6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"c-cậu tới đây khi nào!? ai cho cậu vào phòng tôi!!"


trái ngược với thái độ mất bình tĩnh của em, hắn chỉ ung dung đứng dậy đi vòng quanh căn phòng một cách chậm rãi như muốn chọc tức em vậy


"tôi đến đây khi mặt trời đang ngủ, mẹ của chồng nhỏ tương lai cho tôi vào"


em cầm chiếc dép bên giường trên tay, một cước ném thẳng vào đầu taehyung


"nè đau đó mới sáng sớm làm gì dữ dằn quá vậy!"


"ra khỏi phòng tôi ngay!"


được thế, taehyung nằm bệt xuống sàn, hai tay gác lên đầu nhắm mắt


"không đi"


"tôi hỏi một lần nữa, có đi hay là không?"


"không. thay vì ngồi đó đôi co với tôi, cậu nên đi chuẩn bị rồi ăn sáng thì hơn, hôm nay không phải ngày nghỉ đâu"


"biến ra ngoài người ta mới thay đồ được chứ!"


em lớn tiếng ném chiếc gối vào người hắn 


"sao phải ra ngoài? trước sau gì cũng là của tôi mà?"


"ai cho mà của cậu? đi ra ngoài!"


không còn cách nào khác, jungkook đành đánh vào điểm yếu em cho là duy nhất của taehyung. em hạ giọng, tiến lại lấy chiếc gối đập mạnh lên giường


"cậu muốn làm gì thì làm"


phải, điểm yếu của hắn chính là thái độ này jungkook. bởi mỗi khi em giận đối với hắn đều rất đáng sợ, em lạnh lùng đã là một chuyện, em còn lạnh nhạt với hắn hơn cả người dưng nước lã lại là một chuyện khác. taehyung nhớ có một lần hắn làm em giận, và rồi suốt hai tháng trời em chẳng xem hắn như đang tồn tại trên đời, một cái liếc thoáng qua thôi cũng không có, từ lần đó đã hình thành trong taehyung một nỗi sợ mang tên cơn giận của jeon jungkook


hắn ngồi bật dậy, lo sợ nhìn về phía em


"cậu . . . giận tôi à?"


RẦM


tiếng đóng cửa tủ phát ra đầy uy lực khiến hắn giật mình. em quay sang nhìn hắn, ánh mắt không còn long lanh như lúc nãy nữa mà thay vào đó là hừng hực sát khí


"KHÔNG!"


tay chân taehyung không hiểu sao cứ tự run lên,tim hắn đập thình thịch từng nhịp rõ ràng. 


"đ-đừng giận, tôi ra ngay đây"


một mạch xách balo ra ngoài, trước khi đóng cửa còn ra hiệu em hãy bình tĩnh. khi hắn đi rồi jungkook mới hả hê đứng cười lớn mà không để ý hắn đang đứng ngay trước cửa


"đúng là đồ ngốc nghếch, đại ca gì chứ? trẻ con thì đúng hơn"


taehyung đứng ở ngoài nghe thấy hết từ tiếng cười cho tới câu nói của em, hắn biết mình đã bị lừa, mở cửa xông thẳng vào phòng. đập vào mắt hắn là jungkook đang không mặc áo mà chỉ còn mặc mỗi chiếc quần pijama, hắn tiến lại một tay nắm lấy cổ tay, áp sát mặt vào mặt em


"cậu lừa tôi"


jungkook giật mình nhìn hắn, tim em đập nhanh không rõ nhịp, em ngại tới mức mặt đỏ bừng như lửa đốt


"gần . . . gần quá, tránh ra"


hắn kéo em lại ôm chặt trong vòng tay, khóe môi nhếch lên cười đầy gian mãnh


"cậu dám lừa tôi hả jeon jungkook?"


em tát thẳng vào mặt hắn một bạt tai khiến hắn xoay như chong chóng, khoác vội chiếc áo che đi phần trên của mình


"CÚT RA NGOÀI!"


"để tôi ngầu chút đã chứ.."


hắn lủi thủi ra phòng khách ngồi, lầm bầm vài thứ ngớ ngẩn


"mình nhớ không nhầm thì trong phim làm như vậy là yêu nhau liền luôn mà ta. mình làm sai chỗ nào vậy"


nhìn thấy jungkook đã từ phòng bước ra, hắn vội cầm lấy bịch bánh đưa cho em


"cậu chịu khó ăn trên đường nhé, chúng ta trễ rồi"


hắn bóc bánh, đội mũ cho em. cẩn thận lách qua những chiếc xe trên đường để không làm ảnh hưởng tới bữa ăn của người phía sau


hai người bước vào trường như một đôi thanh mai trúc mã trong những bộ truyện tranh, taehyung đi trước với cử chỉ quen thuộc là một bên vai đeo balo và đút một tay vào túi quần, hắn lạnh lùng, ngầu lòi bao nhiêu thì jungkook phía sau vừa cắn những miếng bánh xốp dẻo ngon lành trông dễ thương bấy nhiêu. hai người trông có vẻ rất đối lập nhưng lại hợp đến lạ thường


hắn cùng em lên tầng, đến khi chia ra hai ngả thì vội ôm lấy đôi má đang phồng lên của em cưng nựng


"bé ngoan học giỏi lát nữa về đợi bạn taehyung qua đón"


em vội thoát ra khỏi bàn tay của hắn, nhẹ nhíu mày


"sến súa, tôi vẫn giận cậu đấy nhé" 


nói rồi em quay ngoắt đi mất, đợi khi bóng em đã khuất sau cánh cửa lớp học, hắn mới móc điện thoại gọi cho ai đó


"em nghe ạ"


"ra về lôi đầu thằng chó senjung ra bãi đất phía bên trái chờ tao"


"vâng ạ "


hắn hài lòng cất lại điện thoại vào túi quần rồi rẽ vào lớp học, vậy nhưng taehyung không hề biết cuộc điện thoại của hắn đã bị một người nghe thấy


________________________________


hông phải em nhỏ nghe đâu nhaa





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net