17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"alo bé yêu, tối nay anh đi dự tiệc ở công ty do ba anh tổ chức, anh mới gửi cho em pass vào tài khoản của anh đó, bé nhớ ăn uống đầy đủ nha"

"anh về trễ ạ?"

"dạ, có lẽ anh sẽ về hơi trễ, cục cưng không cần thức khuya đợi anh đâu"

"em biết rồi, anh chơi vui vẻ"

jungkook tắt máy trong thất vọng, em thở dài một hơi rồi ngồi xuống hàng ghế sofa trong căn nhà to lớn trống rỗng. dạo gần đây taehyung rất hay vắng nhà, hắn thường gọi điện thoại cho em trước dặn dò đủ thứ rồi làm việc gì đó mà mãi tới tận khuya mới về. em luôn hỏi hắn công việc gì, như thế nào mà lại phải làm lụng vất vả như vậy thì hắn chỉ lắc đầu với câu "không có gì đâu". những ngày gần đây taehyung luôn mang trong mình một tâm trạng mệt mỏi, dù hắn luôn chọc em cười hay vui đùa cùng em nhưng những gì hắn thể hiện và che dấu jungkook lại cảm thấy rõ ràng là hắn đã có chút thay đổi

"haizz...lại về trễ nữa rồi. dạo phố vậy"

jungkook khoác lên mình bộ đồ hạ thu mát mẻ, dạo bước trên đường phố tấp nập. ai ai cũng có đôi có cặp, vui vẻ cười nói cùng nhau. riêng em chỉ có một mình, giá mà có taehyung của em ở đây chắc sẽ vui lắm.

em ghé vào tiệm bánh gạo nhỏ bên đường, đây là tiệm bánh mà cả hai thường lui đến vào những dịp cuối tuần vì có người quen, nói thẳng ra là jimin bạn em làm chủ tiệm, vậy nên hai người thường tời trò chuyện và ủng hộ cho cậu

"ông chủ, cho một đĩa bánh gạo"

"anh mày chưa già tới vậy đâu, thằng nhóc kia đâu rồi? sao mày đi một mình?"

yoongi đặt đĩa bánh lên bàn, giở chất giọng uể oải bắt chuyện

"anh ấy có việc nên không đi ạ"

"vậy là nó bỏ mày một mình ấy hả?"

"thì chắc à anh ấy bận, em cũng có thể tự đi ăn mà"

"ừ vậy mày một mình tiếp đi"

nói rồi lạnh lùng quay lưng bỏ đi, yoongi đã để lại cho jungkook một ấn tượng đặc trưng đó chính là vẻ ngoài lạnh lùng, nhìn vào cách cư xử thì có thể sẽ xem là một người khô khan và khó gần, nhưng yoongi luôn biết quan tâm tới tâm trạng và cảm giác của người xung quanh

jungkook ngồi chán nản cầm dĩa chọc chọc vào miếng bánh gạo, em chẳng có tâm trạng nào để ăn uống. thứ bánh gạo cay mà hằng ngày em thích ăn giờ cũng trở nên nhạt nhẽo và vô cùng nhàm chán. chắc tại thường ngày được taehyung cưng nựng, được ăn đút ăn mỗi ngày nên đã hình thành trong jungkook một thói quen.

. . .

"cậu vẫn uống thuốc đầy đủ chứ?"

"vâng ạ"

"vẫn không khá hơn sao?"

"không ạ"

Trung Tâm Tư Vấn Tâm Lý
Bệnh Nhân: Kim Taehyung
Tuổi: 25

Kết Quả Kiểm Tra: Trầm Cảm Tâm Lý giai đoạn 2

cầm tờ giấy kết quả trên tay, taehyung thở dài một hơi đầy mệt mỏi. thì ra hắn chẳng đi tiệc tùng gì cả, những lần hắn nói với em là bận việc, liên hoan về trễ là để tới gặp bác sĩ tâm lý. taehyung đã như thế này được 1 tháng rồi, hắn biết jungkook cũng đang rất buồn vì hắn né tránh em mỗi ngày, nhưng hắn không muốn mang tới cho jungkook những tiêu cực của mình

"tôi nghĩ chỉ sử dụng thuốc men thì không đủ, đôi khi cậu cần có một người để lắng nghe và chia sẻ tất cả những suy nghĩ nặng nề sâu bên trong cậu, đó mới là liều thuốc hữu dụng nhất"

"đôi khi thứ mà ta cần nhất không phải là vật chất, mà đó đơn giản chỉ là một tâm hồn cởi mở, thuần khiết đủ để kéo ta ra khỏi những vực sâu tăm tối đầy áp lực và nặng nề. cậu hiểu ý tôi chứ?"


taehyung im lặng ngẫm một hồi, hắn đắn đo không biết có nên chia sẻ với jungkook hay không. bởi hắn dấu em tới hôm nay là vì không muốn em biết được những luồng suy nghĩ tiêu cực bên trong mình.

lê từng bước nặng nề trên phố vắng, trong đầu taehyung cứ văng vẳng câu hỏi "có nên nói cho em ấy không?". đại não của hắn chia làm hai thái cực hoàn toàn trái ngược, bán cầu não phải mách bảo hắn, rằng "cứ mở lời đi taehyung, jungkook sẽ giúp mày mà", nhưng bán cầu não trái của hắn lại đè nén ý định đó lại, cứ văng vẳng trong hắn "nhưng lỡ em ấy cũng bị mình làm ảnh hưởng thì sao?".

hắn về nhà đã thấy jungkook ngủ quên ở sofa, TV vẫn còn bật những bản nhạc du dương vang vọng khắp căn phòng khách. trên bàn là vỉ thuốc giải rượu và trà gừng ấm, có lẽ jungkook muốn chờ hắn trở về, vậy nhưng vì quá khuya nên em mới thiếp đi

ngồi xuống nhẹ vuốt ve mặt nhỏ đang say giấc, taehyung cũng chẳng buồn làm gì thêm mà nằm xuống ngay cạnh ôm chặt em vào lòng. dòng nước mắt nóng ấm vô thức trào ra, thấm lên mảng vai áo làm người kia giật mình thức giấc

"ơ, hyungie về lúc nào ạ?"

taehyung vội lau đi nước mắt trên mặt, lộ lại vẻ tươi cười cưng nựng em

"anh mới về thôi, mua sữa chuối cho em đây"

em đưa tay lên vuốt nhẹ giọt nước còn đọng trên má hắn, mắt tròn xoe đầy thắc mắc

"sao anh khóc? anh đau ở đâu sao? à! anh đi dự tiệc chắc sẽ uống chút rượu, em có pha trà gừng cho anh này, có thuốc giải rượu ở đây nữa, anh uống thuốc trước rồi uống trà gừng này nhé, làm vậy sáng ngày hôm sau anh sẽ không bị nhức đầu" em vừa nói vừa bóc từng viên thuốc nhỏ đặt vào tay hắn

taehyung vội chồm lấy ôm em, mặt hắn áp vào bụng nhỏ mà nức nở. mọi sự áp lực và ấm ức bấy lâu bây giờ cũng đã được giải tỏa ra hết. jungkook đơ người trong ngỡ ngàng, em vuốt ve mái đầu của hắn

"anh? sao vậy? đừng khóc, có chuyện gì hãy kể em nghe đi"

"jungkookie, anh cần em, đừng bao giờ bỏ anh đi được không?"

"s-sao anh lại nói vậy? bình tĩnh nào, nhìn em, nhìn em nè"

em nâng mặt hắn ngồi thẳng dậy, mắt taehyung đã đỏ hoe, hắn cúi gằm mặt sụt sịt

"nói em nghe có chuyện gì nào"

"nhiều chuyện làm anh mệt lắm, chuyện ở công ty, rồi chuyện gia đình anh nữa. mọi thứ dồn đến một lúc như muốn đè chết anh vậy"

"ừ hửm?"

em nhướn mày, cười nhẹ như muốn nghe tiếp lời của hắn, bởi em biết khi người ta rơi vào hoàn cảnh bất lực thì mọi câu an ủi đều trở nên vô dụng, lúc đó thứ họ cần nhất chính là một người sẽ lắng nghe hết mọi nặng nề của họ một cách thật lòng

"đã rất nhiều lần anh muốn nói với em, nhưng anh sợ jungkookie của anh sẽ bị những câu chuyện này ảnh hưởng, anh nghĩ anh có thể tự mình giải quyết hết, nhưng chúng cứ cùng nhau kéo tới một lúc khiến cho anh không thể nào thở được"

em hôn nhẹ lên môi hắn, xoa đi những hàng nước mắt đang lăn dài

"? nếu anh cảm thấy mệt mỏi, anh có thể khóc, không sao cả, em vẫn luôn bên anh, dù cho có là hôm nay, ngày mai, hay là cả cuộc đời, jungkook hứa sẽ luôn là người đầu tiên lắng nghe câu chuyện của anh. em không phải bác sĩ tâm lý đâu nha, nhưng chắc anh sẽ thấy nhẹ nhàng hơn một chút"

cả 1 tháng trời taehyung đi điều trị tâm lý, không bằng một tiếng đồng hồ bên cạnh người hắn yêu. hắn nhận ra rằng mình đã quá ngốc nghếch khi luôn trốn tránh em, nếu như hắn chịu chia sẻ, chắc mọi chuyện sẽ không tệ với hắn như bây giờ. nhưng chẳng ai quan tâm điều đó nữa, jungkook đã là liều thuốc chữa lành vô giá của taehyung.

"đủ rồi ôm ấp vậy là được rồi, em đi uống sữa chuối, anh đi tắm đi"

"không được tắm lâu đâu đó! anh bị bệnh nữa em bỏ anh một mình luôn, dặn bao nhiêu lần rồi!"

hắn ngơ ngác nhìn em bỏ đi

thật sự, trở mặt nhanh như vậy sao?

__________________

stream cho bé yêu thoaiii


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net