30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Cả hai đứng dưới thời tiết lạnh và tuyết rơi càng dày, lạnh đến mức mũi Jungkook đã đỏ ửng lên. Taehyung phà hơi ấm vào tay mình sau đó áp hai tay lên má cậu.

- Anh lạnh lắm hả?

Jeon Jungkook lạnh đến mức không nói nên lời chỉ gật đầu cho anh hiểu. Rất nhanh sau đó xe buýt đã dừng trước chỗ hai người. Kim Taehyung nhanh kéo cậu lên để tránh không bị lạnh nữa vì trong xe dường như sẽ rất ấm. Cả hai ngồi kế nhau nhưng chẳng thể nói lời nào, cậu cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mãi. Chợt Jungkook nhận ra điều gì đó mà quay lại nhìn anh. Gì chứ? Trời lạnh vậy mà Kim Taehyung cũng chỉ khoác mỗi áo cardigan vậy mà lo cho một đứa trùm kín như thỏ bông là cậu sao!?

Jeon Jungkook đánh vào tay Taehyung làm anh ngơ ngác nhìn khó hiểu.

Tính hỏi lí do đánh thì anh trông thấy cậu cúi xuống balo lấy ra một chiếc áo hoodie cỡ lớn đưa cho anh. Taehyung cầm lấy bất giác cười hỏi:

- Anh chuẩn bị cho em sao?

- Cũng...không hẳn! Mau mặc vào đi kẻo lạnh, muốn bị cảm thêm sao?

Chuyện là khi sáng Jimin có lén bỏ vào balo cậu một chiếc áo hoodie để có gì trời trở lạnh hơn thì mặc thêm vào, không ngờ bây giờ nó lại hữu dụng như vậy. Không phải cậu mặc mà là anh mặc.

Jeon Jungkook tính tháo luôn khăn quàng cổ của mình ra để đeo cho Taehyung thì anh lại ngăn.

- Lạnh lắm nên anh cứ quàng đi, đừng lo cho em. Em ổn mà!

*Thịch*

Tiếng nhịp tim của cậu lại mất khống chế nữa rồi, Jungkook để yên cho Taehyung quàng lại khăn cho mình, đã thế còn ôm lấy cậu vào lòng.

- Muốn em không bị cảm nữa vậy...hãy về lại bên em đi Jungkookie hyung...

Cậu không đáp mà chỉ vòng ngang eo đáp trả cái ôm từ anh. Cậu biết mình còn yêu anh, đã thế còn nhiều hơn trước nhưng có nên quay lại không thì cậu vẫn do dự.

Đến nơi, Taehyung vội vội vàng vàng kéo tay cậu xuống xe đi một mạch đến nhà mình. Đứng trước cổng gấp gáp mở rồi tiến vào mà quên khóa lại.

- Tae..Taehyung từ từ thôi, em chưa khóa cổng!

Nhưng đáp lại cậu là:

- An ninh tốt, việc anh đang cần nghĩ đến là một lát nữa chuẩn bị hưởng thụ đi!

Ngượng quá đi mất! Sau lớp cửa kính trong nhà được mở ra, anh nhanh tháo giày dép ra xong nhưng còn cậu thì có chút run run còn chưa tháo xong...

- Anh đang câu giờ sao bae?

Kim Taehyung quả thật mất hết liêm sĩ rồi, tay cậu run run tháo dây giày mà tim đập thình thịch, đôi môi mím chặt, mặt có chút ửng hồng, thử nghĩ lát nữa mình sẽ ra bộ dạng gì đây? Vừa xong, anh nhấc bổng Jungkook đặt lên vai vác đi như vác bao gạo làm cậu có chút hoảng loạn.

- Kim...Kim Taehyung, bỏ tôi xuống đi mà.

Jeon Jungkook đấm thùm thụp vào lưng anh nhưng không quá mạnh đâu tại sợ làm anh đau...

Bước nhanh về phòng không quên khóa chốt cửa lại, Taehyung thảy mạnh cậu lên giường nằm, ngay sau đó anh chồm tới nằm trên người Jungkook chống hai tay hai bên như muốn giam cậu để cậu không trốn đi đâu được.

- Tae...

Không để cho cậu nói thêm lời nào nữa, anh đặt con tay trỏ lên môi mình như ra hiệu bảo cậu

- Ngoan im lặng nào!

Kim Taehyung nhanh chóng cúi xuống nhẹ hôn lên bờ môi của cậu thêm một lần nữa. Môi cậu như mật ngọt vậy, cứ phải để anh nghiện muốn phát điên.

Môi lưỡi quấn quýt nhau không rời đến mức phải chảy một dòng nước bọt xuống khóe miệng của cậu.

Jeon Jungkook mù mờ đầu óc, Taehyung thầm cười trong lòng. Nay bé cưng của anh ngoan quá nè, ăn dễ hơn. Kim Taehyung buông môi cậu ra mà cúi xuống gậm nhấm xương quai xanh mê người kia, từng dấu răng vết cắn của anh đều khiến Jungkook ngứa ngáy khó chịu và nóng ran cả người. Đây không phải là lần đầu tiên mà cậu cảm nhận như thế, đã có một lần anh cưỡng ép trong ngày chia tay nhưng cảm giác hôm nay nó rất mới mẻ và lạ lẫm cứ như cậu chưa từng có trước đây. Không để lâu anh nhanh chóng thoát y cho cả hai tránh vướng víu.

Từng nơi Taehyung đặt môi đi qua đều để lại những dấu vết đỏ tím ửng lên, dấu cũ chưa phai mà giờ còn có cả dấu mới. Đúng như những gì anh nói, Jungkook chỉ nằm đó nhắm hờ mắt mà hưởng thụ những gì anh mang lại thôi.

- Tae..Taehyungie à...

- Hửm, em nghe này bé cưng!

- A-Anh khó...khó chịu lắm rồi.

Sau câu nói đó thật sự không biết cả hai làm gì mà trong căn phòng hiện giờ chỉ toàn là tiếng thở dốc của người nằm trên và tiếng rên la của người nằm dưới. Jeon Jungkook quàng lấy cổ anh, từng tiếng rên rỉ cứ dội thẳng vào kế tai khiến Taehyung thật muốn "ăn" cậu nhiều hơn nữa. Tiếng dụ hoặc mê người của con thỏ nhỏ nằm dưới đã làm Kim Taehyung chịu không được mà cắn mạnh vào cổ Jungkook đem mọi thứ phóng thích ra trong cậu.

Cậu mệt đừ cả người thật sự muốn ngủ lắm nhưng chỉ vừa nhắm mắt lại thôi thì anh lại đánh thức cậu dậy và kéo cậu vào lần hai...

- KIM TAEHYUNG!!!

---

Sau ba tiếng đồng hồ vật vã Jeon Jungkook cũng vì quá mệt mà ngất đi. Anh vùi đầu mình vào hõm cổ cậu thở hì hục thầm mỉm cười nhìn thành quả mà chính mình đã tạo ra mà cưng chiều hôn lên đôi môi, chiếc má bầu bĩnh kia của cậu.

Kim Taehyung chồm đến kéo ngăn tủ ở phía đầu giường lấy ra chiếc nhẫn bạc mà cậu đã để lại, anh đeo lại vào ngón áp út cho cậu rồi đặt nụ hôn lên đó.

- Em yêu anh Jeon Jungkook!

Anh thì thầm vào tai cậu với chất giọng mê người, cậu có chút nhột chỉ nhăn mày kêu nhỏ trong cổ họng rồi lại chìm vào giấc ngủ mê man.

"Ngủ vậy không sợ bị người khác ăn sao?"

Khẽ nhéo lên đôi má có chút ửng hồng  kia, Taehyung bế cậu lên tay đi vào phòng tắm mà tắm rửa sạch sẽ cho cả hai. Xong mọi thứ, anh lấy trong tủ đồ mình một chiếc áo sơ mi trắng  dáng dài khá mỏng và quần đùi đen mặc lên cho cậu. Còn anh chỉ mặc đơn giản áo thun và quần thể thao thôi. Hiện tại trông Jungkook cứ ngỡ như là một thiên thần đang ngủ quên vậy!

Kim Taehyung như nhớ ra gì đó mà vội tìm điện thoại của mình gọi cho một người rồi leo lên giường nằm xuống kế cậu, một tay không quên vuốt nhẹ xuống dọc sống lưng của Jungkook để cậu dễ chịu hơn còn một tay chống lên cầm điện thoại chờ người đầu bên dây kia bắt máy. Một chốc lâu sau:

[ Thằng nào phá giấc ngủ của ông vậy hả?]

- Jimin hyung, là em - Kim Taehyung!

[Ya Kim Taehyung! Cậu giấu Jungkookie của tôi đâu rồi!]

- Anh yên tâm đi, anh ấy ngủ rồi tại mệt thôi!

[ Ừ vậy cũng được! Mà khoan!!! Mệt? Làm gì mệt... Ya Kim Taehyung!!!]

- Anh đừng hét vào tai em mà hyung!

[ Được! Nhưng mệt là sao?]

- Là vậy đó! Chúc anh ngủ ngon Jimin hyung, em đi ngủ đây!

[ Ya... ya Kim...]

Chưa gì anh đã cúp máy không muốn nghe thêm nữa. Người thì anh cũng đã ăn rồi giải thích được gì đâu. Chuyện bây giờ là Kim Taehyung chỉ muốn ôm bé cưng Jeon của mình ngủ thôi, không quên hôn nhẹ lên trán cậu:

- Ngủ ngon bae!

===

đôi lời của au: làm hết năng suất luôn á mọi người ơii, hãy thương lấy iêm :((

mình từng có nói là mình không biết ghi H ớ nên là khúc đó mình không có miêu tả sâu được ha, sorry mọi người rấttttt nhiều luôn :<

nhưng các cậu đừng quên là Jeon Jungkook vẫn chưa đồng ý về bên Taehyung nhá và Jimin vẫn chưa đồng ý chuyện tình cảm này. Nói ra chắc các cậu cũng sốc là cứ ngỡ sắp có kết nhưng thật chất là chưa:> Chà, mình đã từng muốn ngược lên ngược xuống để còn có cái coi nhưng mình đã có quyết định khác riêng cho mình là kết thúc sớm bộ fic này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net