29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Quý Hoằng đầy bụng nghi vấn, mãi đến khi Điền Chính Quốc đi thư phòng làm bài tập mới dám hỏi ra lời, "Cái gì mà đổi ID WeChat, cậu nói rõ ràng xem nào."

Kim Thái Hanh giải thích: "Trước kia bé con kết bạn nhầm WeChat của tôi, tôi tính trêu chọc cậu ấy một chút, nên luôn giả bộ là cậu."

Quý Hoằng truy hỏi: "Chỉ như vậy?"
"Cậu không có hủy hoại thanh danh của tôi đấy chứ?"

Kim Thái Hanh nhíu mày: "Cậu thì còn có cái thanh danh gì để tôi hủy hoại được?"

Thằng chó!

Quý Hoằng hồ nghi nói: "Thật không có chứ?"
"Hiện tại tôi vẫn còn FA đấy, cậu đừng gây ảnh hưởng đến việc tìm đối tượng của tôi nha. Hoa khôi lớp năm hình như có ý tứ với tôi rồi."

Nói về chủ đề này, Kim Thái Hanh đột nhiên nảy ra một số suy nghĩ.

Đúng thời điểm này, Điền Chính Quốc đi ra. Cậu ôm bài thi hỏi: "Bài tập Vật lý chỉ có một tờ bài thi thử thôi hở?"

Hỏi xong cậu mới nhớ ra Kim Thái Hanh ngủ ở nhà một ngày, hỏi hắn cũng như không.

Kim Thái Hanh trả lời: "Bài thi một tờ, có cả bài tập riêng nữa."

Điền Chính Quốc hơi kinh ngạc: "Không phải cậu đang ngủ sao?"

Kim Thái Hanh lắc lắc đầu: "Không ngủ."

Mấy năm qua chất lượng giấc ngủ của hắn rất kém, bình thường ở phòng học chỉ là nhắm mắt dưỡng thần thôi.

Điền Chính Quốc nhìn Quý Hoằng, rồi nhìn qua Kim Thái Hanh: "Hai người các cậu đều không làm bài tập sao?"

Cậu biết thành tích Kim Thái Hanh tốt nên không cần làm bài tập, nhưng cả Quý Hoằng cũng không làm sao?

Quý Hoằng vung tay: "Làm cũng không kéo được thành tích."

Điền Chính Quốc đã hiểu, hóa ra thành tích kém thì không cần làm bài tập.

"Vậy tự tôi đi làm bài đây."

Kim Thái Hanh nhìn tờ giấy trống không của cậu, hỏi: "Có muốn tôi dạy kèm giúp cậu không?"

"Có thể sao?" Điền Chính Quốc hơi động lòng, suy nghĩ của hắn về cách giải đề khác với lão sư, nhưng lại vô cùng thích hợp dạy cho một học tra như cậu.

Kim Thái Hanh trầm ngâm chốc lát: "Phải có học phí."

Điền Chính Quốc hỏi: "Còn đòi nộp tiền nữa sao?"

Kim Thái Hanh bất đắc dĩ: "Tôi muốn lần thi tháng sau cậu phải đạt được một vị trí trong top mười người đứng đầu của lớp."

Nghe nói thế, Quý Hoằng mang ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Kim Thái Hanh.

Nhất trung có quy định, top mười người đứng đầu của lớp mới có thể lấy học bổng. Về phần học bổng, thì còn phải xem Kim đại thiếu nguyện chi nhiều hay ít thôi.

Điền Chính Quốc căn bản không nghĩ tới đây là dụng tâm chăm sóc của Kim Thái Hanh. Cậu lại hỏi: "Lỡ như tôi thi không tới thì phải làm sao?"

Kim Thái Hanh: "Thi không tới thì phải tiếp tục thi tiếp."

Điền Chính Quốc có chút không thể tin được: "Có thể như vậy sao?"

Kim Thái Hanh khẽ cười một tiếng: "Nếu cậu muốn dùng thân báo đáp tôi cũng không ngại."

Dùng thân báo đáp cái quỷ đấy!


Điền Chính Quốc biết hắn đang nói đến chuyện cắn cổ, cậu quay đầu nhìn qua Quý Hoằng.

Quý Hoằng một chút phản ứng cũng không có, hiển nhiên đã quen với cách nói chuyện ngọt xớt của Kim Thái Hanh rồi.

Điền Chính Quốc gật gật đầu: "Được, khi nào thì bắt đầu?"

Ngược lại, trong cuộc mua bán này cậu cũng không thiệt thòi gì cả.

"Hôm nay." Kim Thái Hanh nhìn về phía Quý Hoằng: "Cậu cũng muốn học kèm sao?"

Quý Hoằng lòng nói cậu có thể đồng ý cho tôi ở lại?

"Tôi lựa chọn trở về phòng ngủ bù."

Rời đi cũng phải cần thể diện nha.

Không còn Quý Hoằng vướng bận, Kim Thái Hanh hài lòng cùng Điền Chính Quốc đi vào thư phòng.

"Trước tiên bắt đầu từ toán học."

Điền Chính Quốc đem ra bài thi số học, đặt trước mặt hai người. Kim Thái Hanh nhìn lướt qua, vòng những kiến thức trong điểm chủ yếu thường có trong đề thi: "Cậu nói một chút suy nghĩ về dạng này đi."

Điền Chính Quốc nâng cằm, suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói: "Đề thi này là hàm số lượng giác, sina..."

Hai người cách rất gần, giọng nói nhỏ nhẹ của bé con vang bên tai, như thể thổi vào tai hắn.

Kim Thái Hanh hoảng thần, tâm cùng lỗ tai tê tê, căn bản không nghe lọt nổi đối phương đang nói cái gì.

Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn Kim Thái Hanh: "... Như vậy đúng không?"

Hắn ho nhẹ một tiếng: "Nói lại một lần nữa đi, vừa nãy trên tầng hơi ồn."

Điền Chính Quốc kiên nhẫn lặp lại: "sina=yr..."

Kim Thái Hanh nhéo nhéo sống mũi, buộc mình phải chú tâm. Hắn nhìn bài thi, phút chốc mắt lại thuận cán bút mà dời lên trên mặt Điền Chính Quốc.

Lông mi bé con vừa dày vừa dài, bao lấy đôi mắt xinh đẹp, hình dáng đôi môi cũng rất đáng yêu, bởi vì uống qua nước nên trở nên sáng lên.

Điền Chính Quốc phát hiện hắn đang thất thần, săn sóc hỏi: "Cậu chắc đang mệt phải không? Có muốn ngủ trưa một chút không?"

Kim Thái Hanh ấn ấn huyệt thái dương, đồng ý, "Được, cậu làm xong thì gọi tôi."

Hắn để ghế tựa nằm ngang, nằm bên cạnh Điền Chính Quốc ngủ.

Không biết có phải vì tối hôm qua không ngủ hay không, này Kim Thái Hanh ngủ đặc biệt an ổn, ngủ một giấc đến tối. Lúc hắn mở mắt ra, phát hiện đã chín giờ rưỡi. Giọng Kim Thái Hanh khàn khàn hỏi: "Sao không gọi tôi dậy?"

Điền Chính Quốc viết chữ cuối cùng, để bút xuống nói: "Tôi mới vừa làm xong bài thi."

Kim Thái Hanh ngồi xuống, thấy bài thi chỉnh tề được đặt ở góc bên phải, "Tất cả đều làm xong rồi?"

Điền Chính Quốc gật đầu: "Ừm."

Kim Thái Hanh nhanh chóng lật xem bài thi, nó tốt hơn hắn mong đợi. Cậu đã làm được tất cả các câu hỏi cơ bản.

Hắn liếc nhìn thời gian: "Ngày mai rồi lại học, bây giờ trời không còn sớm nữa."

Điền Chính Quốc đáp: "Tôi về phòng ký túc đây, sắp đến giờ tắt đèn rồi."

Giờ tắt đèn cũng chính là giờ đóng cổng, chậm thì về không được.

Kim Thái Hanh mím môi: "Cậu có thể ngủ ở chỗ này."

Điền Chính Quốc cười nói: "Đây là nhà của anh cậu chứ không phải là nhà cậu nha."
"Tôi đi đây."

Nhìn bóng lưng Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh chỉ muốn trở về mấy ngày trước nhắc nhở mình đừng bịa chuyện vớ vẩn.

-----

Chiều thứ sáu và sáng chủ nhật đều là thời gian học bù, Kim Thái Hanh không đi học bù tất cả mọi người đều không cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà thứ sáu Điền Chính Quốc cũng không có tới, điều này rất thú vị nha.

Trần Thần mượn danh nghĩa thu bài tập, quay người hỏi Điền Chính Quốc: "Chiều hôm qua sao cậu không tới tiết học bù?"

Lúc này Điền Chính Quốc mới nhớ thứ sáu có tiết học bù, cậu ăn ngay nói thật: "Tôi quên mất, làm bài tập một buổi trưa."

Trần Thần không tin, nói: "Nói thật đi."

"Thật mà," Điền Chính Quốc còn bổ sung, "Tôi tới nhà anh trai của Kim Thái Hanh ngồi làm hết bài tập rồi."

"Anh trai?" Trần Thần sửng sốt một lát, Kim thần có anh trai ấy hở?

Uả không đúng, các cậu đã tới mức độ đi gặp người lớn trong nhà rồi phỏng?

Trần Thần đang muốn hỏi ra lời thì thấy Kim Thái Hanh còn đang buồn ngủ đi vào, đem cặp vứt ở trên bàn, quen cửa quen nẻo ngồi ở vị trí của Lục Vưu.

Nhìn thấy mắt của hắn đầy tơ máu, Điền Chính Quốc hỏi: "Tối hôm qua cậu không ngủ sao?"

"Ừm."
Kim Thái Hanh lấy một quyển sổ ghi chép dày đặc chữ ra, trên đó viết không ít kiến thức trọng điểm, giải thích các dạng khó khoanh tròn kỹ càng.

Điền Chính Quốc nhìn thấy thì kinh ngạc: "Cậu suốt đêm viết cái này sao?"

Kim Thái Hanh miễn cưỡng nhìn cậu, giơ tay nhéo má cậu: "Tôi cảm thấy mình bị thiệt thòi, hay cậu lấy thân báo đáp cho tôi đi?"

Điền Chính Quốc vỗ rớt tay hắn: "Đừng nghịch."

Thấy bọn họ bắt đầu liếc mắt đưa tình, Trần Thần rất thức thời quay người ngồi xuống, lỗ tai dựng thẳng lên.

"Thật sự không lấy thân báo đáp sao?"

"Tôi mời cậu đi ăn thịt."

"Ăn ai?"

......


Cuối cùng cũng xong một tiết, các bạn học loạn lên, âm thanh ghế tựa ma sát mặt đất vang vọng khắp phòng học.

Chung Trung vỗ bàn: "Yên lặng! Vẫn chưa tan học đâu đấy!"
"Thầy muốn nói mấy chuyện."
"Sắp tới thi tháng rồi, các em không nên lười biếng. Ngoài ra, sáng ngày mai toàn thể lớp 12 kiểm tra sức khoẻ, nhớ lúc tới không được ăn điểm tâm, Omega và Beta còn phải kiểm tra nước tiểu..."

Mí mắt Điền Chính Quốc giật lên, nhỏ giọng hỏi Kim Thái Hanh: "Kiểm tra sức khoẻ là cái gì thế?"

Hắn suy nghĩ một chút: "Chiều cao, cân nặng..."

Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, chiều cao, cân nặng thì cậu có thể, một giây sau trái tim nhỏ lại bị treo lên.

"... Lấy máu, thị lực, kiểm tra khoang sinh sản..v.v.."

Lấy máu?

Điền Chính Quốc có chút sốt sắng, máu của cậu không thể bị loài người lấy đi nha.

Kim Thái Hanh chỉ cho là trước đây cậu không có kiểm tra sức khoẻ, nên an ủi: "Không có gì đâu, đều là các mục cơ bản thôi."
"Tuần sau, nghỉ hè tôi dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra toàn thân luôn."

Kiểm tra toàn thân?!

Điền Chính Quốc mở to mắt: "Tôi không muốn kiểm tra sức khoẻ!"

Kim Thái Hanh khẽ cười nói: "Sợ lấy máu à?"

Điền Chính Quốc sợ ngây người: "Cậu, làm sao cậu biết?"

"Con nít đều sợ lấy máu," Hắn nở nụ cười nhẹ, dụ dỗ nói, "Yên tâm đi, không đau đâu."

Điền Chính Quốc bĩu môi: "Tôi không phải là sợ đau."

Máu của cậu và máu của nhân loại không giống nhau, quá dễ bị phát hiện.

Cậu nhỏ giọng hỏi: "Nhất định phải đi sao? Có thể không kiểm tra sức khoẻ được không?"

Kim Thái Hanh mặt không đổi sắc nói: "Không được."

Thật ra chỉ cần hắn nói với trường học một tiếng là có thể không đi kiểm tra sức khoẻ.

Nhưng hắn thật sự không yên lòng về thân thể của Điền Chính Quốc.

"Vậy,.. Được rồi." Điền Chính Quốc gục xuống bàn, gửi tin nhắn cho Quý thúc thúc, hỏi cậu phải làm sao bây giờ???!!!

Quý Phong rất nhanh nhắn tới:【Không sao đâu, ngày mai cứ đi cùng bạn học cùng đi, ta cũng sẽ tới.】

Điền Chính Quốc thở ra một hơi, từ vội vã cuống cuồng chuyển thành thoải mái tự nhiên.

Kim Thái Hanh cười nhẹ một tiếng, đúng là đứa nhỏ, tâm tình khó lường.

Có lẽ, tình cảm cũng giống vậy...

-----

Ngày hôm sau.

Kiểm tra sức khoẻ thực hiện tại phòng y tế, ban một xuất phát đầu tiên, Alpha, Beta và Omega được chia làm ba hàng. Điền Chính Quốc đứng ở hàng cuối cùng, hết nhìn đông tới nhìn tây tìm Quý thúc thúc.

Bỗng nhiên, trong không khí xuất hiện một luồng hương vị làm người mê muội, trái tim nhỏ của Điền Chính Quốc run lên bần bật, hơi nóng quen thuộc trỗi dậy.

Cậu quay đầu nhìn lại, là Kim Thái Hanh đang lấy máu.

Lượng máu đỏ tươi trong ống tiêm chiếm hết tâm trí cậu, Điền Chính Quốc kìm lòng không đặng mà nuốt một ngụm nước bọt.

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Muốn ăn!
Một giây sau, Điền Chính Quốc kinh hãi đến biến sắc.

Tiêu rồi, cậu vậy mà lại muốn ăn người!!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net