30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc lui về sau một bước, đi ra khỏi hàng của Omega. Lớp trưởng Đào Hoành Dật chú ý tới, thấy sắc mặt Điền Chính Quốc trắng bệch, lo lắng hỏi: "Có phải là sợ máu không? Bị dọa choáng à?"

Điền Chính Quốc lắc đầu một cái: "Tôi không sao, một tí là hết thôi."

Nói rồi, ánh mắt cậu lần thứ hai hướng về phía Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh đã lấy xong máu, hắn dùng rượu sát trùng rồi ấn lại cánh tay, đi đến chỗ kiểm tra thứ hai.

Điền Chính Quốc như thể ngửi thấy được hương rượu lẫn vào mùi máu.

Cảm giác càng muốn ăn hơn...

Điền Chính Quốc liếm môi một cái, khuôn mặt tái nhợt nhưng đôi môi vẫn đỏ, biểu tình có chút ngẩn ra.

Biểu hiện của bệnh.

Đào Hoành Dật sợ cậu ngất, liền vội vàng tới đỡ, đưa người tới phòng nghỉ ngơi cách vách: "Là thiếu máu, cậu trước tiên cứ ở đây nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi nói với bác sĩ một tiếng."

Điền Chính Quốc ngồi ở trên ghế, ngơ ngác nhìn cửa.

Cậu sao lại có suy nghĩ muốn hút máu người cơ chứ?

Sẽ không phải... Muốn nhập ma chứ?

Điền Chính Quốc sợ hãi khiến mặt mày càng trắng hơn.

Lúc này, cô y tá ôm một cái hộp lớn đầy ống nghiệm chứa máu đi ngang qua phòng nghỉ ngơi.

Điền Chính Quốc nhìn máu tươi trong ống, tia kích động vừa nãy như biến mất. Cậu lại nhìn tới cánh tay trắng nõn của cô y tá, cũng không thấy có dục vọng muốn hút máu nào.

Điền Chính Quốc mê man mà sờ sờ bụng, chẳng lẽ là bởi vì đói bụng sao?

Do không ăn điểm tâm?

Cậu lật qua lật lại chiếc nhẫn chứa đồ, tìm thịt khô, chậm rãi mài răng. Đang gặm gặm thì lại thấy một cô y tá khác mang hộp lớn đầy ống nghiệm chứa máu đi qua ngang qua cửa.

Tay chân Điền Chính Quốc liền trở nên cứng ngắc, tia kích động kia lại tới nữa rồi.

Cậu nhìn chằm chằm vào ống nghiệm đựng máu, ngay lập tức đã có thể phân biệt rõ ràng cái nào là của Kim Thái Hanh.

Là ống thứ nhất, hàng thứ hai.

Chỉ có máu của hắn là khác biệt, có thể làm nổi lên dục vọng trong cậu.

Mí mắt Điền Chính Quốc giật lên, nếu quả thật bị nhập ma, chẳng lẽ còn phân biệt được cả đối tượng nữa sao?

Ví dụ như muốn ăn vì thông minh? Bởi vì đẹp trai? To cao một chút?

Điền Chính Quốc do dự, lấy điện thoại ra bấm gọi cho tên đồng bọn duy nhất đang bị nhập ma.

"Tít—— tít—— "

Khi cậu sắp chuẩn bị ngắt kết nối thì đầu kia đã bắt máy, "Alo?"

Chữ 'Alo' được kéo dài âm cuối, mang theo hàm xúc câu dẫn, vừa nghe Điền Chính Quốc liền biết.

Đây là cha của Bạch Ly, Bạch hồ.

"Hồ thúc thúc, cháu là Điền Chính Quốc."

Bạch hồ nở nụ cười nhẹ: "Ta biết, Tiểu Điền Tử sao đột nhiên lại gọi điện tới vậy con?"
"Muốn tới chơi hả?"

"Không phải ạ," Điền Chính Quốc dừng một chút, hỏi, "Bạch Ly hiện tại thế nào rồi ạ?"

"Cháu đã biết chuyện rồi sao?" Bạch hồ quay đầu liếc nhìn con cáo nào đó đang co quắp trên giường, chậm rãi nói: "Rất tốt, vẫn còn ăn, uống, ngủ nghỉ được."

Điền Chính Quốc hỏi: "Cậu ấy bây giờ có thể nói chuyện được không vậy thúc? Cháu muốn hỏi cậu ấy chút chuyện."

"Được, để ta đưa điện thoại cho nó."

Bạch hồ ném điện thoại qua cho Bạch Ly.

Bạch Ly giương mắt, lộ ra con ngươi màu đỏ tươi, bắt thấy điện thoại di động, giọng nói có chút nghẹn khàn: "Có chuyện gì thế?"

Điền Chính Quốc trong lòng hồi hộp.

Bạch Ly trước kia là đứa có tính khí táo bạo nhất, chỉ có đánh người khác đến khóc, chứ không có khả năng khóc.

Còn cậu, trước đây đối với máu của con người không có hứng thú, nhưng hiện tại lại nuốt nước miếng ừng ực rồi!

Điền Chính Quốc không tiện trực tiếp hỏi cảm giác của Bạch Ly khi nhập tâm ma, không thể làm gì khác hơn là vòng vo tam quốc, trước tiên hỏi han quan tâm một chút: "Bây giờ cảm giác của cậu thế nào rồi?"

Bạch Ly thở dài một hơi: "Khó chịu lắm, biết thế ban đầu tôi đã không động thủ với hai kẻ cướp bóc kia. Nếu không động thủ thì bây giờ tôi cũng sẽ không rơi xuống hố bùn như thế này, tôi nên đem bọn họ giao cho chú cảnh sát mới đúng..."

Thấy được Bạch Ly một chốc không dừng được, Điền Chính Quốc không thể làm gì khác là đánh gãy, hỏi: "Trước khi cậu nhập ma có dấu hiệu gì không?"

Ví dụ như là cảm thấy tên con người kia thật thơm chẳng hạn.

"Dấu hiệu?" Bạch Ly ngẫm lại chuyện ngày đó phát sinh, sâu kín nói, "Tôi chính là đi đường thấy việc nghĩa hăng hái làm, chỉ có điều ra tay hơi nặng."
"Tôi khổ quá mà, tôi không nên động thủ với bọn họ ..."

Bạch Ly nói mãi liền khóc lên, Điền Chính Quốc rơi vào trầm tư.

Không có dấu hiệu, vậy đến cùng cậu đang xảy ra chuyện gì đây?

"Bác sĩ, Điền Chính Quốc đang ở trong phòng nghỉ ngơi, chú giúp cậu ấy kiểm tra sức khoẻ nhé."

Đào Hoành Dật đi vào, theo phía sau là Quý Phong mặc áo blouse trắng.

Mắt Điền Chính Quốc sáng lên, chờ Đào Hoành Dật đi mới kêu: "Quý thúc thúc!"

Quý Phong đánh giá  từ trên xuống dưới: "Đứng lên để ta xem một chút."

Điền Chính Quốc đứng lên, Quý Phong ướm thử chiều cao của hai người, xác nhận cậu đã lớn hơn chút.

"Con cao lên rồi." Quý Phong chua xót hỏi: "Vậy ra con đã tìm được rồi à? Người kia là ai?"

Lúc này mới qua bao lâu đâu cơ chứ! Không phải sắp sửa bị lừa gạt chạy mất rồi hay sao?

Người kia?

Điền Chính Quốc chớp mắt, nhớ tới lúc lớn lên, Kim Thái Hanh đều ở bên cạnh cậu, còn có gần đây thân thể cậu thường xuyên kỳ kỳ quái quái.

Trong đầu bỗng có ý tưởng.

Cho nên... Cơ duyên lớn lên là với người?

Là Kim Thái Hanh?

Điền Chính Quốc nheo mắt lại: "Làm sao thúc biết là người?"

Ý thức được mình nói lỡ miệng, Quý Phong vội vã lấp liếm: "Hai ngày trước ta nghe Cửu đội trưởng nói, y hoài nghi cơ duyên của con là người, vậy nên ta cũng hoài nghi."

Nghe nói như thế, Điền Chính Quốc càng khẳng định.

Kim Thái Hanh chính là cơ duyên của mình!

Bây giờ đầu óc Điền Chính Quốc rất hỗn loạn, căn bản không hoài nghi Quý Phong đã sớm biết chuyện này. Cậu thấy hơi khó để tiếp thu việc này: "Con, con đi gọi cho Cửu cha một chút."

Quý Phong chủ động nói: "Vậy con gọi ở đây đi, ta ra bên ngoài nhìn một chút."

Điền Chính Quốc bấm số của Cửu cha, nghiêm mặt hỏi: "Mấy người tại sao lại phải gạt con?"

Phượng Cửu mới vừa tỉnh ngủ, phản ứng chậm chạp: "Gạt cái gì?"

Điền Chính Quốc chất vấn: "Gạt chuyện cơ duyên của con là một con người!"

Phượng Cửu kinh sợ ngồi bật dậy: "Con biết rồi sao?!"

"Dạ," Điền Chính Quốc buồn bực đáp một tiếng, "Các người tại sao không nói sớm cho con biết, để cho con còn chuẩn bị tâm lý nữa chứ."

Phượng Cửu thở dài: "Bạch ba của con không cho."

Hai người bọn họ cũng không thể tiếp thu được chuyện này.

Một đứa nhóc loài người, lại muốn bắt cóc nhãi con của bọn họ đi mất!

Điền Chính Quốc thấp giọng hỏi: "Không có cách khác sao?"

Tâm tình cậu chìm xuống, Phượng Cửu còn tưởng rằng Điền Chính Quốc đang giận dỗi vì bị y lừa, vội vàng xin lỗi: "Bảo bối, xin lỗi con."
"Con không thích tên con người kia sao?"

Điền Chính Quốc không lên tiếng, nếu không thích thì đã tốt rồi.

Nói không chừng cậu còn có thể tàn nhẫn muốn ăn.

Phượng Cửu đem biểu hiện trầm mặc của cậu nhận định thành câu trả lời, an ủi: "Vậy để ba ba tới đón con về nhà nhé, cơ duyên cũng không cần nữa."

Thật vất vả mới biết cơ duyên là cái gì, Điền Chính Quốc không cam lòng từ bỏ. Cậu thở ra một hơi: "Con muốn ở lại thêm một thời gian để xem tình hình một chút."

Nói không chừng sẽ có biện pháp khác?

Phượng Cửu khuyên nhủ: "Không cần phải miễn cưỡng chính mình đâu con, cứ từ từ mà làm."

"Dạ." Điền Chính Quốc cúp điện thoại, mở cửa cho Quý Phong vào.

Thấy Điền Chính Quốc sầu não, Quý Phong giật giật khóe miệng, không biết nên nói gì. Quý Phong không ngờ rằng nói chuyện yêu đường cùng nhân loại lại tạo cho cậu đả kích lớn như vậy.

Chẳng lẽ là tên con người kia có vấn đề?

Đừng nói là tiểu tử thối Quý Hoằng đấy nhé?!

Quý Phong hít vào một hơi, nhanh chóng hỏi: "Quốc Quốc, ta có thể biết người kia là ai không?"

"Là..." Điền Chính Quốc dừng một chút, chưa có nói ra tên của Kim Thái Hanh, "Con cũng không dám xác định."

Cậu sợ bọn họ sẽ ra tay với Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc sẽ không nói dối, Quý Phong liếc mắt một cái liền nhìn ra, than thở: "Không xác định cũng không sao, bây giờ vẫn còn sớm, không vội."

Điền Chính Quốc rầu rĩ không vui nói: "Bây giờ con trở về phòng học đây, chờ một lát còn có tiết học."

"Được."

Chờ Điền Chính Quốc rời đi, Quý Phong gọi điện thoại cho Chung Trung: "Chung lão sư, tôi là chú của Điền Chính Quốc, muốn hỏi gần đây nó có biểu hiện như thế nào..."

Điền Chính Quốc căn bản không có kiểm tra sức khoẻ, rời phòng y tế sớm nhất.

Trên hành lang, học sinh ban hai và ban ba đang xếp hàng.

Quý Hoằng cười nói: "Kết thúc nhanh như vậy hở?"

Điền Chính Quốc dường như không nghe thấy, rũ đầu đi về phòng học.

Quý Hoằng ngẩn người, quay đầu phát hiện Lư Thanh Vận chào hỏi với cậu, Điền Chính Quốc cũng không đáp lại. Quý Hoằng vội vã nói cho Kim Thái Hanh: "Lão Kim, bé con nhà cậu ngày hôm nay có gì đó không đúng nha."

Kim Thái Hanh quét mắt phòng y tế, không nhìn thấy bóng dáng của Điền Chính Quốc, cau mày nói: "Bây giờ tôi tới liền."

Điền Chính Quốc ôm lưng ghế dựa, dại ra nhìn chỗ ngồi của Kim Thái Hanh.

Hôm leo núi, hẳn cậu đã uống được máu của hắn.

Ừm, vừa thơm vừa ngọt, một chút cũng không bẩn.

"Làm sao vậy?"

Một bàn tay lớn đột nhiên xuất hiện, sờ trán của Điền Chính Quốc.

Giọng Kim Thái Hanh có chút suyễn: "Nhiệt độ bình thường, có phải là đói bụng nên khó chịu không?"

Hắn đặt điểm tâm xuống, đưa sữa đậu nành cho Điền Chính Quốc. Trên trán hắn thấm mồ hôi, tóc cũng bết lại, trên người mang theo khí nóng mà vận động mang lại.

Thấy Điền Chính Quốc không uống, Kim Thái Hanh trêu cậu: "Tôi đặc biệt chạy ra cổng trường mua đấy, tiểu thiếu gia cũng nên cho tôi chút mặt mũi chứ."

Điền Chính Quốc cúi đầu, bẹp miệng: "Cậu đừng tốt với tôi như vậy nữa."

Kim Thái Hanh hỏi: "Có người tìm cậu à?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không phải."

"Vậy sao đột nhiên lại nói cái này?" Hắn tiến đến trước mặt cậu, nở nụ cười gian: "Sợ mình sẽ yêu tôi sao?"

Điền Chính Quốc: ...

Tôi sợ không cản được cái miệng của mình! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net