35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Điền Chính Quốc thành khẩn nói: "Lỡ như bị người khác nhìn thấy, rất dễ bị hiểu lầm."

Nhờ cậu có thị lực tốt, nhìn rõ hai người chỉ đơn thuần cắn cổ.

Trần Phong Phong mơ hồ, còn có thể hiểu lầm cái gì nữa?

Y chính là không khống chế được mà dấu hiệu Lục Vưu.

Trần Phong Phong thăm dò hỏi: "Các cậu nhìn thấy cái gì?"

"Cậu cắn Lục Vưu, ký hiệu." Vẻ mặt Điền Chính Quốc thản nhiên, cũng không cảm thấy có gì khác nhau.

Mặt già Trần Phong Phong đỏ ửng, lòng nói đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Y chủ động thừa nhận: "Ừm, tôi là Alpha của Lục Vưu."

"Alpha?" Điền Chính Quốc ngẩn người, kinh ngạc nhìn Trần Phong Phong, "Cậu là Alpha sao?"

Trần Phong Phong sợ ngây người, cậu không phải đã nhìn thấy rồi sao?!

Chẳng lẽ không biết chỉ có Alpha mới có thể ký hiệu người khác?!

Điền Chính Quốc rơi vào trầm tư, tất cả mọi người đều che giấu thân phận thật của mình.

Như vậy có khi nào sẽ nói, có lẽ...Kim Thái Hanh là một Beta không??

Trần Phong Phong còn tưởng Điền Chính Quốc không biết chuyện của Lục Vưu, vội vã giúp Lục Vưu giải thích: "Tôi có một sở thích, đó là thích ký hiệu Beta. Cho nên, cho nên Lục Vưu vẫn luôn trốn tránh tôi."

Rõ ràng là y vẫn luôn trốn tránh cậu ấy.

Điền Chính Quốc có chút bất đắc dĩ, Trần Phong Phong sao lại phải nói dối dở thế nhỉ.

Vẫn là Kim Thái Hanh thành thạo hơn, cần phải học tập hắn cho tốt.

Cậu chậm rãi nói: "Lục Vưu đã nói cho chúng tôi biết, cậu ấy là Omega, cậu không cần nói mò."

Trần Phong Phong trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.

Điền Chính Quốc tò mò hỏi: "Tại sao cậu lại có sở thích ký hiệu Beta?"

Trần Phong Phong không biết nên giải thích thế nào, không phải mọi người đều biết chuyện Alpha ký hiệu Omega là điều đương nhiên sao?

Điền Chính Quốc nghe y chỉ nói không tiện, liền hỏi qua vấn đề khác: "Vậy việc Alpha ký hiệu Omega là rất bình thường sao?"

Trần Phong Phong chầm chậm gật đầu, y bỗng nhiên ý thức được Điền Chính Quốc đối những việc này không biết gì cả.

"Các cậu trước đây không học tiết sinh lý sao?"

Điền Chính Quốc yên lặng mà lắc đầu.

Thật ra cậu đã học qua tiết sinh lý, chẳng qua là tiết sinh lý đó nói về yêu tộc thôi.

So với long tộc có hai cái jj, cả yêu cũng không chịu được thì tộc Hoa yêu có thể thay đổi thành nam lẫn nữ, và cũng thay đổi theo sở thích của bạn lữ.
......

Còn liên quan đến nhân loại, kiến thức của cậu cũng chỉ nửa vời. Điền Chính Quốc không nghĩ sẽ cùng Trần Phong Phong nói chuyện này, luôn cảm thấy nhiều lời nhiều sai. Cậu vội vã nói sang chuyện khác: "Lục Vưu quên cầm túi đựng bút, tôi đi lấy cho cậu."

Sau khi đem túi đựng bút đưa cho Trần Phong Phong, Điền Chính Quốc vội vã chạy về phòng học.

Kim Thái Hanh liếc qua Trần Phong Phong, như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi: "Vừa nãy là Trần Phong Phong?"

Điền Chính Quốc gật đầu.

Kim Thái Hanh tiếp tục hỏi: "Các cậu tán gẫu cái gì thế?"

Điền Chính Quốc ăn ngay nói thật: "Nói về chuyện ký hiệu."

Kim Thái Hanh trong lòng hồi hộp một chút, chột dạ hỏi: "Chuyện gì?"

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn Kim Thái Hanh: "Cậu ấy nói Alpha cần phải ký hiệu Omega."

Đồng tử Kim Thái Hanh thu nhỏ lại, thấp thỏm hỏi: "Cậu...cậu đều biết cả rồi sao?"

"Biết cái gì?" Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, nghi ngờ nói, "Đúng rồi, Alpha không thể ký hiệu Alpha khác sao?"

Thấy Điền Chính Quốc vẫn tỉnh tỉnh mê mê như trước, Kim Thái Hanh thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghiêm mặt nói: "Dấu hiệu cũng vô dụng."

Tin tức tố Alpha luôn bài xích nhau, không có cách nào để ký hiệu.

Điền Chính Quốc một mặt tiếc nuối: "Vậy cậu và Quý Hoằng không thể cắn cổ nhau rồi."

Kim Thái Hanh ngây ngẩn cả người, hắn và Quý Hoằng sao?

Sao hắn với Quý Hoằng lại muốn cắn cổ nhau???

Kim Thái Hanh bỗng dưng nhớ tới, hắn trước đây đùa bé con, bảo Quý Hoằng với hắn là AA luyến. Hắn mím chặt môi, đối diện với Điền Chính Quốc.

"Tôi..." Hắn muốn giải thích chuyện đó đều là giả, nhưng lại sợ nhìn thấy vẻ thất vọng chán ghét trên mặt Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc còn đang suy nghĩ chuyện Alpha chỉ có thể ký hiệu Omega.

Vậy, chuyện này quả thật là tuyệt vời quá đi!

Quá thích hợp cho cậu và Kim Thái Hanh.

Cậu không tự chủ được mà cười ra tiếng, sợ kích thích đến Kim Thái Hah, cậu vội vã thu liễm nụ cười, tiến đến gần hắn nhỏ giọng an ủi: "Không sao đâu, cậu có thể cắn tôi mà."

Nghe thấy câu nói này, thân thể Kim Thái Hanh nóng lên, ý tưởng muốn nói thật trong nháy mắt biến mất.

Giải thích cái rắm ấy!

AA luyến thì AA luyến đi, ngược lại còn có thể chia tay mà.

----

Cuối tuần này không cần học bù, các bạn học nội trú đã sớm thu dọn hành lý xong xuôi, chờ chuông tan học chiều thứ sáu vừa vang, xách hòm hành lý hào hứng chạy ra khỏi lớp học.

Điền Chính Quốc không tiện về nhà, dự định sẽ ở lại phòng ký túc trạch hai ngày, cậu chậm rãi nhét bài tập và sách giáo khoa vào cặp sách.

Kim Thái Hanh nhìn gò má của cậu, tâm tư kiều diễm trào lên. Hắn mở miệng nói: "Cuối tuần tới chỗ của anh tôi đi, chúng ta cùng làm bài tập."

Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, bùa chú thanh khiết cũng nên thay rồi "Được, thứ bảy tôi tới."

Kim Thái Hanh hài lòng, hỏi: "Tối hôm nay đã có dự định gì chưa?"

Điền Chính Quốc lắc lắc một tờ bài thi đầy chữ trong tay: "Cậu nói xem?"

Kim Thái Hanh cất sách vào cặp, nói: "Trước tiên đi ăn cơm tối đã, bên cạnh trường mới mở một tiệm thịt nướng đấy."

Điền Chính Quốc không thích tự mình nướng thịt, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Kim Thái Hanh, cậu vẫn đồng ý.

Càng bồi bổ nhiều càng thêm ngon miệng.

"Tôi về phòng ngủ cất cặp sách, tắm rửa rồi đi."

Hai chữ 'tắm rửa' khiến Kim Thái Hanh có chút mơ tưởng viển vông, hắn vội vã dời mắt đi: "Ừm, vậy tôi cũng đi tắm."

Động tác Điền Chính Quốc rất nhanh, lúc đi ra tòa nhà O, Kim Thái Hanh vẫn còn chưa có xuống.

Một chiếc xe thể thao màu đỏ chậm rãi lái vào khu lý túc, dừng ở trước tòa nhà B. Lục Vưu đeo cặp sách từ trên xe bước xuống.

Mắt Điền Chính Quốc sáng lên, đi tới muốn cùng Lục Vưu chào hỏi, thì thấy có một người đàn ông mặc âu phục giày da trẻ tuổi bước xuống, sắc mặt khinh thường đánh giá tòa ký túc.

Gã cười nhạo một tiếng, nhìn Lục Vưu nói: "Trường học này của mày cũng nát quá mà, không trách một Beta như mày cũng đứng thứ hai lớp."

Lục Vưu yên lặng mà rũ đầu, chưa mở miệng.

Người đàn ông tiếp tục trào phúng: "Mày ở nơi này đọc sách có ích lợi gì? Giúp đỡ những bạn học nhà quê chưa từng thấy thị TSo."
"Một Beta thì có ích lợi gì, nếu mày là Omega nói không chừng ba còn có thể tìm cho mày một cuộc hôn nhân tốt."

Người đàn ông liếc nhìn Điền Chính Quốc đứng cách đó không xa, khinh bỉ nói: "Tao đi đây, đúng là lãng phí thời gian mà."

Nói xong, gã lên xe rời đi.

Lục Vưu quay người, cùng Điền Chính Quốc hai mặt nhìn nhau.

Lục Vưu đi tới bên cạnh cậu, giải thích: "Vừa mới đi là anh hai của tôi."
"Cậu đừng suy nghĩ nhiều, anh ấy có chút độc miệng thôi, nhưng con người anh ấy vẫn rất tốt."

Điền Chính Quốc đáp: "Ừm."

Đây là việc nhà Lục Vưu, cậu cũng không tiện nói nhiều.

"Cậu đã không sao rồi chứ?"

Lục Vưu kéo quai đeo cặp sách, hai má có chút hồng. Y cũng không muốn kiếm cớ, nói rằng: "Ừm, ký hiệu đã bớt."

"Thật ra..." Lục Vưu do dự một hồi lâu, nói với Điền Chính Quốc, "Tình huống nhà tôi hơi phức tạp. Nếu như biết tôi là Omega, sẽ ngay lập tức an bài cho tôi kết hôn sinh con."
"Nếu như là Beta, thì sau khi trưởng thành sẽ không xen vào nữa."

Điền Chính Quốc vỗ vỗ vai y: "Yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra đâu."

Lục Vưu nhếch miệng nở nụ cười: "Tôi tin cậu."

"Nói thật, tôi tình nguyện mình không có tuyến thể," Y hâm mộ nhìn Điền Chính Quốc, thở dài nói, "Tôi và Trần Phong Phong có độ xứng đôi quá cao, khi hiểu ra đến hắn cũng không có cách nào..."

Điền Chính Quốc không rõ cái gì là độ xứng đôi, mà căn cứ tên cũng đoán được đại khái, hỏi y: "Gặp phải Trần Phong Phong sẽ muốn bị ký hiệu sao?"

Lục Vưu đỏ mặt: "Tôi cũng không muốn như vậy."

Sau khi kỳ phân hoá kết thúc, y vẫn luôn tiêm thuốc ức chế, dẫn đến hiện tại đụng tới tin tức tố của Trần Phong Phong liền không khống chế được mình.

Điền Chính Quốc nghiêng đầu: "Lúc ký hiệu cậu không thoải mái sao?"

Mặt Lục Vưu càng đỏ hơn, tiếng như muỗi kêu: "Thoải mái."

Điền Chính Quốc cười cười: "Cậu thoải mái cậu ấy vui vẻ, chính là quan hệ rất thuần khiết nha." Không cần thiết phải ngột ngạt chính mình."

Quan hệ rất thuần khiết...

Giao dịch 0_0 rất thuần khiết ...

Lục Vưu như "thể hồ quán đỉnh", được Điền Chính Quốc khai thông mối quan hệ giữa y và Trần Phong Phong.

*Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não.

Chỉ thỏa mãn cần nhu cầu sinh lý lẫn nhau thôi.

Y lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Điền Chính Quốc, cả kinh nói: "Không nghĩ tới cậu lại cởi mở như vậy."

Cái này tính là cởi mở sao?

Điền Chính Quốc nghĩ thầm, là nhân loại các cậu quá phong kiến.

Cậu thoải mái nói: "Tôi và Kim Thái Hanh cũng như thế này."

Lục Vưu hóa ngốc tại chỗ, một mặt nghĩ Điền Chính Quốc rốt cuộc cũng thừa nhận có quan hệ cùng Kim Thái Hanh.

Một mặt lại khiếp sợ khi biết hai người hóa ra có loại quan hệ này.

"Lục Vưu?"

Người trong cuộc nói chuyện đột nhiên xuất hiện, Lục Vưu ngơ ngác nhìn hắn: "Kim thần."

"Ừm." Kim Thái Hanh đi tới, ngửi thấy được trên người Lục Vưu nhàn nhạt tin tức tố Omega, đi tới bên cạnh Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc hỏi Lục Vưu: "Ăm cơm tối chưa?"

Lục Vưu thật thà nói: "Tôi chưa."

Điền Chính Quốc nói rằng: "Vừa vặn, cùng đi ăn nướng thịt đi, tôi mời."

Thế giới hai người đột nhiên bị chen chân, Kim Thái Hanh híp mắt một cái, có chút không vui.

Lục Vưu liền vội vàng nói: "Tôi không đi đâu, tôi trở về phòng ngủ đây."

Điền Chính Quốc chú ý, liền nhìn về phía Kim Thái Hanh: "Sao thế?"

Kim Thái Hanh mím môi: "Không có gì đâu, cùng đi thôi."

---

Tiệm thịt nướng gần cạnh trường học, cửa bày đầy giỏ hoa, trên cửa kiếng dán áp phích quảng cáo, bởi vì là mới mở, trong cửa hàng không còn chỗ ngồi.

Mấy người họ đợi một chút mới có bàn.

Nhân viên phục vụ đưa bọn họ vào, đề cử nói: "Trong cửa hàng mấy ngày nay đang có hoạt động, nếu đặt phần tình nhân sẽ được tặng hai tấm vé vào cửa nhà ma."
"Nhà ma ở lầu ba, cũng mới vừa khai trương."

Điền Chính Quốc hơi động lòng, cậu chưa từng đi nhà ma.

Điền Chính Quốc quay đầu hỏi Lục Vưu: "Cậu có muốn đi nhà ma không? Nếu muốn đi thì chúng ta chọn một phần tình nhân ăn nhé."

Lục Vưu thật ra cũng muốn đi, mà Kim Thái Hanh lại ở đây, y không thể làm gì hơn mà nói: "Cậu và Kim thần đi đi."

Điền Chính Quốc quyết đoán nói: "Không được, cậu ấy sợ ma."

Sợ bóng tối, còn cả bị quáng gà nữa.

Sợ nhiều lắm.

_____________

Tác giả có lời muốn nói:

Một pha lấy đá đập chân mình của Kim Thái Hanh (≧艸≦*)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net