tôi đi chân trần sau khi bước ra khỏi phòng tắm, cảm giác ẩm ướt dưới chân khiến bản thân tôi khó chịu.

"em phải mang dép vào chứ, đi chân ướt ra sàn nhà sẽ trượt té đó"

"sao chứ? nhưng em thấy nó mát"

"sẽ lạnh, mau, đứng lên chân anh nào"

gì vậy?

tôi nhớ cái gì vậy?

nhớ cảm giác mỗi lần đứng lên đôi chân của anh khi tôi không chịu mang dép sao?

tôi buồn cười.

tìm một đôi dép đi trong nhà mang vào.

tôi bước vào trong phòng, tìm máy sấy tốc.

tôi tìm mãi nơi ngăn tủ đầu giường nhưng không có.

bình thường thôi vẫn cất ở đây mà.

tôi vẫn thường xuyên sử dụng nó và cất nó ở đây.

mấy tháng qua tôi vẫn để nó trong ngăn tủ, để sử dụng...

"à"

tôi nhầm rồi.

máy sấy tốc cất ở đầu giường là ở nhà của chúng tôi.

chứ chẳng phải là ở nhà của tôi.

tôi tìm thấy máy sáy tốc trên đầu tủ. tôi nhìn nó. xong chỉ thất vọng mà thở dài.

tôi đưa máy sấy tóc ra phía sau.

mãi không thấy hồi đáp, tôi quay lại phía sau.

chỉ là một mảng tường trắng và không khí lạnh lẽo.

"em quên mất. anh không có ở đây"

tôi sấy tóc cho bản thân xong thì nằm phịch xuống giường. tôi thật sự đã quá mệt mỏi.

tôi đã quá dựa dẫm vào anh.

khi sống một mình thì bản thân vẫn giữa thói quen như thế.

lần đầu tiên tôi cảm nhận, tôi vốn đã quen với anh.

tôi tự ôm lấy bản thân mình.

khao khát gì đó.

một vòng tay?

ừ.

có lẽ là một vòng tay ôm lấy tôi, mang theo mùi hương trầm thoang thoảng từ mùi trong phòng khám tâm lý hay trong xe của anh.

tôi khao khát được anh ôm vào lòng. được anh vỗ về.

lần đầu tiên tôi cảm nhận, tôi vốn đang nhớ anh.

tôi nhớ anh.

à không.

có lẽ chỉ là những cái ôm của anh.

chỉ vậy thôi.

phải không?

.

phl.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net