34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tôi, tôi..." Lục Vưu lắp ba, lắp bắp không nói ra được đầy đủ.

Y muốn trở về lấy cái cặp sách, sớm biết thì đã không cầm rồi!

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Kim Thái Hanh, Lục Vưu khóc không ra nước mắt.

Y thật sự không phải cố ý đâu!

Ai lại nghĩ tới cảnh tối lửa tắt đèn trong phòng học lại có hai người đang muốn làm việc chứ!!!

Kim Thái Hanh ngửi thấy trên người Lục Vưu tràn ngập tin tức tố chứa đầy dục vọng chiếm hữu của Alpha, mặt không thay đổi thay y đắp nửa câu sau: "Cậu là Omega."

Tim Lục Vưu nhảy thót lên.

Sau đó nhớ tới tin tức tố trên người...

Y nghiến răng nghiến lợi, Trần Phong Phong! Đi ra chịu đòn mau!

Điền Chính Quốc tò mò nhìn Lục Vưu, hỏi: "Cậu là Omega?"

Lục Vưu trầm trọng gật đầu: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý gạt cậu."

Điền Chính Quốc nghi hoặc: "Tại sao lại muốn xin lỗi? Cậu là Omega thì sao?"

Lục Vưu ngẩn người: "Nhưng mà tôi, tôi đã giả dạng làm Beta."

Cậu còn giả làm người đây.

Điền Chính Quốc cảm động lây mà nói: "Không sao đâu, tôi tin cậu có nỗi niềm khó nói."

Lục Vưu cúi đầu nhìn bóng của mình, vành mắt hơi đỏ lên. Nửa ngày, y mới mở miệng nói: "Có thể nhờ các cậu đừng đem chuyện này nói ra ngoài được không?"

"Đương nhiên có thể." Điền Chính Quốc quay đầu nhìn Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh chậm rì rì gật đầu.

Lục Vưu thở ra một hơi, lần nữa nói áy náy: "Xin lỗi, đã quấy rầy các cậu rồi."
"Tôi lấy cặp sách xong là đi ngay."

Y vội vã cầm cặp sách, cả túi đựng bút rơi xuống đất cũng không phát hiện ra.

Điền Chính Quốc nhặt túi đựng bút lên, nhìn bóng lưng của Lục Vưu, bỗng nhiên phát giác được trên người y có một loại khí tức khác, bài xích cậu. Điền Chính Quốc mờ mịt hỏi Kim Thái Hanh: "Omega và Beta có cái gì không giống nhau vậy?"

Không phải đều là nhân loại sao?

Kim Thái Hanh mím môi. Tỷ lệ sinh dục cao, với tỷ lệ sinh dục tuyệt vời của Omega khiến cho tầng lớp trung lưu và thượng lưu sử dụng họ như những cỗ máy sinh sản và công cụ kết hôn.

Còn không bằng làm một Beta bình thường.

Hắn nhìn Điền Chính Quốc không rành thế sự, nhẹ giọng nói: "Kỳ thực không có gì không giống nhau."

"Chỉ có điều..." Kim Thái Hanh dừng một chút, chậm rãi nói, "Omega có xu hướng được đánh dấu."

Được đánh dấu = bị cắn cổ

Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, ồ hố, đây không phải đang nói về cậu sao!

Cậu nở nụ cười: "Tôi là Omega nè."

Muốn bị cắn cổ cũng là bình thường mà.

Kim Thái Hanh như có thể nghe được lời trong nội tâm của cậu. Mâu sắc hắn tối lại, bóp lấy eo thon của Điền Chính Quốc, ôm người đặt lên bàn học.

Phần eo là nơi nhạy cảm của Điền Chính Quốc, cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được bàn tay nóng rực của Kim Thái Hanh, có loại cảm giác nói không ra lời.

Cậu kéo kéo phần áo trước ngực của Kim Thái Hanh, nhỏ giọng thúc giục: "Cậu nhanh lên."


"Không nhanh được." Kim Thái Hanh cười nhẹ một tiếng, khoang ngực chấn động khiến tai Điền Chính Quốc hơi tê tê.

Hắn không kìm nén tin tức tố nữa, vững vàng mà bao lấy thiếu niên trong lòng ngực.

Kim Thái Hanh cúi đầu, ngửi được tin tức tố của bé con quanh quẩn nơi chóp mũi. Cổ họng khẽ nhúc nhích, tiến đến nới đang giải phóng ra mùi thơm ngát kia liếm liếm.

Cơ thể Điền Chính Quốc hơi run rẩy, cảm giác tê dại lan rộng ra toàn thân. Cậu thở ra một làn hơi nóng, siết chặt áo Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc có thể cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của hắn. Đôi môi hơi lạnh đang chậm rãi di chuyển trên gáy cậu. Bỗng Kim Thái Hanh ngừng lại, chậm rãi há mồm, cắn một cái nhẹ.

Điền Chính Quốc thoải mái nheo mắt lại, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thỏa mãn.

Vốn tưởng rằng Kim Thái Hanh sợ làm đau cậu, đang muốn mở miệng, sau gáy bỗng nhiên tê rần. Hắn tăng thêm lực, không cho cự tuyệt mà truyền tin tức tố vào.

Tin tức tố tựa như một dòng điện, từ gáy lan tràn hết toàn thân, Điền Chính Quốc không khỏi hừ một tiếng, đầu ngón tay đang run rẩy.

Hơi thở cậu hổn hển, hai mắt mông lung, đuôi mắt nhiễm màu đỏ câu người.

Cậu mê muội ôm lấy Kim Thái Hanh, vùi sâu thân mình vào trong lồng ngực của hắn.

Thật tuyệt...

Nghe tiếng thở dốc của bé con, Kim Thái Hanh có chút không chịu được.

Hai cánh tay của hắn siết Điền Chính Quốc lại thật chặt, dường như muốn đem người này nhét vào trong thân thể.

Điền Chính Quốc dán vào ngực Kim Thái Hanh, bên tai vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ. Giọng cậu mang theo chút giọng mũi, nghe như đang làm nũng: "Kim Thái Hanh, sao nhịp tim của cậu lại nhanh như vậy?"

Kim Thái Hanh trầm mặc, lòng nói cậu còn đang nằm trong lòng ngực của tôi, tôi còn dấu hiệu cậu.

Sao có thể không nhanh đây?

Nửa ngày, hắn mới khàn cổ họng nói: "Không có gì."

Câu này vừa mới dứt lời, Điền Chính Quốc liền phát hiện tiếng tim đập trở nên càng nhanh hơn.

"Thình, thịch—— "

Cậu tránh khỏi cái ôm của Kim Thái Hanh, ngửa đầu ngẩng mặt, nhìn rõ ràng vẻ mặt nhẫn nại, kìm chế của hắn.

Bị bệnh à?

Điền Chính Quốc đưa tay sờ trán Kim Thái Hanh: "Cậu thật sự không có chuyện gì chứ?"

Kim Thái Hanh rũ mắt xuống, lông mi dài che đi dục vọng đang bùng lên nơi đáy mắt. Hắn khẽ thở dài một tiếng, ôm lấy Điền Chính Quốc, cằm để trên đỉnh đầu cậu, chậm rãi nói: "Ban đêm, tôi sợ ma."

Điền Chính Quốc không hoài nghi, vỗ vỗ lưng hắn: "Không sợ không sợ, cô hồn dã quỷ sẽ không làm người bị thương."

Nhưng tốc độ tim đập vẫn không hề giảm đi.

Điền Chính Quốc trầm tư chốc lát, chỉ có thể an ủi hắn: "Cậu đừng quá mê tín phong kiến, không có ma quỷ gì đâu. Cũng đừng tự dọa sợ chính mình."

Nói rồi, Điền Chính Quốc đứng lên: "Thời gian không còn sớm nữa, mau về nào."

Kim Thái Hanh đáp một tiếng, tay càng ôm chặt Điền Chính Quốc hơn nữa. Hắn chẳng biết xấu hổ mà tiếp tục lươn lẹo: "Tôi còn sợ bóng tối."

Muốn giữ người lâu hơn một chút.

Điền Chính Quốc lấy điện thoại ra, mở đèn pin cầm tay, phòng học sáng lên. Cậu dắt tay Kim Thái Hanh, từ từ đi ra ngoài: "Tôi đưa cậu về phòng ngủ nhé, không sợ."

Kim Thái Hanh nhìn phía sau gáy của bé con, trái tim hắn gần như nhảy ra khỏi cuống họng.

Là loại đáng yêu gì đây?!

Hắn gắt gao nắm chặt lấy tay Điền Chính Quốc, mười ngón đan xen vào nhau: "Đi chậm một chút, tôi còn bị quáng gà nữa."

----

Trong biệt thự.

Trần Dực đưa bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ cho người đàn ông nọ: "Độ xứng đôi của Kim thiếu và Omega kia là 10%."

"10%?" Nam nhân liếc nhìn tờ báo cáo, không vui nói, "Quá thấp. Không cần phải để ý, cứ để cho nó tùy tiện vui đùa một chút đi."
"Tiếp tục tìm những Omega khác."

Trần Dực gật đầu, nhẹ giọng nói: "Bệnh viện gọi điện thoại tới, bệnh tình của lão gia tử nặng thêm."

---


Ngày hôm sau.

Điền Chính Quốc bước vào lớp học, Lục Vưu như trước vẫn không tới, mà Kim Thái Hanh hôm nay bỗng đến sớm bất thường.

Hắn không ngủ, mà đang ngồi đọc sách, một tay đặt trên bàn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc ngồi xuống hỏi: "Sao hôm nay tới sớm như vậy?"

Kim Thái Hanh mặt không đổi sắc nói: "Học tập cho giỏi, mỗi ngày đều cố gắng tiến lên phía trước."

Sau đó, hắn nghiêng người sát vào người Điền Chính Quốc, ngửi một cái.

Ký hiệu tối hôm qua đã mờ đi, biến mất sạch sành sanh.

Hắn mím môi, nhìn Điền Chính Quốc nói: "Cuối tuần này không học kèm, tôi dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra nhé?"

"Bệnh viện?" Điền Chính Quốc lắc đầu liên tục, "Tôi không đi đâu, cậu tự đi một mình đi."

Câu đâu có bệnh, tới đó để tự bại lộ thân phận của mình à.

Kim Thái Hanh khuyên nhủ: "Việc kiểm tra sức khoẻ rất cần thiết, cậu nhìn xem cái ngươi thân thể nhỏ bé của bản thân đi, còn không biết là bị thiếu chất dinh dưỡng gì đâu."
"Cậu không phải còn muốn lớn lên sao? Đi kiểm tra..."

Điền Chính Quốc nghe Kim Thái Hanh lải nhải như một người mẹ già, thầm nghĩ, tôi đã biết tôi thiếu cái gì rồi.

Trần Thần ngáp một cái đi tới, nói với Điền Chính Quốc: "Tiểu Quốc, Chung lão sư bảo cậu đi lên văn phòng một chuyến kìa."

Điền Chính Quốc đẩy Kim Thái Hanh ra, tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Tôi đi đây."

----


Văn phòng.

Chung Trung nhấp ngụm trà, cười híp mắt hỏi: "Cảm giác gần đây thế nào? Gần đây thầy thấy bài tập của em đều nộp đúng hạn."

"Đã thích ứng được với sinh hoạt ở trường chưa?"

Điền Chính Quốc gật đầu: "Dạ, tất cả đều rất tốt ạ."

Chung Trung hỏi một cách uyển chuyển: "Lần này đổi chỗ ngồi em có ý kiến gì không? Bạn học chung quanh vẫn tốt chứ?"

Kim Thái Hanh có bắt nạt em hay không?

"Các bạn đều rất tốt với em." Điền Chính Quốc sợ Chung Trung tách cậu với Kim Thái Hanh ra, vội vàng khen: "Kim Thái Hanh ngày thường còn giảng bài tập cho em nữa."

Chung Trung thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, đúng rồi, tuần sau thi tháng xong sẽ họp phụ huynh, phụ huynh trong nhà em có tiện đến không?"

Điền Chính Quốc suy tư chốc lát, hỏi: "Thúc thúc có được không vậy thầy?"

Quý thúc thúc hẳn sẽ rảnh rỗi.

"Cũng được," Chung Trung gật đầu, "Cụ thể là ngày nào còn chưa xác định, em cứ sớm thông báo cho người nhà là được, đến lúc đó trường học sẽ gửi thông báo."

"Dạ."

Chung Trung hỏi thăm tình hình thân thể của Điền Chính Quốc xong, rồi phất tay cho cậu trở về lớp.
...

Điền Chính Quốc rời khỏi phòng làm việc thì gặp Trần Phong Phong đang đi tới.

Nhìn thân hình của y, bước chân Điền Chính Quốc dừng lại, cuối cùng cũng biết người còn lại trong rừng cây nhỏ là ai.

Trần Phong Phong!

Trần Phong Phong cười cùng cậu chào hỏi: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Điền Chính Quốc gật đầu ra hiệu, ngửi thấy trên người y như có như không một loại mùi hương, mùi hương này thuộc về Lục Vưu.

Điền Chính Quốc hỏi: "Lục Vưu bây giờ thế nào rồi?"

Trong mắt Trần Phong Phong hiện lên sự kinh ngạc: "Cậu tại sao lại hỏi tôi?"

"Lục Vưu nói mấy ngày nay cậu đang giúp cậu ấy học bù mà," Điền Chính Quốc giải thích xong, còn bổ sung, "Tối hôm qua không phải các cậu ở cùng một chỗ sao?"

Trần Phong Phong trong đầu chỉ chứa nửa câu hỏi đầu của Điền Chính Quốc, y vui mừng hỏi: "Lục Vưu nói cho cậu biết cả hai ngày nay chúng tôi ở cùng nhau?"
"Cậu ấy nói tôi cái gì thế?"

Điền Chính Quốc kiên nhẫn lặp lại một lần: "Nói cậu đang giúp cậu ấy học bù."

Trần Phong Phong hỏi tiếp: "Còn gì nữa không?"

Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút: "Cậu đã nói cho cậu ấy biết về tình hình trong trường học, cái khác thì không có nữa."

Nói hai câu cũng là nói nha.

Trần Phong Phong không nhịn được kéo khóe miệng, cười nói với Điền Chính Quốc: "Cậu ấy không có chuyện gì đâu, cậu không cần lo lắng, ngày mai hoặc ngày kia có thể đến lớp lại."

Điền Chính Quốc gật gật đầu: "Được."


Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, cậu mở miệng hỏi: "Hôm qua tôi và Kim Thái Hanh thấy hai người các cậu ở rừng cây nhỏ."

Ý cười trên mặt Trần Phong Phong liền cứng đờ, như gặp sét đánh: "Cậu- cậu nói cái gì?"

Điền Chính Quốc nhắc nhở: "Con đường kia, chạng vạng có rất nhiều người, các cậu sau này nên chú ý một chút."

Cuối cùng, cậu còn bổ sung: "Trong phòng học cũng không nên."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net